Duyên Trời Định Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 440: Anh Đã Biết


Bạn đang đọc Duyên Trời Định Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu – Chương 440: Anh Đã Biết


Tưởng Tử Hàn bực bội nhíu mày: “Có phải bây giờ cậu cảm thấy tôi rất rảnh, lo cả mấy chuyện vặt vãnh không?”
Chúc Minh Đức: “Không phải, chỉ là…”
Tưởng Tử Hàn bực bội cắt đứt lời anh ta: “Không chết thì cho tí tiền thăm hỏi.

Cậu không xử lý được thì cứ giao cho bộ phận pháp vụ giải quyết.”
Gần đây lúc nào sếp cũng đưa ra quyết định không theo lẽ thường, Chúc Minh Đức khóc không ra nước mắt.
Anh ta nhíu mày: “Chuyện này đã sớm được giải quyết rồi, nhưng sau khi anh ta tỉnh thì lại tiết lộ một số việc quan trọng.”
Ánh mắt Tưởng Tử Hàn trở nên lạnh dần.
Chúc Minh Đức hạ giọng nói: “Lúc trước chúng ta đều tưởng rằng chuyện cô Tống sinh non là do bà Mộ sai Tiểu Vương làm.

Thật ra không phải vậy! Tiểu Vương nói khi bọn họ đến thì cô Tống đã sẩy thai rồi, là cô Sở sai người làm!”
“Cái gì?”
Tưởng Tử Hàn bỗng nhiên đứng bật dậy khỏi ghế làm việc, khiếp sợ nhìn Chúc Minh Đức chằm chằm.
Vốn tưởng rằng chẳng phải chuyện quan trọng gì, nhưng lại đột nhiên liên quan đến người phụ nữ quan trọng nhất của anh.
Anh nhíu chặt mày, lạnh lùng trách mắng: “Chúc Minh Đức, cậu biết mình đang nói bậy bạ gì không? Nếu những chuyện này thực sự xảy ra, tại sao trước giờ tôi không nhớ gì cả?”
Chúc Minh Đức thở dài.
Anh ta đã sớm đoán trước sẽ có câu hỏi như vậy.
Chúc Minh Đức lấy ra một tập tài liệu: “Sếp à, tôi đã tìm kiếm và in ra những tài liệu có thể tìm được từ khi anh và cô Tống quen biết tới bây giờ.

Có một vài thứ lúc trước mấy người cậu Tô đã cho anh xem qua rồi, chỉ là anh không tin thôi, còn phần tài liệu này của tôi đầy đủ hơn.”

Anh ta đẩy tài liệu đến trước mặt Tưởng Tử Hàn.
Bên trong không chỉ có giấy đăng ký kết hôn của anh và Sở Thu Khánh, anh đã từng thấy Sở Thu Khánh đăng tấm ảnh này trong vòng bạn bè rồi, vì thế cũng không xa lạ gì.
Tưởng Tử Hàn thẳng thừng bỏ qua những thứ này, nhìn xuống giấy chứng nhận nhập viện lúc Tống Hân Nghiên sẩy thai…
Anh nhíu mày không nói gì.
Hoặc là không làm thì thôi, đã làm thì làm cho xong, Chúc Minh Đức lấy điện thoại làm việc của mình ra.
Đây là do Tưởng Thị phát, bên trong đều là nội dung công việc và lời dặn dò của Tưởng Tử Hàn.
Là một trợ lý đặc biệt, anh ta không thể bỏ sót bất cứ lời dặn dò nào của sếp, cho dù chỉ là lời thuận miệng dặn dò.
Vì thế, Chúc Minh Đức đã quen ghi nhớ.
Tất nhiên, có lắm lúc không thích hợp để viết thì có thể gõ chữ trên điện thoại hoặc ghi âm.
Chúc Minh Đức tìm được đoạn ghi âm, thêm từng cái vào danh sách tự động phát: “Ghi âm tôi đã sắp xếp rồi, bây giờ có thể phát ra, tất cả đều là lời dặn dò của anh về chuyện liên quan đến cô Tống, bảo tôi đi làm.”
Từng đoạn ghi âm không nhanh không chậm vang lên trong phòng.
Một lúc sau, máy ghi âm ngừng lại.
Trong phòng làm việc bỗng im phăng phắc.
Mãi một lúc lâu sau, Tưởng Tử Hàn mới nặng nề hỏi: “Đây thực sự là những chuyện…!trước kia tôi dặn cậu đi làm?”
Đúng là mỗi một chuyện đều liên quan đến Tống Hân Nghiên.
Từ lúc bắt đầu điều tra về cô, nhận giấy đăng ký kết hôn, cho đến những chuyện sau này xảy ra ở thủ đô…
Quả thật khiến người ta khó mà tin được.
Chúc Minh Đức chăm chú nhìn vào mắt Tưởng Tử Hàn: “Nếu sếp không tin, có cần tôi đưa thêm nhiều bằng chứng nữa không?”
Tưởng Tử Hàn không lên tiếng.
Chúc Minh Đức nghiêm túc nói: “Từ lúc mười mấy tuổi tôi đã quen biết anh, ngoài thời gian làm việc, trong lòng tôi luôn xem anh là bạn.


