Duyên Tới Là Lang Quân

Chương 28: Cầm Sư


Đọc truyện Duyên Tới Là Lang Quân FULL – Chương 28: Cầm Sư


https://ichapt.sstruyen.vn/public/images/storyimg/20210510/duyen-toi-la-lang-quan-28-0.jpg
Chương 28: Cầm sư.

Hoa Tử Uyên, nở khắp núi đồi.

Trước mắt tử sắc nông sâu, hương thơm nhàn nhạt.

Bạch y nam tử khom lưng ngắt môt đóa hoa, khẽ ngửi, trên khuôn mặt tuấn tú giương lên nụ cười.

“Túc nhi, ngươi xem hoa này có đẹp không?” Nam tử đưa hoa đến, nhẹ giọng hỏi.

Thanh âm ôn nhuận như ngọc.

Hoa tử sắc khắp nơi không cao đến vạt áo trường sam hắn, dung nhan trắng như tuyết cũng tỏa một tầng ánh sáng tươi đẹp.

Người đứng trong phồn hoa, đẹp như trích tiên.

Mộ Dung Ly Túc nhận đóa hoa kia, cười không nói.

“Nếu có một ngày ta chết, ta hy vọng có thể được mai táng ở chỗ này.” Nam tử ý cười như trước, vân đạm phong khinh nói.

Người nghe câu này lòng liền run lên.

Mộ Dung Ly Túc tiến lên mấy bước đến gần nam tử, tay áo trắng thuần vội vàng quét qua nhánh hoa um tùm.

Nàng nắm tay nam tử, chân mày cau lại, giận trách: “Mạc Dao, ta không cho phép ngươi nói đến chết cái gì, ta không thích nghe.

Ngươi đã nói sẽ vĩnh viễn bầu bạn bên cạnh ta.”
Nam tử nghe vậy cười khẽ, trong ánh sáng nhạt mi mục như họa.

Mộ Dung Ly Túc chậm rãi giơ tay lên, muốn chạm đến dung mạo đẹp đẽ kia, lại nghe hắn nói; “Này Hồ Ly, ngươi lại muốn ăn đậu hũ của ta.”
Bạch y mỹ nhân bỗng cả kinh, dáng vẻ nam tử trước mắt dần thay đổi.

Một…!khuôn mặt tuấn tú quen thuộc khác xuất hiện trước mặt mình.

Tư Đồ Ngu cười tà, nghiêng đầu nhìn nàng: “Này, ngươi lại nhìn ta thành người nào?”
Tư Đồ Ngu!
✂━━━━━━
Bên trong phòng lớn, nắng sớm xuyên qua cửa sổ.

Người trên giường đột nhiên mở mắt, hô hấp hỗn loạn.


Mộ Dung Ly Túc nắm chặt ngực áo, chậm rãi ngồi dậy, nhìn bóng cây đong đưa theo gió ngoài cửa sổ, nhíu mày, thất thần.

Sao lại mơ giấc mơ như thế…!
“Tỷ, ngươi dậy chưa?” Lúc này vang lên tiếng đập cửa.

Hồ nhị Công chúa ở bên ngoài cửa ồn ào, cắt đứt tâm tư người ngồi trên giường.

Mộ Dung Ly Túc khoác thêm y phục, đi đến mở cửa.

Ngoài cửa, người váy đỏ xinh đẹp tươi cười như hoa: “Tỷ a, chúng ta đi dạo phố đi, từ lâu đã nghe nói phố xá trên Tiên giới rất náo nhiệt thú vị, mang ta đi xem một chút đi.” Mộ Dung Tương vào cửa đã nắm lấy ống tay áo của Mộ Dung Ly Túc lay động.

Cái này dường như là động tác quen thuộc của nàng, mỗi lần Mộ Dung Tương muốn có cái gì hoặc gây chuyện, liền nắm lấy nàng như vậy, từ nhỏ đến lớn đều thế, động tác quen thuộc này chợt khiến lòng Mộ Dung Ly Túc mềm mại, nhưng sau đó bỗng nhiên nghĩ đến Tư Đồ Ngu cũng đã từng vô lại kéo lấy mình làm nũng, thần sắc trên mặt lập tức trở nên mất tự nhiên.

