Đọc truyện Duyên Phận Kiêu Ngạo – Chương 4: Bác sỹ vạn người mê
“Thanh xuân của anh chưa từng lãng phí trên bất kì một cô gái nào!”
Lâm An Mỵ cảm thấy bản thân cực kì thông minh mới có thể kịp thời nhận ra nam thần bác sỹ mà cô thấy chỉ là vẻ ngoài thôi. Nội tâm của anh ta chắc chắn không thể nào tưởng tượng được. Trong lòng âm thầm nhắc nhở bản thân cách xa anh ta một chút.
Thế nhưng tình thế dường như không còn giống như cô tưởng tượng.
“Army à, sau này có gì thì cứ gọi cho Trình… D… à không Vincent! Haha sau này chiếu cố lẫn nhau nhé!” Lương Đình cười cực kỳ phấn khích.
Lâm An Mỵ liếc nhìn Trình Duệ một cái lông tóc dựng ngược, cũng may là cô và anh ta vốn không thân thuộc, nếu không ngày ngày nhìn bản mặt dụ người kia cô không có khả năng phản kháng. Đối với sắc đẹp cô không có sức đề kháng. Lâm An Mỵ ảo não khóc ròng trong lòng.
Lương Đình cảm thấy quỷ kế đang từng bước được thực hiện lại càng vui vẻ phấn khích, trong khi đó bác sỹ Trình không có biểu lộ cảm xúc.
— ——-
Sáng thứ tư, kể từ khi Lâm An Mỵ nhập viện đến nay đã được hai ngày hai đêm. Công việc của công ti giao lại cho cấp dưới một ít, cô thì lại chán chường bắt đầu “tham quan” bệnh viện.
Đầu tiên, sáu giờ sáng cô đã thức dậy đi loanh quanh tìm nhà ăn. Vào được nhà ăn của bệnh viện Tinh Tú, Lâm An Mỵ cảm thấy muốn rớt cả tròng mắt xuống. Nhìn xem nhìn xem, thực đơn chỉ có món cháo cô ghét cay ghét đắng là khó nuốt thôi còn ngoài ra thực đơn không hề thua kém nhà hàng Á My của cô bao nhiêu.
Chọn vài món ăn nhẹ xong buổi sáng, cô mặc luôn bộ đồ bệnh nhân đi tản bộ ở dưới sân. Đi một vòng cô phát hiện bệnh viện này đầu tư thật sự rất tốt, có cả khu vực trò chơi cho trẻ em. Khu vực tụ tập cho bệnh nhân lớn tuổi, không chỉ cơ sở vật chất tốt mà còn khiến cho tinh thần bệnh nhân mau chóng tốt lên.
Đi dạo một hồi, cô bắt đầu quẹo trái quẹo phải như đứa nhỏ đi lung tung tò mò khám phá, cô đi ngang qua phòng khám, phòng trực y tá, phòng trực bác sỹ, sảnh bốc số khám bệnh, phòng cấp cứu đi loanh quanh đột nhiên cô nhận ra một chuyện hết sức nghiêm trọng, cô bị lạc rồi.
Lâm An Mỵ nhăn mày đi vòng qua quẹo lại rốt cuộc cảm thấy chắc là lạc tại đây luôn rồi, đồ bệnh nhân trên người không có tiền cũng không có điện thoại, hiện tại cô không thể liên lạc với ai.
Khu vực cô đi vào là trước cửa khoa sản, băng ghế đá dưới tán cây có một ông cụ đang ngồi, cô đang định đi vào như ông cụ lại bất ngờ lên tiếng.
“Cháu gái à, lại đây chút nào.”
Cô xoay tới xoay lui xung quanh chỉ có mỗi cô và ông cụ này và cô thôi, cô chớp chớp mắt hỏi: “Cháu ạ?”
“Đúng, cháu gái gì đó. Lại đây đỡ ông chút nào!”
“Dạ!” Dù không quen biết nhưng theo thói quen Lâm An Mỵ cũng sẽ giúp đỡ người khác trừ khi làm Tổng giám đốc.
