Đọc truyện Duyên Phận Kiêu Ngạo – Chương 12: Du lịch cùng nhau
“Anh muốn biết em trong quá khứ, nhưng anh chỉ cần em ở hiện tại và tương lai!”- Trình Duệ.
Ngày cuối tuần, Lâm An Mỵ tung tăng đi mua sắm. Nói mua sắm cho oai vậy thôi chứ cô chỉ đi lung tung ngắm nghía một hồi trừ khi nhìn trúng món gì đó mới móc ví trả tiền.
Quần áo và mỹ phẩm, cô không thiếu, định kỳ Lương Đình sẽ mua sắm cho nên sẵn tiện mua cho cô vài món. Thật chất Lương Đình rất keo kiệt muốn anh ta “tặng” quà thì còn lâu, những món anh ta lựa cọn cho cô đều là những món liên quan đến việc đẩy mạnh hiệu quả công tác của cô. Như váy áo trong mấy cuộc họp mặt, son phấn để cô trang điểm hoàn hảo xuất hiện. Lương Đình cực kỳ xót tiền nhưng vẫn phải thẳng tay cho tiền cho cô mua, bởi vì anh không mua thì cô không mua. Dẫn đến hệ lụy làm ảnh hưởng đến việc kiếm tiền của anh ta.
Cuối tuần, Lương Đình gọi điện thoại cho Lâm An Mỵ “lôi” cô đi mua sắm định kỳ.
Lâm An Mỵ đi theo chỉ để “làm nền” cho vui thôi, sẵn tiện nghe cô báo cáo tiến độ yêu đương.
Lương Đình giống như là ông anh lớn của cô, nên cô đem mọi chuyện gần đây nói huỵch toẹt ra với anh ta.
Lương Đình một bên chọn lựa cà vạt, một bên nghe cô nói, sau đó tổng kết lại một câu: “Chuyện tình cảm đừng lo được lo mất! Chuyên tâm một chút.”
Lâm An Mỵ trợn mắt nhìn anh ta,tại sao mấy lần trước không nghe anh nói máy lời này với cô.
Lương Đình khinh bỉ liếc xéo, kiêu ngạo hất cằm: “Việc nào có lợi, anh đây mới làm!” Trắng trợn tuyên bố, nói trắng ra là mấy người trước được giới thiệu cho cô không mang lợi ích gì cho anh.
“……..” Quỷ mới biết anh ta nhận được lợi lộc gì.
Nhìn gương mặt nghiêm trọng nhăn mặt của cô, Lương Đình khinh bỉ khẳng định: “Không biết Trình Duệ mang lợi gì cho chúng ta?”
Cô gật gật đầu, rồi lắc lắc đầu, sau đó nhăn mày, cái câu hỏi quái dị này nên gật hay không gật mới đúng!?
Nhìn thấy gương mặt phân vân của Lâm An Mỵ, Lương Đình thở dài nhìn cô bất đắc dĩ, hai ngón tay day day trước trán, dùng giọng điệu tiếc thương mắc ói nhất mà nói: “Thời đại này tìm đàn ông “trong trắng” còn khó hơn tìm “vàng”, không đúng là “kim cương”, cũng không phải, kim cương quá tầm thường, là gì nhỉ!?…”
“……….” Rối rắm ghê gớm.
Lương Đình cân nhắc kỹ lưỡng, lảm nhảm tính toán cuối cùng đưa ra kết luận: “Là khó tìm như Uranium*!”
“………” Xin thứ lỗi, cô dốt hóa.
Nhìn mặt đơ đơ của cô, anh thấy thất bại hết sức, lắc đầu anh ta quay đi, bỏ mặc cô.
“…….” Đôi khi Lương Đình suy nghĩ còn kì quặc hơn cả phụ nữ.
Bỏ qua vấn đề nan giải lúc nãy, Lương Đình vẫn “thao thao bất tuyệt” tâng bốc bản thân, cô nghe cũng lùng bùng cả lỗ tai. Lâm An Mỵ cảm thấy Lương Đình sắp bằng mấy người phụ nữ ngoài chợ cá, nói mà nước bọt đủ để nhấn chìm cô.
Con người Lương Đình lúc nào cũng hi hi ha ha, nhìn vào thì rất đơn giản nhưng tâm cơ cực sâu. Anh ta cũng không vẻ vang gì, mang danh là con nuôi nhà họ Lương mà làm nên sự nghiệp ngày hôm nay.
Cái đầu của anh ta cực kỳ sắc bén, lại biết cách xây dựng quan hệ, cô cũng không biết rõ ràng chuyện anh ta lấy vốn mở cồng ty từ đâu. Nhưng gây dựng nên sự nghiệp to lớn như vậy quả là không dễ dàng. Biết bao người phấn đấu cả đời cũng chưa có được số tài sản hiện nay anh ta đang sở hữu.