Năm đó nếu không nhờ anh giúp đỡ, chưa chắc tôi đã tốt nghiệp đại học, chứ đừng nói chi sau khi tốt nghiệp được vào làm ở Tưởng Thị, trở thành trợ lý của anh.

Ở cạnh nhau nhiều năm như vậy, nói một câu kiêu ngạo, có lẽ cậu Tô cậu Cố chưa chắc hiểu anh bằng tôi.

Anh của ngày thường và khi anh ở bên cô Tống như hai người hoàn toàn khác nhau.

Những năm qua, thời gian tôi thấy anh vui vẻ nhất chính là ngày tháng sống với cô Tống ở Hải Thành…”
Tưởng Tử Hàn không nói tin hay không tin.
Sau một hồi im lặng, anh giữ lại những tài liệu Chúc Minh Đức vừa đưa: “Tôi hiểu ý cậu, tài liệu cứ để lại đây, tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ.

Cậu về trước đi.”
“Vâng.”
Chúc Minh Đức cung kính gật đầu, xoay người đi ra ngoài.
Khoảnh khắc cửa phòng làm việc nhẹ nhàng đóng lại, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Nói thật, hôm nay anh ta đã vượt quy định cho phép.
Thế nhưng, anh ta không hối hận!
Khi đi xuống lầu, Sở Thu Khánh đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách đứng dậy quay đầu gọi anh ta: “Trợ lý Chúc.”
Chúc Minh Đức dừng bước: “Cô Sở có việc gì không?”
Tới tận bây giờ anh ta vẫn chưa đổi xưng hô gọi Sở Thu Khánh là mợ chủ…!Anh ta tin rằng sếp sẽ khôi phục trí nhớ, anh sẽ không cho phép anh ta gọi bất cứ người phụ nữ nào khác ngoài Tống Hân Nghiên là mợ chủ cả.


????hử thách tìm tra????g gốc, géc gô # ????r????m????ru???? ệ????.V???? #
Sở Thu Khánh cười ôn hòa: “Muốn nhờ cậu xem giúp tôi ít đồ.”
Chúc Minh Đức im lặng một lát rồi gật đầu.
Mặc dù trong lòng không ủng hộ mợ chủ này, nhưng ngoài mặt anh ta không có tư cách chống đối với Sở Thu Khánh.
“Đi theo tôi.” Sở Thu Khánh đi về phía phòng khách bên cạnh.
Chúc Minh Đức không hiểu có thứ gì mà phải xem trong phòng khách?
Nghi ngờ thì nghi ngờ, nhưng anh ta vẫn đi theo.
Cửa phòng khách đóng lại, Sở Thu Khánh lấy mấy tấm hình từ trong túi xách ra.
Chúc Minh Đức khó hiểu nhận lấy, vừa nhìn qua đã cực kì hoảng sợ.
Là ảnh chụp của mẹ và em gái ruột anh ta!
Bối cảnh chụp là tại nhà riêng ở quê anh ta!
Đầu óc Chúc Minh Đức bỗng dưng trống rỗng, nhưng đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: “Cô Sở đưa cho tôi những tấm ảnh này là có ý gì?”
Trên mặt Sở Thu Khánh vẫn là nét cười ôn hòa: “Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.

