Đọc truyện Duyên Phận Kiêu Ngạo – Chương 24: Tâm tư khó dò
“Kể cả bản thân, tôi cũng không hiểu được làm sao tôi dám đối mặt với tình cảm của em!” – Trình Duệ.
Lương Đình ngả lưng thoải mái trên sô pha, lười biếng hỏi: “Gần đây phải dùng thuốc an thần hả?”
Mặt vạn năm không đổi, Lâm An Mỵ gật đầu: “Có dùng một ít theo liều lượng của bác sỹ kê!”
“Ukm!”
“Anh gọi em đến có việc gì sao?”
Lương Đình trầm mặc, giọng điệu dò xét: “Em nghĩ ND có phá sản không?”
Cô lắc đầu: “Hiện tại có Trình Duệ, ND sẽ không có vấn đề gì!”
“Cho dù không có Trình Duệ thì ND cũng không bao giờ sụp đổ! Em tin không?”
“Ý anh là gì?”
“Ý anh là cho dù tập đoàn Lương Đình của chúng ta có phá sản thì ND vẫn chẳng hề hấn gì?” Lương Đình nhếch môi: “Anh nghĩ em đủ thông minh để hiểu chuyện gì đang xảy ra!”
Lâm An Mỵ trầm mặc nhìn anh ta hồi lâu: “Em muốn biết rõ chân tướng!”
“Không ai bắt em không được biết, nhưng… Có vẻ như em và Trình Duệ có trục trặc?”
“Vâng!”
“Nghe nói em dọn qua căn hộ cậu ta?”
“Ừkm!”
“Anh chỉ muốn nhắc em, cẩn trọng…”
…
Ngay cả Trần Trung cũng lên tiếng: “Làm người nên nhìn thời cuộc! Cô xem Trình Duệ hiện tại, tôi nghĩ cô cũng cảm thấy có sự khác biệt!”
Lâm An Mỵ nhíu mày: “Bác sỹ Trần, vấn đề khác biệt hay không thì liên quan gì?”
Trần Trung nhếch nhếch khóe môi, và nụ cười mỉm của anh ta khiến cô khó chịu. “Tôi không muốn nói nhiều, nhưng mà… trước mắt ND có thể phá sản trong chốc lát. Tôi khuyên cô tránh xa Trình Duệ! Hiện tại cậu ấy đã quên hết những điều cậu ta hứa hẹn với cô. Vả lại nhà họ Trình không thể là nơi cho cô dựa vào được. Suy cho cùng thì cô nên tìm chỗ dựa vững chắc khác sẽ tốt đẹp nhất!”
Lâm An Mỵ siết chặt nắm tay, giọng điệu lạnh lùng vì giận dữ: “Bác sỹ Trần, mong anh tôn trọng tình cảm của tôi và Trình Duệ!”
Trần Trung cười cười đáp: “Thật ra tôi nghĩ cô cũng không biết!”
Anh ta đưa cho cô một quyển hồ sơ bệnh án, Lâm An Mỵ nghi hoặc về hành động của anh ta nhưng vẫn nhận lấy. “Bởi vì Trình Duệ từng mắc trầm cảm nên cậu ấy chỉ đang đồng cảm với cô thôi!” Dưới ánh mắt nghi ngờ của cô, anh ta tự tin nói: “Chắc hẳn cô không biết một số chuyện, nhưng tôi cảm thấy Trình Duệ như hiện tại cũng không tệ!”
Lâm An Mỵ càng nhíu mày càng chặt: “Bác sỹ Trần, muốn nói gì xin anh cứ nói thẳng!”
“Tôi đang muốn nói đây! Nhìn hồ sơ bệnh án thì chắc cô cũng hiểu rồi cậu ta từng bị trầm cảm do cú “sốc” vì cậu ta đã không cứu được một bệnh nhân!”
“Bác sỹ Trần, anh không cảm thấy anh càng nói thì tôi càng không có lí do nào mà tôi phải rời khỏi anh ấy!”
