Duyên Tới Là Anh - Đào Ảnh Xước Xước

Chương 67: Quấy Rầy


Bạn đang đọc Duyên Tới Là Anh – Đào Ảnh Xước Xước – Chương 67: Quấy Rầy

“Em không buông tay! Em không muốn buông tay! So với việc nhìn thấy chị cười vui vẻ trong lòng người khác, việc không được nhìn thấy chị càng khiến em cảm thấy khó chịu hơn! Mấy ngày hôm nay em khó chịu đến sắp không thở nổi! Chị là mối tình đầu của em… Dù rằng em đã đến chậm hơn một chút, nhưng em bằng lòng chờ… Tất cả những chuyện khác em đều không để ý, chỉ cần chị có thể để em ở bên cạnh chị, để em âm thầm dõi theo chị, chờ chị, như thế là đủ rồi!”

Lời nói ẩn chứa tình cảm thâm sâu phát ra từ miệng của anh chàng đẹp trai trẻ tuổi đang đứng không xa phía sau kia, nếu như đối tượng không phải Cố Hàm Ninh, mà là bất kỳ một người con gái nào khác, mà trong lòng không có một bóng hình sâu đậm, hoặc là không có đủ kiên định sợ rằng sẽ cảm động đến mức lấy thân báo đáp.

Tình cảm thiếu nữ ôm ấp thì luôn thơ mộng, thật ra, thiếu nam cũng như vậy.

Cố Hàm Ninh quay lưng về phía Tưởng Cẩn Du, mấp máy môi, đáy lòng dâng lên cảm giác phiền muộn. Giống như ngày đó, Triệu Thừa Dư bị Lỗ Tĩnh Nhã quấn lấy vậy, ừ, đương nhiên chuyện lần đó khiến cô cảm thấy phiền lòng hơn.

Ít ra lần này, quyền chủ động nằm trong tay mình.

Cố Hàm Ninh xoay người, cách xa hơn mười mét, biểu cảm lúc nói rất bình tĩnh, không bằng nói là lạnh nhạt, cô nhìn người con trai không quá thân thiết với cô đang đứng cách đó không xa mà nói: “Tôi có bạn trai rồi.”

“Em biết rõ! Em hiểu mà! Em không phải muốn chị chia tay ngay lập tức, em có thể đợi! Không phải mọi người vẫn nói năm thứ nhất yêu nhau sau đó năm thứ tư chia tay sao? Tình yêu trong lúc còn học đại học không hề chín chắn chút nào, có người ngày thứ hai vẫn còn yêu, đến ngày chủ nhật đã chia tay. Em chỉ hi vọng lúc chị độc thân chị có thể xét đến em đầu tiên, trước khi tới lúc đó, em bằng lòng kiên nhẫn chờ đợi, chỉ cần chị muốn, em có thể lập tức đến bên cạnh chị, lúc nào cũng yên lặng chờ đợi phía sau chị! Em không cầu xin điều gì, em chỉ muốn nhìn thấy chị mà thôi…” Ánh mắt vụt sáng, trong lòng Tưởng Cẩn Du kích động, giọng nói từ vội vàng rồi dần dần nhỏ lại, thật giống như là đang nỉ non uất ức với người mình yêu.

Cố Hàm Ninh mấp máy môi, đau đầu nhìn cậu đàn em trẻ tuổi sung mãn không đụng phải tường dày thì không quay đầu đứng đối diện kia, cứng đầu như trâu, thật đúng là khiến người ta lo lắng. Vì thế, cô rất mừng là hiện tại trên đường chỉ có cô và Tưởng Cẩn Du.

“Cậu Tưởng, tôi và bạn trai mình đều suy nghĩ nghiêm túc về chuyện tình cảm của chúng tôi, cũng đối xử rất cẩn thận với đối phương, cả hai chúng tôi đều rất nghiêm túc, không có ý định chia tay, nếu như không ngoài ý muốn, đời này sẽ không chia tay! Cậu đừng nói cậu cũng rất nghiêm túc, tôi cũng không cần cậu nghiêm túc với tôi. Cậu đừng nói cậu sẽ yên lặng chờ đợi, không quấy rầy chúng tôi. Sự tồn tại của bản thân cậu đã là một sự quấy rầy với tôi rồi! Trái tim của tôi rất nhỏ, chỉ có thể chứa được một người. Cậu thích thì hãy lắng nghe, không thích nghe thì cũng nên nhớ kỹ câu nói của tôi: đừng đến trước mắt tôi làm loạn nữa. Chị đây nhìn thấy cậu đã cảm thấy rất phiền phức rồi. Hôm nay lời của cậu tôi sẽ coi như chưa nghe thấy, tốt nhất cậu cũng nên làm như vậy. Nếu như chuyện ngày hôm nay bị bạn trai của tôi biết, tôi rất khó cam đoan cậu sẽ có kết cục thế nào, thân thể mảnh khảnh gầy gò của cậu chắc chắn không chịu nổi. Vì thế để bản thân cậu được an toàn, sau này tốt nhất cậu hãy coi như là không nhận ra tôi. Đợi đến lúc cậu tìm được người con gái thích hợp với mình, chắc chắn cậu sẽ ném chị đây ra sau đầu thôi.”


