Bạn đang đọc Duyên Trời Định Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu – Chương 14
CHƯƠNG 14
Tống Hân Nghiên không thể tin nổi: “Ba! Chị vừa trở về không bao lâu là con đã giao hết tất cả số cổ phần đứng tên con tại Tống Thị cho chị, như vậy vẫn còn chưa đủ sao?”
Đường Ngọc Linh trừng mắt với cô: “Vẫn giữ lại chức vụ trong công ty cho cô, chỉ cho chị gái cô làm CEO thôi.
Sao cô nhỏ mọn vậy? Từ bao giờ mà cô lại trở nên tham lam cái hư vinh ấy thế?”
“Ba! Mẹ! Không phải con không cho.
Công ty mỹ phẩm do con quản lý mấy năm nay, chuyên ngành mà con học đều có liên quan mật thiết đến công ty.
Nếu giao nó cho chị thì chị có thể đảm nhiệm được không?” Tống Hân Nghiên cố nén lại uất ức trong lòng.
Tống Mỹ Như lắc cánh tay Đường Ngọc Linh làm nũng: “Ba mẹ, hay là thôi đi ạ! Em gái nói rất đúng, nghiệp vụ của con không bằng em, công ty vẫn nên để lại cho em ấy đi.”
“Mỹ Như!”
Đường Ngọc Linh đau lòng vỗ về tay cô ta, trong mắt ngập tràn nuông chiều: “Những thứ đó vốn là của con, con không cần ngại.
Dù có ngại thì cũng nên là kẻ tham lam không biết xấu hổ nào đó kìa!”
“Ha!”
Cặp đôi mẹ hiền con thảo chọc vào mắt Tống Hân Nghiên phát đau, cô nở nụ cười chế giễu: “Vậy là ông nội không hề tỉnh dậy, đây chỉ là cái bẫy để mọi người lừa con tới đây thôi đúng không?”
Sắc mặt Tống Quốc Dũng càng lạnh đi: “Cô đang nói cái gì thế? Tôi muốn yêu cầu cô còn phải viện cớ hay sao?”
“Đúng là không cần cớ.” Trái tim Tống Hân Nghiên đã nguội như tro tàn, sắc mặt cô cương quyết: “Từ lúc mười lăm tuổi con đã bắt đầu giúp ông nội quản lý công ty.
Công trạng của con với công ty mỹ phẩm tốt hơn bất kỳ công ty con nào khác của Tống Thị mà con đứng tên, con không thể để tâm huyết của con và ông nội như dã tràng xe cát được! Trừ phi ông nội đích thân muốn con ký, nếu không thì đừng hòng ai ép được con.”
“Chát!”
Tống Quốc Dũng tái xanh mặt mày, tát cho cô một bạt tai.
Tống Hân Nghiên không hề phòng bị, bất ngờ bị tát như vậy khiến cô nghiêng người sang bên, bổ nhào vào góc tường, trán bị va cái “bụp”, đập mạnh vào ngã rẽ.
Tiếng va đập đó khiến người nghe cũng phải sởn gáy.
Hoắc Tấn Trung tiến lên một bước, vươn tay ra định đỡ: “Hân Nghiên…”
Tống Mỹ Như vội tiến lên cản trước mặt anh ta: “Hân Nghiên, em không sao chứ?”
Tống Mỹ Như đỡ lấy Tống Hân Nghiên, vẻ mặt vừa căng thẳng vừa lo lắng: “Ba, ba đừng trách Hân Nghiên.
Là lỗi của con, con không nên trở về vào lúc này.
Nếu về sớm hơn chút hoặc là sau khi ông nội đã tỉnh dậy, có lẽ sẽ không có sự việc như ngày hôm nay…”
Tống Quốc Dũng thở dài, thương tiếc cho con gái mình: “Mỹ Như, con đừng nghĩ ngợi nhiều, lúc nào con cũng lo nghĩ cho nó còn nó thì đối xử với con ra sao? Một đứa em gái lòng lang dạ sói không đáng để con phải quan tâm!”
Lòng lang dạ sói…
Ha! Ha ha!
Mắt Tống Hân Nghiên nổ đom đóm, đầu óc bỗng trống rỗng mất vài giây, tất cả mọi âm thanh đều có cảm giác thật gần nhưng lại rất ra.
Bị kích thích bởi cơn đau trên trán cùng mùi máu tanh trong miệng, cô dần dần tỉnh táo trở lại.
Cô nuốt máu trong miệng, cố chống lại từng cơn đau nhói trong dạ dày, lạnh lùng đẩy Tống Mỹ Như ra.