Bạn đang đọc Duyên Trời Định Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu – Chương 26
CHƯƠNG 26
“Chậc!”
Tống Kim Minh nhếch đôi môi khêu gợi: “Mày tưởng mày vẫn là cô chiêu có một không hai nhà họ Tống đấy à?”
Tống Hân Nghiên chợt siết chặt nắm tay, lười nói lời vô nghĩa với người này: “Bảo vệ đâu, đuổi người ra ngoài!”
Hai sếp lớn khai chiến!
Người hóng chuyện bên ngoài dáo dác tản đi như ong vỡ tổ, chỉ chừa lại hai bảo vệ bị chỉ danh.
Hai người khó xử dịch bước vào văn phòng: “Giám đốc Tống, cậu ba là người của tổng bộ, chúng tôi không dám…”
Tống Hân Nghiên rút ra con dấu CEO của công ty và giấy phép kinh doanh trong ngăn kéo khóa chặt đặt cộp lên bàn: “Tôi mới là người nắm quyền công ty!”
Còn chưa kể ông nội đã sớm phân công ty cho ba người con trai rồi, công ty mỹ phẩm thuộc về con thứ hai của ông, cũng là nhà bọn họ, hoàn toàn không liên quan gì tới nhà bác và nhà chú cả!
Càng không liên quan một xu một cắc nào tới tên phá của này!
“Chuyện đó…”
Hai bảo vệ đưa mắt nhìn nhau, muốn ra tay mà không dám.
Tống Hân Nghiên lấy di động ra, thẳng thừng bấm ‘113’, chìa máy cho Tống Kim Minh xem: “Cho anh mười giây, không đi tôi báo cảnh sát bây giờ.”
“Em gái à.”
Tống Hân Nghiên vừa nói xong, một giọng nói mềm mại vội vàng truyền vào từ ngoài cửa: “Em đừng giận.
Chuyện này không trách anh họ được, đều do chị không tốt.”
Tống Mỹ Như xách chiếc túi phiên bản giới hạn, giẫm giày cao gót bước tới trước mặt Tống Hân Nghiên: “Sáng nay ba mẹ muốn chị đến tiếp quản công ty, chị lại không thể làm trái ý họ.
Chị biết mình ngu ngốc, không hiểu chuyện buôn bán.
Anh họ nhiệt tình lại đây giúp chị một tay thôi… Hân Nghiên, em đừng nổi nóng với anh ấy, muốn trách thì trách chị đi.”
Lửa giận trong lòng Tống Hân Nghiên bừng bừng bốc lên.
Vẫn là cái kiểu này!
Từ ngày Tống Mỹ Như trở về, những gì có thể cho chị ta, cô đều cho cả rồi.
Những gì cô không nhường, Tống Mỹ Như đều dùng cách này tới cướp đoạt!
Ngực Tống Hân Nghiên phập phồng kịch liệt, hất bay bàn tay của Tống Mỹ Như ra, lập tức ấn nút gọi.
Cảnh sát tới rất nhanh.
Sau khi hiểu rõ ngọn nguồn sự việc, cảnh sát vô cùng khó xử: “Cô Tống, cô xem, đây là tranh chấp trong gia đình nhà họ Tống các cô, tính ra không phạm pháp, cũng không đánh nhau gây mất trật tự trị an.
Biện pháp duy nhất chúng tôi làm được chỉ có đưa mọi người về đồn làm biên bản thôi.
Hay là các cô tự thương lượng giải quyết nội bộ đi?”
Nhà họ Tống là nhà giàu góp thuế lớn cho Hải Thành, bọn họ đều quen biết Tống Hân Nghiên, là người thừa kế của chi thứ hai nhà họ Tống.
Nhưng bọn họ cũng chẳng xa lạ gì Tống Mỹ Như, là con gái cả vừa tìm được về.
Trên thân phận thì cô cả càng chiếm ưu thế thừa kế hơn.
Bọn họ chẳng đắc tội được ai trong số họ.
Mặt Tống Hân Nghiên lạnh băng: “Liên quan đến công ty thì không tính là tranh chấp gia đình nữa rồi.”