Duyên Nợ Đào Hoa (Đào Hoa Trái)

Chương 15


Đọc truyện Duyên Nợ Đào Hoa (Đào Hoa Trái) – Chương 15

Bản tiên quân vừa kinh ngạc, vừa hiện thân: “Mao đoàn, ngươi dám làm càng?”

Hồ ly là loài đứng đầu trong chuyện tình ái, hắn ôm lấy Hoành Văn, xem bản tiên quân như một nắm khí. Bàn tay Hồ ly sờ soạn mò mẫm khắp người Hoành Văn, rõ ràng cố tình sờ mó khắp nơi cho bản tiên quân xem mà.

Hoành Văn, Hoành Văn thần thanh khí sảng (*ý nói tinh thần bình tĩnh không lay động), vả lại dáng vẻ tựa hồ như không bị quản chế, từ khoảnh khắc mà ta vào phòng đã nhận ra rồi, mãi cho đến khi ta hiện thân, đôi mắt ấy chỉ mải nhìn hồ ly kia, mặc cho hồ ly tùy ý nói chuyện rồi động thủ trên người hắn như muốn để cho ta xem vậy.

Chẳng lẽ Hoành Văn đã phải lòng mao đoàn?

Đến mức như thế này? Hồ ly tinh bộ dáng quả nhiên không tồi, nhưng sao mà so được với dáng vẻ lỗi lạc của bản tiên quân.

Dù cho đôi mắt phượng này, cũng có thể có trên gương mặt bất kỳ nam nữ nào, nhưng ở đây có chút khác biệt. Đôi mắt chỉ có thể xuất hiện trên gương mặt nữ tử kia, phải gọi là đôi mắt phượng tuyệt mỹ khiến cho người ta hồn siêu phách lạc, đôi mắt của quốc sắc thiên hương, đã từng có trong thơ trong tranh của cổ nhân; vậy mà đôi mắt như thế lại có ở trên gương mặt của một nam tử, chính là một đôi mắt phượng hùng dũng oai vệ, khi trợn mắt lên, đúng là màu mắt đỏ thẫm như màu da của Quan nhị gia.

Bản tiên quân khâm phục sự can đảm của hồ ly, bản thân không muốn ra tay quá nặng, thế nhưng hồ ly kia càng lúc càng quá đáng được nước làm tới, lại sờ soạn những chỗ không nên sờ, ta nhất thời không kiềm chế được, niệm điện quyết, một đạo thiên thiểm hướng đầu hồ ly mà bắn ra. Hồ ly có vài năm đạo hạnh, lách mình tránh né, lung khởi yêu khí đến chắn. Nhưng thật ra hắn chỉ tránh được một nửa, lảo đảo lui từng bước, phun ra một ngụm máu đen, tựa vào bên cạnh bàn mà há mồm thở dốc.


Ta đến bên cạnh Hoành Văn thắp sáng ngọn đèn, hồ ly đưa đôi mắt u oán lên nhìn Hoành Văn, rồi lại suy sụp nhắm lại, “Hóa ra tiên quân dùng ta để làm bình phong, mà thôi, có thể gần gũi với tiên quân một lần, tâm ta đã toại nguyện.” Rồi lại giương đôi mắt nhìn ta, “Ngươi bắt ta đi.”

Hoành Văn tiến lên từng bước, đứng ở trước người ta nói: “Việc này không thể trách ngươi, ngươi đi đi. Vừa rồi là do ta nổi hứng muốn trêu đùa vị nguyên quân này, mới mượn tay ngươi giúp ta. Bây giờ nghĩ lại, đặt mình trong hoàn cảnh của ngươi, ta đối với ngươi như vậy thật là không phải.”

Hồ ly lau lau vết tơ máu nơi khóe miệng, chậm rãi mà đứng thẳng dậy, hai mắt sầu bi, “Tiên quân lại trêu chọc ta nữa rồi, ta vốn chỉ là một con yêu tinh, trong lòng tiên quân bất quá cũng chỉ là một mao đoàn có dáng dấp như một con người, ta lại làm những việc như thế đối với tiên quân nhất định người cảm thấy ta thật dơ bẩn xấu xa. Ta đến đây đã tính trước không dễ gì bảo toàn tính mệnh mà trở về, có thể chết ở trong tay tiên quân ta thấy rất thỏa mãn.”

Ngôn ngữ vô cùng xúc động, khiến bản tiên quân nhịn không được mà thổn thức.

