Đọc truyện Duyên Nợ Đào Hoa (Đào Hoa Trái) – Chương 58
Một làn hương thơm nhàn nhạt bay đến trước mũi. Bản tiên quân mấy ngàn năm chưa từng phong lưu trở lại, không nghĩ đến trước khi lên tru tiên đài, vậy mà còn ôm được một thân ngọc mềm mại ngát hương trong lòng thật là có lời. Thiếu nữ vội vàng từ trong lòng ta tránh ra, ngay cả chiếc cổ trắng ngần cũng trở nên đỏ bừng, cúi người thi lễ, vội vã cúi đầu kéo váy chạy đi. Ta rút tay ra khỏi tay Thiên Xu, kéo cái gì đó trên đầu xuống, đúng là một cái khăn mỏng màu hồng nhạt, hương thơm xông thẳng vào mũi. Bản tiên quân cầm chiếc khăn trong tay, nhìn thẳng vào.
Bỗng nhiên có một người dừng lại ở trước mặt ta, kéo dài giọng nói: “Vị lão gia này, thật là vừa khéo. Chiếc khăn của Tình Tiên cô nương chúng ta lại rơi trên người ngài, rõ ràng đúng là duyên phận, lão gia có muốn vào trong lầu của chúng ta ngồi một chút không?”
Cái khăn này không phải là của cô nương vừa mới va phải lúc nãy sao?
Một phu nhân có bộ dáng tú bà từ trong lầu có màn lụa mỏng nhẹ bay cầm cái khăn vẫy vẫy trong tay đi đến gần: “Vị lão gia này, ngài nhặt được khăn của Tình Tiên, nàng đặc biệt nhờ lão thân ra đón ngài, thỉnh ngài vào uống chén trà, nói tiếng tạ ơn. Thỉnh lão gia ngàn vạn lần đến thưởng dung nhan này.”
Bản tiên quân ở trên trời suốt mấy ngàn năm, quả thật đã trải qua nhiều tang thương. Một cái khăn thơm muốn kéo ta vào ván cờ mỹ nhân, ta chợt dừng lại một chút, lại cúi đầu nhìn nhìn người bên cạnh trước tiên.
Hoành Văn nắm áo choàng của ta, đang mang theo nét mặt tò mò mà nhìn. Ta khụ một tiếng, lại nhìn Thiên Xu, cũng đang mang theo nét mặt ngỡ ngàng nhìn xung quanh. Ta ngẩng đầu cười gượng nói: “Tại hạ mang theo ấu tử, hôm nay thật không tiện, nhận được hảo ý của cô nương, thỉnh ma ma đem khăn này kính trả cô nương, hôm nào đó có thời gian, lại đến viếng thăm.”
Tú bà che miệng cười nói: “Lão gia thật là một người dè dặt, đúng lúc hôm nay có duyên, chỉ là một ly trà mà thôi, với lại tuổi tác của hai vị tiểu thiếu gia đây cũng nên biết được nhân sự (*chuyện đời), trong đám nữ nhi của lão thân, đang có đứa xấp xỉ tuổi với tiểu thiếu gia, có thể làm bạn chơi đùa. Lão gia cứ vào trong, uống chén trà, nghe khúc nhạc, nữ nhi của lão thân rất hân hạnh được ngài nhận tấm lòng cảm tạ này.”
Sự tò mò trên gương mặt Hoành Văn càng lúc càng nhiều, mồ hôi lạnh của bản tiên quân lã chã rơi xuống, mang theo hai đứa trẻ Hoành Văn Thanh Quân và Thiên Xu Tinh Quân vào kỹ viện chơi, bị Ngọc Đế biết được, ta chỉ sợ ngay cả tru tiên đài cũng không cần phải lên, trực tiếp dùng một đạo thiên thiểm cực lớn chém ta tan thành khói bụi cho gọn gàng rảnh nợ.
