Bạn đang đọc Duyên Trời Định Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu – Chương 491: Bằng Lòng Cưới Tống Hân Nghiên
Cố Vũ Tùng nói: Cách thức cầu xin của anh khá là đặc biệt, bình thường đều là ngồi xổm trước mặt người ta rồi vừa rửa chân vừa cầu xin tha thứ.
Nếu như người ta không đồng ý, anh còn tự phụng phịu, tự mình ấm ách mấy ngày…
Tô Thần Nam nói: Bọn tôi là anh em của anh, cho dù không thích Sở Thu Khánh, cũng không cần vì một người xa lạ, chẳng liên quan như Tống Hân Nghiên…
Lục Minh Hạo nói: Anh và Tống Hân Nghiên thật sự đã trải qua rất nhiều chuyện, khó khăn lắm mới đến được với nhau, vậy mà trí nhớ của anh lại…
Chúc Minh Đức nói: Sếp, trước đây sếp…!thật sự rất yêu cô ấy.
Cho nên giữa anh và Tống Hân Nghiên thật sự có đoạn tình cảm rối rắm, chưa hoàn toàn cắt đứt.
Thậm chí sau này những chuyện liên quan đến việc cô sẩy thai mà Chúc Minh Đức nói trước khi mất tích…!cũng là sự thật?
Sở Thu Khánh đã đi tới trước mặt Tưởng Tử Hàn.
Sở Kinh Xuyên cầm tay con gái, muốn giao cô ta cho Tưởng Tử Hàn.
Nét mặt Sở Thu Khánh thẹn thùng, cúi đầu xuống chờ Tưởng Tử Hàn nắm lấy tay minh, từ nay về sau được bảo vệ trong vòng tay của anh.
Nhưng chờ một lúc lâu vẫn không có gì xảy ra.
Cô ta kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tưởng Tử Hàn vốn dĩ nên đưa tay ra nắm lấy tay cô vào lúc này.
Vẻ mặt người đàn ông ngơ ngác, ánh mắt giống như đang nhìn cô ta, lại như thông qua cô ta để nhìn thứ gì khác, cứ nhìn chằm chằm mà không có tiêu cự.
Anh như bị đóng đinh tại chỗ, một hồi lâu vẫn không có phản ứng.
Bầu không khí trở nên lúng túng.
Nụ cười hạnh phúc trên khóe môi Sở Thu Khánh cứng đờ.
MC trên bục cười gượng hòa giải, vội vàng chạy đến gần Tưởng Tử Hàn, tắt micro rồi nhỏ giọng nhắc nhở: “Chú rể, mau nắm tay cô dâu đi!”
Nhưng Tưởng Tử Hàn cứ như không nghe thấy.
“Anh…!Anh Tưởng?” Cuối cùng MC cũng nhận ra có gì đó không ổn, lặng lẽ kéo áo Tưởng Tử Hàn: “Anh không sao đấy chứ?”
Tưởng Tử Hàn hoàn hồn lại, những hình ảnh lộn xộn trong đầu kéo dài thêm mấy giây mới hoàn toàn biến mất.
Anh khẽ thở ra một hơi, hờ hững trả lời: “Không sao.”
Anh cụp mắt xuống, lạnh nhạt bình tĩnh nắm lấy tay Sở Thu Khánh.
MC thở phào nhẹ nhõm, vội dẫn hai người đi qua thảm đỏ thật dài quay trở lại lễ đài.
Nghi thức tiếp tục.
Sau một đoạn dài kích động, MC dùng chất giọng tiết tấu rõ ràng, dạt dào tình cảm hỏi: “Cô Sở Thu Khánh, xin hỏi cô có bằng lòng kết hôn với anh Tưởng Tử Hàn đẹp trai trẻ tuổi bên cạnh hay không? Yêu anh ấy, chung thủy với anh ấy, dù giàu sang hay nghèo khó, già hay trẻ, cô vẫn nắm chặt tay và bên cạnh anh ấy đến suốt cuộc đời.
Cô có bằng lòng không?”
Ở dưới lớp khăn voan, Sở Thu Khánh kích động đến mức hai mắt đỏ hoe.
