Duyên Trời Định Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 471: Thiệp Cưới


Bạn đang đọc Duyên Trời Định Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu – Chương 471: Thiệp Cưới


Tống Quốc Dũng tỉnh táo lại, vội vàng nhào tới hỗ trợ: “Mày muốn làm gì? Tống Hân Nghiên, tao cảnh cáo mày, cho dù mày không phải người nhà họ Tống của bọn tao nhưng bọn tao vẫn là ba mẹ nuôi của mày đấy!”
Tống Hân Nghiên dùng hết ý chí mới có thể ép nắm đấm siết chặt đến nổi gân xanh dừng lại giữa không trung.
Cô nhắm mặt lại, đẩy Đường Ngọc Linh ra.
Đường Ngọc Linh bị đẩy lảo đảo, va vào lồng ngực Tống Quốc Dũng.
Tống Hân Nghiên lạnh lùng nói: “Nếu không phải lo lắng anh tôi khó xử không vui thì hôm nay tôi sẽ khiến các người vào rồi không thể đi ra được!”
Tam quan của Khương Thu Mộc cũng bị dạng ba mẹ như vậy làm cho thay đổi, không chịu nổi nữa: “Không ngờ trên đời này lại có người làm cha làm mẹ như hai người! Tống Mỹ Như là con gái ruột của mấy người, chẳng lẽ anh Dương Minh không phải con trai ruột của mấy người sao? Anh ấy cũng đã nhập viện, nằm yên một chỗ không thể cử động rồi.

Các người không quan tâm thì thôi, vừa vào đã kêu trời trách đất, chỉ lo lắng cho đứa con gái bất lương kia…”
Nếu như bọn họ không phải là ba mẹ ruột của anh Dương Minh thì cô ấy đã nói ra một rổ những lời khó nghe hơn, đánh cho bọn họ rụng răng đầy đất cũng dễ như bỡn.
Nhưng dạng người này lại là ba mẹ ruột của anh Dương Minh…
Khương Thu Mộc nhẫn nhịn đỏ mắt mới nuốt tất cả sự không cam lòng và tức giận kia trở vào.
Cô ấy xoay người lại, lấy điện thoại gửi lời cầu cứu cho Cố Vũ Tùng.
Loại người này cô ấy không tiện ra tay, nhưng không có nghĩa là người khác cũng không thể.
“Đủ rồi!”
Tống Dương Minh khẽ quát một tiếng.
Trong phòng bệnh lập tức yên tĩnh trở lại.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía anh ấy.
Tống Dương Minh không hề tức giận, thản nhiên nói: “Ba, mẹ, hai người trở về đi.


Con sẽ không can thiệp vào chuyện của Tống Mỹ Như.”
“Dương Minh!” Đường Ngọc Linh bất mãn nhìn con trai, nghẹn ngào nói: “Cho dù con bé có không tốt thế nào thì nó cũng là đứa em gái xương gãy vẫn còn liền gân của con.”
Tống Quốc Dũng cũng thở dài: “Ba mẹ đều biết con bé không tốt bằng Hân Nghiên.

Nhưng Dương Minh à, chuyện xấu trong nhà không truyền ra ngoài, nếu con bé thật sự phạm tội, đóng cửa lại con muốn đánh, muốn dạy dỗ gì ba và mẹ con đều sẽ không xen vào.