Ta nghiêm mặt nói: “Đa tạ hảo ý của cô nương và ma ma, thật sự là không có thời gian, hi vọng có thể thứ lỗi.”
Tú bà thương tiếc nói: “Lão gia cứ khăng khăng như vậy, chẳng lẽ là ngại……”
“Chẳng lẽ là ngại thiếp thô tục, không thể hầu hạ lão gia được vừa lòng sao?” một cô nương vận xiêm y ngân hồng, dung mạo xinh đẹp đứng ngay trước mặt ta, đúng là giai nhân ỷ lan nhàn vọng(*tựa bên thành lan can nhàn nhã nhìn xa). Hàng lông mày như dãy núi xinh tươi, đôi mắt như làn thu thủy ẩn tình, khuôn mặt trong sáng như vầng trăng, cái eo thon thả uyển chuyển, như sương mai lúc bình minh, càng giống một khu vườn nở đầy hoa xuân hơn.
Ta lại cười nói: “Được giai nhân mời, vốn là một việc may mắn, thế nhưng tại hạ hôm nay quả thật có việc, ngày khác rảnh rỗi, nhất định xin cô nương tặng tại hạ một chén trà thơm, nếu có thể nghe được tiếng đàn nữa, lại càng tam sinh hữu hạnh (*có phúc ba đời).”
Giai nhân liền cười, như phi hà (*áng mây màu bay bay) làm say lòng người: “Công tử xem ra hôm nay quả thật không tiện, thiếp không dám cố chấp giữ chàng, hi vọng công tử nhớ kỹ hẹn ước hôm nay, thiếp ở bên song cửa, ngày ngày mong mỏi. Chiếc khăn này, nếu đã có duyên cùng công tử, công tử nếu không chê, xin nhận lấy, tạm thời lấy làm tín vật ước hẹn.”
Ta đành phải cầm lấy khăn sa (*khăn mỏng), cất vào trong ngực áo, Hoành Văn ở bên cạnh bỗng nhiên hắt xì một cái. Ta vội cúi đầu nói: “Làm sao vậy?” Hoành Văn dụi dụi cái mũi nói: “Không có gì.” Rồi ngẩng đầu nhìn Tình Tiên cười cười, Tình Tiên bị hắn nhìn như vậy bất giác cũng thản nhiên cười một cái. Thu người cúi chào thi lễ, cùng quy nô (*kẻ hầu) và tú bà quay vào trong lầu. Ta nhịn không được nghĩ, nếu là ta và Hoành Văn lúc bình thường cùng nhau đứng ở chỗ này, cái khăn này nhất định sẽ không rơi xuống đầu ta.
Hoành Văn kéo kéo áo choàng của ta: “Khi nào trở về.”
Ta nói: “Bây giờ liền trở về.”
Sau khi về đến tiểu viện, liền muốn dùng bữa trưa, Hoành Văn và Thiên Xu đều đối với bánh bao của Hoàng Tam Bà nhớ mãi không quên, cứ dài cổ ra đợi thức ăn được bưng hết lên bàn, liền hỏi: “Sao không có bánh bao?”
Ta nói: “Bánh bao ăn hết rồi, buổi tối ta cho người mua một chút về ăn.”
Hoành Văn và Thiên Xu lúc này mới vươn chiếc đũa ăn cơm.
Bản tiên quân đặc biệt nhờ trù nương (*đầu bếp nữ) xào một khay trứng chim cho hồ ly ăn, ăn xong cơm trưa, Hoành Văn liền vui vẻ mà cầm cái khay nhỏ tự mình cho hồ ly ăn.
Mao đoàn tạm thời được an trí trên một cái giường mềm mại trong tiểu sảnh, bản tiên quân mặc dù dùng tiên thuật giúp nó trị thương, nhưng thương tích của nó vẫn chưa lành hẳn, mệt mỏi lại vô cùng suy sụp. Hoành Văn đút trứng chim cho nó, nó ăn từng đũa từng đũa, Thiên Xu ở bên cạnh càng thêm hứng thú mà nhìn. Sau khi ăn xong trứng chim, mao đoàn phịch phịch lạch cạch liếm liếm tay Hoành Văn.