Trợ lý Chúc, bác Tưởng không ngại giả chết giao công ty cho Tử Hàn chính là vì muốn anh ấy cưới tôi.

Anh nghĩ những hành động vừa rồi của mình có thể thay đổi được điều gì?”
Mặt Chúc Minh Đức lại biến sắc một lần nữa.
Sở Thu Khánh biết hết những chuyện ban nãy ở trong phòng làm việc!
Anh ta bình tĩnh nói: “Cô Sở, sếp có ơn với tôi, tôi không thể thờ ơ được.

Anh ấy vừa là sếp vừa là bạn của tôi.

Dù lựa chọn cuối cùng của anh ấy là cô hay cô Tống, chỉ cần anh ấy vui, tôi sẽ thành tâm chúc phúc.


Nhưng nếu anh ấy không vui, tôi không thể nào bỏ mặc được.”
Chúc Minh Đức nhíu mày, thử lợi dụng tình yêu Sở Thu Khánh dành cho Tưởng Tử Hàn để đánh thức lý trí của người phụ nữ này.
Anh ta nói: “Sau khi bị thương, tính tình sếp nóng nảy hơn rất nhiều.

Tuy rằng mỗi lần trút giận xong thì có vẻ đã giải tỏa được cơn tức, nhưng anh ấy lại ngày càng không vui.

Về nước lâu như vậy rồi nhưng chưa ai nhìn thấy anh ấy mỉm cười chân thành…”
“Bốp!”
Còn chưa dứt lời, Chúc Minh Đức đã bị tát thẳng vào mặt.
Mặt anh ta bị đánh lệch sang một bên, răng cắn trúng thành miệng bên trong, vị mặn lập tức tràn khắp khoang miệng.
Nhưng anh ta lại như chẳng có cảm giác gì cả, ánh mắt vẫn nhìn Sở Thu Khánh chằm chằm.
Sở Thu Khánh hoàn toàn bị chọc tức, hung ác trừng mắt nhìn Chúc Minh Đức: “Anh cho rằng mình là ai, có tư cách có quyền gì mà quan tâm đến chuyện cấp trên.

Gọi anh một tiếng trợ lý cho anh ba phần thể diện thôi, vậy mà lại tưởng mình ghê gớm máu mặt lắm! Cũng chỉ là một tên sai vặt của người khác thôi!”
Cô ta lạnh lùng nắm cằm Chúc Minh Đức, châm chọc: “Chúc Minh Đức, rốt cuộc anh ngu thật hay là giả ngu thế? Anh thực sự cho rằng trí nhớ của Tử Hàn hỗn loạn là do vết thương gây ra ư?”
Chúc Minh Đức khiếp sợ trợn trừng hai mắt: “Cô có ý gì?”
Chẳng lẽ đây là âm mưu cố tình hãm hại ư?
Sở Thu Khánh cười mỉa, ghét bỏ phủi tay: “Đúng là một bọn ngu ngốc!”
Cô ta không chỉ mắng Chúc Minh Đức mà còn mắng cả Cố Vũ Tùng và những người khác điều tra mãi không tìm ra nguyên nhân.
“Cúng không thử nghĩ xem, nếu vụ tai nạn xe đó ban đầu chỉ là một vụ cướp bình thường, vậy lũ cướp kia có cướp thứ gì không? Mà cứ coi như là bọn chúng chưa kịp làm gì đi, nhưng với thế lực của bác Tưởng, cảnh sát có thể không điều tra tận tâm chắc? Điều tra lâu như vậy cũng không có tin tức gì thì chỉ có một khả năng thôi…”
“Cố ý?”
Chúc Minh Đức nói thay cô ta..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.