Duyên Nợ Đào Hoa (Đào Hoa Trái)

Chương 29


Đọc truyện Duyên Nợ Đào Hoa (Đào Hoa Trái) – Chương 29

Ta kéo cái ghế dựa qua ngồi xuống, Hoành Văn thấp giọng nói: “Chưa bao giờ thấy ngươi đem quy củ của thiên đình để ở trong lòng, chẳng lẽ chuyện tình của Thiên Xu và Nam Minh đã khiến ngươi giác ngộ?”

Ta cười gượng: “Cũng gần như vậy.” Rồi đứng dậy đi đến bên giường, “Đúng rồi, hôm nay may mắn được ngươi chuẩn bị dùm bát dược linh chi thảo, đa tạ đa tạ.”

Hoành Văn miễn cưỡng nói: “Nhớ là ngươi nợ ta một chầu rượu là được. Kỳ thật ta cũng muốn xem thử, ngươi đem cái gọi là nợ nần trả hết cho Thiên Xu rồi, thì sau này có thể làm những gì.”

Ta nói: “Đương nhiên là Ngọc Đế phân phó Mệnh Cách an bài cái gì thì ta làm cái nấy.” Nhắc mới nhớ Mệnh Cách lão nhân nhiều ngày nay không hề có động tĩnh gì, hết sức kỳ quái.

Hoành Văn nhích vào bên trong giường chừa chỗ cho ta, ta liền nằm xuống bên cạnh, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện: “Đúng rồi, Nam Minh không phải vẫn còn bị hồ ly giam ở trong động sao. Hồ ly ở đây không đi, Nam Minh nhất định đang ở trong động chịu đói, ta nếu đã cứu Mộ Nhược Ngôn, có hay không nên phát thêm một cái thiện tâm, nói hồ ly thả hắn ra để hắn cùng Mộ Nhược Ngôn diễn trọn màn kịch này.”

Hoành Văn ở bên cạnh ta cúi đầu cười.

Ta hỏi hắn, “Ngươi cười gì vậy?” Hoành Văn nói: “Không có gì, chỉ cảm thấy lời ngươi nói thật thú vị.”


Tảng sáng hôm sau ta lại vào phòng Mộ Nhược Ngôn ngồi, an ủi chưởng quầy vẫn đang kinh tâm lo sợ.

Tiểu nhị liền tìm một bộ cờ, Hoành Văn giúp ta chơi cờ giải buồn, hồ ly nằm ở trên ghế bên cạnh Hoành Văn, bọn tiểu nhị đi qua đi lại đều nhìn trộm nó.

Bản tiên quân cùng chơi cờ với Hoành Văn suốt mấy ngàn năm, chưa từng thắng được hắn, hôm nay vẫn như mọi khi u sầu mà nhận thua. Chưởng quầy ân cần mà phân phó người đem cơm trưa đến trong phòng, năm dĩa thức ăn cùng một bầu rượu, còn có một tô canh nóng.

Tiểu nhị đặt tô canh nóng lên bàn, mở cái nắp đậy ra, khoảnh khắc mà hơi nóng tỏa ra nghi ngút, tựa như lớp sương mù mờ ảo trong không trung, Mộ Nhược Ngôn nằm trên giường khẽ cử động.

Bản tiên quân trong miệng vẫn còn đang nhai một khối đậu phụ khô, tròn mắt nhìn Mộ Nhược Ngôn khẽ vận động nửa thân mình, mơ màng mà nhìn về phía này.

Chưởng quầy đích thân châm rượu giúp bản tiên quân và Hoành Văn, cầm bầu rượu sửng sốt, đến khi biết được, Mộ Nhược Ngôn ở trên giường đã khom nửa người dậy một lúc lâu, chưởng quầy tận mắt thấy hắn có thể tự mình ngồi dậy, tựa như tận mắt thấy hằng nga bay lên cung trăng, kích động đến nỗi cả người run rẩy, run rẩy một hồi, rầm một cái quỳ sạp xuống mặt đất, “Đạo trưởng thật sự là thần tiên sống! Đạo trưởng thật sự là thần tiên sống!”

