Duyên Phận Kiêu Ngạo

Chương 21: Tai nạn bất ngờ


Đọc truyện Duyên Phận Kiêu Ngạo – Chương 21: Tai nạn bất ngờ

“Tình yêu không phải là gặp bao nhiêu trắc trở mới tốt đẹp mà là cùng vượt qua được mọi khó khăn!” – Lâm An Mỵ.

“Làm sao hiểu hết tim mình!?” -Trình Duệ.

Công tác cứu hộ được phát động khắp cả nước, tập hợp các nhân viên y tế, sinh viên tình nguyện và lãnh đạo các nơi cùng chung tay cứu trợ nạn dân.

Theo thống kê, trận bão vừa đi qua đã cướp đi sinh mạng của cả trăm người dân không may mắn, tàn phá hoa màu, lương thực, nhà ở…

Trình Duệ vừa đến đây vài ngày đã thông thạo những công việc nặng nhọc ở đây, Trần Trung đỏ mắt nhìn anh làm việc như người bản địa thực thụ, trong khi anh ta và những người khác cảm thấy cực kỳ mệt mỏi với đống công việc này và cho rằng nó quá nặng nhọc. Cuộc sống ở đây cũng quá kham khổ.

Trần Trung ngửa mặt lên trời oán than: “Cuộc sống thật khắc nghiệt!”

Nơi mà bọn họ được điều đến cứu trợ là một miền quê hẻo lánh trên núi cao. Nơi đây người dân bình thường đã sống khá khó khăn, chưa có điện và nước máy để sử dụng, đa phần vẫn chỉ đốt đền dầu, đèn cầy…

Cách cả cây số (1km= 1 cây số) mới có thấy được vài nhà dân, khu vực đông đúc thì cũng chỉ được năm, mười cái nhà xa xa. Nhà tranh vách lá, gió bão nổi lên là người dân thắp hương khấn vái cho nóc nhà đừng bị tốc, nếu không cả nhà sẽ chẳng còn chỗ ở.

Người dân ở đây khi được cứu trợ thì đều rưng rưng cảm động, họ quá nghèo khổ, khó khăn, nếu không được hỗ trợ qua cơn bão này có lẽ cả nhà sẽ phải chết đói, nghèo lại càng nghèo…

Trình Duệ ở đây được vài ngày, anh cũng nhanh chóng hòa nhập được với người dân ở đây. Buổi sáng anh sẽ cố định ở nhà của thôn trưởng, nơi đó trở thành chỗ tập trung để khám chữa bệnh miễn phí cho người dân, sẵn tiện là nơi để phát thêm lương thực cho nạn dân.

Ban ngày anh bận tối tăm mặt mũi, khi xong việc thì sẽ giúp trưởng thôn gánh nước, làm vài việc nặng. Nhà thôn trưởng là một trong những nhà thiệt hại nặng nề nhất, cơ quan chức năng địa phương đã cho xây cất lại, thôn trưởng là cụ ông năm nay đã khoảng bảy mươi tuổi ở cùng với người vợ hơn nửa đời người, họ nuôi nấng đứa cháu gái mới khoảng mười tuổi mà con gái hai người đi làm ăn xa để lại.

Bầu trời về đêm ở đây rất đẹp, không bị ánh sáng đèn nơi thành phố ảnh hưởng. Sau những ngày mưa bão, mây giăng đen kịt cả bầu trời thì đêm nay mây đã tan, để lộ ra cả một bầu trời lấp lánh ánh sao khiến cho người thưởng thức bỗng chốc choáng ngợp trước vẻ đẹp nghệ thuật của tự nhiên.

Mặt đất ẩm ướt, cỏ dại lên cao khoảng ngang mắt cá chân. Trình Duệ mặc bộ đồ thể thao rộng thùng thình có chút nhăn nhúm, chân đi dép râu giẫm lên cỏ ướt. Ống quần dài ẩm ướt lại lấm lem vết bùn đất dính trên đó. Anh mặc một chiếc áo khoác màu lam sẫm màu, tay xách cà- mên vẫn còn mới.

Tiếng bước chân của anh đều đều vang lên giữa âm thanh hỗn tạp đặc trưng của một miền quên vắng vẻ, xung quanh tiếng dế kêu râm ran, tiếng ếch nhái ồn ào, và vô số côn trùng khác cứ ríu rít lên tạo thành một âm thanh rất đặc trưng.


Trình Duệ đi xuyên qua con đường mòn trong bóng đêm, ánh sáng loe loét của ngọn đèn bão lờ mờ ở xa xa thấp thoáng bóng dáng của một cô gái. Trình Duệ nhíu mày, bước chân vẫn giữ tốc độ đều đều không nhanh mà cũng không chậm, gương mặt lạnh lùng lướt qua chỗ của cô gái đó không chút cảm xúc.

