Đọc truyện Duyên Nợ – Chương 7
– Tiểu thư ơi dậy đi trễ giờ đi học rồi.
Vú Năm vừa gọi vừa nhẹ nhàng lay người cô, mọi ngày giờ này cô đã xuống nhà ăn sáng để đi học mà hôm nay chờ mãi không thấy cô đâu nên vú lên tận phòng gọi. Trước đây vú luôn là người gọi cô dậy mỗi sáng nhưng từ khi lên cấp ba cô nói vú không cần gọi, cô lớn rồi sẽ tự dậy. Vú cũng có tuổi rồi nên dạo này chứng đau khớp trở nặng việc mỗi sáng leo 2 tần lầu với vú quả là có chút khó khăn. Vú biết cô thương bà nên mới nói thế, bà chăm cô từ lúc cô mới lọt lòng nên suy nghĩ tình cảm của cô bà hiểu hơn ai hết.
Mọi sáng cô đều dậy rất sớm kiểm tra lại sách vở, ăn sáng cùng với vú rồi mới thư thả tới trường. Chẳng hiểu sao hôm nay cô lại dậy muộn thế này, trễ học mất thôi. May mà sách vở cô đã chuẩn bị cả từ trước. Cuống cuồng vệ sinh cá nhân, mặc đồ để đến lớp, nhưng tìm mãi không thấy thẻ học sinh của cô đâu, không có thẻ làm sao vào trường được đây.
Đang vội lại không thấy thẻ khiến cô càng cuống hơn, nhớ ra rồi hôm qua cô lấy thẻ ngân hàng thế nào lại lẫn cả thẻ học sinh trong cặp sách nên có nhét luôn vào ví. Vội vàng lục ví vẫn không thấy đâu, còn 10 phút nữa là vào lớp rồi. Đành phó mặc cho ông trời vậy, nếu may mắn gặp thầy Tuấn ở cổng thì có thể cô sẽ được vào. Thầy Tuấn vốn nổi tiếng là dễ tính, lại rất quý cô chắc chắn nếu xin xỏ 1 chút sẽ được vào lớp. Còn nếu gặp thầy Hùng thì coi như hôm nay cô xui xẻo đi.
Nghĩ thế cô vội vàng chào vú rồi sách cặp xuống dưới nhà, hôm nay chú Tư sẽ lái xe chở cô và Huệ tới trường. Vào mỗi sáng thứ 2 tất cả nữ sinh trong trường đều phải mặc áo dài vì thế những ngày này 2 đứa sẽ được chú đưa tới trường học còn lại thì cô và nó sẽ tự đi xe.Vừa vào xe đã nghe tiếng cái Huệ cằn nhằn:
– Làm cái gì mà ngày nào cũng chậm chạp như rùa vậy, lần sau mà lề mề thì mày tự đi xe máy nha. Tao không có rảnh để ngồi chờ mày thế này đâu.
Cái gì nữa đây, mọi ngày toàn là cô phải chờ nó mà, hôm nay ngủ quên nên nó phải đợi có chút xíu mà đã lớn giọng rồi. Nghĩ thì nghĩ thế thôi nhưng cũng chẳng muốn nói lại nó làm gì, cô im lặng nhắm nghiền mắt tựa vào ghế sau suy nghĩ xem lát sẽ xin thầy như thế nào.
Khi xe dừng bánh ở cổng trường là lúc đồng hồ điểm 6h58 phút, vậy là chỉ còn 2 phút nữa là vào lớp. Hi vọng sẽ gặp may, mở cửa xe rồi vội vàng ngó vào cổng trường, thật đen đủi cho cô thầy Hùng đang đứng ngay giữa cổng. Cái Huệ đã đi qua cô để vào lớp trước, thôi cứ liều bước vào vậy. Cô bình thản đi vào như không có chuyện gì còn chưa đi qua khỏi cổng đã nghe tiếng thầy Hùng:
– Em kia đứng lại, thẻ học sinh của em đâu?
