Đọc truyện Duyên Phận, Tôi Luôn Bên Em – Chương 19: Ái Ái Thật Giỏi.
Tiểu quỷ Thương vẫn đang bay lướt trên mặt nước, các ngón tay xoắn vào nhau lo lắng. Chỉ có vài phút nữa, nó mở to mắt nhìn xuyên qua làn nước.
– chủ nhân! Nó kêu lên một tiếng phi người xuống, Lãnh Phong đang cố bơi về phía mặt hồ bên nó lao xuống giúp hắn lên thật nhanh.
Như con thoi đan trong tấm vải dệt, nó mang Lãnh Phong lên bờ nhanh nhất có thể. Vừa kịp lúc màng bảo vệ hết tác dụng tan biến.
– sư phụ, nhẫn đã tìm thấy.
Lãnh Phong cố chịu cơn đau làm run rẩy toàn thân, đưa chiếc nhẫn cho lão.
– anh không sao chứ?
Âu Dương nhìn vết cắt dài chạy dọc từ bả vai xuống đang nhỏ máu đen, thịt toác ra bị nước hồ nhấm nháp ăn mòn. Vậy mà hắn vẫn còn chịu đựng được tới bây giờ.
– tên tiểu tử đừng cậy mạnh! Nhanh trở lại trong phòng xem vết thương. Tiểu quỷ ngươi đi lấy lá trúc về đây.
Lão cất chiếc nhẫn đi cùng dặn dò Thương, cùng Âu Dương đưa hắn bay về phía nhà trúc. Không xử lí tốt vết thương không thể lành được mà còn vữa ra nhiều hơn. Nước hồ này đến lão cũng không dám mang trêu đùa.
Nghĩ nghĩ lão dùng truyền âm nói với tiểu quỷ ” lấy vừa đủ đừng có nhổ hết rừng trúc của ta!”
Cô ghém chăn cho Ái Ái, trước đó cảm thấy hơi buồn ngủ nhưng giờ một chút cũng không có. Tiểu Mạc vẫn ngồi trước bàn nhìn về rừng trúc.
Chợt thấy không yên, cô bước ra cửa đứng ngóng, lòng nao nao khó chịu. Ánh mắt cũng hướng về rừng trúc nôn nóng. Hắn và em trai cô đi khá lâu rồi làm việc gì mà vẫn chưa trở về vây?
– nhóc con nhanh tay đi đun một nồi nước nóng nhanh lên.
Lão Ngữ Cổ nhìn thấy bóng cô đứng cửa gần đó thúc dục, đưa Lãnh Phong vào trong nhà.
Cô ngơ ngác không hiểu có việc gì xảy ra nhưng biết là có truyện quan trọng nên nhanh chân chạy đi đun nước.
Mẹ khiếp! Không có bật lửa cô dùng đá ma xát vào nhau mãi không có một tia lửa xuất hiện. Gấp gáp tới độ run cả tay, đá đập vào mu bàn tay. Chiều là do bọn hắn dùng phép tạo ra lửa, cô không có tí phép thuật nào khó khăn tạo lửa.
Vừa thấp thỏm vừa bực mình cô nghiến răng mài hai viên đá vào nhau, kệ cho tay đã sưng cả lên.
– để em giúp! Tiểu Mạc xuất hiện cùng tên Thương đang ôm một bó lớn lá trúc.
Nhờ Tiểu Mạc mà nhanh chóng có ánh lửa vàng cháy tí tách, củi cháy đượm bùng nên. Một lúc sau cũng có 1 nồi nước lá trúc đun sôi.
Cô vội vàng bê vào nhà trúc. Nhà trúc được chiếu sáng bừng do lão tạo ra hơn chục quả cầu phát sáng.
Có ánh sáng đầy đủ cô nhìn thấy Lãnh Phong mặt tái nhợt ngồi bên bàn. Vì hắn đối diện với cô nên cô không nhìn thấy vết thương sau lưng hắn. Cô thấy tay hắn lắm chặt nổi cả khớp xương, gân xanh cũng theo đó nổi lên như kiểu hắn đang thực thống khổ.
Đặt nồi nước lá trúc lên bàn cô vòng qua sau hắn nhìn lưng hắn. Áo hắn đã bị xé ra vất 1 bên, trên lưng là vết cắt hở ra dài tới hông. Máu đen vẫn tí tách nhỏ xuống, miệng vết thương như bị chất axit ăn mòn sủi bọt. Người cô khẽ run lên vài cái khi nhìn thấy vết thương này.
Lão Cổ Ngữ đang rắc thứ bột lúc trước lão dùng lên vết thương hắn để giảm cơn đau.
