Bạn đang đọc Duyên Nợ – Tiểu Thiên Yết: Âm Mưu Chiếm Đoạt!
Sau cái ngày đen tối đó, Lạc Nhạn tự nhốt mình trong phòng, không nói chuyện với bất kỳ ai, kể cả cha mẹ hay đại huynh đại tỷ của mình. Giờ đây trông nàng như người mất hồn. Trong lòng nàng giờ đây ngọn lửa hận thù đang dâng cao, càng lúc càng cao. Nàng vừa căm phẫn, vừa ghê tởm Hàn Phong. Hàn Phong gắn bó với nàng suốt thời thơ ấu là người hiểu lý lẽ, thấu tình đạt lý, hết mực yêu thương chăm sóc nàng. Nhưng giờ đây, Hàn Phong mà nàng vừa gặp hôm qua là một kẻ đê tiện, vô sỉ, khiến nàng mỗi khi nghĩ tới lại cảm thấy ghê tởm, đáng khinh bỉ. Hắn giờ đây đã khác xa trước kia, khác xa với Hàn Phong- người bạn thời thơ ấu thân thiết của nàng nữa, mà giờ đây hắn đã thay đổi, đã trở thành một kẻ rẻ tiền, đáng khinh mạt.
***
Một ngày trước, tại Hàn gia.
– Lạc Nhạn… Lạc Nhạn… nàng khoan đi đã…
Khi bóng Lạc Nhạn đã đi khuất khỏi căn phòng tội lỗi đó, người phụ nữ đó lên tiếng:
– Đứng lại! Phong nhi à, chàng… định đi đâu vậy?
– Bà… bà… bà đúng là đồ đê tiện, hèn hạ… ĐỒ TIỆN NHÂN…
Hàn Phong gào thét lên một tiếng đau đớn, phẫn uất. Nhưng người đàn bà đó vẫn thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra, vẻ mặt vẫn tươi cười một cách giả tạo. Trông thật ghê tởm, gợi lên cảm giác kinh sợ trong lòng Hàn Phong.
– Hô hô hô… giờ ngươi mới biết điều đó hay sao? Vì mục đích của ta, bất cứ điều gì ta cũng có thể làm. Ngay cả giết người. Ngươi chắc cũng nhớ chuyện hai năm về trước chứ? Ha ha ha…
– Đồ tiện nhân. Bà đã là thiếp của cha ta rồi, bà đã có thể đứng một chỗ mà huơ tay chỉ đạo, cớ sao còn ve vãn, phá hoại nhân duyên của ta? Bà… bà… thật là độc ác mà.
– Ngươi muốn nói gì cũng được, nhưng nếu ngươi không làm theo lời của ta, không giúp ta đoạt được mục đích thì Vương nhị tiểu thư đáng yêu của ngươi, sẽ có kết cục thảm hại hơn hai năm trước đó…
– Bà… bà… bà dám động đến một sợi tóc của nàng ấy, ta sẽ không để bà sống yên ổn đâu. Dù có chết ta cũng phải giết bà… Đồ tiện nhân bỉ ổi…
– Ha ha ha… Hai năm trước ta đã làm rồi đó thôi, tiếc là cô nương ấy chưa có duyên với âm phủ, chỉ bị mất trí nhớ thôi… ha ha ha…
– Bà… bà…
– Sao? Cứng họng rồi chứ gì? Biết điều thì ngoan ngoãn giúp ta đoạt được thứ ta muốn, hãy cùng ta diễn vở kịch này cho tới phút cuối đi, hãy giúp ta thâu tóm cái gia sản này. Đương nhiên khi ta đạt được mục đích, ta sẽ không quên chàng đâu, Phong nhi à…
Thì ra đó là thiếp của Hàn lão gia, vậy mà còn lả lướt, liếc mắt đưa tình với hàn
Phong. Thật là đê tiện. Ả lả lướt lại gần chỗ Hàn Phong, ngồi vào lòng hắn, đưa đôi bàn tay lên vuốt ve má hắn. Đột nhiên Hàn Phong bật dậy, khiến người đàn bà đó ngã lăn xuống đất một cách không thương tiếc.
***
Tại đại sảnh của Hàn gia trang.
Sau cuộc trò chuyện chỉ có hai người trong phòng của Hàn Phong. Chàng bèn chạy đuổi theo Lạc Nhạn. Nhưng mọi chuyện càng ngày càng trở nên tồi tệ hơn.
– Được… được… từ giờ Vương Lạc Nhạn và Hàn Phong coi như không quen nhau, không còn là bằng hữu gì nữa, mà sẽ chỉ có thể là kẻ thù…
– ĐƯƠC…
Tiếng thét quả quyết của Hàn Phong đã làm tan nát trái tim của người con gái tuổi 16, ngây thơ trong sang, trở thành một vở hài kịch cho những kẻ vụ lợi cười hả hê. Thật đáng khinh bỉ, chỉ vì tiền tài của cải mà bất chấp tất cả, không ngại làm những việc trái lương tâm, mưu hại chúng sinh. Đây quả là một người đàn bà có dã tâm, là một người đàn bà độc ác, nham hiểm.