Ta vuốt râu mỉm cười, trước tiên là mỉm cười với chưởng quầy, rồi lại quay sang mỉm cười với Mộ Nhược Ngôn. Đến khi tính mở miệng nói chuyện, mới phát hiện đậu phụ khô còn còn chưa có nuốt hết, vì thế từ từ mà nuốt xuống, rồi lại mỉm cười, trước tiên là nói với chưởng quầy: “Đưa tay cứu khổ, cần gì phải khách khí.” Lại dùng thanh âm hoà nhã hỏi Mộ Nhược Ngôn vẫn còn đang ở trên giường, “Công tử cảm thấy thân thể đã khá hơn chưa?”


Mộ Nhược Ngôn chăm chú nhìn ta, trên mặt còn có chút ngỡ ngàng, chưởng quầy nói: “Công tử, ngài bệnh đã nhiều ngày nên nhân sự xảy ra gần đây vẫn còn chưa biết, cũng may có tiên dược của vị đạo trưởng đây. Công tử bây giờ cảm thấy thân thể thế nào rồi?”

Nét ngỡ ngàng trên gương mặt Mộ Nhược Ngôn cũng tắt dần đi, dường như là đã thanh tỉnh lại, hắn ngổi thẳng dậy, trên gương mặt vẫn mang theo một chút tang thương và nụ cười tự giễu cợt mình, lại chỉnh đốn lại sắc mặt, xốc chăn lên, hiệu lực của kim la linh chi thảo quả là cao, hắn cư nhiên vừa tỉnh lại đã có thể đứng lên, tiểu nhị đến bên cạnh khoác ngoại bào lên người giúp hắn, rồi hắn lại nhìn ta: “Y phục không chỉnh tề, mong thứ lỗi. Nghe nói là đã làm phiền đạo trưởng cứu tại hạ.” Ta đứng dậy, hai tay tạo thành hình chữ thập, “Chỉ là bần đạo đi lại trên giang hồ có thu thập được một ít tiên thảo để cứu người thôi, thí chủ thân thể có thể bình phục thì tốt rồi.”

Mộ Nhược Ngôn nói: “Tại hạ chỉ là một thư sinh, không có gì để báo đáp ơn của đạo trường, thỉnh đạo trưởng nhận cái dập đầu này của tại hạ, tạm xem như là cảm tạ ngài.”

Khi hai chăn hắn vừa muốn khụy xuống, ta sửng sốt, Mộ Nhược Ngôn vậy mà lại muốn quỳ xuống dập đầu với ta? Một người không cần đến sinh mạng của mình như hắn lại có thể quỳ xuống dập đầu với kẻ đã cứu mạng mình, đây không phải là trò cười sao.

Trong lòng ta nghĩ như vậy, chân không biết như thế nào đã sớm bước ra ngoài, đưa tay ra ngăn Mộ Nhược Ngôn lại khi hắn còn chưa hoàn toàn quỳ hẳn xuống. Trên bàn có tiếng chén rượu vừa được buông xuống, ta buông tay lui về phía sau, lại chắp tay, “Thí chủ đừng đáp lễ quá nặng, bần đạo nhận không nổi nhận không nổi.”

Mộ Nhược Ngôn nói: “Đạo trưởng không chịu nhận cái dập đầu này, vậy thì tại hạ chấp lễ với ngài vậy.” Rồi hắn chắp tay cúi chào. Ta không biết làm sao, đành xoay người lại cũng chắp tay cúi chào với hắn.


Mộ Nhược Ngôn nói: “Đạo trưởng chi ân, mai này khi có đủ khả năng, nhất định sẽ báo ơn này, kẻ hèn họ Nghiêm, tên là Mộ, xin thỉnh giáo tiên hiệu của đạo trưởng.”