“Tôi chỉ đang xem cô đưa ra quyết định của cô thôi! Nếu cô thật sự có tình cảm với Trình Duệ thì cô sẽ chấp nhận được việc mọi tình cảm cậu ta đã dành cho cô chỉ là thương hại cùng đồng cảm. Hay là cô sẽ chọn rời đi tìm một chỗ dựa mới!”
Gương mặt cô thoáng cương cứng: “Sao tôi phải lựa chọn chỉ bởi cách nhận xét của anh đối với tôi?”
“Chọn hay không là chuyện của cô, nghĩ thế nào là chuyện của tôi! Nhưng cô nghĩ xem. Trước mắt đã có 1 Anna, sau này còn bao nhiêu cô nữa. Còn có Trình Duệ, cậu ta sẽ tin tôi hay là tin cô!”
Giọng cô run run ngập tràn lửa giận: “Bác sỹ Trần, anh làm vậy là có ý gì?”
Trần Trung hờ hững: “Không vừa mắt cô thôi!”
“Khiến tôi và Trình Duệ tách ra có lợi gì cho anh chứ?”
Trần Trung nhún vai: “Không có!” Chỉ là anh ta cũng không hiểu bản thân làm vậy được gì, nhất là anh ta không vừa mắt kiểu người như cô. “Vì tôi cảm thấy cô không xứng với Trình Duệ thôi!”
Lâm An Mỵ mặt lạnh, giọng điệu lạnh hơn cả nước đá: “Bác sỹ Trần, xứng hay không là do hai chúng tôi quyết định!”
“Tuỳ cô thôi, nhưng mà… cô cứ chờ xem!”
Lâm An Mỵ cố gắng giữ bình tĩnh, cô không muốn những lời của anh ta ảnh hưởng đến tâm trạng của bản thân. Nhưng không thể không thừa nhận những lời nói đó khiến cô như bị rút cạn nguồn sinh lực.
Cô mở túi xách, do dự nhìn lọ thuốc an thần. Tay phải đè lên vị trí trái tim bên ngực tái đang đập đầy dồn dập và bất an, cô hít thở sâu cố gắng giữ lý trí.
Lâm An Mỵ chạy về phòng, khoá trái cửa, tựa lưng trượt dài trên ván cửa. Cô ngồi bệch xuống sàn nhà, tay phải vẫn ghì chặt ngực trái, hô hấp đầy khó khăn.
Dường như lý trí và tình cảm đang tranh giành gay gắt trong cô, tinh thần của cô càng lúc càng tệ! Cô muốn khóc!
Lâm An Mỵ co rụt người lại, hàng loạt suy nghĩ tiêu cực cứ bủa vây quanh cô. Cô sợ hãi, cô luôn sợ hãi bản ngã của bản thân thức tỉnh, đó là cô của sự xấu xa và đáng sợ. Ghen tị, độc đoán, chua ngoa, tùy hứng đó là những điều xấu xa cô muốn đè nén từ sâu trong con người cô.
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên phá vỡ những suy nghĩ trong đầu cô, lấy lại chút lý trí còn sót lại Lâm An Mỵ hờ hững nhìn màn hình điện thoại, tiếng chuông điện thoại tẻ nhạt cũng chẳng khiến cô hứng thú với nó vào lúc này.
Lâm An Mỵ luôn là một người lý trí, có đôi khi lý trí đến mức đáng sợ. Dù vậy nhưng có những lúc cảm xúc không thể khống chế được, cô đã từng thử khống chế nó nhưng vô ích, vậy nên những trường hợp như thế cô để cảm xúc tự do tuỳ hứng. Thật sự mà nói, nếu cô khống chế được cảm xúc bản thân một cách hoàn mĩ thì cô đã không cần phải đi gặp bác sĩ tâm lý, càng không cần uống thuốc an thần.
Nhưng mà Lâm An Mỵ không thường tuỳ hứng, lý trí cô luôn nhắc nhở bản thân suy nghĩ cho cảm nhận của người khác, cô cũng không muốn mang cảm xúc khó chịu của bản thân mà trút lên những người xung quanh. Họ không cần phải chịu đựng vì bạn khó chịu, ba cô là một người rất dễ nổi giận và cô thường xuyên pải nghe những lời khó nghe từ ông ấy.