Tim cô khẽ nhói lên từng cơn khi nhìn thấy sự chịu đựng đau đớn của hắn. Mày hắn chau lại, trên trán toát đầy mồ hôi lạnh. Cô lấy ghế ngồi đối diện hắn đưa tay lau những giọt mồ hôi, nhẹ xoa mi tâm hắn.
– Lãnh Phong, nhìn em.
Cô muốn hắn dời đi sự chú tới cơn đau.
– anh không sao! Không cần lo lắng!
Một lúc sau hắn cố giữ cho hơi thở ổn định lại khẽ nói với cô. Nhìn tay mình đang được tay cô nắm, hơi ấm cô truyền cho làm hắn cảm thấy bớt đau hơn.
Cô không dám hỏi đã có chuyện gì xảy ra, không phải lúc nói tới vấn đề này. Giờ cô nghĩ phải làm sao trị nhanh vết thương kia. Quá kinh khủng rồi.
– nhóc con đưa nước lá trúc đây cho ta!
Lão rắc xong thuốc bột, lấy nước lá trúc còn hơi ấm đổ lên vết thương một lần lại một lần.
Cô thấy hắn khẽ run khi nước lá trúc đổ vào lưng hắn, bàn tay to của hắn xiết tay cô lại một chút nhưng vẫn cố không làm cô đau. Mắt hắn vẫn kiên định nhìn cô, tỏ ý an ủi cô rằng hắn thật sự có thể chịu được.
Cuối cùng thì máu và nước hồ được lá trúc gột sạch một lượt, nhưng miệng vết thương vẫn há ra không khép lại. Cô đưa tay vuốt vuốt tấm lưng của hắn, hốc mắt đã đầy nước mắt chỉ cần cô chớp nhẹ là tràn mi lăn xuống má. Đưa ta dụi dụi ngăn cho nước mắt trực rơi.
Cô hít hít mũi, giọng kìm nén hỏi lão Ngữ Cổ:
– bây giờ phải làm gì nữa? Ông có cách nào iệng vết thương khép lại không?
– ta không biết, lão tử chỉ biết cách rửa sạch nước hồ dính vào thôi. Tuy vết thương không sâu nhưng bị nước hồ dính vào nên nặng thêm!
Lão cũng nhíu mi lo lắng. Vết thương kinh người như thế để hở miệng cũng phải là tốt.
Ái Ái đang ngủ bị tiếng động làm tỉnh, thò hai chân xuống đất nước ngắn bước dài đi tới chỗ Lãnh Phong.
Đứa bé nhìn miệng vết thương trên lưng hắn một cách thích thú, con ngươi hồng ngọc sáng dưới ánh sáng phép thuật. Nó xòe 5 ngón bé xíu, ngắn cũn ra bất ngờ vỗ bốp một cái vào vết thương.
Hắn bị hành động bất ngờ này làm cho đau tái mặt, cảm giác như bị rách ra lần nữa vậy.
Cô nháy nháy đôi mắt, không tin vào mắt mình khi thấy một đứa bé gái có 4 tuổi khi nhìn thấy máu me lại thích thú đến thế. Sau đó cô cũng giật bắn mình khi thấy nó đánh lên lưng Lãnh Phong.
– Ái Ái, em làm gì thế? Anh ấy sẽ rất đau.
Cô vụt đưa tay kéo nó lại gần mình cách hắn 1 khoảng. Cô có nên dạy nó rằng người bị thương thì không thể đem ra chơi đùa được.
– anh ấy sẽ rất đau sao? ÁI ÁI nhìn cô đầy mong đợi.
Này, đừng nhìn cô bằng ánh đó được không. Chuyện đau này không thể vui được.
– ừ, rất đau lần sau em không được làm vậy.
Cô nói hết câu nó tụt xuống đất, nhảy ra khỏi lòng cô chạy lại chỗ Âu Dương. Âu Dương thấy đứa bé chạy đến sợ nó lại làm ra trò gì theo bản năng lùi lại một bước.
– anh Âu Dương, ba lô của của chị Lam Ngọc đâu? Em muốn lấy vài thứ.
– ở đây.
Âu Dương mang ba lô ra trước mặt nó. Ái Ái đôi tay nhanh thoăn thoắt mở khóa ba lô, thò tay vào lục lọi 1 hồi. Mãi mới lôi ra chiếc áo rách rưới mà nó mặc lần đầu theo bọn họ.
Cô nhìn chiếc áo rách của nó, vì Ái Ái khăng khăng giữ lại không cho cô vất đi nên cô đành để vào trong ba lô. Đồ đạc của cô đang hoa hoa lệ lệ ở đầy đất.
