Duyên Phận Kiêu Ngạo

Chương 10: Tâm cơ của chàng(1)


Đọc truyện Duyên Phận Kiêu Ngạo – Chương 10: Tâm cơ của chàng(1)

Hít sâu một hơi, Lâm An Mỵ không ngờ rằng lần đầu tiên có người “thổ lộ” thẳng thắn như vậy với cô.

“Anh nghiêm túc muốn yêu em!” Một câu nói ngắn gọn tuy không có sự lãng mạn nhưng cô biết nó thật sự ảnh hưởng mạnh mẽ đến cô.

Từ năm mười bảy tuổi cô đã không còn cái khát  vọng về bạn trai, hoàn cảnh nhà cô không giàu có. Khi bạn bè đồng trang lứa “yêu đương” thì Lâm An Mỵ lại còn trong thời kỳ “chưa lớn”, thực chất cô nhận ra rõ. Trong những mối quan hệ của học sinh cấp 2, cấp 3 ít khi có khả năng đi đến đích đến cuối cùng. Trong số những cặp đôi mà cô biết đến bao giờ chỉ có một vài đôi là đã kết hôn và sống hạnh phúc với nhau.

Tình yêu tuổi học trò thật sự rất đơn thuần và đẹp đẽ, tuy vậy nhưng ít có người tìm được tình yêu đích thực vào cái tuổi này. Ví dụ như Lâm An Mỵ và Trình Duệ, anh thì chỉ có một mục tiêu là trở thành một bác sỹ giỏi, còn cô chỉ muốn nhanh chóng kiếm tiền trở thành người giàu có.

Tham vọng của anh là trở thành vị bác sỹ thành công nhất, anh biết rõ bản thân mình là người đàn ông bình thường. Nhưng bản chất của anh ưa sạch sẽ, lại được lễ giáo nhà họ Trình nuôi dạy đạt đến trình độ xuất sắc. Anh không có hứng thú với những mối quan hệ nam nữ bừa bãi lung tung.

Trình Duệ là người đàn ông xuất sắc về mọi mặt, nhà giàu, đẹp trai, tài giỏi. Gương mặt lạnh nhạt ít cười đã khiến biết bao cô gái nhỏ bị “hớp hồn”, nếu cười một cái thật sự khiến cho nhiều cô gái trẻ bị “đau tim” mà ngất.

Cái thời điểm điên cuồng theo đuổi một nam thần đối với Lâm An Mỵ đã là chuyện rất xa rồi. Cuồng loạn vì vẻ đẹp của một nam diễn viên trẻ tuổi.


Đánh chết cô cũng không dám để Trình Duệ biết  thần tượng của cô là một nam chính đẹp trai và ừ cái thời xa lắc xa lơ, mà cô lại còn học theo người ta gọi “yêu” vị thần tượng đó là “chồng”.

Sau này bí mật nhỏ này của cô lại bị đám bạn thân phanh phui, Trình Duệ đã dùng lí do đó ép buộc cô trên giường suốt cả tuần. Nghĩ đến cũng đã cảm thấy bản thân mình tự gây nghiệt, nhưng mà cũng may cô cũng chỉ có một thần tượng, nếu có quá nhiều mà bị phanh phui kiểu này chắc chắn một năm này cô khó mà lết được xuống giường.

Lâm An Mỵ là một con bọ cạp nhút nhát, dù cho trong thâm tâm khao khát yêu và được yêu đến thế nào cũng đều tỏ vẻ lạnh nhạt. Sợ cái gọi là tổn thương, sợ bản thân đặt hết tình cảm vào một người để rồi cuối cùng người gặp tổn thương nặng nề nhất chính là bản thân mình.

Chính vì sự mâu thuẫn nội tâm này mà mấy mươi năm nay cô cũng chính là chưa từng yêu đương với ai.