Cô gái bỗng chốc yếu ớt lên tiếng: “Bác sỹ Trình, em bị lạc đường!” Giọng điệu ngập ngừng như muốn khóc khiến cho người nghe dễ dàng mềm lòng.

Trình Duệ chẳng thèm để ý, chẳng thèm dừng lại mà vẫn đi về phía trước, bước chân thậm chí còn sảy chân nhanh hơn dài hơn để mau chóng bỏ rơi cô ta.

Anna là y tá đang thực tập, cô ta là người con gái cưng của một người làm kinh doanh trong thành phố H. Thái độ sống ngang ngược, đi cứu trợ mà cứ như đi ngắm cảnh, thái độ không đủ chuyên nghiệp để làm một y tá, không có trách nhiệm với công việc khiến cho Trình Duệ thẳng thừng phê bình cô ta trước đám đông.

Mất não thế nào mà cuối cùng cô ta lại còn xuất hiện trước mặt anh.

Anna mặc kệ tất cả, cô ta nức nở đi theo phía sau Trình Duệ, anh nhăn mày khó chịu. Loại phụ nữ giả vờ yếu đuối thế này anh cực kỳ không thích, với cả làm việc cũng chẳng chịu trách nhiệm mà cứ dựa vào nhan sắc, dựa vào chiêu giả mềm yếu liền qua chuyện khiến anh cảm thấy càng bài xích.

Con đường nhỏ râm ran tiếng côn trùng kêu réo, đột nhiên xuất hiện mấy tiếng thản thốt của phụ nữ làm Trình Duệ khó chịu đến cực điểm. Anh đi xuyên qua bóng đêm, đến chỗ góc cây to Trần Trung đang chờ đợi.

Trần Trung huýt sáo vỗ vai Trình Duệ trêu ghẹo: “Đến đâu cũng được mỹ nữ để ý như cậu thật thích!”

Trình Duệ khó chịu phủi tay anh ta ra: “Nhường cho cậu đấy! Tôi không hứng thú!” Sau đó anh tiếp tục tiến về phía trước.

Trần Trung liếc mắt nhìn cô gái trẻ kia một cái, cười cười gật đầu chào cô ta. Anna e lệ cười chào hỏi. Trần Trung nhanh chóng theo chân Trình Duệ, trong lòng anh ta cười lạnh, dạng phụ nữ như Anna cũng chỉ để qua đường.

Về đến nhà trưởng thôn, nghe tiếng bước chân Lâm An Hỉ tươi cười chạy ra đón: “Anh rể mới về!”

Trình Duệ không hề keo kiệt tặng cho cô ấy một nụ cười nhẹ, đưa cà- mên trong tay cho cô ấy: “Gà tiêm thuốc bắc của Chủ tịch xã gửi tặng, em chia cho vợ chồng bác trưởng thôn và cháu gái đi!”

Lâm An Hỉ cười tươi: “Tuân lệnh anh rể!”

Trần Trung nhìn Lâm An Hỉ mà lắc đầu, chị em nhà họ Lâm chẳng giống gì nhau cả, chi có gương mặt từa tựa. Chị gái thì trầm mặc lạnh lùng, còn em gái thì nhiệt tình sôi nổi.


Nói ra thì đúng thật là có duyên khi tình cờ bọn họ gặp Lâm An Hỉ, em gái ruột của Lâm An Mỵ. Trình Duệ hơi bất ngờ khi nhìn thấy một người có gương mặt giống với Lâm An Mỵ, nhưng nhìn kĩ lại sẽ phát hiện Lâm An Hỉ có dáng người cao hơn, thậm chí là to con hơn Lâm An Mỵ.

Cô bé vừa nghe hỏi liền cười hề hề giới thiệu: “Em là Lâm An Hỉ, sinh viên năm nhất. Hiện em đang làm tình nguyện viên! Rất vui được gặp anh rể!”

Trần Trung cảm thấy là lạ, không thể nào tin được Trình Duệ vừa lòng với hai tiếng “Anh rể” của An Hỉ.

Lâm An Hỉ cười cười nhìn Anna, còn Anna bày ra tư thế kiêu căng. Lâm An Hỉ híp mắt nhìn cô ta: “Dì y tá à, gọi dì đấy! Bác sỹ Trình là anh rể cháu!” Sau đó cô bé tung tăng xách cà – mên rời đi. Lâm An Hỉ không có đầu óc kinh doanh nhưng bù lại đối phó với loại người như Anna vẫn dư sức.