Ông cụ hiền lành để cô đỡ một bên cánh tay, bên tay còn lại ông ấy chống một cái gậy từ tốn đi. Đỡ ông ấy đứng lên… Lâm An Mỵ sựt nhớ bản thân mình đang lạc đường. Cô ấp úng định mở miệng nói là cô không biết đường đi: “Ông ơi, cháu…”
“Cháu để ông đứng đây là được, phiền cháu thay ông cúi đầu trước góc cây phía trước giúp ông!”
“Dạ!” Lâm An Mỵ cảm thấy mờ mịch nhưng vẫn làm theo lời ông cụ, cúi đầu thành kính trước gốc cây ông ấy chỉ.
Một lát sau, ông chỉ dẫn cô đưa ông về sảnh chính của bệnh viện, lúc này cô mới thở phào một hơi, thoát nạn lạc đường.
“Cô gái nhỏ!”
Lâm An Mỵ dựng tóc gáy, cô mà là cô gái nhỏ sao!? Cô hiện tại đã là 26 tuổi sáu tháng, không phải quá lớn nhưng cũng sắp coi như cô gái lớn tuổi. Dù bất ngờ nhưng do phản xạ có điều kiện cô lên tiếng: “Dạ!”
Ông cụ mỉm cười hiền từ, gương mặt đôn hậu, dù chống gậy nhưng dáng đứng vẫn thẳng tấp. Nhìn ông cụ khoảng chừng sáu mươi tuổi, tóc bạc trắng nhưng dưới sự tàn phá của thời gian kia chắc chắn thời trẻ nhất định có gương mặt dễ nhìn. Ông cười cười nói với cô: “Cảm ơn cháu giúp ta thành kính thương tiếc với bọn trẻ!”
Cô càng mờ mịch, “bọn trẻ”!? Lâm An Mỵ xanh mặt. Nụ cười trên mặt trở nên cứng ngắc.
“Hahaha!” Giọng cười lanh lảnh của ông cụ vang lên từng hồi, trong khi cô cảm thấy da đầu tê dại. Ông cụ cười tủm tỉm ý vị sâu xa nhìn cô một cái rồi quay đầu bỏ rời đi, trước khi đi xa còn không quên ngoái đầu nhìn lại chỗ Lâm An Mỵ đang ngây ngốc, châm thêm một câu: “À, hình như bọn trẻ rất thích cháu đấy!” Câu nói ấy của ông cụ làm cô tê cứng cả người.
Lâm An Mỵ gương mặt xanh lét vì mấy lời của ông cụ kì lạ, cơ thể đã run lẩy bẩy nhưng vẫn thể hiện tư thế hiên ngang liều mình mạnh miệng: “Haha, ông đừng doạ cháu!”
Ông cụ cười cười, gương mặt hồng hào tràn đầy sinh khí. Nụ cười đầy ấm áp thế kia khẳng định rằng ông ấy khó mà đi gạt người, vả lại ông ấy khi không đi gạt cô làm quái gì chứ!? Nụ cười ấm áp của ông cụ làm lòng cô lung lay, cô thật sự không muốn tin “bọn trẻ” đó thích cô à nha! T__T.
Ông cụ dường như cảm thấy đã đả kích lòng cô tan nát xong thì lại nói một câu cứ như là ánh sáng trong ác mộng của cô: “Cháu biết bác sỹ Trình không? Cái người cao cao đẹp trai là bác sỹ đa khoa ấy? Lần trước ông gặp cậu ta…” Ông cụ ẩn ý cứ như muốn vô tình tiết lộ cho cô: “Bọn trẻ không hề yêu thích cậu ta như yêu thích cháu. Haiz, trong bọn trẻ sợ cậu ta chết khiếp.” Nói rồi liền quay người rời đi.
Lâm An Mỵ, cô có hai nỗi sợ “bự chảng” là côn trùng và cái thứ “đó đó”…
“…” Nó là gì ư? Nó là một thứ tâm linh đáng sợ hay còn gọi với tên gọi mĩ cảm “linh hồn”. Còn có tên gọi trần tục là “ma”.
