Bạn đang đọc Duyên Tới Là Anh – Đào Ảnh Xước Xước – Chương 70: Bị Thương
Khi lá xanh dần úa vàng cũng là lúc đại hội thể dục thể thao vào năm hai của Cố Hàm Ninh bắt đầu. Từ thứ sáu, liên tục trong ba ngày, ở trên sân vận động của trường sẽ luôn nghe thấy rất nhiều tiếng hò hét cố lên, làm cho người ta sôi trào nhiệt huyết, có rất nhiều người hoặc vui sướng hoặc uể oải hoặc bình tĩnh ở đây.
Năm thứ nhất khi đang diễn ra đại hội thể dục thể thao, Cố Hàm Ninh có quá nhiều ngày nghỉ đến mức dư thừa nhưng thực chất lại không hề đến sân vận động. Năm nay đương nhiên là không giống như thế nữa, tối thứ năm Triệu Thừa Dư cố tình đặt chuông báo thức trên điện thoại của Cố Hàm Ninh, căn dặn cô rằng không cần thiết phải đến từ lúc sáng sớm, chỉ cần ít nhất trước khi trận đấu của anh bắt đầu cô có thể cố gắng đến sân bóng, nếu không đến lúc đó biểu hiện của anh ở trận đấu không tốt thì tất cả sẽ đổ hết lên đầu cô.
Bị đe dọa như vậy, Cố Hàm Ninh tất nhiên đành phải ngoan ngoãn nghe lời, huống hồ tình huống năm nay hơi khác một chút, ở phòng cô còn có Thôi Hà Miêu, một người còn xứng đáng với cái chức vụ bạn gái hơn nhiều so với cô, trước đó đã thích thú, hăng hái muốn đi sớm giành chỗ, nên trước khi diễn ra đại hội thể thao, lúc cùng nhau ăn cơm Thôi Hà Miêu đã vỗ ngực cam đoan, đến lúc đó nhất định sẽ kéo Cố Hàm Ninh qua đó đúng giờ.
Lúc ấy Cố Hàm Ninh cúi đầu mải mê ăn, trong lòng thầm chê bai: anh có thể ra sân hay không còn chưa chắc chắn, gọi em ra đó để nhìn anh ăn không ngồi chờ thế nào sao?
Tuy rằng kiếp này, Cố Hàm Ninh đã tích cực với việc vận động hơn rất nhiều, nhưng đó cũng là vì rèn luyện thân thể của mình, về việc xem mấy trận thi đấu thể thao thế này, cô vẫn cảm thấy hết sức nhạt nhẽo, không có hứng thú.
Cố Hàm Ninh nhớ rõ, trước kia cô đã từng xem một tin đồn lý thú trong thời gian diễn ra World Cup. Bà xã của một vị fan hâm mộ phàn nàn, mấy ngày gần đây đều là một mình một giường, ông xã biến ti vi thành bà xã mà yêu quý vô cùng, vị kia thực sự không hiểu nổi, một đám đàn ông tranh nhau chạy theo một quả bóng nhỏ, có gì thú vị? Phát cho mỗi người một quả là được rồi, khỏi cần phải tranh giành nhau chạy mệt như thế!
Cố Hàm Ninh nghĩ, quả thật cô cũng không hề muốn bản thân mình lại thua kém một vật không có sự sống như thế.
Lúc Thôi Hà Miêu hưng phấn lôi kéo Cố Hàm Ninh và Thịnh Mạn Mạn tự nguyện đi theo cùng đến sân bóng rổ, bọn Triệu Thừa Dư đang làm động tác khởi động, vừa giãn gân cốt làm nóng cơ thể vừa nói chuyện phiếm, thấy ba người đang hăng hái đi tới, Triệu Thừa Dư và Mạnh Khởi Đức tất nhiên là bước tới cười đón.
Cố Hàm Ninh nhìn xung quanh một chút, đã thấy Xa Hà Văn mang vẻ mặt ảm đạm đứng ở khu dành cho đội phụ giúp, ánh mắt đã không còn nhiệt tình mà dõi theo như trước nữa.
Sau này cô mới biết, Xa Hà Văn là trưởng ban tổ chức của hội sinh viên khoa Triệu Thừa Dư, lần này phối hợp với trưởng ban thể dục phụ trách các công việc liên quan tới đại hội thể dục thể thao năm nay, mỗi khi đội bóng rổ luyện tập, cô ấy đều có mặt. Đương nhiên đây là do Mạnh Khởi Đức nói lại, về phía Triệu Thừa Dư, anh nói thực ra anh vốn không hề chú ý xem cô ấy có mặt ở đó hay không.
