Đọc truyện Duyên Trời Định – Chương 5: Nhân duyên của ta đến rồi
Đại sư ăn nói quá huyễn hoặc và Hình Hoan mặc chiếc áo bông hoa, đại sư
quá đẹp trai, còn Hình Hoan thì quá béo, nhìn từ góc độ nào cũng thấy đó là một sự kết hợp kỳ lạ.
Nhậm Vạn Ngân bị những lời phán “phá
sản” “máu chảy” làm cho điên cả đầu, rồi ngớ ngẩn bỏ qua tất cả những
điều kỳ lạ, không phù hợp để dẫn đôi tổ hợp này về nhà.
Nhưng sau khi uống một tách trà trong phòng khách, hắn bỗng có cảm giác như chợt bừng tỉnh.
Dựa vào đâu? Dựa vào đâu mà lại đi tin một tên hòa thượng đầu đầy tóc như
thế? Áo cà sa mua là có, phiếu chứng thực kia có thể làm giả, là một
thương gia thành công, hắn có thể đi lừa người khác nhưng không cho phép mình bị lừa!
“Lão gia, ngài đi đâu vậy ạ, chuẩn bị đến bữa rồi ạ.”
Sau khi nghĩ đi nghĩ lại, hắn chẳng nói chẳng rằng đứng bật dậy, bước chân
ra khỏi phòng khách, mặc kệ cho người hầu cuống quýt chạy theo.
“Lão gia ta nghĩ kỹ rồi, không thể để kẻ lai lịch không rõ ràng ăn không
ngồi rồi ở trong phủ ta được.” Hắn đi nhanh hơn, quyết định dứt khoát,
chuẩn bị sẵn tư thế, hắn muốn để kẻ dưới biết rằng mình không chỉ đơn
thuần là kẻ thừa kế đời thứ hai, hắn là kẻ rất lanh lợi.
“Ồ, bởi vậy…”
“Bởi thế nên lão gia ta sẽ chứng minh cho Đại sư và Hình Hoan kia, ta không dễ bị lừa thế đâu!”
“Nhưng, thưa lão gia… ngài đi nhầm đường rồi, họ đang ở đằng sau, trong phòng bỏ hoang đã nhiều năm không sửa sang kia ạ.”
“… Tất nhiên là ta biết rồi, chỉ là vì ta muốn ngắm cảnh bên này trước, ngươi dám chỉ bảo ta à?!”
Nói xong, tâm trạng muốn ngắm cảnh của hắn cũng hết, ngượng ngạo quay người lại, chuyển hướng rồi đi tiếp.
Suốt dọc đường không chỉ có tiếng bước chân vang lên liên tục mà còn cả
những tiếng cằn nhằn không dứt phát ra từ cái miệng môi mỏng cong cong
tinh tế của hắn. Hắn không tiếc lời phản bác lại khả năng phân tích suy
luận của chính mình, nào là những lời lấp lửng rất mông lung kia làm sao lại có thể tin nổi, nào là phong thái, cách ăn mặc tư thế và cả khuôn
mặt đầy vẻ phong lưu của đại sư kia, và cả điều quan trọng nhất hắn quan tâm…
“Tại sao bỗng dưng ta lại nghi ngờ họ đến vậy? Căn cứ có
sức thuyết phục nhất là cái cô tiểu thư Hình Hoan kia sao mà lại xấu đến thế? Theo lý mà nói người có duyên với Phật thường dễ gần gũi với Phật, có thể suy ra là Phật khá ưu ái với họ, khiến họ xinh đẹp hơn người,
càng phải… tỏa sáng.”
Hai từ “tỏa sáng” vừa thốt ra, liền phát ra một tiếng kêu thảm thiết rồi tiếng kêu nặng trịch.
Tên hầu theo sau đang nghe chủ lẩm bẩm từ nãy giờ bỗng thấy lão gia của nhà mình đột ngột dừng bước, đứng khựng lại trước cửa phòng hai kẻ lừa gạt
đang ở tạm. Qua cánh cửa sổ mở hé, hắn ngẩn người nhìn vào bên trong, từ từ bật ra hai từ “tỏa sáng”, rồi không tự khống chế được mình, vấp phải bậc thềm trước cửa ngã sõng xoài. Dù là kẻ hầu hạ thân cận nhưng cũng
không làm gì được.