Bạn muốn biết sau khi vị nam thần kia nói xong một câu nói khiến nữ chính bất ngờ thì tiếp theo sẽ là gì? Nam chính nhận một cuộc điện thoại gấp rồi rời đi cho nữ chính vài ngày suy xét vấn đề này…

Lâm An Mỵ giờ phút này thật mong điện thoại của anh đổ chuông giúp cô tránh né cuộc nói chuyện đầy lúng túng này. Tiếc rằng mọi thứ vốn không phải là một cuốn tiểu thuyết hoàn mỹ, Cô cũng chẳng phải nữ chính trong một quyển tiểu thuyết ngôn tình lãng mạn, càng không phải những cô gái nhỏ tuổi dễ dàng bị lay động bởi lời nói của một người đàn ông.

Không khí cực kỳ lúng túng, Lâm An Mỵ cúi đầu thấp hơn trong lòng thầm rối loạn. Trình Duệ nhìn biểu hiện của cô nhận ra thời cơ tốt nhất đã đến.


Anh dùng tay phải nâng cằm cô lên, nhìn đôi mắt to kiêu kỳ kia hiện tại cất chứa sự rối loạn. Từ trước đến nay anh chưa từng qua lại với con gái nhà người ta, đây là lần đầu tiên nâng cằm một cô gái bằng ngón trỏ, thường ngày anh chỉ dùng cử chỉ này đối đãi với chó cưng của anh.

Nét mặt Lâm An Mỵ thoáng cứng đờ, trong đầu cố gắng nhồi nhét tất cả những lý do để bác bỏ toàn bộ những chuyện rối loạn xảy ra ngày hôm nay. Nhìn vào đôi mắt thâm thúy của anh, tim cô như muốn rụng rời.

Lâm An Mỵ hoàn toàn không có sức chống cự trước vẻ đẹp “nghiêng nước nghiêng thành” của Trình Duệ. Cô giống như bị thôi miên im lặng nhìn gương mặt anh phóng to dần trước mắt của cô.

Đôi môi đỏ mọng khẽ mở, cả người cô bị anh ép sát vào góc xe chật hẹp. Bóng dáng cao to dễ dàng bao trùm người cô trong hơi thở mát lạnh tràn ngập hương vị riêng của anh. Tư thế ám muội, đôi môi như mời gọi của cô làm cho anh phải “ép” bản thân mình kềm chế, sợ dọa cô chạy mất.

Trình Duệ tự phỉ bán bản thân mình, độc thân bao nhiêu năm nay giờ vừa mới gặp cô lại phá vỡ không biết bao nhiêu quy tắc và giới hạn trong lòng anh. Đúng thật là hoocmone không tiết thì thôi, đã có cơ hội liền tiết ra gấp bội. Nhưng anh biết hiện tại chưa thể gấp gáp khiến cô cho cảm thấy bị dọa, dù sao con gái nhà người ta vẫn rất bảo thủ. Cứ từ từ dùng quy tắc “nước ấm nấu ếch” là được, Lương Đình đã nói đi nói lại với anh rằng Lâm An Mỵ là kiểu con gái rất truyền thống có phần lạt hậu tuy nhiên nhiều lúc nghĩ thoáng hơn cả loại người phóng khoáng, vả lại tính tình lại cực kì “nhớ dai thù vặt” tốt với cô đúng cách cô sẵn sàng tốt lại gấp bội xứng đáng với những gì mình đã bỏ ra, nhưng một khi đã chạm đến giới hạn thì tuyệt đối không lưu tình.

Lâm An Mỵ trợn tròn hai mắt nhìn Trình Duệ, thật muốn chửi thề, cứ cái đà tim đập loạn xạ thế này cô sẽ mắc bệnh tim. Thật lòng mà nói, đối với một người như Trình Duệ không chỉ cô mà hầu như là con gái nhất định sẽ rung động trước anh.

Vừa nhìn qua cô đã biết người đàn ông trước mắt hoàn toàn là loại “cực phẩm” hiếm có. Gương mặt đẹp như nam minh tinh, làn da trắng mịn, cánh môi hồng nhuận đẹp hơn cả con gái, dáng dấp cao lớn. Chiều cao của anh hoàn toàn vượt qua Lương Đình, cô có cảm tưởng nếu bỏ giày cao gót ra chắc cô đứng tới rốn anh.