Cố Hàm Ninh dặn Thịnh Mạn Mạn và Thôi Hà Miêu không được kể lời nói của Xa Hà Văn cho Triệu Thừa Dư biết. Cũng không phải là vì thay Xa Hà Văn để lại ấn tượng tốt trong lòng anh, mà là để Xa Hà Văn chỉ là một bí thư xa lạ đối với Triệu Thừa Dư, không hơn, bất kỳ ấn tượng nào sâu đậm hơn cô đều không cho phép!
Trận đấu chính thức nhanh chóng bắt đầu, hôm nay là thi đấu trong tổ, mai còn phải đấu một trận nữa, sau đó mới đấu trận chung kết cuối cùng để giành ngôi vị quán quân.
Trận đấu thật ra rất đơn giản, toàn bộ cộng lại cũng chỉ mất đến hơn một tiếng, ở trận đấu đầu tiên, Triệu Thừa Dư chơi 15 phút của nửa hiệp hai.
Đến lúc trận đấu kết thúc, đội của Triệu Thừa Dư dẫn trước đội đối phương năm điểm.
Chiến thắng ngay trận đấu đầu tiên quả thật đã khiến cho các thành viên trẻ tuổi rất hưng phấn, ngay cả người trầm ổn như bạn học Triệu, lúc chạy về phía Cố Hàm Ninh, trên khuôn mặt cũng ngập tràn vui vẻ.
Cố Hàm Ninh mím môi cười, hướng về phía Triệu Thừa Dư đang chạy đến trước mặt mình giơ ngón cái lên: “Anh giỏi quá!” Triệu Thừa cười đến càng hớn hở, lông mày cũng giãn hết ra, cái cằm vênh lên, đôi mắt dường như mang theo cả ánh sáng mặt trời, sáng ngời lấp lánh.
Đàn ông cũng giống như trẻ nhỏ, luôn cần sự thừa nhận và khen ngợi của phụ nữ.
“Thầy Quách nói để đến chiến thắng cuối cùng sẽ đi ăn một bữa, hôm nay trở về nghỉ ngơi cho tốt. Em chờ anh một lát, để anh xem thầy Quách còn căn dặn gì nữa không, rồi chúng mình đi.”
Nói xong, Triệu Thừa Dư liền cười vẫy tay, đi về trước tập hợp.
Bữa tối này là Triệu Thừa Dư mời, vì Mạnh Khởi Đức nói cậu ấy còn không có cơ hội ra sân, vì thế Triệu Thừa Dư tốt bụng, muốn an ủi thật tốt linh hồn bé nhỏ của người bị bỏ rơi là cậu ta.
Thịnh Mạn Mạn đương nhiên là người đầu tiên vỗ tay tán thành.
Thôi Hà Miêu vốn định gọi Bạch Vũ Hân, nhưng gọi điện thoại thì cô nàng không nghe máy.
Thật ra trong lúc diễn ra trận đấu Cố Hàm Ninh có nhìn thấy Bạch Vũ Hân, nhưng chờ đến lúc nghỉ giữa trận thì lại không thấy bóng dáng cô ấy đâu nữa. Trước khi trận đấu bắt đầu, cô có nhìn thấy bạn gái mới của Cao Thần. Mặc dù là trời mùa thu hơi se lạnh nhưng cô nàng vẫn mặc váy ngắn, để lộ đôi chân trắng nõn, trang phục rực rỡ bắt mắt, nhìn qua có cảm giác cô nàng còn hơn Cao Thần vài tuổi, xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng so với cô bạn gái dễ thương lúc trước thì còn thiếu mấy phần khí chất. Lúc Cố Hàm Ninh nhìn qua, vừa vặn thấy cô nàng thân mật rúc vào lòng Cao Thần ngồi bên cạnh, hai người coi như xung quanh không hề có một người nào khác, thân mật mà trò chuyện, dính sát lấy nhau, không hề để lộ ra một khe hở nào.
Cố Hàm Ninh không biết, Bạch Vũ Hân có thấy hay không, nhưng chắc hẳn đã không bỏ lỡ cảnh tượng lúc đó. Dù sao Bạch Vũ Hân lúc nào cũng dõi theo bóng dáng Cao Thần. Thấy anh ta thâm tình chuyên nhất (chỉ yêu say đắm một người), sẽ cảm thấy đau lòng, thấy người đó thay bạn gái như thay áo cũng sẽ đau lòng như vậy.