“Tôi bằng lòng!”
Cô ta quay đầu, nhìn Tưởng Tử Hàn thật sâu qua lớp khăn voan, nghẹn ngào lớn tiếng nói: “Tôi vô cùng bằng lòng! Không chỉ riêng đời này, kiếp sau, cả kiếp sau sau nữa tôi đều bằng lòng kết hôn với anh ấy, trở thành vợ của anh ấy, dù giàu sang hay nghèo khó, dù già hay trẻ, tôi đều sẽ ở bên anh ấy đến già!”
Tiếng cười thiện chí dưới bục vang lên.
MC cũng không kiềm được.
Có lẽ cô dâu này đang hạnh phúc lắm đây, nói hết lời anh ta nói luôn.
Tưởng Tử Hàn cũng hơi quay đầu nhìn về phía Sở Thu Khánh.
Khăn voan che khuất dung mạo của cô ta, khuôn mặt trang điểm đậm dần hòa hợp với một khuôn mặt thanh tú xinh đẹp khác.
Dù người đó đang cười hay đang giận đều mang cảm giác ranh ma và linh động.
Những lúc nũng nịu hay giận dỗi, trong đôi mắt trong veo sáng ngời đều hiện lên ánh sáng thâm tình, dịu dàng.
MC điều hòa bầu không khí rồi quay sang hỏi Tưởng Tử Hàn: “Anh Tưởng Tử Hàn, xin hỏi anh có bằng lòng cưới cô dâu Sở Thu Khánh xinh đẹp, thâm tình bên cạnh làm vợ không? Yêu cô ấy, chung thủy với cô ấy, dù giàu sang hay nghèo khó, già hay trẻ, anh vẫn nắm chặt tay và bên cạnh cô ấy đến suốt cuộc đời.
Anh có bằng lòng không?”
Cả hội trường vô cùng yên tĩnh, tất cả mọi người đều chăm chú nhìn Tưởng Tử Hàn.
Bàn tay Sở Thu Khánh đang khoác cánh tay Tưởng Tử Hàn bất giác siết chặt.
Cô ta nín thở, chờ đợi Tưởng Tử Hàn cũng trả lời thâm tình giống như mình.
Nhưng không hề.
Tưởng Tử Hàn quay đầu nhìn cô ta, trong mắt lại xuất hiện vẻ trống rỗng và lạc lõng y như lúc cô ta mới bước tới.
Nét mặt của Sở Thu Khánh dưới lớp khăn voan dần tái nhợt, nụ cười trên khóe môi cũng bắt đầu cứng đờ.
“Tử Hàn…”
Cô ta dùng sức véo cánh tay Tưởng Tử Hàn, hạ thấp giọng gọi anh.
Tưởng Tử Hàn khôi phục bình tĩnh.
Khuôn mặt anh nhìn thấy vẫn là khuôn mặt không ngừng xuất hiện trong đầu anh.
Dù là lúc vui vẻ hay ấm ức, một cái nhăn mặt nhíu mày của cô cũng ảnh hưởng đến trái tim anh.
Anh đưa tay vuốt ve gương mặt trắng nõn của cô qua lớp khăn voan, giọng nói trầm thấp chứa đựng sự dịu dàng sâu nặng khó tả: “Kiếp này có thể kết hôn với em là may mắn của anh, là phúc phận anh tích cóp suốt ba đời ba kiếp mới có được.
Kiếp sau, làm sao anh dám hy vọng xa vời…”
Màn tỏ tình thâm tình của chú rể đã đẩy không khí ở buổi lễ lên cao trào.
Dưới khán đài đầy ao ước, ghen tị.
“Có quyền thế, có tiền có địa vị, không chỉ đẹp trai mà còn thâm tình như vậy nữa, hu hu…Tại sao tôi không gặp may như vậy chứ?”
“Hâm mộ chết đi được, đúng là một cặp trời sinh!”
“Đây chính là một nửa hoàn mỹ mà tôi đang tìm kiếm đây này.”
…
Nét cứng đờ trên môi Sở Thu Khánh từ từ dãn ra, vẻ tái nhợt trên mặt cũng được thay thế bằng vẻ ửng đỏ.