Hoành Văn bước lên phía trước từng bước, bất quá chỉ còn cách hồ ly khoảng một thước, từ tốn nói: “Ngươi khi nãy nói với ta những lời đó, kỳ thật trong lòng ta có chút vui mừng. Mấy ngàn năm nay chưa hề có ai nói với ta những lời như vậy, ta không thể ứng với ngươi, cũng bởi vì ta là tiên.” Rồi cười khẽ một tiếng, “Ngươi kỳ thật vẫn chưa làm gì ta, ta cũng không có mất mát gì cho ngươi, trở về dưỡng thương đi.”

Hai tai Hồ ly run rẩy, thấp giọng nói: “Trước đó vài ngày tiên quân hạ giới, liền dừng chân tại núi của ta mà tu luyện, ta vốn là ham muốn tiên khí trên người tiên quân, vừa đến gần nhìn, rốt cuộc lại không quên được tiên quân, vừa rồi theo đuôi đến tận đây, tối nay đường đột. Trong lời nói của tiên quân khi nãy, hàm ý trong đó ta đã hiểu. Chính là……” Hai mắt hàm chứa quyến luyến, nhìn chằm chằm Hoành Văn thật lâu, “Nếu có một ngày ta đắc thành tiên quả, có thể cùng tiên quân tái tụ (*sum họp) tại Vân Uyển, để thỏa lòng nhớ mong không?”

Hoành Văn gật đầu nói: “Được, ta đồng ý với ngươi. Ngươi cần phải nhớ kỹ, ta chức hàm Hoành Văn Thanh Quân.”


Đôi mắt Hồ ly sáng lên: “Hóa ra người gọi là Hoành Văn Thanh Quân. Cũng phiền Thanh Quân nhớ rõ, ta tên là Tuyên Ly.”

Bản tiên quân cười hì hì tiến lên từng bước, “Tại hạ Tống Dao Nguyên Quân, nếu sau này ngươi thành tiên muốn báo thù đêm nay, cũng có thể tới tìm ta.” Hai tai Hồ ly run run lên, móng vuốt ngay cả nâng cũng không thèm nâng lên, thấy ta vừa nãy ở trước mặt Hoành văn mà gọi hắn là mao đoàn, tổn thương hắn vô cùng.

Bản tiên quân từ trước đến nay rộng lượng, không thèm tính toán với mao đoàn như hắn, nhìn thấy hắn muốn chạy khỏi đây, vội đến phía trước ngăn lại không thể không nhắc nhở mà giảng giải một câu: “Mao đoàn…… A, là Tuyên công tử mới đúng, ngươi đoạn tuyệt với chuyện tình ái, sẽ không đi quấy rầy nữ tử bình thường, tu luyện tà pháp thái âm bổ dương này, đây là chuyện tốt. Nói không chừng vì nguyên nhân như vậy mà ngươi mới có tiên duyên, nhưng ngàn vạn lần không được vì chuyện không chính đáng mà quấy rầy nam tử thanh tú. Muốn lấy dương bổ dương thì hiệu quả sẽ ngược lại, một lòng tu đạo thì cần phải thanh tâm quả dục (*ngăn lại ham muốn, tâm luôn trong sáng), thần thanh ắt khí minh, khí minh ắt……”

Hồ ly hóa thành cơn gió mà bỏ đi, đem mấy lời chưa kịp nói hết của bản tiên quân mà vứt vào bóng đêm.

Hiếm khi được bản tiên quân luận đạo, hắn cũng không thèm nghe giáo huấn. Hoành Văn nhướng mày mà nói: “Ngươi suốt ngày cứ nói đâu đâu, bản thân cũng chỉ là tình cờ nhặt được kim đan mà hoá thành tiên, vậy mà lại đem phương pháp tu hành giảng giải thành đạo lý tỉ mỉ như vậy.”

Ta lặng lẽ nói: “Ở trên trời mấy ngàn năm, những điều này đều nghe đầy cả tai. Mao đoàn đêm nay được ôm ấp hưởng thụ lợi ích trên người Thanh Quân, lại nghe ta giáo huấn một phen, vừa đủ để mà hưởng thụ gần trăm năm.” Thị hầu Mộ Nhược Ngôn thành thói quen, nhìn thấy vạt áo trước của Hoành Văn bị hồ ly cào bung ra một chút, nhịn không mà thuận tay bước lên kéo khép lại, “Ta ở cạnh Thanh Quân mấy ngàn năm, mấy ngày này hằng đêm còn ngủ trên một cái giường, ta còn chưa làm mấy cái chuyện không chính đáng đó, ngược lại để cho mao đoàn kia cái gì cũng làm hết, trong lòng ta thiệt rất là đau.”

Hoành Văn tựa tiếu phi tiếu nhìn chằm chằm ta, “Vậy ngươi và ta cùng làm những chuyện không chính đáng đó thì như thế nào?”


