Bạn đang đọc Duyên Trời Định Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu – Chương 468: Người Sẽ Sống Cùng Mình Cả Đời
Cố Vũ Tùng chẳng biết nên nói gì cho phải.
Anh ta mới là nhân vật chính của cái chuyện hề hước này đấy nhé! Vậy mà anh ta lại bị hai người họ bơ đẹp, không xem ra gì như thế!
Nhưng anh ta lại không đành lòng trách móc khi thấy hai cô gái đang nhìn nhau xúc động đỏ hoe mắt ấy.
Cố Vũ Tùng khẽ hắng giọng: “Khụ, hai cái người này, chẳng lẽ khi phụ nữ các chị gặp chuyện không thể tỏ ra yếu đuối chút được sao? Dù gì cũng nên cho đàn ông như tôi có đất thể hiện chứ hả?”
Lúc này Tống Hân Nghiên và Khương Thu Mộc mới nhớ tới anh ta, quay sang nhìn anh ta cùng một lúc.
Cố Vũ Tùng nhìn lại hai người với vẻ bất đắc dĩ.
Lúc này Khương Thu Mộc mới sực nhớ ra mình còn đang cầm điện thoại của anh ta.
Cô ấy chột dạ trả lại bằng hai tay.
Cố Vũ Tùng nhận lấy rồi khẽ giọng trấn an: “Đừng lo, lúc nãy cô làm đúng lắm, giờ chắc là anh Hàn bị mắng cho tỉnh người luôn rồi đấy.
Cô mà mắng cho anh ấy tỉnh ra thì anh ấy không chỉ không tức giận mà còn cảm ơn cô nữa kìa.
Hơn nữa cô còn dùng điện thoại tôi mà mắng, dù trời có sập thì cũng có tôi che chở cho cô mà?”
Khương Thu Mộc từ từ bình tĩnh trở lại: “Thật…!thật không?”
“Thật hơn vàng! Tôi đã lừa cô lần nào chưa?”
Khương Thu Mộc ngẫm nghĩ một lát, thấy cũng đúng lắm!
Đôi mắt Cố Vũ Tùng nhìn cô ẩn giấu tình cảm sâu đậm, anh ta khẳng định: “Về chuyện chị dâu đúng là anh Hàn khốn nạn thật! Cô yên tâm, anh ấy sẽ không kiếm chuyện với cô đâu, anh ấy bây giờ ngoại trừ cái vụ mất trí nhớ điên khùng kia ra thì vẫn còn tỉnh táo lắm!”
Mà cho dù anh Hàn muốn tính sổ đi nữa thì vẫn có anh ta gánh thay cô ấy mà.
Đến người phụ nữ mình thích cũng không che chở được thì anh ta không đáng mặt đàn ông!
Tống Hân Nghiên nhìn qua nhìn lại hai người, lặng lẽ lùi ra sau để hai người có không gian riêng.
Thấy Khương Thu Mộc vẫn rầu rĩ, Cố Vũ Tùng liền hối hả ton hót: “Cô không biết ban nãy cô mắng tôi nghe mà mát dạ nhường nào đâu! Dạo này anh em chúng tôi bị anh Hàn hành ác lắm, muốn mắng anh ấy từ lâu rồi.
Bọn tôi còn chưa kịp làm thì cô đã mắng thay bọn tôi luôn, sảng khoái chết đi được!”
Khương Thu Mộc nở nụ cười còn xấu hơn cả khóc: “Cảm ơn cậu Cố.”
Kể từ cái ngày Cố Vũ Tùng thốt ra câu nói kì lạ đó, mỗi lần gặp nhau cô ấy đều thấy ngượng ngùng.
Nhưng có một số chuyện chỉ nên thấy ngượng ngừng trong lòng thôi chứ không nên nói ra.
Nếu nói ra thì không nhìn nổi mặt nhau mất.
Tuy nhiên, hai ngày nay Khương Thu Mộc thật sự vô cùng biết ơn anh ta, dù không thể báo đáp anh ta bằng cách anh ta muốn.
Cô ấy vội vàng nói: “Anh Dương Minh vẫn còn trong ca mổ đúng không? Anh mau về đi, chúng tôi không sao đâu.”