Mộ Dung Ly Túc cắn môi, không rõ vì sao gần đây trong đầu đều là dáng vẻ của nàng, muốn bỏ cũng không bỏ được.

Vì vậy Bạch y mỹ nhân hít sâu một hơi, bình ổn phiền não trong lòng.

Sau đó rút tay ra, có chút không tự nhiên nói: “Vì sao sáng sớm tới tìm ta đi dạo phố với muội, dựa theo tính tình của muội, hiện tại chắc là nên quấn quít lấy…!Tư Đồ Ngu mới đúng.”
“Ai u, tỷ tỷ ngươi thật hiểu ta a, nhưng đáng tiếc Tiên Quân nhà tỷ từ sớm đã ra ngoài, lúc ta đến phòng tìm nàng thì không có ai, sát vách lại có một con cự khuyển.” Mộ Dung Tương nhớ đến vừa nãy đi tìm Tư Đồ Ngu, người không tìm được lại thấy một con Đại Cẩu hoàng kim đi ra, trọng điểm là diện mục của nó còn rất dữ tợn.

Không tự chủ rùng mình, có chút chần chờ hỏi tỷ tỷ nàng: “Ách, sủng vật của các ngươi, trước nay đều là biểu tình như vậy sao?”
Mộ Dung Ly Túc nghe thế chân mày cau lại, thoáng suy tư một phen mới hiểu được ý tứ của nàng, cảm thấy vừa buồn cười vừa tức giận: “Tam nhi không ngủ ngon mới như vậy, tính tình của nàng thật ra rất dịu ngoan khả ái.” Nói đến Đại Cẩu hoàng kim kia, gần đây dường như tối nào cũng không ngủ ngon, có lẽ gấp gáp tu luyện a!
“Thật không?” Mộ Dung Tương đảo mắt, nở nụ cười xinh đẹp: “Tỷ tỷ a, cẩu kia có phải sắp biến hóa thành người không, ôi chao nha, còn ở sát vách Tư Đồ Ngu, nếu một ngày biến thành một vị mỹ nhân, ta chẳng phải có thêm một tình địch sao?”
“Nói bậy gì đó.” Ngón tay ngọc của Mộ Dung Ly Túc gõ lên trán nàng, quở trách.

Mộ Dung Tương thè lưỡi, bắt ống tay áo nàng dùng sức lay động: “Ai nha, mặc kệ những chuyện này, trước mang ta đi dạo phố Tiên đi, nhanh một chút mặc y phục, chúng ta đi a, nhanh lên…”
“Được rồi, muội buông ta ra đã.” Mộ Dung Ly Túc lắc đầu, trên mặt lộ ra nụ cười bất đắc dĩ cưng chiều.
✂━━━━━━
https://ichapt.sstruyen.vn/public/images/storyimg/20210510/duyen-toi-la-lang-quan-28-1.jpg
Mà nhân gian nơi xa xôi, Tiên Quân đại nhân không có như ngày thường hướng phố xá chạy đến, cũng không có đi hưởng dụng món ngon rượu ngon mà đi đến một sơn thôn vùng ngoại ô tịch liêu vắng vẻ.

Với Tư Đồ Ngu ở nhân gian đi lang thang khắp nơi là một loại hưởng thụ lớn lao.

Đến chỗ bất đồng, xem phong cảnh khác nhau, nghe cố sự khác nhau.

Nơi này thật sự rất yên tĩnh.

Xa xa là quần sơn liên miên, ruộng lúa mạch rộng lớn đã chuyển sang màu vàng óng ánh, cành bông lúa no đủ, gió thổi thành dãy sóng.

Tư Đồ Ngu nằm trên cỏ khô vàng cuối thu, ngửi mùi lúa mạch, nghe âm thanh xào xạc của cành lá trên đỉnh đầu.

“Thật sự, rất thư thái.” Tiên quân đại nhân thở dài cảm thán.


Bỗng nhiên cảm thấy vùng ngoại ô đồng nội yên tĩnh này càng thêm thân thiết.