Đột nhiên điện thoại nhận được tin nhắn là địa chỉ của một trong những chuỗi khách sạn của Vương Nhất Minh, số phòng 3203. Lâm An Mỵ nhếch môi, hiện tại cô không muốn lên tiếng vì tâm trạng cô rất dễ kích động. Bình thường cô chỉ cần im lặng làm việc qua ngày là sẽ không sao nhưng hôm nay có vẻ không tránh khỏi cãi vã.
—-
“Em đã điều tra được bác sỹ Trình đang ở trong phòng 3203!” Raymond vừa lái xe vừa báo cáo với Lâm An Mỵ.
Cô gật đầu: “Ừkm!”
Đến sảnh chính khách sạn, Lâm An Mỵ phân phó:
Theo như Trần Trung nhận định, Lâm An Mỵ giống như bị tâm thần phân liệt. Bên cạnh Trình Duệ thì mềm mại đáng yêu, đối với người ngoài tự tin cao ngạo, nhưng cũng khá quân tử, đổi lại là kẻ thù thì đảm bảo tàn “độc” không nương tay. Đặc biệt rơi vào khoảng tranh giành “đàn ông”, xưa nay Lâm An Mỵ chưa từng tham gia như dự đoán có thể khiến cho kẻ xấu số đó sống không bằng chết.
Lâm An Mỵ mặc váy cúp ngực màu đỏ quyến rũ, đôi giày cao gót cực kỳ tinh xảo mà cô thích nhất, túi xách đắt tiền tinh tế, tóc dài xõa tung một cách tùy ý trong cực kỳ phong tình. Váy đỏ tôn lên dáng người nhỏ nhắn làng da trắng mềm, nổi bật lên khí chất yêu nghiệt.
Chân cô không dài nhưng được cái là vừa thon vừa trắng nõn, váy đỏ này giống như lớp da đầy yêu nghiệt tôn lên khí chất của một con hồ ly. Sắc đỏ tôn lên hoàn hảo những ưu điểm của cô một cách mạnh mẽ.
Ánh mắt sắc sảo, gương mặt lạnh lùng điềm tĩnh, Lâm An Mỵ hoàn toàn vào vai người phụ nữ đầy quyền lực. Cô tao nhã gõ cửa, trong lúc chờ đợi cô liếc nhìn số phòng. Nụ cười như có như không trên môi cực kỳ quỷ dị, ánh mắt hờ hững híp lại trông vừa lười biếng vừa cá tính.
Lâm An Mỵ khoanh tay trước ngực, cao ngạo nhìn cánh cửa đang mở, người phụ nữ trong phòng cũng chỉ là người “trẻ người non dạ”, so với Phạm Thiên Thư tràn đầy mưu mô thì kém xa. Loại phụ nữ chưa hiểu chuyện lại ngây thơ bị kẻ khác khích bác đi phá hoại người khác. Giả vờ ngây thơ vô tội nhưng tâm địa như rắn rết, ngu muội nhưng lại bày trò hại người là thể loại cô ghét nhất. Coi cô là mèo con để bắt nạt sao!? Cô ta tới số rồi!
Người phụ nữ trong phòng mở cửa, dáng người nóng bỏng mặc áo choàng tắm lộ ra da thịt trắng nõn, nhìn chân dài dự kiến chiều cao của cô ta chắc cũng khoảng một mét bảy. Gương mặt vẫn còn lớp trang điểm dày cọm trên mặt, vẻ mặt đắc ý.
Lâm An Mỵ chính là tiêu biểu cho loại người biến thái ngầm, da mặt cực kỳ mỏng nên không ai biết cô rất vô sỷ nhất là khi đã biến thái thì biến thái đến cùng. Cô cười quỷ dị nhìn cô ta, giọng điệu châm chọc: “Dáng người không tệ!”
Anna cười đắc ý, khoanh tay trước ngực làm nổi bật lên rãnh hẹp mê người: “Army à, chị vẫn chưa có danh phận chính thức! Đừng ra vẻ nữa, có trách thì trách chị không có sức quyến rũ!”
