Duyên Tới Là Anh - Đào Ảnh Xước Xước

Chương 51: Vui Mừng (h)


Bạn đang đọc Duyên Tới Là Anh – Đào Ảnh Xước Xước – Chương 51: Vui Mừng (h)

Chương 51: Vui mừng (H)

Triệu Thừa Dư ở trong phòng tắm nhanh chóng tắm rửa một cái, lúc ra ngoài Cố Hàm Ninh đang dùng máy sấy thổi quần jean của cô.

Đau đớn ở trên người vẫn còn tiếp tục, cô đâu còn dám chọn cái gì để trêu đùa đâu, mặc áo tắm quá không an toàn, áo khoác, quần jean, giày đều ướt, cho nên cô quyết định lập tức sấy khô ống quần ướt này trước, thay đổi quần áo của mình.

Triệu Thừa Dư đứng ở trước chiếc giường vẫn còn lộn xộn, hơi ửng đỏ mặt.

“Làm sao bây giờ?”

Cố Hàm Ninh quay đầu, nhìn trên ga giường có một vệt màu đỏ đập vào mắt, buồn cười nhìn anh.

“Có ba phương án. Một là trộm cả cái khăn trải giường mang về. Hai là giấu khăn trải giường này đi. Ba là giặt sạch sẽ, sấy khô.”

“Anh đi giặt!” Triệu Thừa Dư khẽ thở phào, lập tức rút khăn trải giường xuống, sau đó lại ngây ngẩn cả người.

“Nhưng mà, phương án thứ ba cũng có một vấn đề, bởi vì đã thấm xuống dưới đệm.” Cố Hàm Ninh cẩn thận sấy quần jean, chậm rãi bổ sung.

“Hay là giặt trước đi…” Triệu Thừa Dư cúi đầu, ôm khăn trải giường có bằng chứng phạm tội của mình đi vào nhà tắm.

Đợi anh ra sức giặt sạch sẽ một vệt màu đỏ này xong, Cố Hàm Ninh đã mặc chỉnh tề, trong phòng mở điều hòa, áo khoác và giày, cũng có thể từ từ hong khô. Triệu Thừa Dư không biết là nên thở ra hay là thất vọng.

“Em đói bụng rồi, gọi gì ăn đi.” Cố Hàm Ninh ôm bụng, đáng thương nói.

“A, được. Em muốn ăn cái gì?” Triệu Thừa Dư tìm ra thực đơn phục vụ trong phòng khách, hai người ngồi cùng một chỗ, lựa chọn món chính cùng nhau.


Nói chuyện điện thoại xong, Cố Hàm Ninh lấy tấm khăn trải giường đã được giặt sạch sẽ, trải lên trên ghế bên cửa sổ, cầm lấy máy sấy đang chuẩn bị sấy khô thì bị Triệu Thừa Dư đoạt lấy.

“Anh sấy cho. Em xem ti vi đi.”

Cố Hàm Ninh mím môi cười một cái, ngồi xuống bên cạnh anh, cười nhìn anh.

Triệu Thừa Dư bị ánh mắt Cố Hàm Ninh nhìn chăm chú trên mặt lại nóng lên.

“Em chừng nào thì trở về? Vé mua được chưa?”

“À, anh có thể rảnh rỗi đến lúc nào?” Cố Hàm Ninh chống cằm, cười hỏi.

“Có thể đến chiều tối ngày mai. Chúng ta cùng nhau ăn cơm trưa xong, em lại trở về?”

“Được.” Cố Hàm Ninh cười gật đầu, “Chiều tối ngày mai em ngồi xe buýt trở về.”

Nghĩ đến còn có rất nhiều thời gian trôi qua cùng một chỗ, Triệu Thừa Dư liền cảm thấy vui vẻ, nhẹ cong khóe miệng lên, cúi đầu tử tế sấy khăn trải giường.

Buổi chiều nay thật giống như nằm mơ…

Cố Hàm Ninh đột nhiên xuất hiện ở trước mặt anh, hơn nữa, hai người bọn họ còn….

Anh chỉ cảm thấy đáy lòng tràn đầy ấm áp, cả người anh có chút bay bay! Điều này còn khiến anh vui vẻ hơn nhiều so với được giải nhất!