Lương Đình xem cô như em gái ruột, chỉ dạy, nâng đỡ hỗ trợ cô. Cô từng loáng thoáng nghe được từ nhà họ Lương là cả nhà anh đều bị tai nạn xe cộ, đang tuổi ăn tuổi học vào độ tuổi thanh xuân tươi đẹp lại trở thành trẻ mồ côi.
Lương Đình nhận trợ cấp, sau đó may mắn được nhà họ Lương nhận nuôi. Được cho ăn học.
Thật ra, Lương Đình nỗ lực hơn bất kỳ ai, tuy nói là nhà họ Lương nhận nuôi nhưng anh cũng đã mười mấy tuổi nên đương nhiên hiểu rõ được thân phận địa vị của mình, nhà họ Lương đã cho anh ta ăn mặc đầy đủ xem như đã rất tốt rồi.
Lương Đình cũng không đòi hỏi, mà thật ra cũng không dám đòi hỏi. Biết rõ bản thân mình ở nơi nào, anh ta quyết chí học tập.
Trong khi cô “ăn nhờ ở đậu” nhà họ Lương, trong khi cô bù đầu ra sức học tập để vượt qua từng kì thi ở đại học thì Lương Đình đang thảnh thơi vừa làm thêm, vừa lấy được học bổng hết sức dễ dàng.
Cuộc sống của anh chính là cuộc sống trong mơ của bao người, nhưng Lâm An Mỵ vẫn luôn cảm thấy bản thân anh ta thích giả vờ quá thôi, cô đơn như lại làm như vô tâm không để ý đến.
Trong lúc Lương Đình đang lựa lựa chọn chọn, bởi vì rất kén chọn nên vẫn đang lảm nhảm chê trách thái độ phục vụ rồi sản phẩm bị lỗi nhỏ xíu cũng moi móc ra nói tất, nào là màu sắc không đẹp mắt,loại vải kém chất lượng gì gì đó. Chỉ tội cho cô gái quản lý và cô nàng phục vụ đáng thương muốn khóc đến nơi mà không dám.
Lâm An Mỵ quyết định mặc kệ Lương Đình, cô đi dạo vào vòng khu quần áo nam, ánh mắt cô vô tình rơi lên chiếc áo sơ mi màu xanh dương hơi tối. Cô rất thích màu sắc này.
Lâm An Mỵ không cưỡng lại được trước màu xanh thẫm như bầu trời đêm, hai mắt cô không rời khỏi nó, cô cất bước nhìn như bình thường nhưng bước chân của cô nhanh hơn hẳn.
Ánh mắt dừng trước chiếc áo, bàn tay nhỏ nhắn của cô đưa lên nhẹ nhàng chạm vào lớp vải cảm nhận xúc cảm do vải mang tới. Vừa chạm lên chiếc áo, cô nhíu mày, cô lập tức lật bảng giá.
Một cặp nam nữ đột nhiên đến, cô gái trẻ nhanh chóng lấy đi cái áo mà Lâm An Mỵ đang xem nãy giờ, còn tiện thể liếc cô một cái như khinh bỉ cô.
Lâm An Mỵ quay đi, bĩu môi một cái. Vừa chạm vào liền biết được vải không phải loại tốt rất khó thoát mồ hôi, dù kiểu dáng không tệ, màu sắc nhìn rất tốt nhưng cô cũng không hứng thú.
Cô gái trẻ kia còn lớn tiếng nói: “Áo này không tệ. Em mua tặng anh!”
Lâm An Mỵ không quay đầu lại nên không biết chàng trai kia rốt cuộc biểu cảm ra sao. Nhưng đối với cô gái kia, cô không có hảo cảm, cô không thích những người không lịch sự như vậy, đồ trên tay người khác lại không lễ phép mà lấy đi.
Lâm An Mỵ cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay, cô lại đi dạo một vòng lớn.
Lần đầu tiên đi mua sắm với Lương Đình, cô nàng phục vụ nở nụ cười tươi như hoa ca bài ca “nịnh nọt”: Anh, chị thật đẹp đôi!”
Lương Đình tươi cười như hoa như ngọc, thẹn thùng nói: “Haha, con gái tôi thích ăn mặc như người lớn ấy mà!” Còn dùng “đạo cụ” là đầu của cô để xoa xoa để diễn đạt nhất.
“………” Cô im bặt, không dám cho ý kiến, “cơm no áo ấm” của cô từ anh ta mà ra đó. Cô gái phục vụ tội nghiệp thì gương mặt đông cứng lại, thật đáng thương.
Sau đó Lương Đình nghiêm mặt bắt buộc cô, mỗ lần đi dạo phố mua sắm với anh ta đều phải ăn mặc trẻ con một chút.