Lúc này tim cô như muốn rớt ra ngoài, run rẩy đáp:
– Dạ thưa thầy, em lỡ để quên thẻ ở nhà ạ.
– Nội quy thế nào thì cứ thế mà làm.
Chỉ 1 câu đơn giản thôi mà khiến cô như chết lặng, nội quy? Sao thầy không nói luôn là không có thẻ không được vào trường, muốn vào trường phải mời phụ huynh tới đi còn lôi nội quy ra doạ cô làm gì nữa. Đúng là làm khó nhau mà. Thầy Hùng năm nay mới ngoài 40 tí xíu nhưng mà thầy nổi tiếng nghiêm khắc. Con người thầy sống và làm việc theo nguyên tắc nên đừng nghĩ đến việc xin xỏ hay châm trước với thầy. Cúi chào thầy cô lầm lũi bước ra, hôm nay có bài kiểm tra toán 1 tiết mà không được vào chắc cô ăn quả trứng tròn trĩnh quá.
– Này… Này…
Trống trường vang lên rồi, các bạn đang bắt đầu tập trung để chào cờ đầu tuần, còn cô thì phải lang thang ở đây. Vú năm thì già rồi chẳng thể đến đây, bố cô thì bận tối ngày, lâu rồi ông chẳng có thời gian hỏi han cô chứ đừng nói là đến trường cô vào giờ này. Dì Liên chắc giờ này chắc đưa cu Vương tới trường chưa về, dì có thói quen đi đường hay bỏ điện thoại trong cốp xe, muốn gọi chắc phải lát nữa dì mới nghe máy được. Thôi đành ra kia ngồi đợi 1 lát nữa vậy.
Bỗng có người kéo giật cô lại cứ nghĩ là thầy thương tình nên cho cô vào thì có tiếng nói cất lên:
– Tôi gọi nãy giờ mà cô không nghe thấy hả?
Thì ra là tay Long, cô nhàn nhạt đáp:
– Bộ anh có gọi tôi hả, tôi đâu có nghe thấy. Mà sao giờ này anh không vào trường còn đứng ở đây?
– Thấy người đẹp trốn học nên tôi tính đồng hành cùng đây.
– Tôi là con ngoan trò giỏi đấy, chẳng qua hôm nay tôi…
Long thò tay vào túi áo xiết nhẹ chiếc thẻ học sinh của cô và trêu gẹo:
– Hôm nay làm sao, hôm nay tôi muốn đổi gió chứ gì?
– Tôi không rảnh để đùa với anh, tránh ra đi, bực mình.
– Không đùa thì thôi, làm gì mà căng thế. Thế làm sao mà ra đây ngồi.
– Nói anh cũng có giúp được tôi đâu, tốt nhất anh tránh xa tôi ra 1 chút.
– Nếu tôi nói tôi có thể giúp được cô vào lớp thì sao?
– Anh mà giúp được tôi thì giờ này anh chẳng đứng đây giống tôi.
– Ai nói với cô tôi đứng đây vì không được vào, chẳng qua tôi ghét cái tiết chào cờ nhạt nhẽo kia nên đứng đây hóng gió mà thôi.
Quay lại nhìn anh ta với ánh mắt dò xét Hương đáp:
– Ai tin anh nói?
– Tôi mới chuyển trường tới nên chắc cô chưa nghe danh vua cúp tiết của tôi hả, ngôi trường này tôi muốn ra vào lúc nào tuỳ ý tôi nhé.
– Anh nghĩ tôi là con nít chắc?