Ăn xong bữa tối, bên ngoài mưa đã tạnh, nhưng hai người cũng không muốn đi ra ngoài đi dạo.

Mở ti vi, tùy ý để đó. Hai người dựa vào giường, đầu sát đầu, nói chuyện đã xảy ra trong mấy ngày không gặp mặt vừa qua, Triệu Thừa Dư kể lại toàn bộ quá trình bọn họ so tài.

Nói về lần tranh tài này, mắt Triệu Thừa Dư giống như sáng lên, nụ cười ở khóe môi Cố Hàm Ninh không nhịn được càng sâu hơn.

Sau này, có lẽ bọn họ sẽ có những lúc chia xa dài hay ngắn, nhưng chỉ cần trái tim ở bên nhau, dù chờ đợi như vậy hay khó khăn hơn nữa cũng sẽ chịu được, cũng là rất ngọt ngào. Hơn nữa, cô cũng có thể giống như hôm nay, không ảnh hưởng đến công việc của anh, bất ngờ xuất hiện, cho anh một ngạc nhiên!

Trước khi đến, cô đã nghĩ, nếu xảy ra chuyện gì, nên làm gì bây giờ? Từ chối hay là đồng ý?

Triệu Thừa Dư không nghĩ tới, nhưng cô cũng không thật sự là một thiếu nữ mơ mộng, đối với cô, nam nữ xảy ra một bước như hiện tại rất bình thường, cô cũng đã sớm biết, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra. Nếu yêu thật sâu, thật sự hận không thể nhào đối phương vào xương tủy của mình, không bao giờ chia lìa nữa! Phát sinh tình cảm, vẫn còn giữ ý, chỉ có thể xảy ra ở giai đoạn bắt đầu yêu mến. Nhưng chuyện này có bình thường nữa vẫn còn có một vấn đề, nhất định phải suy xét, nếu chỉ là mù quáng theo dục vọng cùng bản năng của mình, như vậy sao cũng sẽ có một lần bọn họ phải tự nhận quả đắng.

Mang thai, nếu mang thai làm sao bây giờ?

Trước hôm nay, cô đã nghĩ tới chuyện này. Cho nên ngày hôm qua, kinh nguyệt cô vừa mới kết thúc, hôm nay là chu kỳ an toàn của cô.

Kỳ an toàn cũng không nhất định an toàn, nhất là càng gần kỳ rụng trứng, mấy ngày đó kỳ an toàn cũng tràn đầy nguy hiểm. Phụ nữ cũng có thể cùng người yêu, cùng nhau hưởng thụ vui thích thân mật, nhưng cũng nhất định phải học bảo vệ mình.

Nếu như hôm nay không phải là kỳ an toàn 100 %, như vậy hôm nay cô sẽ không tùy ý Triệu Thừa Dư đi qua một bước cuối cùng.

Sống lại một đời, cô không muốn vì không biết mà xúc động làm liều.


Nếu hôm nay đã cho phép Triệu Thừa Dư đi qua giới hạn, như vậy về sau, cái vấn đề vẫn là cần chú ý. Cô cũng không muốn yên lành thương tổn tới mình.

Cố Hàm Ninh nghiêng đầu nhìn mặt Triệu Thừa Dư, trong lòng suy nghĩ, nên hướng dẫn anh thế nào về những vấn đề như kỳ kinh nguyệt, kỳ an toàn, thời kỳ rụng trứng cùng mang thai. Những nội dung về sinh lý thực tế này, bạn học Triệu nên học thật tốt một chút, sau khi thấu hiểu, anh mới có thể cam đoan khiến cho cuộc sống của mình hạnh phúc.

Vành tai và tóc mai hai người chạm vào nhau, an ủi nỗi tương tư trong khoảng thời gian này, khi Triệu Thừa Dư thở gấp vừa hôn, vừa chuyển tay tới ngang hông mình thì Cố Hàm Ninh chỉ cảm thấy nơi đó vẫn còn đau đớn, dứt khoát nắm tay anh đang làm loạn, bĩu môi thấp giọng nói: “Em, nơi đó, còn đau đấy…”

Triệu Thừa Dư chỉ cảm thấy khí huyết dưới đáy lòng đang quay cuồng, hít thở sâu mấy lần, mới gắng gượng nhịn xuống, nhưng cũng không dám ngây người lâu ở trên cùng một cái giường, vội vàng xuống giường, ấp úng nói: “Anh nhìn một chút, khăn trải giường đã khô chưa?