Hoành Văn vuốt ve lưng nó nói: “Ta nghe Tống Dao gọi ngươi là Mao Đoàn, ngươi có phải tên là Mao Đoàn hay không?”
Mao đoàn khẽ mở mi mắt, oán hận mà nhìn chòng chọc ta một cái. Bản tiên quân nói: “Thật ra tên của nó là Tuyên Ly.”
Hoành Văn lập tức vuốt ve nó gọi hai tiếng “Tuyên Ly, Tuyên Ly”, Thiên Xu cũng nói: “Tuyên Ly, cái tên này nghe thật hay.” Hồ ly ở trong lòng bàn tay Hoành Văn cọ cọ, khóe mắt lại chảy ra chút thuỷ châu (*nước mắt).
Sáng sớm ta liền phân phó nha hoàng và tiểu tư thu dọn một gian sương phòng khác, khi ngủ trưa từng người đều có thể quay về phòng mình ngủ. Ta đưa Thiên Xu vào trong phòng hắn, lại đưa Hoành Văn trở về trong phòng hắn, khi đang muốn từ trong phòng Hoành văn đi ra, thì Hoành Văn ở phía sau ta nói: “Uây, ngươi không ngủ sao, vì sao lại đi ra ngoài?”
Ta nói: “Sương phòng của ta đã thu dọn xong rồi, ngươi không cần lại chen chúc cùng ta, ngủ ngoan đi.”
Hoành Văn nói: “A, sương phòng của ngươi ở nơi nào?”
Ta nói: “Ngay cuối hành lang gấp khúc.”
Hoành Văn nói: “Trông như thế nào?”
Ta đành phải nói: “Chi bằng ta đưa ngươi đi xem thử?”
Hoành Văn nói: “Được.”
Ta dẫn Hoành Văn vào trong sương phòng vừa mới thu dọn, cái sương phòng này ở cuối hành lang gấp khúc, không sáng sủa bằng phòng của Hoành Văn và Thiên Xu, có thể nhìn thấy ao nước ở hậu viện, nếu là mùa hè, cảnh sắc hẳn là không tồi, nhưng lúc này sắp bước qua mùa đông, trong ao nước chỉ thỉnh thoảng có vài cái lá tàn lay động, chẳng có gì để xem.
Hoành Văn ở trong phòng dạo qua một vòng, vịn cửa sổ nhìn ra ngoài một lúc, lại ngồi xuống giường sờ sờ chăn.
Ta thật cẩn thận hỏi hắn: “Ngươi nếu muốn nán lại ở trong phòng này một lát, vậy thì cùng ta ngủ trưa đi?”
Hoành Văn suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Được.”
Ta tuy không được gì nhưng lại có được một giấc ngủ trưa có lời, nhìn thấy Hoành Văn nằm trên giường, trong tâm địa xấu xa chợt dấy lên cảm giác vui sướng. Khi ta khoan thai cởi ngoại bào muốn lên giường nằm, chiếc khăn mà Tình Tiên tặng liền từ trong ngực áo nhẹ nhàng rơi xuống. Ta nhặt lên nhìn nhìn, giờ chót lại gặp phải vận đào hoa, cái mệnh trọn đời cô loan của ta chẳng lẽ có thể sửa lại.
Ta quay đầu lại nhìn người trên giường, Hoành Văn đang nằm trên gối, đôi mắt đen láy sáng bóng nhìn ta, ta cất khăn sa đi, nằm xuống giường. Hoành Văn nhích gần đến bên người ta, ngáp một cái, nhắm mắt lại. Ta giúp hắn kéo chăn lên đắp thật chặt, cũng nhắm mắt lại.