Trình Duệ nhìn thấu ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc chứa đựng một đống suy nghĩ ngu ngốc nào đấy, nhìn mặt “ngu” như chó cưng nhà anh. Anh phì cười, ánh mắt tràn đầy ý cười nhìn cô rồi đưa tay cho miệng xoay người cười lớn.

“Rầm!!!!!!” Như có một tiếng sét đánh thẳng vào cô, OMG, đẹp, đẹp đến mất hồn. Lâm An Mỵ cảm thấy muốn ôm lấy trái tim đang đập thình thịch trong lòng ngực. RUNG ĐỘNG!!!! Cô biết cái cảm giác này là rung động, trước đây nhìn thấy nam thần tượng trong lòng dù chỉ là một bức ảnh thôi cũng đã khiến cô hưng phấn, còn đằng này người ngay trước mắt khiến cho cô cảm giác rung động gấp vạn lần.

Lâm An Mỵ cảm thấy xấu hổ muốn tìm chỗ “chui đầu” vào, hết sức mất mặt. Sống hai mươi mấy năm, lần đầu tiên cô lại mất mặt trước một người khác giới nhiều lần như vậy.

Thật sự ông trời gần đây rất thích trêu chọc cô, bắt cô mất mặt trước người đàn ông xuất sắc này, ít nhất cũng giữ chút thể diện cho cô chứ!?

Lâm An Mỵ cảm thấy hết sức lúng túng, thở dài một tiếng rồi vùi đầu vào ghế xe, tóc dài rối loạn che mặt cô.

Tiếng điện thoại đột nhiên reo lên, ánh mắt anh vẫn còn tràn ngập ý cười liếc nhìn cô xấu hổ “giả chết”, Trình Duệ khôi phục lại bộ dạng lạnh nhạt thường ngày nhận điện thoại.

Lâm An Mỵ dùng tóc dài che đi gương mặt của mình nhưng cô vẫn đang im lặng “thám thính” tè giọng nói của Trình Duệ.

Giọng nói mát lạnh của anh làm cho lòng cô như hòa tan ra: “Alo, con nghe đây ông nội!”


“Ông nội”!? Phụ huynh của anh, nghĩ đến làm cô ngượng “chín” cả mặt.

Giọng nói trầm ấm, chững chạc của anh lại vang lên, tim của cô đập lỡ một nhịp: “Sớm quá không?… Vâng, cô ấy đang ở ngay đây!…”

“………” Đang nói đến cô sao!? Đừng mà… sao cô lại có cảm giác bất an.

Không để cô tự mình ngu ngốc, Trình Duệ liền quăng sang cho cô một vấn đề nan giải khác: “Ông nội muốn nói chuyện với em!”

Lâm An Mỵ vén mái tóc dài rối loạn như lùm cây của mình, rưng rưng đáng thương nhìn anh, trên mặt biểu hiện rõ ràng là đang sợ sệt. Ánh mắt anh dừng lại trên mặt cô, tuy nhiên anh không thể nào “rủ lòng thương” lúc này. Cứng rắn ép buộc bản thân dứt khoát đưa điện thoại cho cô.

Giằng co trong im lặng chừng 15 giây, cô đành thua trước ánh mắt sắc bén của anh. Lâm An Mỵ lúng túng tiếp nhận điện thoại từ tay anh, chỉ khẽ chạm vào nhau nhưng mà lại khiến tay cô run rẩy suýt làm rơi điện thoại.

Cô hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh. Để điện thoại lên tai, giọng điệu lễ phép lại khéo léo hoàn toàn không phải người vừa mới lo lắng căng thẳng lúc nãy: “Dạ,….Vâng, cháu là An Mỵ ạ?”

[Hai đứa đến thăm ông nhé! Ông già neo đơn như ta, sống thật sự rất nhàm chán! Đến ăn bữa cơm với ông nội nhá!] Giọng điệu nói chuyện của ông nội Trình đặc biệt tỏ vẻ đáng thương, pha chút sự tủi thân.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.