Cố Hàm Ninh cảm thấy mình thật sự đã khuyên bảo rất tận tình rồi, cho nên, đàn em, cậu phải ngoan ngoãn đấy, đừng ngốc nghếch mà tái phạm lần nữa.

“Được rồi, tôi cũng chỉ nói đến thế thôi, gặp sau, à không, tốt nhất là không nên gặp lại lần nào nữa.” Cố Hàm Ninh xoay người, đến vẫy tay từ biệt cũng lười, để lại phía sau một cậu thiếu niên có vẻ mặt ảm đạm, tang thương như hôm nay là ngày tận thế, mà bước nhanh trở về phòng ngủ.

Đàn em, cậu muốn đứng sau lưng chờ tôi cũng phải xem chị đây có đồng ý hay không đã chứ?

A, bị quấy rối như vậy, không có tâm trạng mua Quan Đông về nấu để dỗ dành Mạn Mạn, vẫn là nên đi lên tầng nhanh một chút, tránh trường hợp lát nữa Tưởng Cẩn Du tỉnh táo lại từ trong đả kích, vẫn chưa từ bỏ ý định mà chạy đến quán quà vặt lôi kéo mình tiếp tục bày tỏ nỗi lòng, vậy đến lượt cô không gánh nổi rồi.

Tuy rằng lúc ấy Cố Hàm Ninh nhìn trên đường không còn người nào khác, nhưng đây là buổi tối, trên đường lại luôn có những chỗ không thể nhìn thấy hết, không ai có thể nói chắc chắn được rằng không có một người nào núp trong góc khuất nghe lén bọn họ nói chuyện, rồi một ngày nào đó Triệu Thừa Dư nghe được tin đồn từ những người khác thì không hay chút nào. Vì thế, hôm sau lúc gặp mặt Triệu Thừa Dư, Cố Hàm Ninh liền kể đại khái tình huống bị cản đường tối hôm qua cho anh, đương nhiên không kể rõ chi tiết, chỉ nói đại ý ra, nếu như anh biết rõ đàn em họ Tưởng kia vô cùng mong mỏi hai người bọn họ chia tay, sau đó cậu ta có thể thừa cơ xen vào, sợ rằng bạn học Triệu sẽ lập tức nhảy dựng lên! Cho dù bận rộn nhưng anh vẫn chưa bao giờ quên việc rèn luyện thân thể.

Trước kia đàn em họ Tưởng kia chẳng qua chỉ nhiều lần xuất hiện trước mặt cô, những lúc ấy cũng rất rõ ràng, không có những hành vi kích động quá mức, nhưng hôm nay lại không giống như vậy nữa, cho dù là đối với Cố Hàm Ninh hay Triệu Thừa Dư, cậu ta vẫn đều được xếp vào loại nhân vật nguy hiểm, nghiêm cấm tiếp xúc!

Thái độ của người trẻ tuổi đối với tình yêu bây giờ càng lúc càng qua loa, cũng càng ngày càng mãnh liệt, chẳng cần quan tâm đối phương có đang độc thân hay không, chỉ cần vừa mắt là có thể lớn mật tỏ tình, cho dù là nam hay nữ đều như vậy, thật sự làm cho người khác không biết phải làm sao.

Cho nên Cố Hàm Ninh nắm lấy cơ hội chỉ dẫn, nhẹ giọng nói: “Thừa Dư à, anh xem, dù cậu ta trẻ tuổi, lại đẹp trai nhưng em còn không thèm để ý nha, không chỉ nghiêm khắc từ chối, hơn nữa quan trọng nhất em còn nói rõ chuyện đó với anh. Anh nói em làm như vậy là đúng hay sai?”

Triệu Thừa Dư đang xem sách vở ngẩng đầu lên, nhẹ cười nhìn Cố Hàm Ninh đang chống cằm ngồi đối diện, khẽ gật đầu: ”Ừ, làm rất tốt.”


“Ừ, như vậy, sau đó thì sao?” Cố Hàm Ninh tiếp tục nhìn, mắt chớp chớp, muốn nói lại thôi.