Lâm An Mỵ sở hữu gương mặt nhỏ nhắn, nét đẹp của mẹ cùng đôi mắt to tròn, sống mũi cũng vượt trội. Chỉ mỗi tội cao được một mét năm mươi lăm. Nếu so sánh với mấy cô gái nơi thành thị chân dài da thịt trắng nõn thì không thể sánh bằng. Mỗi lần đi mua sắm với Lương Đình, cô luôn ăn mặc theo kiểu trẻ con hoạt bát. Quần jean cùng áo thun đơn giản, khoác ba lô con sau lưng, tóc buộc đuôi ngựa, trông cô thanh xuân dào dạt không khác mấy so với mấy bé gái mười bốn, mười lăm.
Cô luôn dùng thái độ lạnh nhạt, không thích để tâm đến mấy thứ xung quanh. Vẻ mặt lạnh lùng, khiến cho người khác có cảm giác cô quá mức kiêu ngạo.
Lương Đình sau cả ngày lựa chọn mới đồng ý đi thanh toán. Trong khi Lương Đình thanh toán là đống đống, núi núi đồ, thì Lâm An Mỵ lại chỉ chọn được một cái cà vạt.
Lương Đình nheo mắt nhìn cô, bất mãn.
Cô gái quản lý đã có “kinh nghiệm” từ lần trước, nhìn sắc mặt Lương Đình mà nói: “Cô bé à, chị thấy ba em rất trẻ thích hợp với màu sáng nhưng mà cà vạt này… Hình như không thích hợp lắm!”
Lâm An Mỵ mặt không đổi sắc, để cà vạt lên bàn thanh toán: “Quét thẻ giúp em đi chị!”
Cô gái quản lý ngậm miệng, đem thẻ đi quét, còn thuận miệng hỏi một câu: “Em mua cho ai vậy?”
Sắc mặt Lâm An Mỵ hòa nhã chút ít, nhẹ giọng đáp: “Bạn trai!”
Cô gái quản lý: “ồ!” một tiếng hâm mộ.
Lương Đình há hốc mồm, Lâm An Mỵ từ bao giờ lại chịu chi như vậy, một cái “cà vạt” số lượng có hạn, vừa đẹp lại vừa tinh xảo, giá tiền đương nhiên không nhỏ. Không ngờ cái tên Trình Duệ kia lại có số hưởng thụ như vậy.
Lâm An Mỵ thanh toán xong, cùng Lương Đình xoay người chuẩn bị đi, thì có tiếng gọi: “Lâm An Mỵ?!”
“???” Lâm An Mỵ quay đầu lại thì thấy đôi nam nữ thanh niên lúc nãy, gọi tên cô có lẽ là người nam kia. Cô vẫn đang nhíu mày nặn óc nhớ lại người này là ai, bạn đại học, bạn trung học, tiểu học hay là mẫu giáo?
Đôi nam nữ tiến đến gần cô, người nam vỗ nhẹ vào tay người nữ, ý bảo cô ta đi tính tiền. Cô gái kia nhíu mày không vui, quay đầu liếc cô một cái. Lâm An Mỵ nghiêng đầu nhìn người nam tiến đến chỗ cô, cô vẫn chưa nhớ ra người này là ai nha!
Người nam kia cười ôn hòa, đi đến chỗ cô, thân thiện: “Gần mười mấy năm không gặp, không ngờ cậu không thay đổi chút nào!”
Lâm An Mỵ cười nhạt, tiêu chuẩn lịch sự không cho ý kiến. Cô vốn không có khả năng nhận người nam này là ai, cũng không thể mất lịch sự mà hỏi thẳng, cũng không muốn nói qua loa dễ khiến người khác không vui.
Người nam kia cao khoảng một mét bảy, dáng người không tệ, ăn mặc chỉnh tề, kiểu tóc cũng rất hợp “mốt”. Áo thun kiểu cách, quần jean “rách” cực kỳ thời thượng. Gương mặt tươi cười kia khiến cô có cảm giác bày xích. Cô không thích kiểu đàn ông ra vẻ.
Lương Đình đứng một bên xem trò hay bắt đầu lên tiếng: “Anh ra xe trước!” Rồi quay đầu đi thẳng.
“…….” Lâm An Mỵ có thể chắc chắn rằng lát nữa cô phải bắt taxi về, Lương Đình có mà về trước chứ chẳng thèm chờ cô đâu. Cô quá hiểu rồi mà!
Lâm An Mỵ liếc mắt nhìn Lương Đình một cái rồi quay lại nhìn người nam trước mặt. Anh ta vẫn đang cười mỉm nhìn cô.
Hai tay đút túi quần, đứng trước mặt cô, anh ta cười: “Tôi là Trần Thế Dân này!”