Vì vậy hiện ra thân hình, để cho một thân màu xanh nhạt của mình dung nhập vào bên trong cảnh sắc như tranh vẽ này.

Thời gian lẳng lặng trôi, gian nhà gỗ cách đó không xa, cửa lớn kẽo kẹt một tiếng mở ra, người đi ra là một lão nhân còng lưng.

Trong tay lão nhân ôm một bao vải chứa đồ, tập tễnh tiến về phía Tư Đồ Ngu.

Tiên quân đại nhân vẫn nhắm mắt như trước, thong thả nằm trên cỏ, không thèm để ý.

Lão nhân dáng vẻ hơn bảy mươi tuổi, râu tóc trắng phao, lưng cũng không thẳng được, dựa vào dung mạo ông vẫn có thể mơ hồ nhìn ra được dáng vẻ anh tuấn lúc trẻ.

Có lẽ tuổi già mắt đã không rõ, phải đi thẳng đến gần Tư Đồ Ngu ông mới phát hiện có một nữ tử nằm trên bãi cỏ.

Kinh ngạc ngẩn người trong chốc lát, lão nhân không chút kinh hoảng mà ngồi xuống bãi cỏ cách nàng không xa, sau đó cẩn thận mở bọc vải ra.

Thì ra là một cái đồng mộc cầm.

Tuổi đời của cầm này có lẽ còn lớn hơn hắn, thân cầm màu nâu đen có rất nhiều vết nứt, nhưng mặt trên sơn đỏ vẫn bóng loáng trơn nhẵn, không dính một hạt bụi, có thể thấy được chủ nhân nó yêu quý nó như thế nào.

Lão nhân bày cầm ra, hai tay khẽ vuốt trên dây cầm, đôi mắt đục ngầu bỗng nhiên thay đổi thần thái sáng láng.

Đầu ngón tay nhẹ khẩy, thuần thục phát ra thanh âm.

Âm sắc êm dịu xa xôi từ ngón tay chảy ra, tựa như tiếng than thở xa xưa, rung động lòng người.

Người nhắm mắt nghỉ ngơi mí mắt khẽ nhúc nhích.

Từng tiếng đàn du dương bay đến, tất cả dường như tĩnh lặng, hình ảnh ẩn sâu, bộ dáng thuở ban đầu, chậm rãi chảy xuôi.

Cầm này, bầu bạn cùng hắn từ năm mười hai tuổi, nhưng lúc hắn hai mươi tuổi mới có tên – Ánh Thủy.

Người khác hỏi nguyên do, hắn luôn cười không đáp.

Không ai biết đáy lòng hắn chôn dấu hình ảnh kia, nắng sớm nhu hòa, đôi mắt sáng của thiếu nữ mỉm cười, phía sau hồ xuân thủy ánh hoa lê.

“Quý Hàm.” Nàng ôn nhu gọi hắn, tim hắn liền như hồ xuân thủy, rung động tầng tầng.

Một năm kia, thiên hạ đại loạn, Phong Lâm cùng nước láng giềng – Thương Kỳ bắt đầu chiến sự.

Hắn bị bắt đến biên quan, thành tù binh, sau lại sai sót ngẫu nhiên trở thành một cầm sư trong hoàng cung Thương Kỳ.


Ở một địa phương xa lạ, một cầm sư từ dị quốc phải chịu xa lánh khi dễ, cũng may có một tay đàn hay, chiếm được Quân vương yêu thích mới không đến mức quá thê thảm.

Nàng kia, là ở đoạn tối tăm nhất trong cuộc sống hắn xuất hiện.

Nàng tự tay đút cháo nóng cho hắn ở trên giường bệnh, lúc hắn đánh đàn nàng yên lặng lắng nghe, nàng khẽ ngâm cho hắn nghe âm điệu quê hương hắn chưa từng nghe qua, cứ thế trôi qua trong mê võng cung đình to lớn này.

Nàng giúp hắn, sinh hoạt có màu sắc.
✂━━━━━━
Tiếng đàn dần trở nên gãy gọn đau thương, thê lương lại xót xa.