Tạo ra tiếng động kinh thiên động địa, Nhậm
Vạn Ngân khiến hai người ở trong phòng phải ngoảnh ra chú ý. Song hắn
vẫn cứ đơ ra ngồi bệt trên đất, quên cả việc phải đứng dậy.
Hắn rất chắc chắn một điều rằng hắn đã mang một nam một nữ về phủ.
Và cũng rất chắc chắn rằng hai người có vẻ mập mờ đang ở trong phòng trước mặt hắn lúc này là một nam và một nữ.
Người đàn ông thì vẫn là đại sư mặc áo cà sa màu xanh lục, nhưng vị cô nương kia…
Từ trước tới nay Nhậm Vạn Ngân vẫn nghĩ rằng trang phục a hoàn của nhà hắn rất mới mẻ và đặc biệt, dù đường kim mũi chỉ có hơi thô kệch, hời hợt
một chút… Nhưng điều đó không quan trọng, bởi cô nương đang mặc nó trong phòng quả là rất đẹp. Chiếc áo ngắn màu hồng nhạt giúp tôn lên vẻ đẹp
cân đối, nàng quay đầu ngoái nhìn mặt hơi cúi, người vẫn ngồi đoan trang trước gương, toát lên vẻ đẹp thông minh lanh lợi.
“Ồ, Hình Hoan sao?” Sau khi bừng tỉnh, tất cả những tư duy trong não hắn lại vận hành nhanh chóng trở lại, liếc mắt thấy chiếc áo bông hoa mắc trên tấm bình
phong, rồi như muốn xác nhận lại, hắn nhìn lại nàng và hỏi.
Hình Hoan đang du ngoạn trong trí tưởng tượng thấy bị hỏi vậy thì lơ đễnh gật đầu.
Thấy vậy, mắt Nhậm Vạn Ngân sáng rực, vội gọi to: “Người đâu! Mau, mau lại đây!”
“Lão gia, ngài lại sao thế ạ?” Tên hầu vẫn theo sau tiến đến hỏi, tay vẫn
cầm khư khư chiếc chổi vừa giật lấy từ tay một a hoàn trên đường tới
đây, đang định chuẩn bị quét sạch hai tên lừa gạt này ra khỏi phủ.
Nghe tiếng gọi to của hắn, Hình Hoan chợt định thần lại, má vẫn ửng hồng,
ngượng ngùng liếc nhìn Ngộ Sắc, hai người nhìn nhau giây lát, rồi nàng
lập tức đứng dậy, kéo giãn khoảng cách giữa nàng và y. Nàng không biết
Nhậm Vạn Ngân đã nghe thấy những gì, liệu có bại lộ âm mưu của họ, liệu
có đuổi họ ra khỏi phủ không?
Đã đến nước này rồi, nếu không thành công thì chắc chắn sẽ phải hy sinh rất lớn.
“Đồ láo xược, định làm loạn à! Sao chúng mày lại dám để sư thái tương lai
vĩ đại đây mặc thứ đồ thế này hả, có biết là sắp tới người ta phải phổ
độ chúng sinh không? Cao quý như vậy sao lại mặc thứ vải thô kệch thế
kia? Lập tức tìm cho ta bộ đồ phù hợp với sư thái tương lai vĩ đại lại
đây. Yến tiệc tối nay đã chuẩn bị xong chưa, các ngươi định để sư thái
tương lai vĩ đại chết đói hả? Mà còn nữa, căn phòng này làm sao mà ở
được cơ chứ, mau mau đi chuẩn bị một phòng chỉnh tề… ngươi cầm chổi định làm gì? Trợn mắt nhìn ta là ý gì? Còn dám toét miệng ra mà cười à? Có
muốn cắt tiền công không?”
“Thấy chưa, cô nương rất thích hợp
cho mỹ nhân kế!” Đại sư Ngộ Sắc rít lên sung sướng, cười tít mắt, nhân
lúc không ai để ý, y lại tiến sát đến nàng, áp sát khuôn ngực nóng ấm
của y vào sống lưng lành lạnh của nàng, sự tương phản mãnh liệt khiến
trong giây lát y bỗng manh nha cảm giác quyến luyến. Nhưng ngay sau đó, y trấn tĩnh lại, liền chống chế thì thầm, “Xem ra tối nay cô nương có
muốn về cũng không về được rồi, thí chủ đây chắc chắn không dễ dàng để
cô nương đi đâu, bần tăng đành phải nhẫn nhịn một chút để ở lại cùng cô
nương vậy.”