Khoảnh khắc ấy Cố Vũ Tùng có hơi thất vọng, anh ta nhìn Khương Thu Mộc bằng ánh mắt bao dung và cưng chiều rồi lại quay về phòng phẫu thuật.
Mặc dù anh ta không cần đích thân mổ nhưng vẫn cần theo dõi giám sát.
…
Tại Tưởng Thị.
Tưởng Tử Hàn kinh hãi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại đã tắt ngóm từ lâu, cơn thịnh nộ bùng lên làm anh tức đến nổi thở hồng hộc.
Thư ký mới Trương Kiệt đang ôm tài liệu vừa định đi vào.
Thì bỗng dưng “rầm” một cái.
Chiếc điện thoại bị đập vào tường rồi văng ngược lại ra đất.
Mảnh điện thoại vỡ tan tành lọt vào khe cửa khép hờ.
Trương Kiệt vô thức giật người lại ra sau một bước, thở phào vỗ ngực sau khi thoát nạn: “May mà chưa vào.”
Hơi lạnh dày đặc toát ra từ trong văn phòng.
Trương Kiệt lom dom nhìn qua khe cửa, thấy ông chủ nhà mình tức giận đến nỗi mặt mày đen như than, bực bội chống hông đi đi về mấy vòng trong văn phòng mới bình tĩnh lại được phần nào.
Anh lấy một điếu thuốc lá ra hút, hút rất mạnh rất sâu, mới dăm ba lần đã phả khói nhiều đến nỗi qua cả đầu.
Đến khi hút tới điếu thứ ba, khiến cả căn phòng ngập trong khói thì vẻ phẫn nộ trên mặt anh mới dịu xuống.
Trái tim đang đập “thình thịch” của Trương Kiệt cũng dần bình tĩnh lại.
Anh ta đang do dự không biết nên vào hay đi thì Sở Thu Khánh đi tới.
Cô ta tràn trề phong thái của một bà chủ, tiếng giày cao gót đi trên mặt đất đầy dồn dập và kiêu ngạo như muốn giẫm lên trên người khác.
Trương Kiệt thở phào nhẹ nhõm, vội vàng chạy ra đón như thấy cứu tinh: “Mợ chủ tới rồi đấy ạ.”
Câu “mợ chủ” của anh ta làm Sở Thu Khánh vui như mở cờ trong bụng.
Cô ta kênh kiệu dừng lại, thấy anh ta biết điều liền bố thí cho một ánh mắt: “Tử Hàn có ở đây không?”
“Có ạ.” Trương Kiệt cười toe toét: “Quản gia ở nhà tổ nhà họ Tưởng sai người đưa một tập tài liệu tới, là thông báo về lịch trình tổ chức đám cưới mà chủ tịch đã sắp xếp ạ.
Mợ đã tới đây rồi thì nhờ mợ mang vào giúp tôi nhé.”
Chủ tịch mà Trương Kiệt vừa đề cập đến là bà cụ Lam – bà nội của Tưởng Tử Hàn.
Trên danh nghĩa bà cụ là thành viên ban hội đồng quản trị nhưng chưa hề quan tâm đến chuyện công ty lần nào.
Sở Thu Khánh vừa nhìn bìa của tài liệu trên tay Trương Kiệt đã biết ngay đó là gì.
Mấy thứ này nên thông qua cô ta trước rồi mới được đến tay bà cụ Lam mới phải.
“Để tôi đưa cho.” Cô ta cười tủm tỉm nhận lấy.
Trương Kiệt đưa xong liền chạy tọt đi.
Sở Thu Khánh không hề để ý tới chuyện đó, cầm chỗ giấy tờ kia mở cửa đi thẳng vào trong tâm trạng vui sướng.
“Cút…”
Tưởng Tử Hàn nhíu đôi mày kiếm lại, định nổi đóa nhưng vừa quay đầu lại đã thấy là Sở Thu Khánh, thế là anh đành kìm lại.
“Sao em lại tới đây?”
Sắc mặt anh không được tốt lắm, giọng điệu thì hơi gượng gạo, khác hẳn dáng vẻ giận dữ ban nãy.
