Đọc truyện Duyên Trời Định – Chương 8: Hoan Hoan muội muội
Cộc, cộc, cộc, tiếng guốc gõ trên nền đường vang vọng trong ngõ nhỏ đêm khuya.
Và chốc chốc lại vang lên giọng nói oán trách than phiền phát ra từ đôi môi của Hình Hoan.
“Tướng công của ta không đến đây một mình, chàng còn mang theo người con gái đó.”
“Khi nói chuyện với người con gái đó chàng thật dịu dàng, nhưng khi nào nói
với ta chàng cứ hét to lên, làm ta cứ lo không biết tĩnh mạch của chàng
có vỡ ra không?”
“Chàng còn dạy người con gái đó công phu. Ngay
cả mẹ chồng cũng nói ta có tố chất tốt nếu cố gắng luyện tập võ thuật
rồi cũng có một ngày thành tài, nhưng chàng chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ
dạy ta võ.”
“Chàng không quan tâm nếu ta ăn nhiều lương khô thế
có bị làm sao không. Ngươi có biết không, họ ôm đến cho ta lương khô đủ
cho nửa tháng, nửa tháng cơ đấy, cứ như là mang cho chó ăn!”
“Còn nữa, còn nữa, chàng không gọi ta là Hoan Hoan muội muội, toàn gọi ta là đồ con lợn. Dù ta có là như thế, thì cũng là lợn ngọc ngà, chính chàng
đã không biết thưởng thức những điểm mạnh của ta.”
…
“Kia chẳng phải là Hình Hoan cô nương sao? Đi bên cạnh là ai vậy? Ái chà,
hay là nhị thiếu gia đã gọi tướng công của nàng ta đến?”
“Không phải chứ, làm nghề chặt củi sao lại có thể đi guốc gỗ mà không đi tất thế kia.”
“Linh tính! Làm nghề chặt củi với việc không đi tất có quan hệ bản chất gì với nhau chứ?”
“Ai bảo vậy, chặt củi đi tất thì sẽ không bị giằm củi cắm vào chân.”
“Ừ cũng phải, nhưng đó là ai? Trông có vẻ đẹp trai, mà quen quen… À! À là hòa thượng, hòa thượng chạy trốn!”
Những lời than phiền không ngớt của Hình Hoan bị những tiếng bàn tán xôn xao từ đằng xa truyền tới làm gián đoạn.
Nàng cúi đầu ai oán trợn trừng mắt nhìn xuống dưới tà áo hồng, đôi guốc gỗ
tạo ra những tiếng kêu vang gây sự chú ý kia, chỉ liếc nhìn một cái là
ánh mắt đã đổi khác. Hình Hoan cau mày rất muốn hỏi một câu – rốt cuộc
mẹ y đã sinh ra y thế nào mà ngay cả vẻ đẹp của ngón chân cũng chăm chút tới.
“Đừng nhìn nữa, nếu nàng thích đôi guốc gỗ này, ta có thể
tặng nàng làm đồ lưu niệm, có cần phải ký tên lên đó không?” Ánh mắt
sáng rực của nàng bị Ngộ Sắc hiểu sang một nghĩ hoàn toàn khác. Y phóng
khoáng khoác tay lên vai nàng, không buồn để tâm đến những lời bàn tán,
cứ thế tiến về phía người nhiều lời kia.
Đó là một quán nhỏ phía cuối phố, đèn sáng mờ, bên cạnh quán có tấm biển đề ngay ngắn dòng chữ “Cá nướng Thôn Phu”.
Quán mong muốn được đến thưởng thức ở ngay trước mặt nhưng Hình Hoan không dám tiến vào.
Là vì, ngồi ở đó toàn là những nam thanh nữ tú giang hồ mà tướng công của
nàng quen biết, nàng không thể siêu thoát như đại sư được nên không thể
dày mặt như thế, để duy trì hình tượng hiền dịu từ trước tới nay, nàng
ép mình phải chịu đựng cơn đói, bước rón rén, không muốn tiến lại gần
họ.
“Thật khéo quá, ăn lẩu nhúng sao? Mời nhau không bằng tình
cờ gặp gỡ.” Ngộ Sắc tiến đến vào quán trước, không cần ai chào mời, y tự kéo ghế ngồi xuống, còn rất tự nhiên quay mặt về phía Hình Hoan vẫy tay gọi: “Hoan Hoan muội muội, đừng ngại, muộn tí nữa là hết đồ ăn đấy.”
Câu nói này của y rất hiệu nghiệm, Hình Hoan nhanh như cắt chạy tới, lát sau ngồi ngay trước mặt mọi người.
Nhưng thức ăn thừa trên bàn vẫn không làm nàng cười ra tiếng, ánh mắt cầu xin tha thiết nhìn về phía Ngộ Sắc.