Cho dù luôn luôn ở bên cạnh anh ta nhưng ánh mắt thâm tình của anh ta chưa chắc đã thuộc về mình. Nhưng so với việc làm một người bạn gái không biết lúc nào sẽ bị thay thế thì làm một người bạn vẫn tốt hơn, có lẽ Bạch Vũ Hân cũng biết mình nên lựa chọn như thế nào.
Cố Hàm Ninh nghĩ, kiếp trước, lúc Bạch Vũ Hân cuối cùng cũng được Cao Thần kéo vào lòng, không biết cô ta có cảm thấy kích động vì ước ao bao năm đã được đền bù hay không?
Đối với Bạch Vũ Hân, cảm giác của Cố Hàm Ninh luôn luôn rất phức tạp.
Bạn thân, tình địch, mối quan hệ của hai người bọn họ từ kiếp trước đến kiếp này đã không còn tồn tại nữa.
Bạch Vũ Hân đương nhiên không có chút cảm giác nào nhưng cô lúc nào cũng gánh trên vai yêu hận tình thù đơn phương trên vai. Giờ những cảm xúc mãnh liệt đó đã dần dần phai nhạt nhưng những kí ức kia thì vẫn còn tồn tại, chỉ là lúc nhớ đến thì bình thản hơn trước, khi vô tình nhớ lại có cảm giác hơi hốt hoảng, giống như đang nhìn thấy cuộc sống của một người khác.
Thật ra cũng không còn quan hệ gì nữa rồi. Chỉ cần cô muốn, tất cả đều có thể biến mất như chưa từng tồn tại.
Đối với người như vậy, cô không còn cách nào có thể đưa ra tình cảm một lần nữa. Ác cảm chậm rãi nhạt đi, mà cảm tình cũng sẽ vĩnh viễn không bao giờ quay lại.
Bạch Vũ Hân, tôi đã không còn hận cô nữa. Vì cô còn đáng thương hơn nhiều so với tôi.
Buổi tối hôm ấy, Bạch Vũ Hân rất khuya mới trở về, Cố Hàm Ninh đã sớm đi nằm, nhưng nghe thấy những tiếng nức nở nho nhỏ thì hơi giật mình tỉnh dậy, thấy đèn bàn của Bạch Vũ Hân vẫn sáng, dáng người mỏng manh nằm sấp trên bàn viết, cô bình tĩnh nhìn vài giây, trong lòng khẽ thở dài, sau đó lại nằm xuống ngủ thiếp đi một lần nữa.
Ăn xong cơm tối, Triệu Thừa Dư và Mạnh Khởi Đức đưa bạn gái về phòng ngủ của bọn họ, lưu luyến không rời rồi mới trở về nghỉ ngơi. Sáng ngày kia, bọn họ còn có hai trận đấu, giữ gìn thể lực dồi dào là việc vô cùng quan trọng.
Cố Hàm Ninh kéo Triệu Thừa Dư đến nơi không có ánh đèn đường rọi tới, vòng tay ôm anh, sau đó thân mật trao cho nhau những nụ hôn dịu dàng mà nóng bỏng, mãi cho đến khi cả hai dường như không thở nổi mới buông ra.
“Sau khi anh trở về phòng ngủ nhớ phải rửa mặt rồi đi nghỉ ngay lập tức, không được lãng phí thời gian nữa.”
“Được. Em cũng nghỉ sớm đi. Đợi đến cuối tuần có nhiều thời gian hơn anh sẽ ở bên cạnh em.” Triệu Thừa Dư thấp giọng hứa hẹn, cúi đầu hôn lên trán Cố Hàm Ninh.
“Được.” Trong lòng Cố Hàm Ninh khẽ thở dài. Từ lúc đến cuối kỳ, thời gian hai người được ở bên cạnh nhau thì ít mà xa cách nhau thì ngày càng nhiều, đương nhiên đây là so với trước kia.
Haizz, nói lạc quan ra thì như vậy cũng tốt, tránh khỏi mỗi ngày đều ở bên cạnh nhau, dễ sinh ra cảm giác chán chường.
Kết quả là ở trận đấu cuối cùng ngày chủ nhật, Cố Hàm Ninh vốn không còn tâm trạng chú ý đến những điều khác, trong mắt cô chỉ thấy Triệu Thừa Dư đang nhíu chặt mày, ngồi trên mặt đất.
Cô cũng không nhìn thấy rõ ràng, chỉ thấy Triệu Thừa Dư dường như đang rất đau đớn ôm chân ngồi xuống, trận đấu bị tạm dừng, kết cục là thay người, Mạnh Khởi Đức và một cầu thủ băng ghế tương tự cầu thủ dự bị mà Cố Hàm Ninh thấy hơi quen quen đi tới dìu Triệu Thừa Dư ra khỏi sân, theo sau là đội trưởng.