Nhanh nằm lên người ta, gương mặt chậm rãi mà kề sát vào, đôi môi mềm mại mà ấm áp chợt tiếp xúc, bản tiên liền giật cả mình. Thiệt là kỳ quái, Ngọc Đế, Mệnh Cách, nói không chừng đang ở trên trời mà nhìn thấy áh.

Nhưng có một số việc, cũng chỉ cho phép ngươi thanh tỉnh một lát, tựa như đang ở trong hồ nước, y phục bị ướt là điều tất nhiên.

Hoành Văn đối với điều này tất nhiên không thông, do bị kích thích mà cứ cắn, liếm và tiếp xúc một cách tỉ mỉ, càng lúc càng mê người, ta nhịn không được mà ôm chặt thân thể hắn, quay đầu lại mà tận hưởng, chỉ cảm thấy đôi môi mềm mại kia tựa như một đầm nước, cam lòng mà đắm chìm ở bên trong. Đến khi ngẩng đầu lên, Hoành Văn hơi hơi mở to mắt, dưới ngọn đèn mập mờ, đôi môi nhuận hồng (*trơn bóng đỏ hồng) nhẹ nhàng rút ra và cười, bỗng nhiên tiến đến bên tai ta thấp giọng nói: “Hoá ra lại thú vị đến như vậy.”

Câu này thiệt làm cho người ta muốn chết áh, bao nhiêu dục vọng trong người bản tiên quân tựa như đầu công hồ ly kia mà rục rịch ngoi dậy, dùng lưỡi liếm liếm bên tai hắn. Người trong lòng khẽ nhúc nhích mà động đậy, may mắn vào lúc này, tâm linh nhiều năm tu luyện trên người bản tiên quân chợt trở về, đúng lúc thanh tỉnh, vịn lấy hai vai Hoành Văn mà đẩy ra ba tấc.

Hoành Văn bình mi (*hàng chân mày duỗi thẳng ra) nói: “Sao thế?”

Ta cười khổ: “Để tránh bị đem lên tiên bàn chém.”

Hoành Văn lui về phía sau một chút, không đồng ý mà nói: “Nếu thật sự như thế, ngươi thay Thiên Xu độ khí nhiều lần như vậy, sớm đã bị lôi đến tiên bàn chặt thành tám khúc rồi.”

Bản tiên quân im lặng châm chén trà lạnh uống.


Hoành Văn ngồi ở trên giường, tìm lấy chiết phiến mà bung ra quơ quơ, “Chỉ là hứng thú nhất thời, không phải là thật. dù cho có làm chuyện gì đó thật, không phải còn có phương pháo tu đạo mà hai ngươi vừa nói trong phòng khi nãy sao.”

Ta yên lặng buông chung trà xuống, Hoành Văn nói: “Hèn chi khi ngươi nói mệnh phạm cô loan, mỗi lần như vậy sắc mặt đều suy sụp, hoá ra là sự tình chốn nhân gian lại tuyệt diệu đến như thế.” Hắn thản nhiên tựa như rất say mê, bản tiên quân kinh hãi sợ sệt, “Thanh quân, ngươi và ta hạ giới chính là muốn thiết tình kiếp thay người khác, vạn lần không thể sinh thêm rắc rối, dính vào những chuyện như vậy. Chuyện này, nếu dính vào, chỉ biết là sẽ bị nó giày vò còn hơn chịu cực hình tra tấn tàn khốc.”

Hoành Văn lộ ra đôi mắt trong sáng mà nhìn chằm chằm ta, “Yên tâm đi, ta chỉ là có chút hiếu kỳ, nên muốn tìm hiểu thử thôi. Nhưng mà ngươi, nói cái gì mà sao giống như người đang bị giày vò vậy, hay là ngươi gạt thiên đình, lại động phàm tình?”

Ta cố mà cười: “Sao có thể ~~ chuyện năm đó chỉ là xúc động nhất thời mà thôi.” Rồi nói với Hoành Văn một tiếng ngủ ngon, liền quay về phòng ngủ.

Trở về thân thể của Lý Tư Minh, đoán được không bao lâu thì trời cũng sáng, Thiên Xu ngủ thật sự rất say, có lẽ là do tiên chướng (*tiên khí tiềm ẩn) của ta cùng tiên khí của hắn hoà hợp lại, an định tâm thần.

Ta ở trên giường mà trở mình qua lại, mới vừa rồi hôn được Hoành Văn, bản tiên quân ngủ được mới là lạ.

Năm đó ở thiên đình lần đầu tiên gặp Hoành Văn, tình cảnh lúc ấy thế nào?

Bản tiên quân hiện giờ, hoàn toàn nhớ rõ lại.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.