Lâm An Mỵ “À!” một tiếng, đột ngột tiến vào phòng. Cô liếc nhìn cách nhìn cách bày trí và đồ đạc trong phòng, tầm mắt dừng lại trên chiếc áo sơ mi bị vứt trên giường, không có mùi lạ trong phòng ngoại trừ nước hoa “khó ngửi” của người phụ nữ kia.
Anna càng đắc ý nhìn cô, cười mờ ám: “Trình Duệ đang tắm!” Cô ta nhún vai đầy vẻ thỏa mãn: “Anh ấy đã nói là chán ngấy cô! Army à, tốt nhất cô nên sớm rời đi!” Cô ta đã điều tra, Lâm An Mỵ cực ghét tranh giành, thế nào cũng sẽ tự mình rời đi bảo toàn danh dự và phong cách tao nhã…
Dù sao Anna cũng chỉ làm quá trớn để chọc giận Lâm An Mỵ, tính tình tiểu thư quá mức ương bướng nhưng cũng không đến nỗi quá mức xấu xa.
Lâm An Mỵ cười lạnh, ánh mắt sắc bén biến thành thưởng thức những đường cong nóng bỏng của cô ta, lại dần chuyển sang đục ngầu dâm dê như mấy lão già biến thái. Cùng lắm Anna cũng chỉ là loại phụ nữ “ngực to nhưng não ngắn”, khó có thể trở thành đối thủ của Lâm An Mỵ thuộc loại yêu nghiệt “thiên biến vạn hóa”.
Anna thấy có gì đó không đúng, nhưng không biết là chuyện gì. Cô ta chỉ muốn mau chóng đuổi quách Lâm An Mỵ đi thì tốt rồi, muốn tranh với cô ta rõ là Lâm An Mỵ không có đẳng cấp.
Cô ta buông lời mỉa mai, kèm theo tư thế lẳng lơ phô trương bộ ngực lớn: “Army, muốn đấu với tôi, cô không đủ tư cách. Muốn giành đàn ông với tôi, cô không đủ khả năng!”
Lâm An Mỵ nhìn thao láo vào bộ ngực đồ sộ của Anna mà chảy nước miếng ròng ròng, cô liếm môi cười quỷ dị: “Mặc dù không hợp khẩu vị cho lắm nhưng cũng tạm chấp nhận được!”
Anna nhíu mày: ” Chị giả điên cái gì chứ? Trình Duệ đang ở trong đó!” Cô ta liếc sang cửa phòng tắm cười vui vẻ: “Nếu chị còn không biết tốt xấu với tôi thì anh ấy nhất định không tha cho chị!”
Lâm An Mỵ cười sáng lạng, “Ồ!” một tiếng đầy mỉa mai. Cô lục lọi tìm kiếm gì đó trong túi đắt tiền vừa hỏi cô ta: “Cô có biết người song tính!”
Người song tính ở đây chính là loại người gần như là lưỡng tính, vừa có cảm giác với cả người khác giới và đồng giới.
Anna khinh miệt: “Cô định nói xấu Trình Duệ? Đừng hòng tôi tin cô!”
Lâm An Mỵ cười lắc đầu, rút ra một sợi roi da, vun roi đánh vào nệm trên giường vang lên tiếng “chan chát”, cô đánh vài cái sau đó hăng say cười quỷ dị nhìn Anna đầy hứng thú: “Không phải anh ấy mà là tôi!”
Anna cũng chỉ là đại tiểu thư chưa hiểu hết sự đời, được nuông chiều từ bé với lại gặp phải bạn bè xấu nên trở nên như ngày hôm nay. Cô ta tuyệt đối không tin: “Cô đừng hòng gạt tôi! Đợi Trình Duệ ra, anh ấy sẽ bảo vệ tôi!”
Lâm An Mỵ cười quỷ dị: “Không cần đợi Trình Duệ đâu! Tôi thỏa mãn cô!” Nụ cười của cô muốn bao nhiêu đê tiện liền có bấy nhiêu. “Thế nào? Đồ chơi SM cô có muốn dùng một chút không?”