Lâm An Mỵ lục soát lại kí ức cũ, cũng nhớ được anh ta là ai. Cô mỉm cười nhẹ, thái độ không mặn không nhạt hỏi thăm qua loa cho có lệ.
Trần Thế Dân là ai sao!? Bạn học cũ.
“Khi khổng khi không” lại tình cờ gặp bạn học cũ, cô cảm thấy có chút rắc rối sắp sửa đến.
Đại khái Trần Thế Dân nói sơ qua cuộc sống mấy năm nay, làm việc học tập ra sao, rồi cuối cùng gửi cho cô một tấm danh thiếp. Ay da là giám đốc công ty cổ phần điện tử, không lớn cũng chẳng nhỏ. Có thể xem là thành công không nhỏ. Xem ra danh tiếng cũng không tệ.
Cô gái trẻ lúc nãy đã tính tiền xong, nhanh chóng bám chặt cánh tay anh ta nũng nịu làm nũng.
“…….” Da gà, da vịt của Lâm An Mỵ thi nhau nổi lên.
Trần Thế Dân cười, xoa đầu cô ta, nhắc nhở: “Đang có bạn anh ở đây!” Nói thì nói vậy nhưng giọng điệu và cử chỉ đều là cưng chiều.
Lâm An Mỵ cảm thấy hôm nay ra ngoài lại đụng phải “cặp đôi khoe khoang tình cảm”.
Trần Thế Dân nắm tay cô gái trẻ, tươi cười nhìn Lâm An Mỵ mà giới thiệu: “Đây là bạn gái tôi!”
Lâm An Mỵ cười nhẹ,xem như chào hỏi với cô gái trẻ kia. Sau khi cô ta nghe nói cô là bạn học cũ thì thái độ liền lên mặt hất mặt. Cô gái trẻ này “da mềm thịt trắng” chân dài ngực lớn, quả thật là nở nang nhìn qua liền biết là được bảo dưỡng rất tốt.
Dù sao bọn họ đưa danh thiếp cho cô, theo phép lịch sự cô cũng đưa họ danh thiếp, nhưng cũng không thể để họ biết cô làm Tổng giám đốc mà lại ăn mặc khiến người ta bàn tán được. Cũng may là gương mặt cô dù lên tạp chí cũng đã được thông qua xét duyệt của lãnh đạo công ty truyền thông, tuyệt đối không để chính diện mặt của cô, tránh các chuyện xấu. Nhưng mà trừ phi mắt kém mới không nhận ra, còn lại người thường ai cũng nhận dạng được.Đôi môi của cô hơi nhếch lên tỏ ra lạnh nhạt, cô mở ba lô rút ra một tấm thẻ đưa cho Trần Thế Dân và bạn gái anh ta: “Hôm nay gặp lại xem như cũng có duyên. Tặng hai người thẻ “Tình nhân” của nhà hàng chỗ tôi làm việc vậy!”
Trần Thế Dân nhận thẻ gật đầu với cô một cái, xem như là bằng lòng nhận. Cô gái kia liếc qua nhìn tấm thẻ “Tình nhân”, ở thành phố H này nhà hàng duy nhất sử dụng phong trào thẻ “Tình nhân” chỉ có mỗi Á My mới có. Rất nhiều người đặt thẻ nhưng phải đơi rất lâu, nghe nói thẻ năm nay cũng đã bị người đặt hết, muốn đặt cũng là đặt sẵn đầu năm sau.
Một tấm thẻ “Tình nhân” có thể khiến cho người khác suy nghĩ nhiều về thân phận của Lâm An Mỵ. Rốt cuộc cô làm gì mà có thể có được thẻ này, là chuẩn bị sẵn nhưng thất tình đành phải tặng cho người khác, hay là làm công cho nhà hàng được hưởng đãi ngộ này, hoặc cũng có thể có quan hệ nào đó với chủ nhà hàng.
Bạn bè cũ còn nhớ được mặt cô, tặng một tấm thẻ “ăn uống” xem như đáp lễ vậy. Lâm An Mỵ đối với bạn bè sẵn sàng hào phóng chỉ cần họ chân thành với cô.
Có đôi khi trong cuộc đời của bạn có những lúc bạn sẽ cảm thấy lạc lõng, cảm thấy ai cũng bỏ mặc mình. Thế giới như một màu đen, cô đơn và buồn tẻ. Bản thân cố thể hiện sự hòa nhập vào xung quanh, tuy nhiên vẫn khó làm được.
Lâm An Mỵ không biết rốt cuộc người khác suy nghĩ thế nào, đối với cô, có một khoảng thời gian cô lạc lõng với thế giới bên ngoài. Nhưng rồi cô nhận ra được có một số việc cần “chấp nhận” mới có thể trưởng thành được. Đối với tất cả những quyết định ở quá khứ, hiện tại hay là tương lai cô đều sẽ không hối hận.