– Tôi không bao giờ nói dối con gái, nhất là lại 1 người con gái đẹp như cô, tôi còn biết hôm nay lớp cô có kiểm tra toán 1 tiết, giờ này biết đâu dì cô đang mải mê mua sắm ở đâu dó không đem theo điện thoại, cô ngồi chờ dì đến cam kết cho cô vào lớp chắc còn lâu đấy, lỡ như quá tiết kiểm tra thì coi như xong… Có lòng tốt giúp mà người ta không nhận thì tôi đi vậy…
Quả thật dì liên rất nghiện mua sắm mà mỗi lần mua sắm dì đều cố tình bỏ điện thoại lại không đem theo vì sợ bị làm phiền. Biết đâu dì đang mua sắm thật thì cô biết làm sao, thấy Long giả bộ bước đi cô vội vàng níu tay lại.
– Khoan, có thật là anh giúp được tôi không vậy
– Tin hay không tuỳ cô, nhưng mà có điều này cô nên biết đó là NAM NỮ THỰC THỤ BẤT TƯƠNG THÂN…
Nói chưa hết câu Long đã trưng ra nụ cười đểu nhất có thể. Cô như sực nhớ ra là mình nắm tay hắn, gương mặt đỏ bừng vội vàng rụt tay lại cô lí nhí nói:
– Tôi không cô tình, nhưng anh có thể giúp tôi vào lớp được không?
– Có người ban nãy không tin tôi mà.
– Coi như tôi sai, tôi xin lỗi, năn nỉ anh giúp tôi đi mà sắp hết tiết chào cờ rồi sẽ đến tiết toán luôn. Anh giúp tôi đi rồi tôi sẽ trả công anh.
– Cô trả công tôi bằng gì, tình hay tiền?
– Anh.. anh quá đáng vừa thôi. Anh không giúp tôi thì thôi, cùng lắm tôi ăn điểm 0 chứ gì.
Cô giận dỗi bước đi, nhìn gương mặt đỏ bừng vì giận giữ khoé mắt lại long lanh nước của cô mà cậu thấy thú vị, không nhanh không chậm cậu nói:
– Muốn vào lớp thì đi theo tôi
Vửa rồi cô mạnh miệng thế thôi chứ mà ăn điểm 0 thì cô sợ lắm nên dù lòng còn hoài nghi cô vẫn vô thức bước theo hắn
Long dẫn cô đến 1 bãi đất trống phía sau trường ở đó có 1 cây nhãn mọc ngay sát mép tường bao phía bên ngoài trường, lại vừa vặn thay phía bên trong là cây cột điện dựa vào cây nhãn. Đây là nơi đám con trai tụi câu thường trèo ra ngoài mỗi khi muốn trốn học. Quay ra nhìn cô cậu nói:
– Nhìn tôi trèo sau đó cứ thế mà làm theo là vào được, giờ này mọi người đang tập trung hết ở sân trước chào cờ nên sẽ không có ai phát hiện ra đâu.
Chưa nói hết câu hắn đã vào đến bên trong khuôn viên của trường, chẳng chờ cô phản đối hay đông ý đã đi. Làm sao 1 tiểu thư như có thể trèo được, hơn nữa hôm nay cô còn mặc áo dài và đi dép cao. Hắn quả thực là biết cách trêu đùa cô mà, cô hét lớn:
– LONG À, TÔI KHÔNG BIẾT TRÈO
Vừa dứt câu thấy cái đầu hắn ló lên:
– Cô muốn tôi bị kỷ luật hay sao mà gào to thế, con gái gì mà chẳng biết nhẹ nhàng gì cả?
Đây là lần thứ 2 cô bị hắn mắng vì nói to, vì đang nhờ vả hắn nên cô phải cố nhẹ nhàng nói:
– Tôi sợ anh không nghe thấy
– Tôi không có điếc
Cằn nhằn là thế nhưng cậu vẫn trèo ra ngoài giúp Hương thở dài cậu nói tiếp:
– Haizzz, thế này đi, cởi dép và cặp vất vào trong trước đi, buộc cái tà áo lên tôi đỡ cô vào.
