Duyên Nợ

Chương 11


Đọc truyện Duyên Nợ – Chương 11

Khi nghe dì Liên gọi điện, ông Văn rất buồn, với ông cô luôn là đứa con gái ngoan ngoãn không phải lo lắng nhiều, sự việc lần này chắc chắn khiến ông thất vọng lắm. Sáng sớm hôm sau ông đã bay từ Đà Nẵng ra để cùng cô đến trường.

Trong lúc cô và Nguyệt cùng 2 người bạn nữa của chị ta ngồi viết bản tường trình thì bố cô nói chuyện riêng với thầy hiệu trưởng. Không biết hai người nói chuyện gì mà khi trở ra thấy nét mặt bố cô khá giận dữ. Thầy hiệu trưởng vội vàng gọi Nguyệt ra cảnh cáo mấy câu rồi tiến đến chỗ cô.

Thầy nói theo quy định của nhà trường thì cô sẽ bị nêu tên trước toàn trường vào sáng thứ 2 tuần tới, nhưng vì là lần đầu phạm lỗi nên chỉ nhắc nhở nhẹ nhàng, nếu còn tái phạm chắc chắn sẽ bị phạt thật nặng. Thầy cũng nhắc tới việc học tập của cô, khen ngợi cô điểm đầu vào cũng như thành tích học tập đều tốt. Thầy hi vọng cô sẽ giữ vững được thành tích ấy suốt 3 năm cấp 3 và thậm chí là sau này khi lên đại học nữa. Cô chỉ biết vâng dạ rồi cảm ơn thầy.

Chỉ có 1 điều lạ là cô và 2 người kia đều phải mời phụ huynh, chỉ riêng Nguyệt có lý do phụ huynh bận nên không phải mời tới trường, nhà trường sẽ trao đổi qua điện thoại. Chị ta rõ ràng là người gây chuyện vậy mà chỉ phải viết bản tường trình rồi ung dung về lớp. Khi đi qua cô chị ta còn cố tình huých mạnh vào bả vai cô, thầy hiệu trưởng cũng đứng đó nhưng lại chẳng hề lên tiếng.

Sau khi nói chuyện với thầy hiệu trưởng xong thì bố cô về, cô trở lại lớp học. Khi đi qua dãy phòng học lớp 11 cô có nhìn thấy hắn, cô cố tình đi thật nhanh qua hắn vì bây giờ đối mặt sẽ chẳng biết nói gì. Vừa lướt qua đã bị hắn gọi giật lại với cái giọng ra lệnh đáng ghét:

– Ra kia tôi có chuyện muốn nói.

Cái tên điên này hắn nghĩ hắn là ai mà cô phải nghe lời chứ, bao nhiêu đây rắc rối của cô còn chưa đủ khiến hắn hài lòng hay sao? Cô chẳng thèm đáp lời mà đi tiếp, đến khúc rẽ sang dãy nhà của khối 10 thì bị hắn giữ lại:

– Tôi không nghĩ là cô bị điếc đâu.

– Thả ra, tôi còn phải về lớp.

– Tôi đã nói là tôi có chuyện cần nói còn gì, mà sao người cô nóng thế? Ốm đúng không?

Vừa nói hắn vừa dơ tay định sờ chán cô thì bị cô hất ra

– Tôi làm sao thì liên quan gì đến anh cơ chứ, tôi mệt lắm rồi, tôi đi đây.

Mới hôm qua cô còn tươi vui nhí nhảnh mà hôm nay nhìn cô như 1 cành hoa héo, thiếu sức sống. Làn da nhợt nhạt, giọng nói lộ rõ vẻ yếu ớt, chắc tại hôm qua mặc đồ ướt lâu quá nên cảm lạnh. Ngước lên nhìn cái dáng đi mệt mỏi của cô phía trước chẳng hiểu sao tim hắn có 1 chút gì đó xót xa.

Trở về lớp hắn nói với Nguyệt phía bên cạnh:

– Long ra ngoài có chút việc, có gì quan trọng thì gọi nhé


– Này sắp vào lớp rồi còn đi đâu. Nay tiết thầy Hùng đấy, khó nhằn lắm.

– Khó nhằn mới phải dặn chứ, không thì cần chó gì.