Thiên Xu sau khi hạ phàm quả thực vẫn khó lường như trước, sau khi bất tỉnh vừa mới đứng lên, nhanh như chớp đã lập tức bịa ra cho mình một cái tên giả.

Ta lại chắp tay: “Thí chủ quá lời, bần đạo thật sự không dám nhận. Bần đạo hư hào (*tên hiệu thường gọi) là Quảng Vân Tử, người khác gọi bần đạo là Quảng Vân đạo nhân.”

Rồi lại dông dài một lúc, cả hai cứ khách sáo qua lại với nhau, ta thuận tiện nói: “Thí chủ thân thể vừa mới khởi sắc, cần phải tĩnh dưỡng vài ngày, không thì sẽ bị nhiễm phong hàn, trước tiên cứ lên giường nằm tĩnh dưỡng vài ngày đi.”

Mộ Nhược Ngôn nói: “Đa tạ đạo trưởng,” rồi lại nhìn lên bàn, nói, “Tại hạ quấy rầy đạo trưởng và các vị đây dùng cơm thật ngượng ngùng.”

Ta cười gượng, rõ ràng là chúng ta ở trong phòng hắn ăn uống, hắn còn nói khách khí như vậy. Hắn lui về phía giường ngồi xuống thấy Hoành Văn nghiêng mặt nhìn, cười cười với hắn.”Công tử khách khí, vốn là ta ở đây quấy rầy người mà.”

Mộ Nhược Ngôn dường như bị nguyên một thau nước lạnh trút thẳng xuống đầu, lập tức giống như hóa đá tại chỗ.

Ánh mắt kỳ dị, sắc mặt trắng bệch.


Hoành Văn thản nhiên đứng dậy, “Xem ra công tử vẫn còn nhận ra tại hạ.”

Chưởng quầy đứng ở bên cạnh nhìn thấy, “Hóa ra nhị vị công tử như thề mà lại quen biết nhau, trách không được đạo trưởng đây vì sao lại lo lắng chữa trị cho công tử. Haha, haha, Hóa ra các vị đều là cố nhân. Tương phùng tại tiểu ***, thật là có duyên, haha.”

Bản đạo trưởng chỉ muốn làm người ngoài cuộc, đành đứng yên tại chỗ.

Mộ Nhược Ngôn nhìn thấy Hoành Văn, nói giọng khàn khàn: “Ngươi……”

Hoành Văn nói: “Gặp lại ở đây, xem như duyên phận, công tử bệnh nặng vừa hồi phục, xem như vừa sống lại một kiếp. Chuyện ngày đó, chỉ là bất đắc dĩ mà xảy ra, đơn giản cứ xem nó như chuyện xưa, quên nó đi, cứ bình thường là được.”

Nói rồi chắp tay, nói với chưởng quầy: “Làm phiền đem đồ ăn đưa xuống dưới lầu, ta và đạo trưởng sẽ xuống dưới dùng, để cho vị công tử đây tĩnh dưỡng.”

Chưởng quầy liền đáp ứng, bọn tiểu nhị nhanh chân lẹ tay thu dọn chén đĩa. Hồ ly cọ cọ thân mình nhảy xuống ghế, rồi phóng nhanh lên trước ngực Hoành Văn. Hoành Văn ở bên cạnh ta thấp giọng nói: “Ngươi muốn lưu lại nơi này, hay là muốn cùng ta xuống dưới dùng cơm?”

Ánh mắt của Mộ Nhược Ngôn lúc này cũng dừng lại đây, trong mắt hào quang lóe ra, so với khi nãy khác nhau rất lớn. Đầu ta có chút choáng váng. Chắp tay nói: “Thí chủ xin cứ tĩnh tâm mà nghỉ ngơi đi, bần đạo cáo từ trước.” Nói rồi đi theo sau Hoành Văn ra khỏi cửa, trong chớp mắt xoay người lại, liền bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Mộ Nhược Ngôn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.