Ái Ái móc ra từ cái túi áo rách vài nhánh cây đã héo rũ ngả sang màu đen, riêng cỏ Vô Ảnh vẫn trong suốt như vậy.
Nó đứng dậy từ đồng đồ, với chân trèo lên cái ghế gần đó đứng lên đối diện với hắn. Vươn tay cho hắn xem một nhanh cây quắt queo như con cóc khô vậy.
– úi! Quần của chị nè!
Ái Ái nhìn thấy quần nhỏ màu xanh của cô đang mắc ở cổ tay mình do lúc trước lục đồ vướng vào. Cầm lấy đưa cho cô rồi quay lại trước mặt Lãnh Phong.
Cô muốn phun huyết ngay lúc này! Này người bạn nhỏ có thể không phải ngang nhiên đưa đồ lót của cô phơi ra cho bàn dân thiên hạ biết không. Máu dồn lên mặt cô với vận tốc ánh sáng rồi. Có chỗ nào cho cô chui xuống không?
Lãnh Phong nhìn đồ nhỏ của cô một cái nhanh chóng nhìn qua chỗ khác. Lần này không phải hắn vô tình thấy được như lần trước mà là được quang minh chính đại nhìn thấy. Trên khuôn mặt tái nhợt leo lên chút hồng cực nhạt.
Nhận lấy đồ nhóc cô vội thu dọn bãi chiến trường cho hết vào ba lô cùng một lúc.
Âu Dương cùng lão tình nguyện không phát biểu ý kiến. Tiểu Mạc bả vai run run, cúi gằm mặt xuống. Không ai biết cô đang cố nhịn cười tới phát run khi nhìn thấy biểu tình của từng người.
– anh mặt lạnh, mau mau ăn cái này vào a! Sẽ không đau!
Vừa nói Ái Ái đưa tay vỗ ngực đảm bảo, dứ dứ nhánh cây như con cóc khô vào miệng hắn.
Lãnh Phong giật giật khóe miệng liếc nhìn cô. Mặt lạnh? Là do cô dậy đúng không? Lam Ngọc, em giỏi lắm.
Cô nuốt ngụm nước bọt nhìn ánh mắt cảnh cáo của hắn. Cô hoàn toàn không có tội cho việc này chỉ là vô số tội mà thôi. Lại nhìn Ái Ái 1 cái, nhìn con cóc khô 1 tí. Cái nhánh cây ấy có thể ăn à? Lỡ hắn lăn ra chết thì cô biết làm thế nào?
– anh ăn nhanh lên. Không sao đâu! Đây là rễ cây đại mủ giúp lành vết thương và bổ máu. Mẹ em dạy em đó.
Nó lại dứ dứ trước miệng hắn, mời mọc ăn.
Hắn đành há miệng ngậm cái rễ đen thui này, nhai nuốt không cảm giác được vị gì. Dù tí có bị làm sao nữa cũng thế mà thôi.
– sao rồi? Anh cảm thấy như thế nào? Nói cho em biết.
Cô đăm chiêu nhìn hắn xem có chút phản ứng ngoài mong muốn của cái rễ này không.
Hắn lắc đầu cảm thấy mí mắt nặng trĩu rất buồn ngủ, cảm giác sau lưng hơi ngứa rồi lại man mát.
– cháu quả giỏi rồi! Ai dạy cháu những thứ này vậy?
Lão mắt sáng như sao nhìn vết thương của Lãnh Phong dần khép lại, ăn da non nhanh chóng. Da mới được tạo ra có chút trắng nhợt hơn với da xung quoanh.
– ba mẹ cháu biết rất rõ về những loại cây có độc và loại cây trị thương.
– vậy cháu thật có phúc rồi đấy! Có ba mẹ thật tài giỏi, cháu cũng thật giỏi.
Lão vừa khen ngợi vừa lấy ra từ túi của mình một cái lọ thủy tinh nhỏ bên trong đựng chất lỏng cũng trong suốt. Lắc lắc vài cái kiểm tra đưa cho Ái Ái.
– giữ nó cẩn thận! Lão nháy mắt với Ái Ái.
Ái Ái cầm chiếc lọ thủy tinh trong tay mân mê, mắt lập lòe tinh quoang vui sướng, ngó ngó mọi người đang tò mò nhìn chiếc lọ. Sợ bị lấy mất cất sâu vào túi áo rách, cất vào một ngăn ba lô của Lam Ngọc.
Lãnh Phong giờ đang rất mệt mỏi và buồn ngủ do tác dụng của rễ cây đại mủ. Cô để hắn dựa vào người mình đỡ hắn vào bên giừơng.