Nói rồi hắn móc ví đi mất. Ra khỏi trường hắn đi vội vào hiệu thuốc mua thuốc cảm còn không quên rẽ sang quán tạp hoá bên cạnh mua thêm chai nước suối, sữa và bánh mì cho cô. Xong xuôi hắn vội vàng quay trở lại trường, hi vọng sẽ kịp đưa cho cô trước khi vào lớp.

Thế nhưng hắn cứ định tiến tới lớp cô thì lại quay lại, biết nói gì với cô, nói vì tôi nên cô bị ốm nên mua thuốc à, hay là tôi lo cho cô. Ngoài những người thân của mình hắn chưa bao giờ làm thế này với ai cả. Giờ này mà đưa cho cô kiểu gì cũng bị lũ nhóc lớp cô soi mói, tin này mà đồn ra ngoài thì cái danh “coldly boy” của hắn sẽ tan biến như bong bóng xà phòng.

Thoáng thấy bóng dáng thầy Hùng ở sân trường hắn co giò chạy về lớp. Tiện tay ném luôn túi bánh mì cho Nguyệt, chị ta tưởng Long mua cho mình nên mừng ra mặt.

– Sao cậu biết sáng nay tớ chưa ăn gì mà mua, tốt bụng thế. Bánh mì này, nước này cả sữa nữa chứ. Mà sao lại có cả thuốc thế này, tớ có ốm đâu. Thôi chết rồi hay cậu bị làm sao, người khó chịu ở chỗ nào? Đưa tớ xem nào.

– Ăn đi nói nhiều thế, chắc bà béo bỏ nhầm thôi.

– Quái nhỉ quán bà béo hôm nay bán cả thuốc à, tớ không biết đấy, hay bà ấy định uống thấy cậu đến mua mừng quá bỏ cả vào.

Tiếng Nguyệt cứ léo nhéo bên cạnh nhưng cậu chẳng để vào tai câu nào, thầy Hùng cũng vừa bước vào lớp. Thầy tỏ ra khá ngạc nhiên khi hôm nay cậu đã ngồi cuối lớp. Mọi lần tuy cậu không dám trốn tiết của thầy nhưng đa phần là đều vào muộn, thầy vào lớp rồi cậu với lững thứng đi vào. Hôm nay cậu lại vào trước cả thầy còn ngoãn ngoãn không hề nói chuyện hay nghịch ngợm thì quả là sự lạ.

Thầy nào biết cậu ngồi im vì đang mải lo cho ai kia, tâm trí cậu giờ chỉ toàn hình bóng của người ta. Thật tình cậu chỉ mong mau mau hết giờ để còn chạy qua ngó xem tình hình cô thế nào rồi.

Chợt giật mình cậu lầm bẩm: “ thế quái nào mình lại lo cho cô ta nhỉ, đúng là điên rồi mà”. Cái Nguyệt ngồi bên cạnh lại cứ nghĩ Long đang nói về mình nên tủm tỉm cười mãi. Túi bánh mì Long đưa nó nâng niu chẳng nỡ ăn bất cứ thứ gì.

Cuối cùng thì tiếng trống hết tiết cũng vang lên, cậu chạy vội ra ngoài tiến về phía dãy nhà khối 10. Khi đi qua lớp cô không quên ngoái đầu nhìn vào, cô ngồi ngay dãy ban đầu nên chỉ cần liếc mắt là đã thấy. Cô mệt mỏi nằm gục xuống bàn, ánh mắt hắn khi chạm vào thân ảnh ấy lộ rõ vẻ xót xa.

Cứ thế cậu đi thẳng ra phía sau trường, tiến vào phòng tập thể dục. Vừa rồi có lớp học ở đây nên mọi thứ khá lộn xộn, không còn sắp xếp giống như hôm qua lúc hắn kéo cô vào đây nữa. Thế nhưng hắn vẫn có thể mường tượng ra cô đang đứng núp sau bao tải tập luyện. Môi cô tái đi vì lạnh nhưng đôi mà lại ửng hồng vì xấu hổ nhìn đến buồn cười.