Nhưng bây giờ con bé bị nhốt trong đồn cảnh sát thì giải quyết được gì?”
Khương Thu Mộc và Tống Hân Nghiên tức muốn nổ phổi.
Tống Dương Minh không hề bị lay động: “Nếu như làm sai chuyện chỉ cần về nhà bị đánh bị chửi một trận, không cần phải trả một cái giá thật đắt là có thể xong việc, thì hôm nay nó có thể cùng người ngoài cầm roi da đối phó với con, ngày mai nó sẽ có thể vung dao về phía hai người!”
“Con đang nói bậy nói bạ gì đấy hả!”
Đường Ngọc Linh oán trách: “Con bé là em của con, làm sao có thể cầm roi đối phó với con được chứ! Càng không thể nào vung dao về phía ba mẹ! Ba mẹ là ba mẹ ruột của con bé!”
Bà ta bất mãn trừng mắt nhìn con trai: “Con cũng đừng kiếm cớ, mẹ thấy trong lòng con chỉ có Tống Hân Nghiên thôi, vốn dĩ không có đứa em gái Mỹ Như này.”
Cuối cùng Tống Hân Nghiên cũng không kìm nổi cơn giận nữa, ‘soạt’ một tiếng, dứt khoát giật tập hồ sơ bên cạnh xuống, kẹp cùng bệnh án ném vào ngực Đường Ngọc Linh.
“Mở to con mắt trong suốt của hai người ra mà nhìn cho rõ, chính Tống Mỹ Như đã làm tất cả những chuyện không bằng heo chó này đấy! Hai người coi cô ta là con gái thì cũng phải xem mình có mạng để đợi đến lúc cô ta coi hai người là ba mẹ không đã!”
Lồng ngực của cô phập phồng dữ dội, đỏ mặt giận dữ chỉ vào bệnh án: “Người con trai mà hai người đang cầu xin, lúc này cả người anh ấy không có một mảnh da nào còn nguyên vẹn cả, xương sườn bị gãy hoàn toàn ba cái! Hai ba ngày qua, anh ấy mở ngực phẫu thuật hai lần, vừa mới tỉnh lại còn chưa đầy hai tiếng!”
Đường Ngọc Linh và Tống Quốc Dũng chấn động, vội vàng nhìn vào bệnh án.
Nội dung bên trên thật sự giống như những gì Tống Hân Nghiên nói.
“Tại… Tại sao có thể như vậy.”
Tình mẹ của Đường Ngọc Linh dành cho con trai từ từ trỗi dậy, nước mắt lưng tròng hỏi: “Dương Minh, bây giờ con không sao chứ? Là ai? Là ai nhẫn tâm làm hại con ra nông nỗi này!”

Tống Hân Nghiên suýt chết vì tức, lạnh lùng nói: “Còn có thể là ai! Chính là đứa con gái lòng lang dạ sói mà hai người đang khóc lóc cầu cứu đấy!”
“Không thể nào!”
Đường Ngọc Linh hoàn toàn không tin con gái rượu yêu quý mà mình vất vả tìm về lại độc ác như vậy: “Trong chuyện này chắc chắn có hiểu lầm gì đó.

Dương Minh làm quân nhân nhiều năm như vậy, với khả năng tự vệ của nó, đừng nói là một mình Mỹ Như, ngay cả ba đến năm người đàn ông cao to lực lưỡng cũng không phải đối thủ của nó.

Mày đừng có ở đây châm ngòi ly gián…”
Tống Quốc Dũng cũng phụ họa: “Tống Hân Nghiên, mày đủ rồi đấy.

Bọn tao nuôi mày bao nhiêu năm không yêu cầu mày có ơn tất báo, nhưng mày cũng không thể phá hoại quan hệ giữa người nhà bọn tao như vậy!”
Tống Dương Minh nhắm mắt lại, trong lòng cảm thấy mệt mỏi khó tả.
Cô cũng hoàn toàn hết hy vọng với hai người này rồi.
Khương Thu Mộc lại lần nữa bị hai người ba mẹ tiêu chuẩn kép này thay đổi điểm giới hạn.
Thật sự không thể chịu đựng được nữa.
Lúc cô ấy đang định tiến lên nói lý lẽ với đôi ba mẹ vô nhân tính này thì cửa phòng bệnh lại mở ra từ bên ngoài một lần nữa.

Chí????h chủ, ????ủ bạ???? đọc chu????g # ????????Um????????u????ệ ????.V???? #
Cậu Cố cực kỳ khí thế mang theo nhân viên bảo vệ tiến vào.