“Bà nội gửi lịch trình tổ chức hôn lễ tới đây bảo em đưa anh xem này.”
Sở Thu Khánh liếc mắt nhìn chiếc điện thoại nằm chỏng chơ dưới đất, cẩn thận hỏi: “Em tới không đúng lúc sao?”
Tưởng Tử Hàn nhìn gương mặt đẹp đẽ, dịu dàng trước mắt.
Cô ta sắp trở thành vợ anh, là người anh chọn sẽ sống cùng mình cả đời.
Nhưng dường như trong lòng anh chẳng hạnh phúc như anh mong chờ.
Tưởng Tử Hàn day trán, vẻ mặt đã nguôi giận: “Em để trên bàn rồi về đi.”
Sở Thu Khánh cắn môi đặt lịch trình xuống, nhẹ nhàng bảo: “Tử Hàn, em biết anh không được vui vì bà nội đẩy ngày tổ chức đám cưới của chúng ta lên sớm.
Đúng là hơi gấp thật, nhưng vừa nghĩ tới chuyện có thể gả cho anh sớm hơn, trở thành mợ Tưởng danh chính ngôn thuận của anh là em lại thấy vô cùng hạnh phúc, cũng rất mong chờ.”
Cô ta ngước mắt nghiêm túc nhìn Tưởng Tử Hàn, hỏi: “Tử Hàn, anh không ngóng chờ lễ kết hôn của chúng ta sao? Anh không vui vì chúng ta sắp cưới ư?”
Lòng Tưởng Tử Hàn bỗng bực bội một cách kỳ lạ.
Anh nhìn gương mặt trang điểm tỉ mẩn của Sở Thu Khánh, một ý nghĩ lóe qua, gương mặt tươi tắn của Tống Hân Nghiên chợt hiện về trong đầu.
Dù là khóc hay cười thì người phụ nữ ấy luôn toát lên vẻ cuốn hút không thốt nên lời.
Làm người ta rung động, cũng làm con tim nhói đau…
Tưởng Tử Hàn nhăn mặt, nhắm nghiền mắt lại: “Tổ chức sớm thì cứ tổ chức sớm thôi, em vui là được.”
Nụ cười trên mặt Sở Thu Khánh từ từ trở nên tươi rói, sự mừng rỡ từ khóe môi truyền lên tới tận chân mày khóe mắt.
Đã lấy được đáp án như mong muốn, cô ta cũng không nán lại đây nữa.
Sau khi cánh cửa văn phòng sau lưng đóng lại, nụ cười trên mặt Sở Thu Khánh tắt lịm.
Cô ta gọi một cú điện thoại: “Anh kêu người theo dõi bệnh viện chặt vào, dù có chuyện gì xảy ra thì Mộ Kiều Dung cũng không được chết ngay lúc này.”
Chỉ còn vài ngày nữa thôi là hôn lễ của cô ta sẽ được tiến hành, tuyệt đối không được xảy ra sự cố vào lúc này.
Lỡ Mộ Kiều Dung chết thì lại phải hoãn đám cưới nữa…
Còn khi hôn lễ đã được tổ chức thì dù người phụ nữ kia có muốn sống thêm mấy ngày, cô ta cũng không cho bà ta có cơ hội đó đâu!
…
Màn đêm buông xuống.
Trong phòng VVIP của câu lạc bộ dinh thự Windsor.
Trương Tấn Tài tự mình giật nút đậy rượu ra rót cho Tống Thanh Hoa và mình: “Tổng giám đốc Tống, thật ra tôi nghẹn chuyện này trong lòng từ rất lâu rồi.
Tống Hân Nghiên và bà đều họ Tống, dù không phải ruột thịt thì ít ra cũng xem như cùng một nhà chứ, tổng giám đốc Tống là trưởng bối, sao lại cứ nhằm vào cô ta mãi thế?”
Dứt lời, anh ta cười híp mắt nâng ly với Tống Thanh Hoa.
Bà ta mỉm cười, cụng ly với Trương Tấn Tài rồi khẽ nhấp một ngụm rượu vang màu hổ phách: “Tôi không có tư cách làm người một nhà với con bé đó.”.