Như nhớ ra điều gì cậu chạy vụt khỏi đó, trèo tường ra phía sau bãi đất trống, từ đó tiến thẳng vào quán game. Cậu tự thấy mình có vẫn đề khi mà cứ nghĩ mãi về cô như thế, vùi đầu vào trò chơi quen thuộc để xoá bỏ hình ảnh cô khỏi suy nghĩ. Hắn mải mê chơi mà nhoáng cái đã nghe thấy tiếng trống tan trường. Đắn đo hồi lâu hắn quyết định lấy xe phi về phía đường nhà cô, cứ thế hắn đứng chờ cô về qua.

Thấy bóng dáng cô tới gần, hắn lao ra gọi:


– Này, này, dừng xe lại đi.

Cô chán nản dừng xe, mệt mỏi hỏi:

– Lại có chuyện gì nữa?

– Cô còn mệt lắm không, bị ốm thế sao không nghỉ mà đi học làm gì cho mệt.

– Tôi đi hay nghỉ lại cần anh quản à.

– Thì tại, cô bị thế cũng là 1 phần do tôi nên tôi hỏi thăm cho phải phép thôi. Cô đừng có mà tinh tướng.

Cô đâu cần hắn hỏi thăm cơ chứ, hắn lớn giọng với ai, thật là bực mình mà. Càng nghĩ cô càng tức, cố hét vào mặt hắn:

– Phải rồi nhờ ơn anh nên hôm nay tôi bị mời phụ huynh đấy. Hôm nay đi học ai cũng nhìn tôi với ánh mắt thương hại anh biết không? Mà thôi tốt nhất là anh tránh ra cho tôi về nhà.

– Cô có biết ai tung clip đó lên mạng không, bảo tôi, tôi sẽ đòi lại công bằng giúp cô.

– Tôi làm sao mà biết được, ở đó đông người như thế.

– Cũng phải, tôi mà biết kẻ nào làm tôi sẽ cho nó nhừ đòn.

– Anh làm ơn thôi đi, vì anh tôi mới bị như thế đấy người nên nhừ đòn trước tiên là anh. Bây giờ thì biến đi cho khuất mắt tôi.

Cô ta dám bảo mình biến đi sao, mình có lòng tốt đến đây hỏi thăm mà cô ta dám thái độ lồi lõm như thế. Được đã thế từ này ngày nào cũng xuất hiện chọc cho cô phát điên lên thì thôi. Nghĩ là nói:

– Này, cô nên nhớ theo giao kèo cô vẫn còn đang là người yêu tôi đấy nhé.


– Bớt nói nhảm đi, tôi giao kèo với anh khi nào?

– Sáng hôm qua lúc tôi sờ mông cô đó, quên nhanh thế. Hay bây giờ tôi sờ lại cho cô nhớ ra nhé.

– Tên khốn, đồ mặt dày, anh muốn gì.

– Muốn chiều nay cô ngoan ngoãn chờ tôi đến đón đi học, cô ốm thế không nên tự đi xe đâu.

– Tôi có chân sẽ tự đi

– Đừng để tôi phải nhắc lại lần nữa. Chiều nay tôi đứng chờ ở đây mà không thấy cô không biết tôi sẽ làm gì đâu. Tốt nhất cô nên ngoan ngoãn nghe lời tôi. Còn vụ Clip cứ để tôi lo, đảm bảo tất cả sẽ được gỡ xuống.

Nói rồi hắn lên xe phóng đi mất, mặc kệ cô có đồng ý hay không.

Có 1 điều cô và hắn không biết là cuộc nói chuyện của 2 người đã lọt vào tầm mắt của cái Huệ. Vốn dĩ thì Long không phải tuýp người cô ta thích, nhưng hắn lại liên quan đến Hương. Phàm là cái gì mà Hương thích nhất định cô ta sẽ phá cho bằng được, lần này cũng vậy cô ta quyết tâm tán tỉnh Long.

Vừa mở cửa nhà cô thoáng giật mình khi thấy bố đang ngồi ở phòng khách, nhìn ông như đang suy nghĩ điều gì đó rất đăm chiêu.

– Còn chào bố, con đi học về ạ

– Con về rồi à, có mệt không, có đau chỗ nào không?

– Con không sao ạ.

– Thế lên phòng thay đồ đi rồi xuống bố có chuyện muốn nói.