Nếu là sai lầm, cô sẽ chấp nhận lầm lỗi của bản thân. Người khác cho rằng cô bướng bỉnh cứng đầu, nhưng họ có từng nghĩ lại cho dù cô ngồi đó hối hận thì kết quả có thay đổi được gì. Có người nói, hãy cố gắng thế này, cố gắng thế kia, hãy sống thế này, hãy sống thế kia, nhưng tất cả chỉ đều là lý thuyết “suông”.
Cô tin “Phật”, cô cũng tin khoa học. Cô tin tưởng vào lời Phật dạy, sống có lòng nhân ái.
Nhưng cô vẫn là một người thực tế, thực tế thật sự rất tàn nhẫn. Trong quá khứ, cô thẳng tính, nhút nhát nhưng cũng nóng nảy, bạn bè thân thiết cũng rất ít nhưng mà vẫn rất chất lượng.
Tuy nhiên thứ gì cũng không thể nào hoàn toàn hoàn mỹ, lòng tin của cô dần bị bào mòn theo thời gian. Cô không trách ai cũng không thể trách, bởi chính những vấp ngã và những việc xảy ra cô mới nhận ra được nhiều điều.
Cô đối với quá khứ cũng đã phai mờ, không phải hoàn toàn phai mờ, nhưng mà nó vẫn là quá khứ của cô là tất cả những điều cô đã trải qua. Cô cảm thấy ai cũng là con người, ai cũng sẽ có “tham- sân- si”, mở miệng ra ai cũng muốn mình tốt đẹp nhưng cũng vẫn là con người vẫn sẽ bị cuốn vào dòng xoáy của tham vọng, của dục vọng. Bạn bè cũ không thân lắm, cũng không chắc họ có ý đồ gì. Trực giác của cô rất tốt, trực giác mách bảo cô không nên gần gũi với Trần Thế Dân.
Lâm An Mỵ dự định rời đi, đột nhiên điện thoại của cô reo lên. Vội lên tiếng chào tạm biệt, nhanh chóng ra ngoài nghe điện thoại.
Bước ra ngoài cô nhanh chóng nhận điện thoại, lúc nhìn thấy tên Trình Duệ hiển thị trên điện thoại, tay cô run bật lên suýt làm rơi điện thoại. Mặc dù hai người bọn họ có chút gần gũi “xíu xíu” nhưng mà cô vẫn hơi ngượng, anh cũng ở cùng cô nên tần suất gọi điện thoại là rất hiếm chứ đừng nói là nhắn tin.
Con người Lâm An Mỵ chính là thể loại không thích chủ động trước, chỉ cần anh tiến một bước hợp ý cô, cô liền tiến hai bước, nếu không hợp ý cô liền lùi mất dạng. Thế nên bao nhiêu lần bà Lương mai mối, Lương Đình chỉ đứng một bên khinh bỉ cô là đầu gỗ.
Lương Đình có công năng nhìn thời thế đoán chính xác mức độ lên xuống của cổ phiếu, anh ta nhìn thấy Lâm An Mỵ liền muốn bồi dưỡng thật tốt, không phải cô tài giỏi hơn ai mà là cô trọng tình nghĩa, lại rất trung thành. Một viên ngọc quý không phải vẻ ngoài của nó có bao nhiêu rực rỡ và tươi đẹp, mà là khi nó không cần mài dũa mà vẫn thấy được vẻ đẹp thật sự. Viên ngọc quý không phải là nó được điêu khắc gia khắc họa đẹp bao nhiêu mà là thiên nhiên đã tạo ra nó đẹp bao nhiêu.
Lâm An Mỵ chính là cái khối đá tản còn nguyên vẹn, thời gian qua giống như thời gian mài đi lớp vỏ xù xì bên ngoài để lộ ra mảnh ngọc bên trong. Không ai biết bên trong khối đá kia ngọc bao lớn, có hình thù gì. Đối với người không hiểu biết thiếu kiên nhẫn liền muốn phá nát nó ra để tìm ngọc vụn, kẻ thông minh sẽ kiên nhẫn bào mòn lớp đá kia đi để tìm khối ngọc tuyệt diệu bên trong.
Trình Duệ chính là một kẻ kiên nhẫn lại lập dị, nhìn bề ngoài có vẻ ưu nhã bao nhiêu thì bên trong dị thường biến thái. Anh là một người cực đoan.
Sau này Lâm An Mỵ đọc được một câu nói trên mạng, cảm xúc dâng trào cô quay sang nhìn Trình Duệ. Cô chặc lưỡi cảm thán: “Em vừa đọc được một câu nói rất hay!”
“…….” Trình Duệ đối với trình độ của cô đã quá quen thuộc, từ chối cho ý kiến.