“…” Đồ hòa thượng chết tiệt, y cố ý tạo dựng nên tất cả chuyện này. Giờ Hình Hoan mới hiểu được dụng ý sâu xa của việc tạt
nước vừa nãy!
Đúng như Ngộ Sắc đã dự liệu, Nhậm Vạn Ngân dường
như dốc hết lòng nhiệt tình cung phụng, thậm chí là “cưỡng ép” họ ở lại
phủ một đêm.
Thịnh tình khó chối từ, mấy chữ này vốn chưa từng
xuất hiện trong từ điển của Hình Hoan, nhưng khi người ta khiến thịnh
tình thành những lời làu bàu liến thoắng thì nàng cũng phải chịu thua.
Chỉ có điều những chuyện xảy ra tiếp theo hoàn toàn đi chệch với quỹ đạo mà Ngộ Sắc vốn dày công tạo dựng nên cảnh thơ mộng để trò chuyện tâm tình.
Nhậm Vạn Ngân nài nỉ họ ở lại đến phát mệt, sau khi miễn cưỡng đàn cho họ nghe một khúc bèn đi ngủ.
Vậy là, khung cảnh hiện ra lúc này là một gian phòng, một ngọn đèn, một đôi nam nữ, nhưng không có kiểu như củi khô gần lửa, thiếp thiếp chàng
chàng tay trong tay, chỉ có…
Ngộ Sắc cuộn tròn chân ngồi im trên thành giường cứng nhắc, hai mắt khẽ nhắm hờ, khuôn mặt không chút biểu
cảm, ngón tay lăn tràng hạt thành thạo, tiếng mõ gỗ đều đặn vọng vào
trong phòng, đôi môi gợi cảm lẩm bẩm phát ra tiếng tụng kinh nghe vui
tai. Rõ ràng là một đại sư hội tụ đủ “tứ không” đang ngồi niệm kinh,
toàn thân phát ra ý vị “không có việc gì miễn làm phiền”.
Hình
Hoan rất muốn ủng hộ y để giữ sự yên tĩnh đó, nàng ngồi một bên thêu
chiếc túi thơm. Nhưng khi chiếc kim đâm vào tay nàng đến lần thứ tám thì nàng đành đầu hàng.
“Hừm!”
Nàng có ý cố húng hắng giọng để khiến Ngộ Sắc phải chú ý, nhưng y vẫn coi như không.
“Ngươi không phải là hòa thượng thật đấy chứ?” Nàng không kìm được liền hỏi, ở đây chẳng có ai, y làm gì phải diễn như thật thế chứ?
Đáp lại câu hỏi của Hình Hoan vẫn là tiếng gõ mõ trầm trầm.
Nàng đợi một lát, biết ý đành ngậm miệng rồi thần người nhìn ra phía cửa sổ.
Đã thành thân hai năm, đây là lần đầu tiên Hình Hoan đi qua đêm không về,
không chỉ vì nghe lời của Ngộ Sắc hay những mời mọc thái quá của Nhậm
Vạn Ngân, còn có chút giận dỗi.
Giận dỗi… với nàng, đây là một từ rất lạ.
“Khuê nữ nhà tôi chả có ưu điểm gì, duy chỉ có tính không để bụng, dễ bảo, chịu khó làm lụng.”
Đó là những lời giới thiệu của mẫu thân khi mẹ chồng mang lễ đến hỏi nàng. Vậy là suốt hai năm nay nàng vẫn như những gì người ta mong muốn, đóng
cho thật tốt vai diễn đó. Nhưng dù là người không để bụng đến đâu thì
khi bị chính tướng công của mình nói mình là người không quan trọng
trước mặt mọi người, chắc cũng phải biết buồn.
Nàng bắt đầu muốn chạy trốn, không muốn tiếp tục đeo mặt nạ dịu dàng, nhu mì để sống những ngày dài khó thở nữa.
“Ta đã hứa với sư phụ, làm sư một ngày là làm sư cả đời!”
Đúng lúc Hình Hoan đang mơ màng, tiếng gõ mõ chợt im bặt, như vừa kết thúc
một buổi diễn xuất ra trò, Ngộ Sắc vươn vai, trả lời câu hỏi từ nãy của
nàng.
Nhưng Hình Hoan phải mất một lúc mới thoát khỏi những suy
nghĩ mông lung. Nàng quay lại ngạc nhiên nhìn y: “Nói vậy là, người
không phải hòa thượng giả sao?”
