Đọc truyện Duyên Phận, Tôi Luôn Bên Em – Chương 15
– vậy đêm nay phải nhanh chóng ra ngoài bìa rừng.
Âu Dương cất đi hồng xanh duyên mệnh. Thầm nghĩ thứ này chưa chắc đã tốt.
Tháo chiếc vòng Ma Dạ ra khỏi cổ Lãnh Phong trở lại trong nhà cây, nhẹ nhàng đeo vào cổ cô, tránh làm cô tỉnh. Vươn tay lại lấy chăn quấn cô lại, bế bổng cô lên.
Tiểu Mạc cũng không trở về hình vẽ trên tay Âu Dương, tất cả cùng đi nhanh về phía bìa rừng. Ban đêm đi lại ở rừng U Minh khá nguy hiểm. Chưa kể tới sương ở đây mang độc.
Tiểu quỷ Thương tạo ra ỗi người 1 lớp bóng mờ bao trùm khắp người, tránh sương đêm ngấm vào cơ thể.
Nhắc tới tên tiểu quỷ này mang khả năng phòng thủ khá cao, nhưng chiến đấu thì luôn luôn chạy trước cả chủ nhân. Các cách bảo vệ thì không ai hơn tên nhóc này.
Hôm hắn bị truy đuổi, tên tiểu quỷ nhát gan này ngoài việc tạo ra những thứ bảo vệ hắn trước những lời trú và chất độc thì việc đầu tiên khi tiểu quỷ này làm đủ thứ màng bảo vệ cho Lãnh Phong là chạy.
Mà còn không quên biến thành con mèo đen lẩn vào trong đêm. ( các mị còn nhớ ở chương 1 có con mèo đen ở nhà chị Ngọc k a?)
Ai bảo nó không thể đánh nhau chứ.@@. Không chạy thì tới mạng nhỏ cũng k giữ được. Và tên tiểu quỷ này cũng quên béng mình là 1 hồn ma. Mạng đã mất lâu rồi.
Nó còn nhớ tư vị trước khi chết như thế nào nên sinh ra cảm giác sợ hãi.
Năm đó hắn mới có 3 tuổi, lang thang khắp các đường cùng ngõ hẹp tìm ăn sống qua ngày, như con chuột con bẩn thỉu chui rúc tìm nơi ngủ vào mùa đông lạnh.
Một đứa trẻ như thế tạo sao lại chịu cảnh như vậy. Nó cũng không biết, khái niệm về cha mẹ nó cũng không hiểu. Chỉ biết vào 1 buổi sáng khi tỉnh lại thì bị quẳng ở 1 xó đường. Người vất nó đi là người đàn bà luống tuổi khi thấy hắn không làm được tích sự gì thì ném đi. Bà ta cũng chỉ là người thứ n nhặt nó về rồi lại vất.
Ném qua quẳng lại cũng sống tới 3 năm. Lại 1 lần nữa bị vứt bỏ, sống trong cảnh đói kém, thiếu hơi ấm tình người.
Dừng lại của việc ném đi, nhặt về này là cái chết không hơn không kém.
Đói ăn, lạnh lẽo cái tư vị chết mòn này thật khổ cực.
Chết đi, linh hồn rong ruổi rồi gặp Lãnh Phong thu thập. Lần đầu tiên nó cảm thấy có người nhặt mình về mà không vứt bỏ.
– chủ nhân, Thương rất buồn ngủ. Nó đáng thương hề hề nhìn Lam Ngọc đang được ôm ngủ ngon lành.
Lãnh Phong vươn tay túm lấy nó đang trôi bồng bềnh, nhét vào trong chăn với cô.
– oa! Thật ấm. Nó thích thú thò cái đầu nhỏ ra.
Lãnh Phong chưa thấy con ma nào mà lại thích hơi ấm như tên tiểu quỷ chuyên quá phách nhưng cũng làm được nhiều chuyện tốt.
– nghiêm chỉnh ngậm miệng lại. Hắn ra lệnh cho cái miệng không khi nào ngừng lại này.
Gần 4 giờ sáng mấy người cũng gần
tới được bìa rừng. Suốt cả chặng đường không ai biết có 1 ánh mắt đang nhìn.
Đó là Vô Lãng. Hắn âm thầm đi theo chỉ để nhìn Lam Ngọc. Hắn không cam tâm, không thể bỏ xuống được. Tuyết Nhi của hắn phải trở về bên hắn cho dù phải trả bằng mọi giá. Hắn sẽ đưa hồn của Tuyết Nhi chiếm lấy thân thể kia.
Một kẻ yêu tới điên cuồng như thế, cũng khó mà trách cứ.
– hai người không thể đi bình thường như những người khác được à?
Lam Ngọc thức giấc lần nào cô cũng đang ở một nơi khác so với lúc trước khi ngủ. (>