Chờ đến khăn trải giường có chút nếp nhăn đã trải xong, một người ngồi trên một cái giường, lúc này Triệu Thừa Dư mới cảm thấy hô hấp thuận hơn rất nhiều, như vậy thật tốt, không cần phải khiêu chiến sự tự chủ của mình nữa.

Lúc tỉnh tỉnh mê mê còn tốt, bây giờ mới được nếm thử mùi vị mất hồn này, chỉ cần Cố Hàm Ninh hơi nhìn tới đây, anh đã cảm thấy một luồng tê dại xông lên, khó khăn khống chế tăng lên gấp mười lần cũng không dừng lại!

“Khụ, đi ngủ sớm một chút đi.” Dứt lời, anh xoay người nằm xuống, đột nhiên giật chăn, muốn che đầu che mặt của mình.

Cố Hàm Ninh buồn cười nhìn trên giường đối diện gồ lên, thật muốn lập tức nhào qua, nhìn xem phản ứng của anh. Nhưng mà, lập tức, cô dừng ngay tâm tư muốn đùa nghịch của mình. Trêu trọc một chút không đáng sợ, sợ nhất là đến lúc đó hai người không kiềm chế được, khổ cuối cùng không phải vẫn là cô sao!

Thôi, dưỡng hai ngày trước đã! Hiện tại cô mặc quần jean, động tác mạnh hơn một chút, ma sát nhẹ nhàng cũng cảm thấy đau.

Hai người tự mình nằm xuống, tắt đèn, bên trong một vùng tối đen, một người không tiếng động mím môi cười đến khoái trá, một người lắc đầu cười bất đắc dĩ, không khỏi lại bắt đầu nhớ lại đoạn ngắn buổi chiều, thấy mình có chút không nhịn được, lúc này mới hít sâu cố gắng kiềm chế nhắm mắt.

Cố Hàm Ninh sớm đã ngủ mất, Triệu Thừa Dư lăn qua lộn lại thật lâu mới ngủ.

Buổi sáng chủ nhật, sau nhiều ngày mưa dầm kéo dài, mặt trời khó được ló ra, nhưng ánh mặt trời lại bị rèm cửa sổ dày cộm nặng nề chắn lại, rất khó thấy, Cố Hàm Ninh vậy mà cũng ngủ lấy lại sức, mơ mơ màng màng tỉnh lại, mở điện thoại di động ra, vừa nhìn đã là chín giờ sáng.

Cô chống nửa người dậy, trên giường bên cạnh, Triệu Thừa Dư vẫn đang ngủ say sưa, hơi thở vững vàng giống như đang ngủ ngon. Cô tay chân nhẹ nhàng xuống giường, đứng ở mép giường, mím môi cười nhìn Triệu Thừa Dư đang ngủ say, hai mắt nhắm nghiền, trên cằm râu ria màu xanh hơi dài ra, đôi môi khẽ chu, nhìn non nớt hơn một chút so với khi tỉnh lại.

Cố Hàm Ninh nhìn trong lòng ngứa ngáy, không khỏi nhẹ hôn xuống môi anh. Ngẩng đầu, thấy anh chỉ hơi nhíu mày, nhưng chưa tỉnh lại, trong lòng khẽ động, đi vòng qua bên kia giường, lén lút trèo lên giường, chui vào trong chăn, ôm chặt anh từ phía sau, để nhẹ trán ở trên lưng anh, nhắm mắt nở nụ cười, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm áp của anh.


Triệu Thừa Dư đã tỉnh dậy vào lúc Cố Hàm Ninh ôm lấy mình.

Tối hôm qua, anh cũng không biết mình là lúc nào thì ngủ, khi tỉnh lại vẫn có chút mơ hồ, nhắm mắt cảm giác được phía sau có một thân thề mềm mại kề sát, đầu còn ở trên lưng mình nhẹ nhàng vuốt ve. Anh không mở mắt ra, khóe môi nhẹ cong, một cái tay đặt lên đầu ngón tay trơn mềm đang hoạt động trên bụng rồi dán lên ngực mình kia, ngón cái nhẹ nhàng khẽ vuốt trên mu bàn tay.