Vừa căng thẳng vừa kích động, càng nhiều hơn là sự vui vẻ chờ mong.
Hai mắt cô ta đỏ hoe, đáy mắt dâng lên hơi nóng: “Tử Hàn, kiếp sau anh không cần đến tìm em, em đến tìm anh là được rồi…”
“Wow, wow…!Hôn đi! Hôn một cái đi!”
Tiếng la hét như gợn sóng vang lên dưới sân khấu.
Sở Thu Khánh xấu hổ đỏ mặt, kích động đến mức nước mắt trào ra khỏi hốc mắt.
MC mỉm cười thúc giục: “Anh Tưởng Tử Hàn, anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.
Xin hỏi anh có bằng lòng không?”
Ánh mắt thâm tình của Tưởng Tử Hàn dừng lại trên gương mặt dưới lớp khăn voan kia.
“Tôi bằng lòng, tôi bằng lòng cưới Tống Hân Nghiên làm vợ, bất luận là giàu sang hay nghèo khó, già yếu hay bệnh tật đều sẵn sàng ở bên cô ấy suốt đời.”
Thậm chí anh còn vén khăn voan của Sở Thu Khánh lên, trìu mến khẽ hôn lên mu bàn tay cô ta: “Nửa đời sau, tôi chỉ làm một việc cho cô ấy, phục vụ…”
Rõ ràng là lời tỏ tình âu yếm nhất, nhưng lại không được mọi người có mặt vỗ tay reo hò ủng hộ.
Bởi vì người anh gọi là “Tống Hân Nghiên”…
MC vô cùng lúng túng.
Dưới sân khấu im lặng như tờ.
Sự thẹn thùng vừa mới hiện lên trên mặt Sở Thu Khánh bỗng chốc tắt “rụp”, không còn sót lại chút nào.
Chỗ mu bàn tay có bờ môi ấm áp của Tưởng Tử Hàn in dấu lên như bị dính axit, vừa đau vừa cháy rực, xấu hổ đến mức cô ta chỉ ước sao chặt phăng bàn tay ấy đi!
Thời gian trôi qua từng giây, từng giây.
Cuối cùng cũng có người phản ứng kịp.
“Có chuyện gì xảy ra với chú rể thế?”
“Tình cũ khó phai à?”
“Cô dâu bị quê không giấu mặt đi đâu được nữa luôn…”
…
Tiếng bàn luận xôn xao không kiềm được dưới sân khấu vọng lên lễ đài.
Cả người Sở Thu Khánh run lên, lấy lại tinh thần.
Cô ta đột nhiên rút tay về: “Tử…!Tử Hàn, em…!em là Sở Thu Khánh.”
Giọng nói chứa đựng sự cầu xin.
MC cũng lúng túng, vội vàng đứng ra giảng hòa: “Ha ha, hôm nay chú rể của chúng ta hưng phấn quá, đến mức gọi nhầm tên của cô dâu luôn.
Nào, chúng ta làm lại…”
Mặc dù anh ta cố gắng điều chỉnh bầu không khí ở buổi lễ, nhưng khán giả ở dưới sân khấu như dầu sôi đổ thêm nước, âm lượng của micro và loa được vặn đến hết cỡ cũng vô ích.
Mọi người thì thầm với nhau, không ai tiếp tục nghe nữa.
Sở Thu Khánh khó chịu nhắm mắt lại, siết chặt tay, nghiến răng nói với MC: “Tiếp tục trao nhẫn…”
MC vã mồ hôi đầy đầu, vội vàng cầm micro lên hô to: “Chúng ta tiếp tục cử hành…”
Tiếng hét mới vang lên được một nửa thì micro chợt bị đứt tiếng.
MC bối rối, cố gắng đập micro để thử tiếng nhưng không có hiệu quả.
Trong lòng Sở Thu Khánh cũng dâng lên dự cảm xấu.
“Người đâu!” Cô ta gọi to.
Cô ta vừa lên tiếng thì đột nhiên bị một giọng nói to hơn áp đảo: “Chào buổi chiều các cô chú, ông bà, anh chị, cháu là Tưởng Minh Trúc.”.