Cô như con rô bốt lập tức làm theo lời hắn, đến khi bàn tay hắn ôm lấy mông cô chưa kịp nâng cô lên đã ăn trọn cái tát vào mặt:
– Đồ biến thái, anh định dở trò gì hả?
– Đúng là làm ơn mắc oán mà- Long giận dữ nói- tôi là đang muốn nâng cô lên để giúp cô trèo vào bên trong.
– Thiếu gì chỗ sao lại nâng chỗ đó?
– Thế cô bảo tôi nâng chỗ nào? Túm tóc cô ném vào chắc?
Dường như biết là mình quá đáng Hương phụng phịu nói:
– Xin lỗi, anh có đau không?
– Để tôi tát lại xem cô có đau không.
– Tôi đã nói xin lỗi còn gì, đàn ông gì mà chấp nhặt, anh giúp tôi trèo vào trong đi.
– Bây giờ tôi không giúp không nữa mà có 1 điều kiện.
– Điều kiện gì
– Cô giả vờ làm bạn gái tôi giúp tôi cắt bớt mấy cái đuôi, trong vòng 1 tuần thôi sau đó sẽ đường ai nấy đi.
Cô định phản đối nhưng nghe thấy tiếng thầy phụ trách nói trong loa:
– Để khép lại buổi chào cờ ngày hôm nay, xin mời lớp trực tuần lên biểu diễn băn nghệ.
Biết là thời gian chẳng còn nhiều, thôi thì cô cũng đang cá cược với lũ bạn sẽ tán đổ hắn, bây giờ coi như ông trời giúp cô tiếp cận hắn vậy. Cô khẳng khái nói:
– Được rồi, anh nhanh đi hết giờ rồi.
Hai tay ôm trọn cặp mông nảy nở của Hương Long phải vất vả lắm mới giúp cô trèo vào bên trong, tới nơi Hương chẳng kịp đi dép mà cầm ở tay định chạy vào lớp thì bị Long giữ lại, cô vội vàng nói:
– Còn chuyện gì để nói sau đi
– Tôi có cái này cho cô
Nói rồi Long chìa chiếc thẻ học sinh của cô ra trước mặt, Hương ngẩn người mất mất giây rồi tức giận giật lấy hét lên:
– Tại sao anh có nó, anh ăn cắp của tôi rồi bày trò giúp đỡ để lừa tôi đúng không?
– Cô ăn nói cho cẩn thận nhé, là hôm qua cô đánh rơi trong trung tâm thương mại, tôi có lòng tốt đem trả lại cô không cảm ơn còn nổi nóng cái gì?
– Thế tại sao anh không đưa ra từ đầu để tôi vào trường mà bày ra cái trò trèo tường này hả?
– Đơn giản vì tôi thích thế.
– ANh đúng là đồ mặt dày.
Hương tức tối bỏ đi vậy mà Long vẫn nhăn nhở nói với theo:
– Kể từ hôm nay cô là bạn gái của tôi nhớ chưa?
Không thèm đáp lời cô đi thằng về dãy phòng học lớp 10 để tiến vào lớp, lúc này cả trường đã chào cờ xong, các thầy cô họp đầu tuần, các bạn thì tản ra ai về lớp đấy nên cũng chẳng ai chú ý đến 1 cô nữ sinh 1 tay xách dép, tay cầm cặp, hai tà áo dài thì buộc vắt cả lên đang hùng hổ tiến vào cửa lớp 10A1 kia.
Trong khi đó, Long đứng nhớ lại cái cảm giác được chạm tay vào bộ mông nảy nở của cô phá lên cười “ cô gái này thú vị quá nhất định không thể bỏ qua đươc”, Long thầm nghĩ rồi quay lưng trèo tường trở ra, bữa nay cậu có hẹn với mấy thằng bạn làm kèo đế chế, giờ này chắc chúng nó tề tịu cả ở quán đợi cậu rồi.