“Chẳng phải ta đã đưa cho nàng xem giấy chứng nhận rồi sao?”
“Xem rồi, xem rồi, không cần phải lấy ra nữa!” Thấy y đang có ý lấy giấy đó
ra để “triển lãm”, Hình Hoan vội lên tiếng ngăn cản, “Chỉ vì ta thấy lạ, miếu chùa nào lại phá lệ thu nạp kiểu hòa thượng như người?”
Đó dường như là một câu hỏi rất thách thức nhưng Ngộ Sắc lại không có ý kể lể uẩn khúc nội tình chuyện xuất gia của mình. Y ngồi dậy, kéo ghế ngồi gần Hình Hoan, vắt chân lên trông rất ngỗ ngược, cơn gió đêm kéo theo
cảm giác oi nồng ùa đến, khiến y khó chịu, phẩy phẩy vạt áo làm cho cúc
áo vốn đang cài bị bung ra.
Xương quai xanh chợt lộ ra, Hình
Hoan hơi liếc mắt, nhìn hồi lâu, khó khăn lắm mới thu lại ánh mắt thì
bắt gặp ngay ánh mắt y đang nhìn nàng chằm chằm. Nàng đỏ mặt, quay đi
chỗ khác.
“Đang thêu cái gì đấy?” Ngộ Sắc mặc kệ sự e thẹn của nàng, hỏi bâng quơ.
“… Túi thơm cho bảo kiếm.” Nàng ngập ngừng nói, muốn xua đi không khí kỳ
quái này. “Tại thấy trên người ngươi có mùi đàn hương rất thơm, tướng
công lại không ngửi được phấn hoa nên ta tìm lá đàn hương để làm cho
tướng công một cái túi thơm.”
“Nàng không phải phiền phức thế,
ta cho nàng ngửi thoải mái.” Để lời nói của mình thêm tính thuyết phục, y vươn tay ra với lấy sau gáy nàng, ấn nhẹ đầu nàng lên ngực y, “Thế nào, thích không? Nếu còn không thích, ta kiến nghị tướng công của nàng nên
xuất gia, theo ta học kinh vài năm thì đảm bảo có tắm mãi cũng không hết mùi đàn hương này đâu.”
“Buông ra!” Nàng vung tay cố thoát ra,
tim đập loạn xạ. Cố che giấu cảm xúc không đáng có, Hình Hoan mím chặt
môi, vuốt vuốt lại tóc, tức tối lườm y một cái, “Ngươi không có tiểu thư nào thèm, chàng ý thì có, xuất gia cái nỗi gì?”
“Ai bảo với nàng là ta không có tiểu thư nào thèm?”
“Vậy tại sao ngươi lại xuất gia?” Tuy y không cạo đầu, không giữ đúng theo
phép tắc nhà sư, nhưng dần dần Hình Hoan tin rằng y là hòa thượng thực
sự. Một sự tin tưởng không nói lên lời cứ lan tỏa trong tim.
“Hừm, nói ra thì dài, đợi khi nào nàng cũng thêu cho ta một cái túi thơm ta sẽ kể cho nghe.”
Câu này vốn y cũng chỉ tiện miệng nói ra và cũng chỉ hy vọng nàng sẽ nghe bâng quơ.
Nhưng Hình Hoan lại để tâm, chau mày, nghĩ một lúc, trả lời rất thành thực:
“Ngươi không dùng kiếm, cần cái này làm gì? Huống hồ, ta có rảnh đến mức đó đâu.”
“Chẳng phải phụ nữ các nàng cứ rảnh là lại thêu thùa
sao?” Đôi khi người ta kỳ lạ là vậy, những thứ vốn chẳng quan tâm, nhưng khi thấy khó đạt được thì lại hăng hái. Y nhíu mày, liếc nhìn nàng với
vẻ không vui, cho dù tướng công và đồng phạm có khác nhau thật, nhưng
cũng không cần biểu hiện phân biệt quá đáng thế chứ!