Nỗi sợ thầm kín này của cô chỉ cần không ai khơi gợi thì cô chẳng hề sợ sệt gì hết nhưng mà ông cụ lúc nãy lại gợi chuyện đáng sợ này khiến cô rơi vào tình trạng sợ hãi.
Lâm An Mỵ cuống cuồng tìm đường chạy về phòng. Vừa về đến phòng cô liền chạy xộc vào mở cửa sổ, chợt cô nhận ra mình đang ở lầu ba, cái đầu nhỏ chuyển động suy diễn tình hình từ lầu ba rơi xuống nhất định là… “Rầm!” Cô đóng cửa sổ lại, từng tế bào trong người cô càng ngày càng căng thẳng.
Cô vốn không thích bệnh viện nhưng mà mấy ngày nay ở trong phòng được phục vụ như khách sạng cao cấp vậy nên cô cũng quên mất mình đang ở đâu.
“Bệnh viện” nơi có nhiều ma nhất trong suy nghĩ của con người, cô lại quên mất mấy chuyện đó mà còn nằm lì ở đây.
Lâm An Mỵ bắt đầu nổi cơn dọn đồ đạc sạch sẽ, thay một bộ đồ khác, trang điềm chỉnh trang lại sau đó xách hành lý, dọn đồ đi thanh toán toàn bộ viện phí. Trong đầu cô có ý nghĩ duy nhất chính là mau chóng rời khỏi nơi này.
Trình Duệ đang bân rộn làm việc trong phòng chuẩn đoán thì nhân được điện thoại của hộ lý thông báo là bệnh nhân của anh, cô gái ở phòng vip đã làm thủ tục xuất viện. Anh hơi cau mày khi nghe tin này, theo như anh được biết thì Lương Đình muốn cô ấy ở lại đây bốn ngày, anh ta cũng đã nhờ anh trông chừng cô gái này giúp. Như vậy có thể hiểu là cô ấy tự ý rời đơn vị trị liệu.
Anh nói một câu “Đã biết!” với hộ lý rồi cúp máy. Trình Duệ cất điện thoại vào túi, dù sao cũng chỉ là rời bệnh viện, bệnh của cô ấy cũng chẳng có gì, còn nhiều thời gian gặp mặt.
Thế nhưng tâm tình của bác sỹ Trình thường ngày ác liệt, nay xung quanh bán kính 5m đều cố gắng tránh xa. Bác sỹ Trình ngày thường đều rất là lạnh nhạt nhưng lời nói lại ít khi nể mặt này nọ, tính khí hoàn toàn là kẻ “trên”. Con người hoàn toàn thanh cao lạnh lùng.
Ở bệnh viện anh chỉ dùng tên Vincent, còn tên Trình Duệ chỉ có vài người thân thuộc gọi. Trình Duệ là mẫu đàn ông lý tưởng trong mắt đa số phái nữ, chiều cao 1m87, dáng người cao ráo không có vai u thịt bắp, hay thô thiển mà là dáng người nho nhã thanh lịch.
Nước da khá trắng, gương mặt điển trai mang nét trưởng thành chính chắn. Lâm An Mỵ cảm thấy nếu còn ở mười năm trước có lẽ sẽ tôn anh lên làm nam thần trong mộng ngày ngày ngắm hình mà điên cuồng. Nhưng mà thời trẻ ai chả kích động một chút với thần tượng của mình đúng không!? Có thời điểm đơn thuần chỉ thích nhìn ngắm thế thôi, thế nhưng cũng có thời điểm điên cuồng vì một bài hát vì một hình tượng nào đó.
Ví dụ như Lâm An Mỵ rất cuồng Tiêu Nại đại thần, ngay từ lần đầu tiên đọc bộ truyện võng du Yêu em từ cái nhìn đầu tiên của tác giả Cố Mạn, cô cảm thấy bản thân mình gục với Tiêu Nại luôn rồi! Có nhiều người cho rằng xem phim hay hơn nhưng khi đọc nguyên tác tiểu thuyết chúng ta mới cảm nhận hết được những gì mà tác giả muốn chúng ta biết.