Cô nhẹ nhàng vâng lời, vừa thay đồ vừa lo. Chắc chắn bố sẽ hỏi chuyện liên quan đến vụ đánh nhau của cô.

Xong xuôi cô xuống nhà, rót thêm trà ra tách cho bố cô nói:

– Bố muốn nói gì với con ạ

Lúc này cái Huệ đã về, nó đang ngồi cùng cu Vương bên cạnh ông. Bình thường nó chẳng mấy khi ngồi cùng ông, nó cũng ít chơi với cu Vương, nó ngồi đây chắc chắn là để thêm mắm thêm muối cho bố mắng cô đây mà.

Ông Văn từ tốn nhấp tách trà rồi hỏi:


– Con có gì muốn giải thích với bố không?

Ông là thế, không bao giờ vội vàng mắng chửi ai mà luôn cho họ 1 cơ hội giải thích trước.

– Bố con xin lỗi, chuyện hôm qua chỉ là do hiểu lầm thôi bố ạ. Con đã giải quyết xong xuôi cả rồi.

– Hiểu lầm thôi hả con, hiểu lầm mà sao họ ra tay với con mạnh thế. Lần sau có không giải quyết được thì bảo bố, đừng để người ta đánh mình như thế. Còn nữa, tuổi của con bây giờ nên tập trung vào việc học trước còn mọi chuyện yêu đương trai gái thì nên để sau này lớn lên con a.

– Đúng rồi đó dượng, Hương trước giờ ngoan thế sẽ không có chuyện cướp bạn trai của người ta rồi bị dằn mặt đâu. Hương cũng không bỏ học cả buổi chiều để đi chơi với cậu bạn trong clip đâu, chắc do hiểu nhầm thôi dượng.

Cô biết tỏng nó đang cố tình thêm dầu vào lửa, nó thấy bố không nặng lời với cô nên nó khó chịu đây mà. Cô vội vàng giải thích.

– Bố con không có bỏ học đi chơi, là con nhờ bạn đó đưa về thay đồ, người con ướt hết như thế có thể đi đâu được chứ.

– Vào nhà nghỉ hình như cũng có đồ thay sao ta?

– Cô đừng nói linh tinh, tôi về nhà, có vú làm chứng cả chiều tôi ở nhà không có đi đâu cả.

– Thôi, bố hiểu Hương không phải người như thế, Huệ cũng không nên nói vậy. Bố chỉ muốn nhắc nhở hai đứa còn nhỏ nên chú tâm vào việc học thì tốt hơn. Bây giờ ra ăn cơm rồi nghỉ ngơi chiều còn đi học.

Quay sang cô ông dịu dàng hỏi:

– Hương còn mệt lắm không con, đau chỗ nào thì bảo bố, có cần bố đưa đi khám không con?

– Con không sao, uống thêm liều thuốc nữa là khỏi thôi ạ. Con cảm ơn bố.

Huệ tức tối dậm mạnh chân rồi đi qua mặt cô, bố luôn là người hiểu cô nhất nên cô ta có muốn đổ thêm dầu vào lửa cũng không được. Cô vui vẻ nắm tay cu Vương ra bàn ăn, chỉ cần thấy nó thôi là cô có thể quên hết mọi mệt nhọc. Hôm nay bố ở nhà nên chắc dì Liên cho nó nghỉ, mấy nay cậu ta toàn kêu nhớ bố mà.

Cả bữa ăn cái Huệ nhìn cô như muốn săn tươi nuốt sống cô, thấy thế cô cũng so vai trêu tức nó. Nó dằn mạnh đũa xuống bàn rồi bỏ lên nhà, càng tốt, cô cũng chả ưa nó.

Đóng rầm cửa phòng Huệ chửi thề:

– Con ranh, mày cậy có lão già đó bênh vực nên lên mặt với tao đúng không. Tao chịu đựng bao năm qua là quá đủ rồi. Mày cứ chờ mà xem tao sẽ khiến cho lão không thể tin tưởng mày được nữa. Cả cái thằng nhãi mà mày nói chuyện ban nãy, tất cả mọi thứ của mày tao sẽ cướp đi từng thứ một. Để rồi xem lúc đó mày có quỳ dưới chân tao mà van xin không


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.