Cô cháu gái của thôn trưởng rất thích Lâm An Hỉ, An Hỉ lại là cô gái tính tình cởi mở, chỉ đi làm tình nguyện viên vài ngày đã có cả đám hoa đào. Ngay cả Trần Trung cũng gia nhập vào theo đuôi Lâm An Hỉ.

Mấy ngày trước bão đã qua, nhưng mưa vẫn còn sóng điện thoại cũng không bắt được vì thế sau khi trời quang mây tạnh Lâm An Hỉ gọi điện thoại cho Lâm An Mỵ, nghe mắng đầy tai mới được thở phào nhẹ nhõm.

Trần Trung cắn đậu phộng (hạt lạc), nhâm nhi với trà, mấy hôm nay anh ta khá thân thiết với An Hỉ nên không ngại ngùng hỏi: “Sao thế? Bị ba mẹ mắng à?”

An Hỉ bĩu môi: “Là chị hai! Chị ấy mới đáng sợ!” Cô ấy cười hì hì nói.

Trần Trung gật gù, gạ gẫm: “Chắc chắn chị ấy không đáng yêu bằng em!”

An Hỉ cười ha hả, nhìn Trình Duệ đang trầm ngâm nghĩ ngợi nhìn chằm chằm vào màn hình tối thui của điện thoại. Cô ấy cười cười lên tiếng: “Ba mẹ yêu cầu đối với chị ấy rất cao! Chữ “Mỵ” trong tên chị ấy nghĩa là thùy mị.” An Hỉ chu môi: “Chị ấy dữ như chằn tinh ấy, cơ mà được cái rất mềm lòng và dễ gạt!”

“……….” Anh ta cảm thấy chị em nhà này đúng là mỗi người một kiểu.

An Hỉ tách đậu phộng vui vẻ nhai, miệng không ngừng nói: “Chị ấy cũng rất dễ mắc cỡ, thường thì lúc nào cũng bày ra bộ dạng lành lùng tri thức. Ấy vậy mà chị ấy hậu đậu với ngớ ngẩn cực kỳ!”

Trần Trung vui sướng tách đậu phộng giúp An Hỉ, nịnh nọt: “Chắc chắn là không có nhiều người theo đuổi như An Hỉ rồi!”

Lâm An Hỉ đang cắn đậu phộng liền đỏ mặt, xua tay nói: “Ầy, chị ấy cũng rất được yêu thích tuy nhiên thường thì chậm hiểu và truyền thống quá nên bị ế đến giờ! Đa phần chị ấy đều đem “mắt đặt trên đỉnh đầu” nên chẳng có bạn trai thôi!”


Trình Duệ phì cười.

“Anh rể cười kìa!” An Hỉ phấn khích.

“…………..” Trần Trung thật không hiểu rốt cuộc Trình Duệ cười cái gì!

Lâm An Hỉ nhâm nhi, tám nhảm cùng Trần Trung một lát rồi thu dọn hành lý theo đội tình nguyện viên đến nơi khác.

Chỉ còn lại hai người bọn họ, Trần Trung lên tiếng: “Chúng ta quen biết nhau từ nhỏ, tôi thật không hiểu  rốt cuộc cậu coi trọng bà cô đó ở đâu chứ?” Trần Trung nhíu mày suy nghĩ.

“Tôi cũng không hiểu tại sao cậu lại có thành kiến với cô ấy!” Trình Duệ đáp.

Đối với Trình Duệ, anh cũng chẳng hiểu lắm cảm xúc trong lòng bản thân từ trước đến nay như sơ đồ điện tim bình bình thường thường. Nhưng không hiểu sao bên cạnh cô, cảm giác rất kỳ quặc ngay cả anh đã đọc qua hàng loạt sách tâm lý, giáo trình y khoa nhưng vẫn  không hiểu nguyên nhân. Thứ cảm giác anh có được có lẽ là hoocmone trong cơ thể, anh cứ nghĩ loại hoocmone tình yêu này sẽ không xuất hiện trên anh nhưng lại khó lòng tránh khỏi.

Tình yêu sao!? Ai biết nó là thứ gì nhưng không chống đỡ được thì đành thuận theo. Trình Duệ thuận theo cảm xúc của bản thân, thành thật với chính mình nhận thức được cảm xúc ấy.

Lúc đầu thì chỉ thuận theo tự nhiên, nhưng không ngờ rằng bản thân lại không kềm được mà đặt cô vào lòng. Khát vọng được ôm cô, hôn cô khiến thân thể anh trở nên khô nóng. Anh đã cố nhắc nhở bản thân đừng để bị lầm tưởng giữa hoocmone và một tình yêu thật sự, đấu tranh tư tưởng thật lâu cuối cùng cầm lòng không đậu nghiêm túc muốn yêu cô.