Mẫu người trong lòng cô là người đẹp trai cao ráo, trưởng thành. Nhưng với chiều cao dưới ba mét bẻ đôi của cô thì loại đàn ông quá trời cao như Trình Duệ là quá không thích hợp. Cách biệt quá xa, sấp sỉ 30cm. Nhìn cứ như người lớn và trẻ em. Mỗi lần nói chuyện chẳng lẽ cứ bắt cô ngước đầu, cô rất lười nên thôi đi. Cô vẫn nên tìm người đàn ông nào đó chừng 1m7 là được rồi.
Bác sỹ Trình nếu biết được ưu thế chiều cao của mình lại bị người ta xa lánh chắc chắn sẽ “hộc máu” nội thương. Thế nhưng cô vẫn rất ngưỡng mộ những người có chiều cao vượt trội như anh.
Nếu cô cảm thấy Tiêu Nại là đại thần trong mộng thì Trình Duệ là nam thần trong giới y học. Gia thế trong sạch, nhà có tiền, có xe, có cổ phiếu, có công việc ổn định, có tài hoa y đức, có gương mặt tuyệt mĩ. Muốn tìm được một người như vậy quả thật rất khó.
Thế nhưng người như bác sỹ Trình đây lại khó tránh khỏi số trời định “ế” suốt 28 năm qua. Chặng đường trưởng thành của anh được tóm tắt như sau:
“10 tuổi là cậu bé thông minh được bồi dưỡng kĩ lưỡng của nhà họ Trình!”
“16 tuổi tốt nghiệp cấp ba ở nước Mỹ, 23 tuổi hoàn thành xuất sắc chương trình Y đa khoa của đại học Harvard. Nhảy hai lớp rút ngắn thời gian học phổ thông, vào đại học “
Chương trình Sau đại học Y khoa ở Việt Nam có vài điểm khác với Hoa Kỳ.
Ở Việt Nam, học 6 năm Y khoa hay đa khoa được cấp bằng bác sĩ đa khoa. Bằng này chưa hành nghề được, phải làm việc ở một bệnh viện khoảng 18 tháng thì sẽ được cấp chứng chỉ hành nghề.
Ở Mỹ học 4 năm cơ bản và 4 năm Y khoa, được cấp bằng MD (Doctor of medicine – gần giống với bác sĩ đa khoa ở Việt Nam). Bằng này chưa hành nghề được, muốn hành nghề thì phải học tiếp chương trình Residency, tức là chương trình bác sĩ nội trú bệnh viện 3-5 năm tùy chuyên ngành. Năm đầu tiên của Residency gọi là Internship. Như vậy Residency ở Mỹ hầu như là bắt buộc và có thể xem như là đại trà. Ở Việt Nam thì khác, chương trình Bác sĩ nội trú bệnh viện được xem là chương trình đặc biệt, dành cho những bác sĩ mới ra trường giỏi. Được xem là chương trình đào tạo bác sĩ Y khoa trình độ cao (cả về nghiên cứu lẫn thực hành lâm sàng), là hạt giống Y khoa nước nhà. Bởi vì mỗi một chuyên ngành chỉ tuyển vài bác sĩ nội trú mỗi năm (ví dụ: năm 2012 Gây mê hồi sức tuyển 4 Bác sĩ, Da Liễu và Ngoại Niệu tuyển 4, Ngoại Thần Kinh tuyển 3… Năm 2011 da Liễu tuyển 2, Nội Tiết tuyển 4,…) nên số lượng ít (không giống Hoa Kỳ), các bác sĩ Nội trú được Giáo sư và các bác sĩ giàu kinh nghiệm ở bệnh viện hướng dẫn nên tiến bộ rất nhanh và kiến thức rất chuẩn. Cũng chính vì vậy mà Bác sĩ nội trú là niềm mơ ước của hầu hết các sinh viên Y khoa Việt Nam sau khi tốt nghiệp.
Sau khi học Y đa khoa 6 năm, nếu giỏi sẽ thi và học tiếp Chương trình Bác sĩ nội trú thêm 3 năm nữa (chưa kể thời gian 1 năm ôn thi hoặc chờ nhập học – tùy theo mỗi Đại học Y Dược khác nhau). Như vậy tối thiểu cần 9 năm để đào tạo ra một bác sĩ Giỏi cả về thực hành lẫn nghiên cứu khoa học.