Đại sư đúng là đại sư, nhanh chóng lĩnh hội được liền gọi tiểu nhị đến,
“Mang hết đồ ăn chay của quán lên đây, nhanh lên, bần tăng đang vội
lắm.”
“… thêm một xiên cá nướng, nếu còn đồ ăn mặn nào chưa bán
hết cũng mang hết ra đây, ta ăn giúp cho.” Ăn toàn đồ chay? Đùa gì thế
chứ, y xuất gia, nhưng nàng thì vẫn ở chốn hồng trần, sao lại bắt nàng
phải cùng chịu chung số phận chứ?
Song, trước cảnh tượng đó công chúng đều liên tưởng đến một cặp vợ chồng hòa thuận, từ đó những tin
đồn về Hình Hoan và hòa thượng càng ngày càng nổi cộm. Ai cũng cười
không nói gì, chỉ nhìn nhau gật gật đầu.
Sau khi đưa mắt nhìn
nhau, một vị được cử đứng lên đại diện, mạnh dạn hỏi: “Đại sư, ngài và
Hình Hoan định ăn no xong rồi vội cùng nhau bỏ trốn phải không?”
Người trong giang hồ quả là không nể nang gì ai, tìm hiểu chân tướng chuyện phiếm cũng thẳng thắn là vậy.
Ngộ Sắc như lo chuyện hiểu lầm này chưa đủ độ, sau khi gắp cho Hình Hoan
một món ăn, y mới ngừng lại, đưa mắt lên nhìn một loạt người vừa mới
hỏi. Đối phương mỉm cười rạng rỡ, người mặc áo vải màu lam đậm, đứng dựa vào thùng thuốc cứu thương, mái tóc búi đơn giản sau gáy. Y nheo nheo
mắt, không thể không thừa nhận bộ trang phục này khá bắt mắt, khi nào y
chuyển nghề có thể thử ăn mặc như vậy.”
“Vị là… thần y có phải
không?” Sau khi nhìn ngắm bình luận xong, y mới cất giọng khe khẽ nhàn
nhạt của người xuất gia lên đáp lời.
“Không dám, không dám, đa tạ đã quá khen.” Thần y mỉm cười, cố tỏ vẻ khiêm tốn.
“Bần tăng không khen ông.” Y nhíu mày, giơ một chân lên, giẫm lên ghế, đảm
bảo đôi guốc gỗ hàng độc trông vô cùng sang trọng mà mình vừa mới lừa
được ban sáng lọt vào tầm mắt của mọi người, “Thần y thí chủ, ông sỉ
nhục nàng đây không sao, nhưng sao có thể sỉ nhục bần tăng như thế. Có
ai lại bỏ trốn mà lại ra trận ung dung thế này không? Bần tăng còn chẳng đi tất, thế thì chạy trốn được bao xa?”
“Vậy nửa đêm nửa hôm thế này, là định…”
“Bần tăng thực hiện xong bài tập luyện buổi tối, thấy bụng đói quá nên hẹn
nàng đi ăn cùng, không được sao? Vậy nửa đêm nửa hôm các vị tụ tập ở đây thế này cũng là có ý chuẩn bị bỏ trốn tập thể ư?”
“Tất nhiên là được, được. Chỉ có điều, nhị thiếu gia cũng ở Quần Anh lầu, sao ngài không rủ thiếu gia đi cùng?”
Đối mặt với những câu hỏi thăm dò không ngớt, mặt Ngộ Sắc biểu lộ ra sắc
mặt khó coi, thở hắt ra rồi nói “Chuyện đã đến nước này, bần tăng cũng
không dám giấu. Hoan Hoan muội muội, xin đừng trách ta.”
Câu nói này khiến tất cả mọi người hứng khởi, ngửi thấy nguồn tin kinh thiên động địa đây rồi.
Duy chỉ có Hình Hoan, trong lòng lo lắng, không thể đoán nổi tiếp sau đây y sẽ diễn trò gì, dù sao cũng nên nói trước với nàng một tiếng chứ.
“Chuyện là thế này. Từ khi chưởng môn Mao Sơn chỉ ra cho thấy nguy cơ khủng
hoảng tiền tệ, Hoan Hoan muội muội vô cùng lo lắng cho giang hồ. Nghĩ
rằng dù sao mình cũng là một phần của Triệu gia trang mà không thể làm
gì có ích cho các hào kiệt võ lâm giang hồ, cứ mỗi lần nghĩ đến đây nàng lại chẳng thiết ăn uống gì. Thế là, mong được bần tăng trợ giúp để mọi
người vượt qua được cái nạn này.”