– ngủ một giấc sẽ khỏe lại.
Cô dỗ hắn coi hắn đứa trẻ lên ba. Hắn cũng không nói lại, cảm nhận sự quan tâm của cô, tay hắn vẫn nắm chặt tay cô, sợ ngủ đi cô sẽ không còn bên cạnh. Lần đầu hắn thấy mình lại thật trẻ con như đứa bé sợ ai lấy mất kẹo của mình.
Giờ hắn mới để ý mu bàn tay cô bị tím bầm, tay sưng lên. Cô ngốc lại hậu đậu việc gì rồi. Hắn lấy ngón tay lạnh lạnh của mình xoa xoa tay cô, định hỏi cô vì sao thì cơn buồn ngủ ập tới không chống đỡ được, mí mắt cụp xuống, nhưng tay vẫn nắm lấy tay cô.
Cô vẫn để hắn nắm, kéo chăn đắp lên người hắn. Cô cúi người nhẹ hôn lên trán hắn như người mẹ thường làm trước khi con mình đi ngủ. Cô nỉ non bên tai hắn:
– ngủ ngon!
Vẫn ngồi bên cạnh hắn, im lặng. Trước kia ngoài việc mong muốn trang trải cho cuộc sống hai chị em được đầy đủ thì giờ cô còn muốn làm bất cứ việc gì có thể để lấp đầy nỗi cô đơn của anh. Cô chưa tình nghĩ tới có ngày bản thân lại muốn đi vào cuộc sống của một người khác như vậy. Cô sẽ dùng quãng đời ngắn ngủi của mình cho hắn tình yêu chân thành nhất. Dù chỉ có 80 năm hay 100 năm chỉ là ngắn ngủi với hắn cô vẫn muốn làm.
– em buồn ngủ! Ái Ái trèo vào lòng cô ngáp mấy cái, đôi mắt mông lung.
– ngoan! Ngủ đi!
Đợi Ái Ái ngủ say cô gọi Tiểu Mặc bế nó hộ.
– Âu Dương, đêm nay cũng mệt rồi nhanh ngủ đi. Thức khuya không tốt.
Cô khẽ nhỏ giọng xuống nhắc nhở em trai, tránh làm hắn cùng đứa bé tỉnh giấc, không quên trừng mắt tên tiểu quỷ suốt ngày nhiều lời.
– chị cũng ngủ đi!
Âu Dương gật đầu hiểu ý, đi ra ngoài cũng lão Ngữ Cổ. Lão đang ngồi uống rượu hoa đào cạnh chiếc bàn trúc mới tạo ra. Lão cầm chiếc nhẫn đăm chiêu suy nghĩ.
– tiểu tử, con có nghĩ là việc người cá xuất hiện rất đáng nghi ngờ không?
– con cũng không biết, dù sao đợi khi Lãnh Phong khỏi hẳn cần tìm hiểu một chút.
Âu Dương cầm ly rượu uống cạn, vị rượu cay cay nơi cổ họng rồi thấm vị ngòn ngọn, hương hoa đào lan tỏa.
– việc tới đâu tính tới đó vậy, ta đã quá già rồi! Không còn sức để làm nhiều chuyện nữa.
Lão cầm cả vò rượu tu, rượu tràn ra khóe miệng tràn vào bộ râu bạc.
– lão tử, con muốn hỏi một chuyện!
Âu Dương cướp lại vò rượu đăt xuống bàn.
– nếu có hồng xanh duyên mệnh thứ hai xuất hiện thì sao?
– hồng xanh duyên mệnh thứ hai? Nếu như vậy 1 trong hai hồng xanh duyên mệnh phải được hủy nếu không duyên mệnh sẽ bị đảo ngược. Mà việc xuất hiện hồng xanh thứ hai rất hiếm.
Lão nhìn xa xa, chậm chạp nói từng chữ. Rồi lại tiếp lời:
– hạt của hồng xanh duyên mệnh cũng có, nhưng để nó nảy mầm thì phải đổi cả một tính mạng của phù thủy. Dùng tất cả máu trên cơ thể của một phù thủy mang tính phục hồi như chị của cậu. Mà phù thủy có tính phục hồi không phải chỉ có một ,cũng có vài người. Nhưng ai lại chịu hi sinh chỉ để nảy mầm 1 một hồng xanh duyên mệnh khi đã có 1 cái tồn tại.
Âu dương uống tiếp vài ngụm rượu, cậu chưa bao giờ muốn để chị mình làm việc này. Dù sao hồng xanh duyên mệnh đang ở trong tay Lãnh Phong, còn hạt giống tình cờ lọt vào tay hắn.