Ở Việt Nam còn 2 chương trình học Sau đại học khác là Bác sĩ Chuyên khoa 1 học 2 năm (thiên về thực hành lâm sàng) và Cao học học 2 năm hay còn gọi là thạc sĩ y khoa (thiên về hướng nghiên cứu).– Theo Wikipedia.
“23 tuổi nổi danh nhờ hàng loạt luận văn y học đăng trên tạp chí nổi tiếng.”
“Những năm gần đây cuộc sống của Trình Duệ hoàn toàn rơi vào tình trạng mất tích.”
“Theo như thông tin “lá cải” từ phía Lương Đình “đào bới” được thì gần đây bác sỹ Trình đang bí mật kinh doanh kiếm tiền cưới vợ!”
Bác sỹ Trình nhà ta rất đáng thương, không có được tốt số như Tiêu Nại đại thần tốt nghiệp đại học vài năm liền cưới được vợ. Bác sỹ Trình nhà chúng ta có gương mặt hết sức mĩ miều, mê hoặc không biết bao nhiêu trái tim thiếu nữ thế nhưng trong cuộc sống của anh 28 năm trôi qua đều là “u tịch” trong tình trường.
Từ nhỏ đã gánh vác sứ mệnh người thừa kế của nhà họ Trình, suốt ngày xoay quanh bồi dưỡng cho anh. Chương trình học Y cũng khá nặng nề cho nên ngoài y học mà anh yêu thích ra anh không có nhiều tiếp xúc với phái nữ.
Theo như anh thì hai mươi tám năm qua anh không có tiếp xúc hay yêu đương với bất kì một cô gái nào, đơn giản là không có thời gian và không có hứng thú. IQ của anh lẫn EQ đều không tệ nhưng mà vẫn chưa tìm được cô gái thích hợp với yêu cầu của anh.
Bác sỹ vạn người mê như anh vẫn không có bạn gái.
— —-
Lâm An Mỵ vừa trở về từ bệnh viện liền nhanh chóng trở về căn hộ chung cư của cô. Cô chạy như bay về nhà, giày cao gót bị cô quẳng lộn xộn. Cô chạy xộc vào phòng ngủ lục tung tủ đầu giường “moi” ra một cái bùa hộ mệnh kiểu cổ.
Đây là lá bùa của một người ông tặng cho, người ông đó trong một lần đi chùa tận bên Trung Quốc rồi “thỉnh” về vài sợi để cầu cho con cháu bình an. Lâm An Mỵ sợ ma có tiếng, không ngờ ba mẹ cô có nói chuyện này với oong cụ đó nên ông ấy tặng cho cô một sợi dây đeo cổ. Từ năm 10 tuổi đến già lá bùa đó vẫn được cô giữ gìn cẩn thận.
Năm cô đi học đại học, một mình đến thành phố H, ở nhờ nhà người quen. Không lâu sau gặp lại Lương Đình trong mối quan hệ khá là rối loạn, sau đó cô theo anh học hỏi được khá nhiều điều. Quý Thừa Dư cũng là do Lương Đình vô tình giới thiệu cho cô, sau khi cô náo loạn khóc một trận thì Lương Định hận không thể “lóc xương” của của Quý Thừa dư để lấy lại mặt mũi của anh. Thật sự thì Lương Đình vẫn chưa biết chuyện Quý Thừa Dư thích anh ta.
Lâm An Mỵ khóc vì cảm thấy tức và buồn bực trong lòng, chứ cũng chẳng liên quan gì tới Quý Thừa Dư. Từ đó Lương Đình mang tâm tình có lỗi vì đã giới thiệu Quý Thừa Dư cho cô mà nâng đỡ cô nhiều hơn, nếu không có chuyện đó thì thực ra Lương Đình vẫn sẽ nâng đỡ cô, dù anh ta khá lười biếng nhưng cũng không đến nỗi dùng người không đáng tin.