“Đại sư, chuyện này có đáng gì đâu mà nhắc tới, đó là việc cần làm của phận nô gia này…” Hình Hoan cứ
nghĩ rằng trình độ nói dối của mình đã đạt đến cảnh giới điêu luyện, hôm nay chứng kiến mới thấy đúng là còn có người giỏi hơn mình.
Có
danh tiếng tốt bên ngoài như Hình Hoan thì không ai phải nghi ngờ. Nhưng với hòa thượng chẳng giống kẻ xuất gia này thì khó khiến người ta tin
được.
Người trong giang hồ căm giận lẽ trái như kẻ thù, nói một
cách khác là thích lo chuyện thiên hạ, đặc biệt là thần y, thân bôn ba
suốt nửa cuộc đời, không thể đứng đó nhìn Hình Hoan tội nghiệp bị lừa,
“Hình cô nương, chuyện như thế sao cô nương không nói ra để chúng tôi
giúp đỡ? Ngộ Sắc đại sư dù sao cũng là người xuất gia, vấn đề dân sinh
của giang hồ đã có từ lâu, đâu phải làm vai trò pháp sư, đọc kinh là có
thể giải quyết được.”
“Thần y thí chủ, xin đừng coi thường bần
tăng như vậy có được không? Bần tăng tuy là người đã xuất gia không được sát sinh nhưng cũng đã từng bị một lúc mười hai người đánh mà không
ngã, xin chú ý là mười hai nam thanh niên. Thanh niên đã trưởng thành!
Nam nhi!” Giờ thì thế nào? Ai dám bảo tên xuất gia ngốc nghếch này chỉ
biết niệm kinh làm phép sự?
“Thật, thật vậy sao? Mười hai nam thanh niên? Đánh cùng một lúc? Cũng không bị ngã?”
Với những nghi ngờ trên Ngộ Sắc trịnh trọng gật đầu.
“Thanh niên lớp sau, quả nhiên là càng lúc càng lợi hại.”
“Ha ha ha, hậu sinh khả úy, chúng ta già rồi, giờ là thiên hạ của người trẻ tuổi rồi.”
Lời ca tụng rào rào, Ngộ Sắc tuy mỉm cười ứng phó nhưng chẳng để vào tai
câu nào. Rõ ràng là y không quan tâm đến những lời khẳng định đó của bậc tiền bối. Đến khi nghe thấy tiếng Hình Hoan, y mới định thần lại.
“Oa, đại sư thật lợi hại, thật không ngờ đó.” Nàng nói vẻ sùng bái.
Y thờ ơ nhếch mép nghiêng mặt, nói thì thầm chỉ đủ hai người nghe thấy
“Nếu nàng bị treo lên cây mà đánh thì thế nào cũng không ngã được.”
“Haaaaaaaaaaa!” Nghe vậy, Hình Hoan ngẩn người giây lát rồi bật ra tiếng cười vang,
trong đầu tái hiện rõ cảnh y bị mười hai người treo lên cây rồi đánh,
quên mất mình đang nói dối, quên mất việc phải giả vờ, những lời răn dạy về cử chỉ lời nói điềm đạm dịu dàng của nữ nhi cũng bị nàng quên sạch.
“Hình Hoan cô nương, cô nương… cười gì vậy?” Có thể đoán biết được, tiếng
cười vang không chút kiêng dè gì của nàng đã nhận được bao ánh mắt liếc
xéo của người khác.
“Không, không có gì, vì nhân tài trong giang hồ nhiều thế này tất sau còn phát triển với quy mô lớn hơn nữa.” Nàng
vội che giấu sự thật, nghiêm túc trả lời.
Mặc kệ những kẻ giả bộ y hệt như người giang hồ, nhân vật chính Ngộ Sắc lại đứng ngoài cuộc,
né người dịch sát tới người nàng, hỏi nhẹ: “Đã vui hơn chưa?”
“Ừm?” Hình Hoan liếc nhìn sang với ánh mắt hoài nghi, không hiểu sao y lại hỏi như vậy.
“Tốt, xem ra đã không còn nhớ những chuyện không vui nữa rồi.” Y gật đầu hài
lòng, nhấc ly rượu lên, lại ôm vai nàng một lần nữa. “Nào, uống rượu, dù sao cũng là người khác trả tiền, đừng khách khí!”
Hình Hoan
chợt rung động, má ửng hồng, thoáng bối rối cúi đầu xuống. Hóa ra, y
đang dỗ cho nàng vui! Không có những bài an ủi quen thuộc, y dùng cách
không thể tự nhiên hơn được nữa để khiến nàng quên đi nỗi buồn lúc nãy.