Thế là một màn trình diễn kì quái diễn ra, phòng khách sạn cách âm tốt nên khó mà truyền ra được tiếng hét thê thảm của Anna: “BIẾN THÁI!!! KUYAAAaaaaa…!!!”
Giọng cười lanh lảnh đầy quỷ dị: “Hét khản cổ cũng chẳng ai giúp cô đâu!”
…
Năm phút sau, Raymond vừa dẫn bảo vệ đến nơi thì một người phụ nữ mặc áo choàng tắm, đầu tóc bù xù la hét om sòm, tháo chạy khỏi phòng 3203. Ngay lập tức Raymond khôi phục tinh thần của một thư ký chuyên nghiệp, căn cứ tình hình mà giải quyết. Cậu ta ra lệnh cho bảo vệ bắt lấy Anna đưa cho cảnh sát. Tội gì sao!? Xâm phạm riêng tư của người khác, luật sư của Trình Duệ sẽ ra mặt.
…
Anna vừa chạy ra khỏi phòng, ý cười trong mắt Lâm An Mỵ mất sạch không còn thấy tăm hơi. Trình Duệ đã sớm nhìn thấy một màn náo loạn “gà bay chó sủa”, cô liếc mắt nhìn anh một cái rồi quay mặt đi.
Lâm An Mỵ quơ tay tuỳ hứng quăng cái roi “đạo cụ” của cô đi, mặt sàn trải thảm khá dày nên khi va chạm không phát ra tiếng tiếng động. Cô âm thầm mắng nhà thiết kế nào lại khiến cô “cụt hứng” như bây giờ, nếu không trải thảm thì tiếng vang của “đạo cụ” khi va chạm vào mặt sàn sẽ tạo thêm khí thế cho cô.
Lâm An Mỵ cở bỏ giày cao gót, để lộ ra gót chân trắng nõn chọc người ngứa ngáy. Cô bỏ mặc hình tượng của bản thân mà bò lên giường, nằm “ạch” xuống. Ánh mắt của Trình Duệ hoàn toàn bị cô phớt lờ, hiện tại cô chẳng thèm quan tâm đến người khác, kéo chăn che kín người rồi với tay lấy điều khiển TV trên tủ đầu giường.
Trình Duệ không biết đã đứng trước cửa phòng tắm từ bao giờ, ánh mắt anh vẫn chưa rời khỏi cô giây nào, mỗi một cử dộng nhỏ của cô cũng đều bị anh tu vào trong tầm mắt.
Lâm An Mỵ liên tục chuyển kênh, đến khi gặp được kênh đang chiếu phim hoạt hình thì dừng lại, im lặng xem phim. Anh và cô đều im lặng, không ai nói với ai dù chỉ một lời, không khí trở nên nặng nề.
Bộ phim hoạt hình cô đang xem là “Ốc đảo Oscar”, phim là câu chuyện đuổi bắt xoay quanh chú thằng lằn Oscar và bộ ba Popy, Buck và Harchi. Lâm An Mỵ xem được hai tập phim đã là mười lăm phút sau.
Trình Duệ lên tiếng phá vỡ sự im lặng của hai người: “Em đến đây là để xem TV sao?”
Lâm An Mỵ liếc mắt hờ hững, chẳng muốn trả lời: “Trình tổng xin tắt đèn giúp! Cảm ơn!”
Khoé môi Trình Duệ thoáng co giật: “…”
“Tách” một tiếng, căn phòng chìm vào bóng tối chỉ còn lại ánh sáng mờ ảo phát ra từ màn hình TV, tiếng nhạc hài hước của phim hoạt hình cũng chẳng làm cho tâm trạng của Lâm An Mỵ khá hơn. Cô mím môi, ánh mắt cụp xuống đầy ảo não.
Cả căn phòng như một phòng chiếu phim thu gọn, ánh sáng mờ mờ của màn hình phác thảo dáng người thon dài, cao lớn của Trình Duệ. Bóng dáng quen thuộc mà dù không nhìn cô cũng có thể phác hoạ ra từng đường nét của anh trong đầu một cách cực kỳ chân thực, nhưng nhìn anh qua khoé mắt lại khiến cô có giác ánh mắt nhói đau.
