Duyên Nợ - Tiểu Thiên Yết

Bặt Vô Âm Tín


Bạn đang đọc Duyên Nợ – Tiểu Thiên Yết: Bặt Vô Âm Tín


Thấm thoát đã gần một tháng trôi qua kể từ cái ngày định mệnh ấy. Mọi tin tức về tình trạng của Hàn Phong đều như sương mù ngoài biển khơi sâu thẳm. Không biết giờ đây Hàn Phong ra sao, đã khỏe lại chưa hay đã gặp mệnh hệ gì. Ngày ngày Lạc Nhạn đều đi chùa cầu khấn, đi đi lại lại trong hậu hoa viên mà long bồn chồn không yên. Thực sự nàng rất lo lắng cho tình trạng của Hàn Phong, nhưng vì cái tôi trong lòng nên giấu kín chuyện này.
Và cũng từ cái ngày ấy, Lạc Nhạn không tài nào quên đi được những câu nói của
Hàn Phong trong lúc mê man. Những câu nói ấy cứ quẩn quang, văng vẳng bên tai Lạc Nhạn như nàng vừa mới nghe thấy nó ngay đây thôi. Mọi chuyện thật quá mơ hồ, Hàn Phong nói rằng đã thích nàng từ rất lâu rồi, đã vậy còn nói với nàng như thể hắn ta và nàng đã quen thân nhau từ thuở bé vậy. Thật là khó hiểu!
Nhưng nói đi nói lại, qua những câu nói đó của Hàn Phong, Lạc Nhạn cảm thấy trống rỗng, cảm thấy như nàng đã đánh mất, đã lãng quên điều gì đó, mà nó rất quan trọng đối với nàng. Càng cố gắng tìm hiểu đó là cái gì thì nó lại càng mông lung hơn.
Thấy tiểu muội ngày ngày đi chùa khấn vái, ngày ngày đi đi lại lại trong hậu hoa viên với ánh mắt đẫm buồn, chứa đựng cái nhìn sâu xa, Lạc Hy không kìm nén được nữa, lại gần ân cần hỏi thăm:
– Nhạn nhi, muội sao thế? Gần tháng nay rồi tỷ thấy muội cứ như người mất hồn ý, có chuyện gì thì muội tâm sự với tỷ có được không?
– Không có gì đâu tỷ, chỉ là tâm trạng muội không được tốt thôi à.

Rồi nàng lại đưa đôi mắt đẫm buồn đó nhìn về phía bầu trời xanh, dù là khi buồn nhưng nàng vẫn có sức cuốn hút lạ thường. Đôi mắt nàng trùng xuống, đen láy, đôi hàng mi dài, cong. Vẻ mặt nàng lúc này đã là đỉnh điểm của sự buồn bã.
– Muội đừng giấu tỷ, tỷ biết là muội có tâm sự mà, hãy nói với tỷ để vơi đi nỗi buồn của muội đi.
Lạc Nhạn từ từ quay sang đại tỷ Lạc Hy, hai hàng nước mắt bắt đầu rơi, nàng sà vào lòng tỷ của mình rồi khóc nức nở:
– Tỷ à, muội cảm thấy bất an lắm, muội lo lắng lắm, muội rất sợ tỷ à… Hu hu hu…
– Muội bất an, lo sợ về điều gì?
– Muội sợ tên Hàn Phong đó xảy ra chuyện gì, muội lo sợ lắm. Nhỡ hắn có mệnh hệ gì thì sao? Đã gần một tháng rồi mà không có tin tức gì của hắn. Muội thật sự rất lo sợ.
Có lẽ đây là lần đầu tiên Lạc Hy thấy tiểu muội vô tư, trong sáng , mạnh mẽ của mình như vậy. Nàng không biết làm gì hơn là ngồi đó ôm tiểu muội của mình, vỗ nhè nhẹ vào đôi vai đang run bần bật lên vì khóc của Lạc Nhạn.
– Thôi được rồi, tiểu muội ngoan của tỷ, muội nín đi, rồi Hàn Phong, hắn sẽ không sao đâu ha. Muội đừng khóc nữa, khóc như vậy là xấu lắm biết không?
– Nhưng tỷ à…
Không để cho Lạc Nhạn nói hết câu, Lạc Hy đã ngăn lại:
– Thôi được rồi, tỷ hiểu tính cách của muội chứ không phải là không. Để tỷ sẽ dò la uội về tin tức của Hàn Phong, chịu chưa?
– Dạ, cám ơn tỷ nhiều lắm…
Lạc Hy mỉm cười hiền từ, xoa đầu tiểu muội bé bỏng của mình, và đôi mắt cũng thoáng buồn. Ngay chiều đó, Lạc Hy đã đến tìm đại huynh của mình để hỏi về tin tức của Hàn Phong. Nhưng nàng cũng cảm thấy rất khó để mở lời nên cứ đứng ngoài cửa nhìn vào một cách ái ngại.
– Muội sao thế? Đến rồi sao không vào đi.

Vương Du đã nhìn thấy Lạc Hy thập thò ngoài cửa nên đã gọi tiểu muội vào trong với anh mắt khó hiểu. Lạc Hy lững thững bước vào, nhìn đại huynh mà ngần ngừ.
– Sao? Muội có chuyện gì muốn nói với huynh thì cứ nói đi. Cứ e ngại như vậy thật chẳng giống muội ngày thường chút nào. Haizz
– Muội… muội… muội muốn hỏi huynh về chuyện của Hàn Phong.
Từ ánh mắt khó hiểu chuyển sang ánh mắt ngạc nhiên, mở to tròn, Vương Du bèn hỏi:
– Muội hỏi về Hàn Phong làm gì? Mà có chuyện gì hay sao mà tự dưng lại nhắc Hàn Phong với huynh?
– Cái này là muội hỏi cho Nhạn nhi, chứ không phải uội.
Nghe đến đây, Vương Du càng ngạc nhiên hơn, đang nhấp ngụm trà mà chút nữa là sặc.
– Nhạn nhi á?
Lạc Hy khẽ gật đầu rồi từ từ kể lại sự tình cho đại huynh nghe. Nghe xong toàn bộ câu chuyện, Vương Du lắc đầu ngao ngán.
– Nhạn nhi đã thực sự quan tâm đến Hàn Phong rồi.

– Huynh à, huynh có nghĩ là Nhạn nhi đang dần phục hồi trí nhớ sau tai nạn xảy ra với Hàn Phong không?
– Huynh cũng không rõ lắm, nhưng huynh…
Lạc Hy nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào đại huynh của mình.
– Nhưng sao hả huynh? Huynh có thể nói cho Nhạn nhi chút tin tức của Hàn Phong uội ấy bớt lo lắng được hay không?
Vương Du lắc đầu ngao ngán.
– Huynh rất muốn, nhưng thật sự, huynh không có chút tin tức gì của Hàn Phong hết. Sau vụ việc Nhạn nhi đào hôn đó, huynh không hề thấy cha nhắc đến Hàn gia.
– Gì chứ? Ngay cả huynh cũng không biết gì sao? Vậy là mọi tin tức về Hàn Phong đều mù mịt.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.