Tư Đồ Ngu như phảng phất nhìn thấy một nữ tử dựa vào lan can nhìn, một thân ảnh ở một đầu khác đứng xa xa nhìn, hai người từ xa nhìn nhau, nhớ nhung mà không thể làm gì.

Yên lặng nhắm mắt nghe rốt cuộc mở mắt, nàng nhìn khuôn mặt dãi dầu sương gió của lão nhân, cùng với tiếu ý tang thương nơi đáy mắt.

Tiếng đàn này kết thúc một đoạn tình cảm, một người, một hồi phong cảnh, hay là một tiếng u thán sâu đậm?
“Trong tiếng đàn của ngươi, có mùi vị của tư niệm.” Lúc một khúc kết thúc, nàng nhẹ giọng nói.

Lão nhân giật mình, trong mắt thần thái rạng rỡ.

Hắn ngẩng đầu nhìn Tư Đồ Ngu, thanh âm chầm chậm: “Đúng vậy, ngươi nghe được.”
“Thủ khúc này rất êm tai.” Tư Đồ Ngu ngồi dậy, nụ cười như gió nhẹ ấm áp.

Lão nhân cũng cười, rồi lại đột nhiên ho khan.

Tay run lấy khăn che miệng lại, ho khan một lúc lâu, Tư Đồ Ngu lặng lẽ rót linh khí mới khiến hắn bình thường lại.

Lúc cầm khăn, trên mặt khăn đã lấm tấm vết máu.

“Ta không còn sống bao lâu nữa.” Lão nhân bình tĩnh nói, không chút bi thương sợ hãi.

Tư Đồ Ngu vô cùng thưởng thức loại khí tức này của hắn, an tường, ôn hòa, tựa như vân hà ( ráng chiều) chân trời lúc chạng vạng.

Chỉ là một người như vậy, tuổi thọ sắp tận rồi.

Nơi mắt cá chân của hắn, có tơ hồng, nhưng đã đứt.

Bấm tay tính toán.

Chân mày Tư Đồ Ngu chau lại.

Người trong lòng, thật là…!đã chết rồi sao?!
Tình thâm duyên cạn.

Biết phải làm sao!
Gió thu hơi lạnh.

Tư Đồ Ngu vén sợi tóc sau tai, ngưng mắt nhìn phi điểu xa trên trời, tiếc nuối ẩn trong đáy mắt.


“Đem bài này, dạy cho ta đi.”
✂━━━━━━
Lúc trở lại phủ, sắc trời đã tối.

Tư Đồ Ngu vừa vào đại sảnh, tâm tình vốn có chút thương cảm lập tức hóa thành kinh ngạc.

Chỉ thấy trong đại sảnh, trên bàn ghế đều bày ra túi lớn túi nhỏ, những hoa văn chợt sáng chợt tối trên hộp quà khiến người ta cảm thấy đau mắt.

“Ai nha, Tư Đồ Ngu ngươi về rồi, mau đến xem xem, ta mua lễ vật cho ngươi a.” Mộ Dung Tương chạy đến kéo Tiên Quân đến bên cạnh bàn, xuất ra một chiếc hộp màu tím mở ra.

Tư Đồ Ngu vừa nhìn, kinh ngạc chuyển thành hoảng sợ.

Nàng chỉ vào đồ vật bên trong, run giọng: “Cái này, cái này là gì?”
“Lỗ tai Lang giả a.” Mộ Dung Tương hưng phấn xuất ra lỗ tai giả bằng mao nhung ( lông mềm) đeo vào đỉnh đầu nàng, cười híp mắt nhìn, càng nhìn càng thích, nhịn không được ngắt khuôn mặt nàng: “Oa, thật đáng yêu!” Tiên quân đại nhân đen mặt, lấy bàn tay đang chà đạp khuôn mặt mình xuống, “Hôm nay các ngươi đi dạo phố Tiên sao?”
“Đúng vậy.” Mộ Dung Tương chọt chọt lỗ tai trên đầu nàng, đáp.