Qua khoé mắt, cô thấy anh tiếng dần về phía giường lớn. Lâm An Mỵ ngọ nguậy ôm chăn “trườn” vào một góc, ánh mắt vẫn hướng về phía màn hình ra vẻ không thèm liếc nhìn đến anh. Trình Duệ bình thản ngồi trên giường, học theo cô kéo cao gối đầu để tựa lưng vào đầu giường chăm chú xem TV.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi, anh và cô rơi vào “chiến tranh lạnh”. Khi anh quay đầu nhìn cô thì cô đã ngủ gục từ lúc nào, ánh mắt của anh nhìn cô đầy phức tạp.
Thở dài một tiếng, Trình Duệ sửa lại gối đầu cho cô nằm thoải mái. Anh vươn tay lấy điều khiển TV vặn nhỏ âm lượng lại, sau đó nghiêng dầu nhìn cô.
Trình Duệ nhìn gương mặt của cô khi ngủ, hôm nay cô chỉ tô son, đôi môi đỏ mọng nổi bật trên làn da trắng mịn. Anh nhìn từ vầng trán nhẵn mịn khiêu khích người hôn trộm, chân mày cong cong như được vẽ, sống mũi cao thẳng đáng yêu, đôi má phúng phính hồng hào tự nhiên như thoa phấn, đôi môi mỏng tinh tế. Từng chi tiết trên gương mặt của cô không phải là hoàn hảo nhất nhưng lại khiến gương mặt cô rất dễ nhìn.
Nhớ đến lúc nãy, có lẽ cô không biết nhưng khi cô bò lên giường đưa lưng về phía anh, chiếc váy đỏ liền thân cô đang mặc không che lấp được phía sau. Làn váy thấp thoáng lộ ra cặp chân trắng nõn nà, mông cô không đẫy đà như người khác nhưng được cái khá tròn, hành động vô tình của cô khiến anh nhìn thấy nó đung đưa trước mắt. Vô ý thức nhớ lại khiến anh miệng đắng lưỡi khô, anh cảm thấy cảm xúc của mình gần đây rất khó hiểu.
Anh cảm thấy rất mệt mỏi, cả tinh thần lẫn thể xác nhưng anh không muốn nói với ai. Những suy nghĩ miên man cứ kéo đến, anh phiền não tắt TV. Nằm xuống bên cạnh cô, muốn dang tay ra ôm cô vào trong ngực nhưng rồi không có can đảm.
Có rất nhiều suy nghĩ kéo đến khiến anh không thể nào kiểm soát được, mâu thuẫn trong chính anh lại khiến cho anh càng phiền não. Anh không biết, anh đã từng đối xử với cô ra sao!? Giữa hai bọn họ đã trải qua điều gì, duy nhất anh không biết là phản ứng cơ thể với cô quá mạnh mẽ khiến cho anh của “hai mươi tuổi” nghi ngờ đây chỉ là do anh có dục vọng.
Có một số việc, anh không nắm chắc được!
Ngoại Truyện ngắn nhỏ:
Hiện tại Trần Trung và Lương Đình là hai kẻ cầm đầu chia rẽ uyên ương.
Trần Trung giận dữ: “Các người đổ lỗi cho tôi à? Nếu bọn họ không ngu đột xuất thì liên quan gì đến tôi!”
Lương Đình bình thản chỉ tay về phía Trần Trung: “Cậu ta có tội, tôi vô tội!”
Trần Trung nhíu mày bất bình: “Huynh đệ à, sao lại đổ lỗi cho tôi?!”
Lương Đình nhún vai: “Bởi vì tôi không có ép bọn họ chia tay nhau!”
Trần Trung giận run người: “Các người, các người đổ lỗi cho tôi!”
Lương Đình an ủi: “Thật ra không phải lỗi của cậu!”
Trần Trung hai mắt sáng ngời: “Thật!?”
Lương Đình: “Đương nhiên!”
Trần Trung: “Thế là lỗi của ai?”
Lương Đình: “Bà tác giả Lâm Mỵ Mỵ!”
Lâm Mỵ Mỵ: “…”