Cố Hàm Ninh vội vàng vượt qua đám đông chạy tới, Thôi Hà Miêu và Thịnh Mạn Mạn cũng lo lắng chạy theo sau.
Phòng y tế tạm thời đặt ở ngay bên cạnh sân bóng rổ, lúc Cố Hàm Ninh chạy đến thì Triệu Thừa Dư đã ngồi ở trên ghế, thấy Cố Hàm Ninh đến thì vội cười nói: “Không sao, đừng lo lắng quá.”
“Đều tại mình không tốt…” Mạnh Khởi Đức cau mày, nhìn chằm chằm mắt cá chân của Triệu Thừa Dư đã bắt đầu sưng đỏ.
“Liên quan gì đến cậu? Là tự bản thân mình không cẩn thận.” Triệu Thừa Dư vỗ lưng Mạnh Khởi Đức, hơi cau mày, vẻ mặt thoải mái hơn một chút.
“Bác sĩ Trần, sao rồi? Xương cốt có bị thương không ạ?” Xa Hà Văn ngồi xổm ở bên cạnh, cúi đầu nhìn bác sĩ kiểm tra vùng chân bị thương của Triệu Thừa Dư, hàng lông mày thanh tú nhíu chặt, cắn môi, sắc mặt tái nhợt, giống như chính cô mới là người bị thương.
Cố Hàm Ninh bây giờ cũng không có tâm trạng quan tâm tới cô nàng, bước đến gần, nửa ngồi xuống, kéo tay Triệu Thừa Dư nắm chặt trong lòng bàn tay, hỏi: “Anh có đau lắm không?”
“Không đau. À không, chỉ đau một chút, không sao đâu.” Triệu Thừa Dư khẽ cười cười, siết chặt tay Cố Hàm Ninh, nhẹ giọng an ủi.
“Xem qua thì có lẽ không ảnh hưởng đến xương cốt đâu, nhưng tốt nhất vẫn nên đi bệnh viện chụp phim để kiểm tra lại.” Bác sĩ buông tay, đứng lên thông báo kết quả kiểm tra.
“Không cần, mua cao dán dán lên là được rồi.” Triệu Thừa Dư lắc đầu.
“Không được!” Hai giọng nói đồng thời vang lên, Cố Hàm Ninh nhíu chặt mày, liếc nhìn Xa Hà Văn, mấp máy môi, quay đầu nhìn Triệu Thừa Dư, nói giọng mềm đi, “Không đi bệnh viện để kiểm tra lại cho tốt thì em không an tâm đâu. Em đi với anh, được không? Chụp phim, xác định lại một chút?”
“Được rồi.” Triệu Thừa Dư không còn lựa chọn nào khác, đành phải gật đầu, ngẩng đầu cười xoa đầu Cố Hàm Ninh, “Đừng lo lắng, không có chuyện gì .”
“Mình cũng đi.” Mạnh Khởi Đức nói, “Mình đến nói với thầy Quách một tiếng, dù sao mình cũng không quan trọng, tiếp đó chắc cũng không có cơ hội ra sân đâu. Vương Chí, cậu đi về trước đi.” Mạnh Khởi Đức quay đầu nói với người đã dìu Triệu Thừa Dư tới, “Mình đi trước lấy quần áo, các cậu chờ mình một chút.”
Mạnh Khởi Đức nói xong liền quay trở lại sân bóng, Cố Hàm Ninh suy nghĩ một chút, cũng không biết phải từ chối thế nào, bèn nói: “Cũng được, em cũng sợ một lát nữa không đỡ được anh.”
“Ninh Ninh, mình đi cùng các cậu, có thể giúp lấy thuốc hay làm gì đó”. Thôi Hà Miêu cũng nói. “Mạn Mạn, cậu về trước đi.”
“Cũng được, tránh làm phiền đến các cậu.” Thịnh Mạn Mạn nghĩ một chút, khẽ gật đầu, “Tới đó rồi nhớ gọi cho mình.”
“Triệu Thừa Dư, mình đưa cậu đi. Đến lúc đó lấy hoá đơn xong có thể để trên khoa thanh toán cho cậu.” Xa Hà Văn nhìn Triệu Thừa Dư nói, không đi theo cô cũng không yên tâm.
“Không cần. Có mấy người chúng tôi là đủ rồi, về phần hoá đơn, khi xong sẽ đưa cho cậu, nếu có thể được thanh toán thì thanh toán, không được thì thôi.” Cố Hàm Ninh không ngẩng đầu, mím môi, lạnh giọng nói.