“Người khác trả tiền? Ngộ Sắc đại sư, ngài không biết quy định của giang hồ
sao? Từ trước tới nay chúng tôi tụ tập đều ai trả của người nấy.” Câu
nói nhạy cảm vừa rồi bị người ta bắt trúng.
Nghe thế, Ngộ Sắc
cau mày, không thích cách phân chia, sắp xếp quá rạch ròi như vậy. “Mọi
người đều là người trong giang hồ, làm gì phải phân rõ ràng thế? Thế này đi, bữa hôm nay để bần tăng mời.”
“…” Đầu y bị bệnh sao! Đó là câu nói hét lên trong lòng Hình Hoan ngay sau khi nghe Ngộ Sắc nói.
“Mọi người còn muốn ăn cái gì, cứ gọi đi, đừng khách sáo với bần tăng.” Ngộ
Sắc chẳng nghĩ ngợi gì nói, tự mình gọi, “Chỉ có điều mong các vị nhanh
lên cho. Không giấu gì các vị, ta và Hoan Hoan muội muội ra ngoài đêm
nay là vì mới nghĩ ra cách hay, muốn đi làm luôn. Vừa hay lại gặp các
vị, chỉ có thể trò chuyện vài câu…”
“Hai người nghĩ ra cách hay
sao? Cần chúng tôi giúp gì không? Chỉ cần là được việc, bảo gì chúng tôi cũng giúp.” Thần y xúc động nói.
“Bần tăng không đánh trận mình không chắc chắn bao giờ. Việc chắc chắn sẽ thành công, nếu cần giúp đỡ, đến lúc đó sẽ làm phiền mọi người.”
“Tất nhiên rồi, gì mà làm
phiền chứ, chuyện giang hồ là chuyện của tất cả chúng ta. Vậy hai người
mau đi đi, ta sẽ ở đây cùng mọi người dẫn đầu đoàn Võ lâm chờ phối hợp.”
“Vậy thế này đi, Hoan Hoan muội muội, bần tăng đi vội quá chưa mang ngân
lượng đi. Các vị để bần tăng về lấy ngân lượng để thanh toán tiền cơm…”
“Thôi, không phải vậy, để đó cho chúng tôi, hai người là Chúa cứu thế, bận chuyện lớn quan trọng, đi mau đi kẻo nhỡ việc.”
Hóa ra ăn rình cơm có thể lấy được cả chức danh Chúa cứu thế.
Hình Hoan giờ đã hiểu, dù mẹ chồng nói nàng có rất nhiều tố chất, cũng không mong tướng công dạy cho nàng “những gì cả đời học được”, chỉ cần đi
theo Ngộ Sắc đại sư học những chiêu lừa gạt, khoản này nàng có tố chất
nhất.
Nhưng lý trí nói với nàng, đó là chuyện sau này, chuyện
gấp trước mắt là cái giá của bữa cơm ăn rình này quá lớn, làm sao rút
lui cho khéo được? Lấy gì để giải quyết nguy cơ tiền tệ?
“Đại sư, đại sư…” Nàng bước nhanh, vừa đi vừa chạy theo sát Ngộ Sắc, không được tha cho cọng rơm cứu mạng này.
“Làm sao, chẳng nhẽ nàng chưa thấy no, muốn về ăn tiếp sao? Phật nói làm
người không nên tham quá, để dành một chút để mai dùng điểm tâm. Ngoan.” Tiếng hài ngừng lại, y xoay người, đợi đến khi nàng bước tiến lại gần
mới lại bước tiếp.
“Ta không phải con lợn.” Trong đầu nàng ngoài chuyện ăn còn rất nhiều chuyện lớn đáng bàn. “Lần này chúng ta nói phét quá xa rồi, giờ làm sao mà lấy lại được đây?”
“Ai bảo là bần tăng đang nói dối? Hoan Hoan muội muội, người xuất gia không biết nói dối.”
“… Vậy bây giờ chúng ta đi giải quyết cái nguy cơ gì gì của ai đó bày vẽ ra sao?”
“Đúng, người ta “tiên tri” không phải là “bày vẽ”! Khi nào rảnh thêu thùa ít
thôi, đọc nhiều sách vào, không có văn hóa làm sao mà sinh tồn được
trong xã hội này?” Y nhìn nghiêng với ánh mắt trách móc, “Giờ này có ba
con đường có thể chọn: thứ nhất, về phủ tiếp tục sám hối, đợi thần y dẫn người đến giết; thứ hai, ngậm miệng đi theo ta, chỉ được làm theo không được hỏi.”
“Nói xong chưa?”
“Xong rồi!”
“Còn đường thứ ba?”
“Ừm, ta có bảo có đường thứ ba đâu, nàng nghe nhầm rồi!”
“…” Đây chẳng phải là ép người quá đáng sao? Nàng làm gì còn được chọn.