“Như vậy, sau đó còn có cái gì?” Triệu Thừa Dư hơi nhíu mày, chần chừ, nhìn thấy đôi mắt sáng rỡ đối diện đang dần dần trừng to, lúc này mới cười nói: “Như vậy sau này anh cũng sẽ làm như vậy. Tuy rằng anh cảm thấy ngoài em ra, không có ai vừa mắt anh hết, nhưng một khi xuất hiện tình huống tương tự, anh nhất định cắt đứt hoàn toàn tình cảm mới chớm nở đó, sau đó đào sâu ba mét, rồi hung hăng cho một mồi lửa, chắc chắn phải diệt cỏ tận gốc.”

Cố Hàm Ninh híp mắt cười, vừa lòng gật đầu: “Làm thế còn chấp nhận được.”

Hôm nay thứ bảy, Triệu Thừa Dư về trường học từ sáng sớm, đứng dưới ký túc xá chờ Cố Hàm Ninh, sau đó tay trong tay tới nhà ăn ăn hết bữa sáng, tiếp theo đi đến thư viện.

Thực ra hai người bọn họ đều là những người thích ru rú ở trong nhà, thỉnh thoảng đi với nhiều người, nơi náo nhiệt thì còn đi, nhưng thường xuyên thì không. Vì thế hai người thường xuyên đến thư viện hẹn hò. Có máy điều hoà lại yên tĩnh, ngoài việc chỉ có thể uống nước chứ không thể ăn uống bất kỳ thứ gì khác thì cũng không còn điểm trừ nào nữa.

Triệu Thừa Dư hầu như lúc nào cũng đọc sách chuyên ngành, có lúc còn mang theo laptop, thỉnh thoảng lại làm một vài thao tác thực hành trông rất chuyên nghiệp, không như Cố Hàm Ninh, chỉ tùy tiện đọc một vài cuốn sách giải trí, còn có thể nói to không ngượng mồm là sách tham khảo chuyên ngành, ai bảo phạm vi của sách ngoại khoá quá nhiều.

Triệu Thừa Dư cúi đầu nhíu mày trông rất nghiêm túc, Cố Hàm Ninh đọc xong một quyển, quyết định đi đổi một quyển tiểu thuyết, có thể là ngôn tình võ hiệp, hoặc là văn học hiện đại cũng được, coi như là để giết thời gian cũng không tệ.

Cố Hàm Ninh ngồi xổm xuống, cúi đầu từ tầng cuối cùng của giá sách rút ra một bộ ba quyển tiểu thuyết võ hiệp, đứng dậy rồi chuẩn bị ra bàn ngồi, khi quay người lại thì thấy một bóng dáng có chút quen thuộc, cô hơi nhíu mày, nghĩ một lát rồi mới nhận ra hình như là Lỗ Tĩnh Nhã.


Nói tới người này, đã lâu rồi không thấy cô ta xuất hiện nữa, cũng không phải là hoàn toàn chưa từng gặp lại, sân trường rộng lớn như thế, cho dù là học cùng trường nhưng nếu không phải là cùng một khoa, thời gian biểu không giống nhau, lại không cố gắng muốn gặp mặt nhau mỗi ngày, thì thực sự là không thể gặp được. Thỉnh thoảng tình cờ Cố Hàm Ninh sẽ chạm mặt cô ta, nếu như thật sự không kịp thì quay đầu, coi như không nhận ra lướt qua nhau, nếu như từ xa nhìn thấy, có thể lúc đó Lỗ Tĩnh Nhã sẽ rẽ vào đường khác tránh gặp phải nhau, đương nhiên cũng có thể vốn dĩ cô ta thật sự phải đi đường khác.

Cố Hàm Ninh nghĩ, có thể trong lòng Lỗ Tĩnh Nhã vẫn chưa từ bỏ, chỉ là kìm nén lại, nếu không trong lúc vô tình gặp lại biểu cảm cũng sẽ không thay đổi. Nhưng dù sao tránh chạm mặt như thế cũng rất tốt. Không biết Triệu Thừa Dư khi về nhà bà ngoại có gặp cô ấy hay không. Cố Hàm Ninh không hỏi, thực ra không phải là trong lòng cô không hề khó chịu chút nào, tuy biết trái tim Triệu Thừa Dư chỉ có hình bóng mình nhưng còn có một người con gái như vậy, lại đã quen biết anh nhiều năm, có những lúc khoảng cách giữa hai người sẽ rất gần, cô sẽ cảm thấy không thoải mái. Đương nhiên cô sẽ không nói với Triệu Thừa Dư chuyện đó, sao có thể để cho anh nhớ đến Lỗ Tĩnh Nhã kia thêm một lần, dù là anh nghĩ đến cô ta với cảm xúc khác, cô cũng không muốn.

Cho dù là Tưởng Cẩn Du hay là Lỗ Tĩnh Nhã hay bất kể một người nào khác, chỉ cần hai người họ luôn lạnh lùng không để ý tới, thậm chí kiên quyết từ chối thì một ngày nào đó những người kia sẽ không chịu đựng được mà nguội lạnh trái tim.