Tình cảm chính là thứ khó hiểu và khó đè nén nhất, nghe những tin đồn không hay về cô anh thật sự rất khó chịu. Anh ghen tị, cực kỳ ghen tị với những người đàn ông đó. Anh cũng không hiểu bản thân mình cao cao tại thượng, dù là nghiên cứu học tập gì anh cũng chưa từng có chút cảm giác muốn tranh đoạt hay đố kỵ. Tất cả những cảm xúc kì quái nhất xuất hiện khi cô xuất hiện trong đời anh.

Trình Duệ gạ gẫm, lân la hỏi thăm từ Lương Đình. Mà cái tên gian thương ấy lại thừa cơ kiếm chát lợi ích từ anh. Dù sao anh cũng không quan trọng mấy cái cổ phiếu lẻ đó, nhanh chóng biết được toàn bộ quá khứ của cô. Anh vừa vui mừng vì cô chưa từng đi quá giới hạn cho phép với ai, lại lo ngại vì khó có thể hiểu được lòng cô. Lo lắng bao lâu cuối cùng cũng có kết quả, không sớm thì muộn bọn họ sẽ cùng nhau xây dựng một ngôi nhà tràn ngập tình yêu và hạnh phúc.

Đối với Trần Trung, Lâm An Mỵ chính là dạng phụ nữ thông minh, mà thông minh đồng nghĩa với việc Trình Duệ sẽ rất mệt mỏi. Anh ta cảm thấy Trình Duệ và Lâm An Mỵ không hợp với nhau, nếu ở chung Trình Duệ nhất định phải chịu thiệt thòi. Vả lại tuy Lâm An Mỵ thông minh nhưng chiều cao lại quá thấp, thể chất lại yếu ớt,  cộng thêm việc cô ấy có gia cảnh không hề tốt như bọn họ.

Đặc biệt Trần Trung cực kỳ không thích phụ nữ cung bò cạp. Còn không phải phụ nữ bọ cạp “quỷ kế đa đoan”, “gen ăn tức ở”,… Nghe thôi anh ta cũng không thể nào thích nổi Lâm An Mỵ. Trong khi đó Trình Duệ thuộc cung Xử Nử không phải nên tìm cô gái cung khác như Song Ngư trong sáng có phải tốt không!? Vừa đáng yêu, vừa dễ bảo chắc chắn cực kỳ cho người huynh đệ của Trình Duệ là anh ta chút mặt mũi.

Tình yêu sao!? Trần Trung là một người đàn ông đào hoa và chẳng bao giờ dừng lại, anh ta là cháu trai được cưng chiều nhất nhà. Quan điểm về tình yêu của anh ta chính là nếu phụ nữ đã trở nên nhàm chán và phiền phức vậy thì chia tay. Hôn nhân tương lai đối với người mang chủ nghĩa độc thân như anh ta chẳng còn quan trọng. Còn nữa, phụ nữ chẳng bao giờ cảm thấy đủ, cô ấy sẽ chẳng bao giờ thỏa mãn lòng hư vinh của bản thân.

Cả hai người bọn họ, Trần Trung và Trình Duệ là hai người bạn lớn lên bên nhau. Bọn họ sớm chiều bên nhau suốt thời gian qua, trừ khi Trần Trung hẹn hò. Bọn họ cùng nhau đến Mỹ du học, Trần Trung thì ban đêm lại lẻn đi “tán gái” để Trình Duệ lại ôm đống giáo trình.

Quan hệ và tình cảm giữa bọn họ không phải chỉ một hai câu nói là có thể nói ra hết.


— —-

Lâm An Mỵ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại do dự không biết có nên gọi cho Trình Duệ hay không!? Từ ngày đầu tiên cô đã do dự không biết nên gọi hay không nên, sau đó tự thuyết phục bản thân là mới có một ngày ráng nhịn một chút đừng làm quá lên.

Sau đó cô lại cảm thấy nhớ, đây là lần đầu tiên cô cảm giác nhớ một ai đó một cách kỳ lạ như thế. Trước đây cô chưa từng trải nghiệm qua cảm giác này, nó không giống như nhớ về người thân trong gia đình hoặc là một người bạn thân. Nó cứ cồn cào trong ruột, trong gan làm gì cũng nhớ đến anh, đi đâu cũng suy đoán xem anh đang làm gì.