Tâm tình mấy năm nay của Lâm An Mỵ cũng khá tốt, ngày ngày làm việc rảnh rổi thì đọc tiểu thuyết, viết chút tiểu thuyết để thoả lòng đam mê. Lương Đình giới thiệu khá nhiều người cho cô nhưng mà cô cảm thấy không hợp cho lắm, bọn họ đều rất có tiền có tài có gương mặt tốt nhưng mà hầu hết đều là con nhà “hào môn thế gia”.
Xuất thân của cô vốn không phải “thiên kim tiểu thư” nên cũng ít nhà chịu một cô con dâu như vậy.
Nói là nói thế chứ thật ra Lương Đình mà tốt thì không có người chết đói rồi.
Mấy năm qua Tập đoàn Lương Đình cực kỳ có tiếng tăm nên cũng lấn sang đầu tư bên giới giải trí. Mà hầu hết những người được Tập đoàn nâng đỡ đều đi kèm với scandal hẹn hò cùng Tổng giám đốc. Lúc đầu Lâm An Mỵ đem mấy tờ báo kia hầm hầm đến văn phòng của Lương Đình kể tội. Nhưng mà trở về lại càng thêm buồn bực, vì anh ta cho rằng như vậy không cần tốn tiền lăng xê mà người của chúng ta vẫn nổi như cồn.
Thế nhưng, sự thật cay đắng rằng, Lâm An Mỵ từ một Tổng giám đốc của Lương Đình chuyên lăng xê minh tinh lại bị đám nhà báo “bới móc”. Cô cảm thấy bản thân mình xưa nay không làm điều ác mà lại gặp chuyện điên rồ như vậy nên càng buồn bực.
Nhưng mà giờ mấy chuyện đó không quan trọng, quan trọng là cô cảm thấy sợ mấy lời của ông cụ ngày hôm nay nói.
Lâm An Mỵ leo lên giường trùm chăn lại bật điện thoại vào UC Brower, lên mạng tìm tin tức. Theo một trang mạng khá đáng tin thì muốn xua đi “âm khí” phải dùng “dương khí” trấn giữ. Mà “dương khí” ở đây có thể là một người đàn ông tràn đầy “dương khí”, theo tâm linh thì vật “âm” sợ “dương khí” nên muốn xua thứ đó phải có người mang khí “dương” này bên cạnh.
Một đống “âm, dương” quái khí cứ thế làm đầu cô xoay vòng vòng, nhưng mà Lâm An Mỵ không phải là cô gái thuộc dạng “tiểu bạch thỏ” toàn diện. “Tiểu bạch thỏ” trong cô cho rằng nên tìm cơ hội tiếp xúc nhiều với Trình Duệ để xua “âm khí”, trong khi “nữ vương” lại cho rằng trực tiếp lừa anh ta về nhà cho xong.
Lâm An Mỵ bị chứng “tâm thần phân liệt” ảo tưởng lại bát đầu. Trong đầu suy nghĩ tìm biện pháp “lừa” bác sỹ về nhà.
Hành trình dụ dỗ “ngu ngốc” bắt đầu!”
— —— ——
Truyện ngắn nhỏ 2:
Ấn Tượng đầu tiên
Trình Duệ: “Tôi hoàn toàn không ngờ lại có kẻ ngờ nghệch đến thế!”
Lâm An Mỵ: “Tôi nghĩ tới sẽ phải gặp được một người độc mồm và vừa độc ác như thế!”
Lương Đình: “Bật mí cho mọi người là là bọ họ có ân tượng đầuu tiên khá là tốt!”
Trình Duệ: “Trên người cô ấy toát ra một loại gọi là gì nhỉ!? Là… tiên khí,
một loại rất là trầm tĩnh, thoát tục.”
Lâm An Mỵ: “Trên người anh ấy có một loạ thần khí của nam thần, vừa nhìn là biết cao ngạo, lạnh lùng.
Lương Đình: “Ha Ha, thấy không? Thế còn ấn tượng về sau?
Trình Duệ: “Động kinh! Là khí chất của một con yêu nghiệt!”
“…”
Lâm An My: “Biến Thái! Khí chất của một tên thần kinh!