“Mua nhiều đồ như vậy, ngươi bỏ nhà ra đi mang theo bao nhiêu tiền a?”
“A, sao lại cần bạc của bổn tiểu thư chứ?! Tiên quân đại nhân không phải nên tẫn chức trách chủ nhà sao?” Mỹ nhân xinh đẹp một bộ dáng vẻ không dám tin, mà khuôn mặt Tiên quân đại nhân từ đen chuyển trắng.

“Cho nên, ngươi dùng tiền của ta mua mấy thứ này?”
“Cũng không phải…” Mộ Dung Tương nghiêng đầu, khóe mắt Hồ Ly đặc biệt quyến rũ.

Tư Đồ Ngu muốn thở phào thì người kia khẽ mở đôi môi nói một câu khiến nàng lệ rơi đầy mặt: “Còn đặt thêm một ít nữa, ngày mai bọn họ mới mang đến đây.”
“Ly Túc, muội muội ngươi khi dễ ta!” Tiên quân đại nhân vẻ mặt đáng thương quay đầu nhìn Bạch y mỹ nhân đứng bên cạnh cáo trạng, ngoài ý muốn phát hiện lúc nàng quay đầu thì mỹ nhân chợt dời ánh mắt đi.

A? Lẽ nào nàng vừa rồi một mực nhìn ta? Tiên quân đại nhân đeo đôi tai mao nhung, ngây người, không có phát giác dáng vẻ lúc này của mình hoàn toàn có thể dùng một từ để hình dung: Ngốc manh!
“Này, hai ngươi các ngươi có chuyện gì? Giống như tiểu tình nhân vậy.” Mộ Dung Tương ánh mắt lưu chuyển, cười quyến rũ: “Có câu nói thế nào nhỉ? Ách – là hương vị tình đầu…”, “Này, những lời này không nên dùng ở chỗ này a!!” Tư Đồ Ngu đỏ mặt trách mắng, sau đó đi đến trước mặt Mộ Dung Ly Túc, nhìn chằm chằm nàng: “Này Hồ Ly, gần đây ánh mắt ngươi nhìn ta là lạ làm sao a?”
“Có, có sao?!” Mộ Dung Ly Túc liếc nhìn lỗ tai lay động trên đầu nàng, lại rất nhanh dời mắt.

Đột nhiên nhớ đến giấc mộng sáng nay, nàng cười ta nhìn mình, chẳng biết tại sao, lúc này có chút không dám nhìn nàng, mơ hồ, có loại cảm giác xấu hổ, thật sự là, kì lạ.

“Không có? Không có sao ánh mắt ngươi lại tránh né?”
“Ngươi!”
Bạch y mỹ nhân trừng Tiên quân đại nhân một cái, bỗng nhiên cau mày, thần sắc trở nên có chút do dự, “Sinh thần của ngươi…!là lúc nào?”
Chuyển đề tài cũng quá nhanh a! Tư Đồ Ngu nhếch miệng: “Sinh thần ta sao, là mùng sáu tháng sáu, nhưng ngươi cũng biết Tiên giới chúng ta năm trăm năm mới qua một lần sinh thần.

Thế nào, muốn chuẩn bị lễ vật cho ta sao? Ai nha còn sớm lắm.”
“Một ngàn năm trước, mùng sáu tháng sáu…” Lời nói phía sau của Tư Đồ Ngu, Mộ Dung Ly Túc hoàn toàn không nghe thấy, lầm bầm lặp lại cái ngày kia, sắc mặt trở nên khó coi.

“Ly Túc ngươi khó chịu sao? Sắc mặt kém như vậy?” Tư Đồ Ngu thấy nàng như thế, có chút bận tâm vươn tay muốn sờ trán của nàng, lại bị nàng đột ngột xoay người tránh thoát.

“Ta có chút mệt, về phòng nghỉ ngơi trước.” Thanh âm của Mộ Dung Ly Túc không chút nhiệt độ, thấp giọng nói một câu liền đi nhanh ra khỏi phòng khách.

Tư Đồ Ngu ngạc nhiên nhìn bóng lưng kia, không rõ vì sao.

Mà Mộ Dung Tương nhíu mày, như có điều suy nghĩ.
✂━━━━━━
Mộ Dung Tương: (๑>ᴗ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.