Anh ta nghiêm nghị liếc quanh phòng bệnh một vòng, vung tay lên, lạnh lùng nói: “Bệnh nhân cần được nghỉ ngơi, đuổi những người không có phận sự ra ngoài đi.”
Bảo vệ nghe tiếng lập tức hành động, cưỡng ép Tống Quốc Dũng và Đường Ngọc Linh.
Đường Ngọc Linh và Tống Quốc Dũng luống cuống.
“Mấy người muốn làm gì? Bọn tôi là ba mẹ Tống Dương Minh… Á… Buông tay… Buông tay ra!”
Nhân viên bảo vệ làm việc nhanh nhẹn, hai người họ còn chưa kịp nói xong thì đã bị lôi ra khỏi cửa.
Cửa phòng bệnh đóng lại.
Trong phòng cuối cùng cũng được yên tĩnh.
Ba người Tống Hân Nghiên cùng thở phào nhẹ nhõm.
Trên mặt Khương Thu Mộc đầy vẻ cảm kích: “Cậu Cố, xin lỗi nhé, lại gây thêm phiền phức cho anh rồi…”
Khí thế vừa rồi của Cố Vũ Tùng biến mất trong nháy mắt, lập tức khôi phục lại dáng vẻ cà lơ phất phơ thường ngày.
Anh ta khoát tay ra vẻ chẳng sao cả rồi vội vàng hỏi: “Mọi người không sao chứ?”
Tâm trạng ba người đều trầm xuống, lần lượt lắc đầu.
Bên ngoài phòng bệnh.
Tống Thanh Hoa trốn sau chậu cây xanh cao lớn nhìn thấy hết thảy mọi chuyện xảy ra trong phòng bệnh.
“Chậc!”
Bà ta cười khẽ, vòng qua cái cây xanh rồi xoay người bước ra ngoài.
Trong phòng bệnh.
Cố Vũ Tùng đeo găng tay lên, kiểm tra lại các vết thương của Tống Dương Minh một lượt.
Sau khi kiểm tra xong, anh ta thở phào nhẹ nhõm, nói với Tống Hân Nghiên và Khương Thu Mộc: “Yên tâm đi, vết thương không bị nứt ra, chăm sóc tốt…”
Lúc ngồi thẳng lên, trong túi áo blouse trắng có thứ gì đó rơi xuống.
“Anh Cố, đồ của anh bị rơi này…”
Khương Thu Mộc cúi xuống, nhặt một mảnh giấy màu đỏ dưới đất lên.

Mảnh giấy được gấp lại ở giữa, có các hoa văn sẫm màu được in bên trong, nhìn vừa tinh tế lại vừa độc đáo.
Cô ấy vô thức mở ra.
“Đừng mở!”
Cố Vũ Tùng kêu lên một tiếng.
Mảnh giấy lật ra được một nửa.
Khương Thu Mộc còn chưa kịp nhìn rõ dòng chữ bên trên thì đã bị Cố Vũ Tùng giật lại.
Anh ta nhanh chóng nhét trở vào áo blouse trắng, trên khuôn mặt tuấn tú không giấu được vẻ chột dạ: “Không… Không có gì hay ho cả đâu.

Chỉ là một mẩu giấy vụn thôi.”
Khương Thu Mộc ngạc nhiên, giấy vụn mà có thể khiến anh ta căng thẳng như vậy sao?
Cô ấy tò mò: “Mẩu giấy vụn gì mà có thể khiến anh căng thẳng vậy hả?”
Cố Vũ Tùng sờ mũi: “Không có gì, không phải thứ gì quan trọng cả.”
Khương Thu Mộc không tin: “Vậy sao anh còn căng thẳng?”
Tống Hân Nghiên hơi thất thần.
Lúc Khương Thu Mộc mới mở ra một nửa, mặc dù cô không nhìn thấy trên đó viết gì, nhưng lại mơ hồ nhìn thấy hai chữ tân hôn in chìm.
Đó là thiệp mời, mà có lẽ nên nói là thiệp cưới!
Sau đó lại nghĩ đến việc nhìn thấy tin tức về hôn lễ của Tưởng Tử Hàn và Sở Thu Khánh trên hot search trước đó, trong lòng Tống Hân Nghiên cảm thấy vô cùng chua chát.
Cô buồn bã nói: “Là thiệp cưới của Tưởng Tử Hàn và Sở Thu Khánh à?”
Trong phòng bệnh đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Khương Thu Mộc và Tống Dương Minh cùng phản ứng lại.
Hai người không khỏi lo lắng nhìn về phía Tống Hân Nghiên..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.