Cố Hàm Ninh dán trên lưng Triệu Thừa Dư, đầu cọ cọ trên lưng anh, giờ phút này, tim kề sát tim, an tâm lại yên tĩnh, thời gian giống như dừng lại, toàn bộ thế giới chỉ còn lại anh và cô.

Chỉ chốc lát sau, Cố Hàm Ninh đã cảm thấy có cái gì không đúng.

Triệu Thừa Dư thân thể hơi cương, hô hấp bắt đầu có chút nặng nề.

Cố Hàm Ninh đang do dự, nên rút tay về hay không, tay để ở trước người Triệu Thừa Dư đã bị anh nhẹ nhàng cầm, vẫn kiên định ở ngực bụng, từ từ di chuyển đi xuống.

Cố Hàm Ninh cắn môi, hơi giãy giụa, nhưng Triệu Thừa Dư nhìn như nhẹ nắm, độ mạnh yếu lại dùng rất tốt, chỉ như hơi dùng sức mà căn bản là rút không được.

Làm sao bây giờ? Lui hay không lui? Thật ra, hiện tại giống như cũng không đau đớn như vậy…

Trong một lúc do dự này, tay Cố Hàm Ninh đã bị lôi kéo đến chỗ ngày hôm qua làm cô đau đớn đã sớm trở nên nóng rực! Tay cô nhẹ phủ lên, giống như cảm thấy chỗ nóng rực này đang lớn lên mấy phần, người phía trước bật ra tiếng thở dốc trầm thấp, một tay khác ở dưới bắp thịt chỗ lưng cũng cảm thấy căng thẳng, vì tay bị lôi kéo về phía trước, cô không khỏi phải gần sát thêm một chút, cúi đầu, đáy lòng dâng lên một cơn sóng.

Tay của Cố Hàm Ninh để ở chỗ nóng rực của Triệu Thừa Dư, chần chờ nhẹ nắm, liền nghe được tiếng thở dốc nặng hơn mấy phần.

Cô mặc áo T-shirt, quần jean trước lúc đi ngủ đã cởi ra, bây giờ cặp chân nhẹ nhàng thay đổi vị trí, liền đụng phải đùi Triệu Thừa Dư cũng không mặc quần jean, cô hoàn toàn không kịp lui ra phía sau, chân của cô đã bị hai chân nặng hơn tóm được, rốt cuộc lui không được nữa !

Làn da thô ráp của mình nhẹ nhàng vuốt ve làn da của cô mang đến một loại cảm giác tê dại. Triệu Thừa Dư đã xoay người lại, cúi đầu nhẹ hôn lên mặt cô, từ mắt, đến chóp mũi vểnh cao, đến môi đỏ mọng khiến anh thèm khát, một tay tiến vào dò xét trong áo T-shirt, vẫn lần mò đến chỗ ngực mềm mại không vải che kia, một tay khác có chút thô lỗ vội vàng kéo miếng vải dệt duy nhất che lấp phía dưới của Cố Hàm Ninh, thân thể sát lại, không biết lúc nào thì anh cũng đã đem mình lột sạch sẽ, xúc cảm da thịt thân mật kề nhau, làm hai người đồng thời khẽ rên một tiếng.

Triệu Thừa Dư khó nhịn nhẹ nhàng cọ sát giữa hai chân Cố Hàm Ninh, cho đến khi Cố Hàm Ninh thấp giọng thở gấp, từ từ mở chân ra hùa theo tay anh, anh mới nặng nề thở dốc dán tới, phần eo dùng sức ấn xuống, liền tiến vào.

Lúc mới bắt đầu vẫn hơi đau như cũ, một luồng tê dại mỏi nhừ khó nhịn theo tiết tấu ma sát nhanh từ từ dâng lên, Cố Hàm Ninh cắn môi, cố gắng áp chế tiếng rên khẽ, thân thể lên xuống theo Triệu Thừa Dư dùng sức va chạm …


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.