Cho nên đối phó với những kiểu ruồi bọ thế này, quan trọng nhất là thái độ của mình.

Cố Hàm Ninh thấy hướng mà Lỗ Tĩnh Nhã đi đến, vừa vặn phải đi qua cái bàn mà cô và Triệu Thừa Dư đang ngồi, bèn vội vàng bước chân quay trở về. Đợi đến lúc cô về đến bàn, đã không thấy Lỗ Tĩnh Nhã đâu nữa, Triệu Thừa Dư đang cúi đầu, vẫn giữ nguyên tư thế như lúc cô rời đi.

Cố Hàm Ninh cười nhẹ giọng hỏi: “Chúng ta đi vào thành phố ăn cơm tối đi. Đã lâu rồi không có dịp dạo phố.”

“Được.”

Thấy Cố Hàm Ninh có hứng thú, Triệu Thừa Dư tất nhiên sẽ không phản đối. Hai người thu dọn đồ đạc xong, trước hết cất trong phòng ngủ của Triệu Thừa Dư, sau đó mới đi về phía trạm xe buýt.

Ở đại học Z, mỗi năm một lần sẽ tổ chức đại hội thể dục thể thao vào tháng mười một, diễn ra trong một cuối tuần. Năm nhất, Cố Hàm Ninh và Triệu Thừa Dư đều không tham gia, lần này Triệu Thừa Dư được khoa chọn, trở thành một trong những thành viên chính thức của đội bóng rổ tham gia thi đấu. Thật ra Triệu Thừa Dư là dự bị, một đàn anh năm ba bị trật chân trong lúc huấn luyện, không có cách nào ra sân được, cầu thủ dự bị tốt nhất thành chính thức mà Triệu Thừa thì thành dự bị.


Tuy Cố Hàm Ninh cười trêu anh chỉ ăn không rồi ngồi chờ đi nhưng Triệu Thừa Dư vẫn rất hưng phấn. Chắc là các môn thể thao vận động vẫn luôn có sức hấp dẫn nhất định đối với phái nam, đúng lúc dạo gần đây anh đang rảnh rỗi, vì thế thỉnh thoảng cứ hết giờ học anh liền đến trung tâm tập huấn, chỉ còn cách đại hội thể thao có mấy ngày, Triệu Thừa Dư tập luyện rất nghiêm túc, Cố Hàm Ninh cảm nhận được sâu sắc, mấy ngày hôm nay lồng ngực anh lại vạm vỡ hơn rất nhiều, sau mấy buổi tập huấn thật vất vả mới có thể ngồi ăn cơm tối cùng nhau, Cố Hàm Ninh đặc biệt sờ sờ vòm ngực rộng, có cảm giác thật không biết dùng từ ngữ nào để diễn tả nên lời.

Lời nói của Triệu Thừa Dư lộ ra hi vọng, anh mong muốn Cố Hàm Ninh sẽ đi xem lúc anh huấn luyện, Cố Hàm Ninh cố ý như không hiểu, cứ giả vờ trầm ngâm một lúc, sau đó mới hưng phấn lôi kéo Thôi Hà Miêu và Thịnh Mạn Mạn xuống dưới, cùng với mấy nữ sinh trong ký túc xá đến sân bóng rổ.

Mạnh Khởi Đức của Thôi Hà Miêu cũng là thành viên dự bị, cho nên chỉ cần rảnh rỗi thì bạn học Thôi Hà Miêu sẽ đến sân bóng góp mặt.

Đến sân bóng rổ , Cố Hàm Ninh mới biết, các vận động viên bóng rổ nhiệt huyết mạnh mẽ được rất nhiều thiếu nữ yêu thích đến như thế nào.

Trên sân bóng rổ chuyên dụng phía tây trường học lúc này, thành viên chính thức và thành viên dự bị đang thi đấu với nhau. Trên sân không khí sục sôi khí thế ngất trời, người xem bên ngoài la hét cổ vũ còn to hơn cả tiếng huýt còi của trọng tài.

________ Hết chương 67 ________


Lời của tác giả:

Triệu Thừa Dư kiếp trước và Tưởng Cẩn Du kiếp này là hai loại người thầm mến khác nhau.

Bạn học Triệu là: tôi bằng lòng chờ em, chỉ cần biết rằng em ở đâu đó trên đời này đều bình an, như vậy dù cả đời em không biết tấm lòng của tôi, dần dần trở thành người dưng, tôi cũng cam chịu.

Mà đàn em Tưởng là: tôi bằng lòng yên lặng chờ chị, nhưng phải để chị biết tình cảm của tôi! Tôi phải ở bên cạnh chị, nhìn chị, gần chị, đợi chị hoa nở hoa tàn, mà tôi vẫn ở đây.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.