Lâm An Mỵ tiếp tục luyên thuyên: “khi em đọc được câu “Không sợ lưu manh có văn hóa, chỉ sợ lưu manh có kiên nhẫn”. Ngay lập tức liên hệ đến anh!” Cô tiếp tục luyên thuyên cảm thán nhân sinh gì đó.
“……..” Trình Duệ nào dám cho ý kiến, cô muốn nói gì thì là cái đó.
Nhưng đó là chuyện của rất lâu sau này, trở lại lúc này Lâm An Mỵ đang hồi hộp nhận điện thoại của Trình Duệ.
“Alo?!” Giọng cô nhỏ như mèo kêu.
Tim Trình Duệ run lên một cái, anh cười nhạo bản thân mình quá mức gấp gáp rồi. Ngày qua ngày lại càng khó khống chế được trái tim đang rung động trong lòng, chỉ có thể nhanh chóng kéo gần hơn khoảng cách của hai người. Giọng nói trầm ấm, pha chút lạnh của anh khiến cho cô cảm thấy muốn điên luôn, sự kết hợp kì quặc của lãnh lẽo lại mang đến một phần ấm áp khiến cho cô cảm giác được có gì đó đang dâng trào trong tim: [“Là anh!”] Ngắn gọn và súc tích luôn là phong cách nói chuyện của anh.
Lâm An Mỵ đành “Dạ!” một tiếng.
Trình Duệ trầm mặc hồi lâu mới lên tiếng: [“Tối nay anh sẽ về trễ, không cần chờ cơm.”]
Cô nhẹ giọng “Vâng!” một tiếng.
Trình Duệ lại trầm ngâm vài giây rồi nói: “[Sáng mai anh phải đi xem buổi Tọa đàm y học, địa điểm là ở thành phố Đà Lạt!”]
Lâm An Mỵ “À!” một tiếng, thành phố L nổi tiếng là thành phố ngàn hoa, cô cũng từng đi trước đây lâu rồi. Nói đến thì cô liền tiếc nuối, cô cũng muốn đến đó để ăn “thịt rừng”.
Trình Duệ ở đầu dây bên kia cười khẽ, phác họa ra hình ảnh của cô tiếc nuối đồ ăn ngon. Giọng anh mang đặc trưng lành lạnh, nhưng vẫn không giấu được vẻ cưng chiều vô đối: [“Anh cảm thấy không khí ở đó không tệ, cộng thêm “thịt rừng” nướng có thể em cũng muốn đi! Anh mời em!”
Vừa nghe câu “anh mời em”, Lâm An Mỵ cầu còn không được nữa là, liền hối hả: “Đi, đi!!! Đương nhiên là đi!”
— ——–
Chiều hôm đó, trên mặt Lâm An Mỵ nở rộ nụ cười tươi tắn, tâm trạng tốt liền ăn mặc thật đẹp đến nhà hàng của cô.
Á My là sản nghiệp riêng của cô, mặc mặc dù sống trong giới kinh doanh bấy lâu nay, theo chân Lương Đình “nhặt” tiền lẻ cũng không ít. Nói gì đi nữa thì cô vẫn luôn nhắc nhở mình “tham thì thâm”, kiếm tiền cũng tốt đủ tiền mua “tả và sữa bột” cho con là được. Dự kiến cuối năm nay cô sẽ giao chức Tổng giám đốc này cho người khác, bao lần nhấp nhô trong đời, có những lúc trắng tay nhưng may mắn xoay chuyển tình thế, cuộc đời có bao lần là may mắn, thà cô ôm đống tiền kiếm được sài cho “sướng” tay còn hơn là mất sạch.
Lâm An Mỵ sống hai mươi mấy năm trên đời, cái nhìn của cô về đời người có vẻ quá mức trưởng thành sớm. Cô biết rõ giữa được và mất, cô biết khống chế lại cảm xúc của mình, nhưng chính vì từng bước đi cô đều thận trọng như đi trên lớp băng mỏng, thế nên cô chẳng dám đặt niềm tin quá lớn vào tình yêu.
Trong tim cô cất giấu một bí mật, đó là niềm tin vào một tình yêu thật sự. Cô đợi đã nhiều năm, và dường như đã chờ được.
Lâm An Mỵ vừa bước vào nhà hàng, bóng hồng quen thuộc liền lao ra làm cô giật mình: “Lâm đại gia, Tiểu Du nhớ ngài muốn chết!~”
Giọng nói mềm nhũn nũng nịu khiến Lâm An Mỵ nổi cả da gà, liền phối hợp nâng cằm “mỹ nhân” giở trò phong lưu: “Sao “gia” quên được Tiểu Du xinh đẹp!”
Cô gái tên “Tiểu Du” kéo kéo tay cô tiếp tục nói: “Tiểu Du chỉ chung tình với “gia” đó!”
