Duyên Phận, Tôi Luôn Bên Em

Chương 2: Nghĩa Địa…


Đọc truyện Duyên Phận, Tôi Luôn Bên Em – Chương 2: Nghĩa Địa…


Âu dương dựa vào tường , nâng mí mắt lên nhìn bà chị đang hăng say đạp người dưới chân. Cậu tự hỏi bản thân ai mới chính là người đáng cần kêu cứu mạng a!
– chị định đánh người ta tới khi nào nữa? Vừa nói Âu Dương vừa kéo cô ra đằng sau mình , tay quệt vào vết máu ở khóe miệng kẻ xấu số nằm bất động dưới đất còn gặp bà chị của mình, không khỏi liếc nhìn chị với ánh mắt “ thật trâu bò đi”.
Bất chợt thoảng qua hương hoa mai rất nhạt khó có thể nhận ra, Âu Dương khẽ khựng lại nhanh chóng đỡ người dưới đất lạnh lên, không quên quay qua bảo Lam Ngọc
– chị đóng cửa lại, rồi ngủ tiếp đi. Em giúp anh ta lau vết thương.
Cô nãy giờ vẫn chăm chú nhìn người đàn ông bất tỉnh nhân sự kia, chả mảy may hay áy náy gì về việc đạp người ta vài cái. Cô vẫn còn xót cho cái chậu hoa và cánh cửa đấy. nhờ vào ánh trăng mờ nhạt chiếu vào cô nhìn thấy gương mặt tái nhợt của người đàn ông, cằm góc cạnh lạnh lẽo, bạc môi mỏng, tóc đỏ che đi vầng trán.

Cô tránh qua 1 bên nhường lối:
– đồ dùng y tế trong tủ, có lẽ chỉ còn 1 ít bông và cồn. Sáng mai chị mua thêm.
Một đêm hết sức kì quái, cô xoay người đổ nhào lên chiếc giường cũ nhưng ấm áp chìm vào giấc ngủ.
Một cuộc gặp gỡ vô tình hay cố ý của đinh mệnh cho những việc xảy ra sắp tới nhưng cô chẳng hề hay biết, chìm vào giấc mơ ngọt với nụ cười trên khóe miệng…
Nắng cháy rực rỡ, xuyên qua khe ngói nứt trên mái nhà chiếu xuống nhảy nhót tinh nghịch. Cả 1 vầng sang nóng của trời giữa ban ngày chiếu thẳng vào giường của cô.
Thật là chói và nóng quá đi, cô vẫn còn muốn ngủ thêm đấy.Hôm nay là chủ nhật- ngày nghỉ hiếm hoi trong những ngày làm việc bị bóc lột, ép khô ở công ty. Xua tay loạn , ôm mặt tránh nắng, bỗng dưng cô bật dậy như chiếc lò xò vừa bị người ta nhấn xuống rồi nẩy lên thật mạnh.
Thế quái nào mà cô còn có thể ngủ được cơ chứ, máu lên não cô nhìn cái cửa lìa ra đung đưa, mảnh sứ, bụi đất tan tành trước hiên nhà và…và… tên kì lạ đang ở trong nhà cô. Nếu nói rằng trên trời rớt xuống 1 bao tiền, cho dù có nện vỡ cả mái nhà thì cô vẫn cười hì hì mà ôm tiền. Đằng này thì sao, hẳn 1 người rớt xuống đấy, quá vinh hạnh đi. Tên sao chổi phá nhà cô!
Bò xuống giường, vệ sinh cá nhân xong cô ra phòng khách, rót nước uống 1 ngụm, không thèm đoái hoài tới hiện trường hỗn loạn trước cửa nhà.
~Lạch cạch
~Chiếc cốc nhựa lăn đều, lăn đều trên nền nhà, dừng lại ở góc phòng vì chủ nhân chiếc cốc đang lâm vào tình trạng não đơ tạm thời. cô mở to mắt nhìn người đàn ông trước mặt đang ngồi trên ghế ghỗ, cách cô vài mét.
Chiết tiệt, quá là hạ tự tôn phụ nữ. cái tên mặt lạnh kia không cần đẹp hơn con gái đi. Nghĩ tới cái nhan sắc bình thường của mình cô không khỏi ai oán “ chị xinh đẹp, không cần kích thích thần kinh người khác”. Cô cảm thấy mình đang làm nền cho tên trước mặt này. Nhìn đôi mắt lạnh, đen sâu thẳm của hắn cô bất giác rung mình.

Hắn cũng đang nhìn cô cơ đấy ( t/g: thì chị đang ngắm trai không phải sao??/)
– ah.. cô giật mình chạy lại nhặt chiếc cốc lên.
Người đàn ông thu hết mọi động tác của cô vào mắt. Thật là cô gái ngu ngốc, lơ ngơ!
Nếu cô biết người đàn ông đang tọa trong nhà cô này nghĩ cái gì thì cô sẽ cho hắn biết thế nào gọi là ngu ngốc. Tuy nhiều lúc cô lơ ngơ, ngốc nghếch nhưng trong học tập và công việc cô luôn là người tập trung và cẩn trọng nhất!
– chị nấu bữa sáng đi! Em đó chết rồi!
Âu Dương uể oải cào cào lại mái tóc. Vẻ tuấn tú,ưa nhìn có chút mệt mỏi cậu liếc nhìn chiếc đồng hồ cũ kĩ 18 đời tổ tông truyền lại đang tíc tắc từng giây.
– chờ xem còn gì để nấu bữa sáng không đã. Hôm nay chủ nhật đấy! chị cũng muốn lười đây. Cô nâng cao giọng oán trách, trợn mắt với thằng em, đi vào phòng bếp liền cạnh phòng khách. Sở dĩ được gọi là phòng bếp vì trong đó nó cũng có 1 số đồ dùng nhà bếp ít ỏi tới đáng thương.

8h sáng…
Mâm cơm xanh mượt bởi một màu xanh không thể xanh hơn của rau cải luộc cùng bát nước chấm. bên cạnh là nồi cơm tỏa khói,
– khụ, nhà tôi chỉ có thế . anh nhìn cái nhà này thì biết. vừa nói cô vừa khẽ liếc nhìn ra hiên. bình thường như bao ngày khác thì chậu hoa cô thích vẫn còn ở đó, hôm nay thì 1 mảng trống trơn. Quá đau lòng mà (T.T)!
Cô cầm đũa cắn cắn khuôn mặt đáng thương hề hề nhìn tên phá hoại nhà cô. Nhất quyết không nhìn nữa, tập trung ăn uống. ừm! rau rất tốt cho sức khỏe!
Hắn cũng không nói gì cằm bát đũa bắt đầu ăn. Âu Dương nhìn qua nhìn lại 2 con người đang bắt đầu ăn uống kia. 1 đàn quạ đen bay qua đầu. Chị lại bắt đầu lên cơn xót của mà người đối diện kia không chút phản ứng lại chủ nhà.
Chưa ăn hết nửa bát cơm, cô giật bắn người xuýt làm rơi bát cơm xuống nền nhà.>


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.