“Cũng phải
thôi, đây là lần đầu tiên trong hai năm làm dâu ta đi xa nhà thế này,
trước đây chỉ ở nhà thêu thùa để giết thời gian. Mẫu thân nói, đồ thêu
là món quà tốt nhất thê tử tặng cho tướng công, để tướng công biết rằng
mỗi một đường kim mũi chỉ đều là sự yêu thương dành cho chàng, thế nên
ta đã thêu rất nhiều, mẹ chồng cũng khen tay khéo tay, ta đã thêu các đồ khi thành hôn như áo cưới, gối uyên ương, chăn uyên ương…”
“Thôi được rồi!” Y không có thời gian để ngồi nghe nàng khoe sự ngoan hiền
của mình, hơn nữa đó là những việc không liên quan đến y, “Không giữ
được tim của đàn ông, khéo tay nữa cũng chẳng ích gì.”
“Hả?” Vấn đề nặng nề này như đánh thẳng vào mạng sườn Hình Hoan. Đúng vậy, đúng
là nàng đã không giữ được, nàng đã làm rất tốt không thể nào chê trách
được, mọi người đều hài lòng, duy chỉ có Triệu Vĩnh An là không.
“Đầu tiên nàng phải hiểu, anh ta cần cái gì?”
“…” Làm sao nàng biết Vĩnh An cần cái gì, nàng đâu phải con giun trong lòng chàng.
“Ví dụ như tướng công nàng thích phụ nữ như thế nào. Như ta, ta thích người có đôi mắt to, trông ngô ngố, nói dối không chớp mắt, có thể cùng ta đi ngao du lừa gạt chốn giang hồ, thích mặc áo bông… Nàng cười gì vậy, ta
không nói là nàng đâu.” Mỗi câu y nói ra, nụ cười của nàng càng tươi
hơn, đúng lúc nàng cười rạng rỡ nhất, y lạnh lùng chặn đứng sự thích thú của nàng. Khi thấy nàng đang cười bỗng trợn mắt lên tức giận như dựng
hết các gai trên người lên thì lại đến lượt y thấy sung sướng. Ngay
trước khi cơn thịnh nộ của nàng chuẩn bị bốc hỏa, y nói thêm một câu
khiến lửa vụt tắt, “Thế tướng công của nàng thì sao?”
“Chàng…”
“Chẳng nhẽ chưa bao giờ nàng hỏi anh ta câu đó?”
“Có chứ, có chứ, ta có hỏi, chàng nói, nói… nói là thích người hoàn toàn tương phản với ta.”
“… Nữ thí chủ, nữ thí chủ xuất gia theo ta đi, không chữa được nữa rồi.”
“Đại sư, không còn cách nào khác sao?” Nàng lại còn mong một người xuất gia
dạy nàng cách làm thế nào để nắm giữ được chồng ư, thật là hoang đường.
Nhưng vấn đề ở đây là, liệu nàng còn người bạn nào để cầu cứu không?
“Có, bần tăng có thể hy sinh bản thân để cứu thí chủ. Có thể một ngày tướng
công của thí chủ sẽ thu hồi lại tất cả thư từ hôn, yêu thương thí chủ
đến mức chết đi sống lại.” Rõ ràng chuyện này không liên quan gì tới y,
nhưng y lại không đành lòng nhìn khuôn mặt oán hờn của thiếu phụ.
“Thật hay giả vậy? Ngươi lại có lòng tốt như vậy sao?” Sự giúp đỡ đến quá dễ dàng lại khiến Hình Hoan hoài nghi.
“Ồ, chuyện là thế này, vừa rồi bần tăng có quan sát thiên tượng, phát hiện
thấy sao nhân duyên của ta tái hiện trở lại, thí chủ có biết thế có
nghĩa là gì không?”
“Có nghĩa là sao nhân duyên của ngươi không ẩn mất.”
“Ẩn mất cái gì, là nhân duyên của ta đã nổi lên.”
“Nhân duyên của ngươi có liên quan gì đến ta?”
“Ta là người xuất gia, chức trách là phải phổ độ chúng sinh, làm sao có thể nhẫn tâm mưu cầu hạnh phúc riêng tư? Tất nhiên là phải mong tất cả
những người có tình trong thiên hạ được về với nhau.”
“Vậy người xuất gia sao lại có nhân duyên?”
Thôi, y chịu thua, coi như y không có lòng tốt như vậy, “Nói thật nhé, sau
khi chuyện này kết thúc, tiền lấy được từ Nhậm Vạn Ngân sẽ thuộc về ta
hết.”
“Được!”
Sự thực chứng minh rằng, ứng phó với căn bệnh tinh thần, bắt buộc phải dùng tới cách này, nàng thích như vậy.