Lâm An Mỵ biểu tình nghiêm túc, mị mắt tà ác nhìn “Tiểu Du”: “Gia cũng chỉ “sủng ái” Tiểu Du nha!”
Sau đó hai người bọn họ cười phá lên, khách trong nhà hàng liền tập trung nhìn về phía bọn họ. Lâm An Mỵ che miệng cười, kéo “Tiểu Du” đi.
Lâm An Mỵ ra vẻ chị cả gõ đầu cô ấy: “Sao nay rảnh rỗi gây chuyện thị phi ở đây vậy hả?”
Cô ấy cười ha hả: “Nhớ Lâm đại gia!”
Lâm An Mỵ cười cười mang cô ấy vào phòng riêng.
“Tiểu Du” tên gọi là Thân Thị Thái Du, nghe nói gia đình cô ấy có gốc gác từ miền trung ở thành phố Huế vào nam sinh sống. Gia đình thuộc dạng đủ ăn đủ sài, cũng không dư dả gì lắm, hai người bọn họ lần đầu gặp nhau ở trường đại học, hợp liền sáp lại làm quen.
Hiện tại cô ấy đang làm việc cho tòa soạn báo GGG. Cô ấy muốn chân chính đi lên thì cứ để tự quyết định, cô không thể xen vào.
Gần chục năm thân quen cũng coi như là bạn thân thật sự. Thái Du bĩu môi oán thán: “Chị đây là đi lên bằng thực lực. Rốt cuộc cái quái gì bài viết của chị lại bị loại. Thật không công bằng!”
Lâm An Mỵ gật đầu, không muốn nói nhiều về việc này. Không phải cô khinh thường việc cô ấy ngây ngốc sáu năm vẫn không lên được chức quản lý bởi vì muốn đi bằng thực lực của bản thân. Nhưng mà thực tế thì khó có khả năng làm được, chủ yếu các công ty trong nước hiện nay cách quả lý đã lạc hậu, muốn hưởng đãi ngộ tốt thì bằng cấp phải là loại tốt nhất, muốn chức vụ có thể kiếm được chút tiền thì phải “đút” cho một số người quản lý chút “quà” bồi dưỡng.
GGG là tòa soạn báo thành lập trước tập đoàn Lương Đình vài năm, nhưng càng về sau càng khó cạnh tranh với những tòa soạn khác. Theo như Lương Đình nói thì một ngày không xa, GGG sẽ bị thu mua, chuyện này cô nào dám nói cho Thái Du nghe.
Dù sao Lâm An Mỵ cảm thấy bản thân mình cũng khó tránh khỏi bị lây dính mấy thứ “dơ bẩn” trong vòng lẩn quẩn này. Cô không muốn nói đến chuyện đó nữa.
Thái Du than thở xong liền nhìn chằm chằm vào mặt cô.
Lâm An Mỵ cảm thấy lông tóc dựng đứng, sau đó thấy ánh mắt sáng quắc của Thái Du, cô cảm thấy có gì đó rất kì quái.
Thái Du nhìn cô tươi cười: “Tại sao gần đây mấy tờ báo bị cấm phát ngôn về vấn đề của mầy vậy hả?”
Lâm An Mỵ chột dạ cúi đầu: “………”
Cô ấy cười ha ha, liếc mắt nhìn cô rồi sáp lại gần cô: “Có bạn trai sao?”
Lâm An Mỵ nhìn cô ấy, cứng ngắc gật đầu. Thái Du nhìn biểu hiện của cô liền cười to, cười chảy cả nước mắt.
Lâm An Mỵ quét mắt nhìn cô ấy: “Có gì đáng cười!”
Thân Thị Thái Du cười không ngừng được, lau lau nước mắt, vỗ vai cô nói: “Đang kích động!”
“Tao có bạn trai mầy kích động như vậy?”
“Hahaha…. Không phải….. Tao tưởng mầy định làm bà cô già độc thân! Không ngờ!…. Hahaha!”
“…………” Quá đáng vừa thôi.
Thu hồi lại bộ dạng nghiêm túc, Thái Du nhìn cô nói: “Lâm An Mỵ, quả nhiên mầy có số làm phu nhân!”
Lâm An Mỵ uống một hớp nước, mắt mơ hồ nhìn về phía cửa sổ đối diện, trầm giọng: “Có lẽ vậy!”
Thái Du vỗ vai cô, cô ấy nhìn đồng hồ liền quyết định rời đi: “Tao đi trước! Cẩn thận một chút, người có tiền chúng ta không thể nói trước!”
Lâm An Mỵ gật đầu, tạm biệt cô ấy.
— ——–
Sáng sớm hôm sau, Lâm An Mỵ cùng Trình Duệ ra sân bay đến thành phố Đà Lạt. Hai người bọn họ nhanh chóng đặt chân lên vùng cao nguyên tươi đẹp.
