Bạn đang đọc Duyên Trời Định Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu – Chương 38
CHƯƠNG 38
Tống Hân Nghiên cúp điện thoại, nhanh chóng xử lý công việc mà Liễu Hoài Thu soạn sẵn trên bàn làm việc.
Thấy Liễu Hoài Thu vẫn đang đứng đó, cô ngước lên hỏi: “Còn có chuyện gì à?”
Liễu Hoài Thu vui vẻ báo lại: “Sếp Tống, đã tổng hợp xong thành tích mấy tháng gần nhất của công ty rồi.
Sản phẩm kem dưỡng trị mụn mới của chúng ta vừa lên quầy chuyên doanh đã thành hàng bỏng tay, hàng hiện có trên mạng cũng đều được đặt trước, danh sách đặt trước đã dài tới ba tháng sau.
”
Cuối cùng Tống Hân Nghiên cũng nở nụ cười thật lòng đầu tiên trong ngày: “Vất vả lâu như vậy, cuối cùng cũng không phải uổng công.
”
Trên mặt Liễu Hoài Thu tràn đày vẻ khát khao: “Chờ tới khi sản phẩm kem giảm nhăn mới của chúng ta lên sàn thì mới càng chấn động làm người choáng ngợp.
”
Tống Hân Nghiên gật đầu, mở tài liệu dự thi ra xem thử.
Vừa xem được vài tờ, cô chợt ngẩng đầu lên: “Liễu Hoài Thu, lấy giúp tôi một chiếc usb mới hoàn toàn đến đây.
”
Liễu Hoài Thu nghi hoặc nhưng cũng không hỏi nhiều, gật đầu chạy ra ngoài.
Tống Hân Nghiên dùng thời gian một buổi trưa chuyển toàn bộ tài liệu trong máy tính vào usb, sau đó xóa sạch bản gốc trong máy.
Chờ làm xong hết mọi chuyện, cô mới thở phào một hơi, gọi điện thoại cho Khương Thu Mộc.
“Thu Mộc, tìm cho tớ một phòng thí nghiệm tạm thời đi, tớ phải làm thí nghiệm dự thi.
Ba mẹ và Tống Mỹ Như đang nhăm nhe công ty mỹ phẩm của tớ, tớ không an tâm dùng phòng thí nghiệm của công ty nữa.
Sản phẩm mới và cuộc thi lần này đều quá quan trọng, tớ sợ tài liệu lộ ra ngoài.
”
Khương Thu Mộc nghe vậy liền vỗ ngực cam đoan: “Yên tâm, cứ giao cho chị đây.
”
…
Nhà trẻ Tân Tâm.
Cô giáo nắm tay Tưởng Minh Trúc ra ngoài, nhìn thấy Tống Hân Nghiên ngoài cửa thì thất vọng ra mặt: “Sao không phải anh Tưởng tới đón Minh Trúc?”
Tống Hân Nghiên cười tủm tỉm: “Tôi là vợ anh ấy, thay mặt anh ấy tới.
”
Trửa nay Tưởng Tử Hàn không hề cho cô một câu chắc chắn, cuối cùng lại cho cô leo cây, bằng không đã không có tình cảnh xấu hổ thế này rồi.
Cô giáo trẻ cau mày, ánh mắt sắc bén: “Anh Tưởng kết hôn bao giờ thế? Từ ngày Minh Trúc nhập học đến nay luôn là anh ấy đích thân đưa đón, chúng tôi cũng không nhận được thông báo sẽ có người khác tới đón bé.
”
Tống Hân Nghiên cười tủm tỉm thò tay xuống nách Tưởng Minh Trúc, dùng sức bế cô bé lên.
Hai gương mặt mỹ nhân lớn nhỏ kề sát.
Tống Hân Nghiên khiêu khích nhướng mày: “Chúng tôi giống nhau thế này, nếu tôi không phải mẹ Minh Trúc thì chẳng lẽ là cô à?”
Cô giáo: “…”
Tống Hân Nghiên hôn chụt lên mặt bạn nhỏ Tưởng Minh Trúc: “Đi thôi bé cưng, mình về nhà.
”
Sau đó tay to nắm tay nhỏ, uyển chuyển rời đi.
Cô giáo hậm hực thất vọng không thôi, mặt đen như mực, đứng nửa buổi mới nghẹn ra một câu: “Mặt thì giống rồi, cả cái tính xấu cũng giống lắm…”
Tống Hân Nghiên chưa bao giờ chăm trẻ, bế được vài bước đã mỏi hết cả tay.
Cô đặt Tưởng Minh Trúc xuống, nắm tay bé: “Bữa tối muốn ăn gì nào?”