Lâm An Mỵ tuy không hoàn toàn hiểu rõ được lòng dạ người khác nhưng hiện tại cô xác định trong tim cô đã có Trình Duệ. Chỗ trống rỗng trong tim suốt hai mươi mấy năm qua đã được lấp đầy. Cô vẫn luôn cố gắng để trở thành một cây đại thụ to lớn che chở cho tất cả những người cô yêu thương, nhưng bản thân cô luôn rõ ràng một điều là dù cho có cố gắng thể hiện thế nào thì trong lòng cô vẫn luôn yếu đuối. Cảm xúc trong lòng cô đặc biệt sâu sắc và dễ dàng bị khuấy động một cách điên cuồng.

Điện thoại chợt reo lên, hiển thị tên Trình Duệ đang gọi đến, cô đỏ mặt lắp bắp nhận điện thoại: “Alo,…”

[“Tôi là Trần Trung!”]

Tim Lâm An Mỵ chợt thót lên, cô nhíu mày trầm tĩnh hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”

— —–

Lâm An Mỵ tháo giày cao gót, lao vào thang máy gấp gáp xuống bãi đậu xe của tập đoàn. Một loạt hành động tra khóa, kéo cửa, dập cửa cực kỳ nhanh và chuyên nghiệp cô lao vút chiếc xe mui trần vào làn đường đông đúc.

Tay cầm lái của cô phát run, tim cô đập loạn, cô sắp không thở nổi. Đầu óc cô cứ như có cả tổ ong đang quấy nhiễu, suy nghĩ trống rỗng. Bề ngoài có vẻ như cô rất mạnh mẽ nhưng sự thật khi cô đối diện với tin tức ngày hôm nay lòng cô run rẩy sợ hãi, tay chân luống cuống phát run, cô cố gắng kéo lý trí lại nhưng không có kết quả.

Ông trời, làm sao cô chịu đựng nổi khi bản thân cứ do dự không quyết đoán gọi điện cho anh, chờ đợi anh gọi đến thì ngay lập tức nghe tin anh gặp tai nạn. Trước đây cô không muốn yêu đương đơn giản vì cô chưa tìm được Anh, cô cảm thấy những người đàn ông xung quanh đều không đáng tin, cũng khó có thể trấn áp được một người ngoài lạnh trong nóng như cô.

Lâm An Mỵ luôn là một người phụ nữ mạnh mẽ, mà đàn ông họ chỉ khâm phục và nể trọng cô chẳng thể nào ở bên cạnh cô để cô dựa dẫm. Trình Duệ đến, anh từ từ tiến vào cuộc sống của cô, khơi dậy tất cả những cảm xúc mà cô che giấu bấy lâu nay. Cô tùy hứng, cô dịu dàng, đanh đá tất cả mâu thuẫn lại tập hợp trên người cô. Anh hôn cô, cho cô biết run động của trái tim khác với run động thoáng qua.

Đối với người khác thì nhanh chóng kết luận đó là yêu, nhưng cô vẫn không dám xác định, chỉ có một điều cô khẳng định là ngoài anh ra cô không muốn người nào chạm vào dù chỉ là chạm tay. Cô không biết người ta yêu đương kiểu gì, nhưng với cô yêu nhau là để cưới nhau, lãng phí thời gian và tình cảm để làm gì khi không có tình cảm.

Hốc mắt Lâm An Mỵ đỏ ửng, cô lái nhanh chiếc xe hơi của bản thân đến bệnh viện Tinh Tú. Trong lòng âm thầm khẩn cầu Bồ Tát phù hộ độ trì cho Trình Duệ tai qua nạn khỏi!

Tim cô như muốn rơi ra ngoài khi nghe Trần Trung nói là Trình Duệ gặp tai nạn bất ngờ, chỗ cứu nạn đột nhiên xảy ra động đất đá tảng từ trên núi lăn xuống. Gia đình nhà trưởng thôn mà bọn họ qua đêm bị đá đè bẹp, duy chỉ có cô cháu gái của bọn họ được Trình Duệ cứu nên không mất mạng nhưng vẫn bị thương nặng. Trình Duệ cứu người nhưng anh lại bị đá va vào đầu, bất tỉnh, mất máu khá nhiều nguy cơ có thể bị xuất huyết não dẫn đến tử vong.

Khi Lâm An Mỵ đến bệnh viện, trực thăng của bệnh viện đã xuất phát đến chỗ Trình Duệ. Các bác sỹ bên đó cũng đã dùng các biện pháp sơ cứu cho anh chờ trực thăng đến. Trên trực thăng là một đội ngũ bác sỹ xuất sắc nhất của bệnh viện mang theo các thiết bị tân tiến nhất với một mệnh lệnh phải cứu được mạng sống của Trình Duệ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.