Từng đợt khí lạnh đánh úp vào da thịt, trời mùa hạ ở đây coi như cũng không quá lạnh nhưng giờ là sáng sớm nên lạnh hơn rất nhiều so với khí trời miền nam.
Theo đoàn công nhân viên của bệnh viện Tinh Tú, bọn họ nhanh chóng dừng chân ở một khách sạn lớn. Đương nhiên nam chưa cưới, nữ chưa gả chỉ có thể mỗi người một phòng. Khách sạn bọn họ chọn thế nhưng lại là hai phòng kép. Dù sao dân có tiền thì muốn loại nào chẳng được.
Trình Duệ không lên tiếng, nhưng ai dám xếp cho anh và Lâm An Mỵ khác phòng được. Bác sỹ Trần Trung cũng dắt theo bạn gái dáng người nóng bỏng hấp dẫn, anh ta nhíu mày nhìn hai người bọn họ.
Lâm An Mỵ và Trình Duệ cũng không có gì là lúng túng, vì hai người vốn ở chung. Tuy chưa quá mức thân mật nhưng nhìn chung hòa hợp cứ như vợ chồng son.
Nói là “đoàn bác sỹ” cũng chỉ có 5 bác sỹ, trong đó cô được Trình Duệ mang theo, cộng với bạn gái của bác sỹ Trần Trung là 7 người. Ngoài Trình Duệ và Trần Trung ra còn lại là hai nam và một nữ bác sỹ. Đoàn đi lần này chọn ra bọn họ là người đại diện.
Buổi tọa đàm diễn ra vào buổi chiều, nên bọn họ có thể nghỉ ngơi tiêu khiển một chút. Do đặc thù của hai cặp đôi xuất hiện nên có hai phòng kép, còn lại là ba phòng đơn.
Phòng kép có một phòng khách lớn, hai phòng ngủ nhỏ như một căn hộ thật thụ. Bố trí nhỏ gọn và ấm cúng, cũng cực kỳ sạch sẽ và tươm tất.
Lâm An Mỵ vào phòng ngủ một giấc, lúc thức dậy đã là quá trưa. Cô tắm rửa thay quần áo rồi mở cửa phòng ngủ ra phòng khách. Phòng khách thông hai phòng lại với nhau bố trí như cho gia đình.
Trình Duệ cũng vừa mới tắm rửa xong, mái tóc đen ngắn vẫn còn nhỏ giọt xuống cực kỳ mê người. Anh nghiêm túc ngồi làm việc, laptop đặt trên bàn nhỏ trước mặt, hai mắt anh vẫn đang chăm chăm nhìn vào màn hình.
Thấy cô ra ngoài, anh cũng không lên tiếng. Lâm An Mỵ cũng không chủ động nói chuyện với anh, vì cô biết anh đang tập trung làm việc không nên làm phiền. Ngồi chừng nửa buổi mà anh vẫn không “ừ hữ” gì, cô nghịch điện thoại.
Lâm An Mỵ phát hiện tiến triển mới của buổi họp lớp sắp tới, không ngờ Trần Thế Dân thế nhưng lại nhanh tay hào phóng đãi bọn họ một bữa, định ngày là cuối tuần sau. Cô nhìn màn hình có chút chán ghét, đã nhiều năm như vậy, vẫn còn những kẻ đang ganh đua với nhau.
Lâm An Mỵ thoát khỏi khung chat, đặt điện thoại lên bàn đi vào bếp nhỏ lấy trái cây trong tủ lạnh. Cô cảm thán, có tiền chính là đãi ngộ cũng đặc biệt hơn khách sạn bình thường.
Lâm An Mỵ trở lại vị trí đối diện với Trình Duệ, lần này anh nhìn sang chỗ cô. Thấy thế cô lên tiếng: “Anh ăn không nè?”
Trình Duệ nhìn cô rồi rủ mắt nhìn trái cây trên đĩa nghĩ nghĩ một chút rồi gật đầu. Nhưng mà anh nhíu mày một chút rồi nói: “Đút anh!”
Miếng táo trong miệng Lâm An Mỵ như muốn kẹt lại tại cổ họng. Tai cô không nghe lầm chứ!? Cô nhìn anh chằm chằm, anh cũng không nói thêm gì nữa chỉ chăm chú nhìn vào màn hình.
Lâm An Mỵ bưng đĩa trái cây như thỏ con nhảy sang ngồi cạnh anh trến sô pha. Lúc đầu có chút ngượng nhưng một lúc sau, khi anh muốn ăn thứ gì liền lên tiếng, cô như hầu gái nhỏ ngoan ngoãn nghe lời đút anh ăn.
Chính là cô cũng không biết mọi chuyện có chút mờ ám.