Duyên Nợ Ba Sinh

Chương 27


Đọc truyện Duyên Nợ Ba Sinh – Chương 27

“Tế, chỉ là kỉ niệm ba năm kết hôn thôi, đâu cần long trọng vậy chứ?” Khóe môi Cảnh Thần run rẩy cầm bản kế hoạch Phong Tế đưa cho cô, chỉ kết hôn ba năm thôi mà, còn muốn tổ chức tiệc rượu, gây chú ý quá.

Phong Tế cười, “Đây không phải ý của anh, là mẹ anh đưa cho anh.” Phong Tế nhấn mạnh chữ ‘anh’.

“ Lan Lăng?” Cảnh Thần nhíu mày, đừng trách cô không tôn kính trưởng bối, bà ta đâu coi Phong Tế – con trai mình, “Anh đâu còn liên quan đến chuyện người thừa kế nhà họ Phong nữa, sao bà ta lại còn tìm đến cửa?”

“Mặc dù anh buông tha Phong gia, nhưng hai đứa con kia của bà ta lại không buông tha”. Phong Tế cười trào phúng.

“Bà ta muốn anh làm hậu thuẫn cho hai người kia?” Trong nháy mắt Cảnh Thần sáng tỏ, cô rất kinh ngạc. Lan Lăng dựa vào cái gì nghĩ rằng Phong Tế chắc chắn sẽ giúp bà ta, vì bà ta là mẹ Phong Tế sao? Nhưng bà ta đã làm tròn trách nhiệm của một người mẹ chưa!

“Ừ.” Phong Tế nhún vai, khẳng định đáp án của cô.

“Do đó bà ta đưa ‘tài liệu’ này đến, muốn chúng ta tổ chức bữa tiệc, tạo khí thế cho hai người con trai của bà ta. Sao bà ta không nghĩ giờ sức khỏe ông nội còn rất tốt, cho dù muốn chọn người thừa kế thì cũng có thể phải đợi thêm nhiều năm nữa?” Nét mặt Cảnh Thần hơi khinh thường, “Tế, đôi khi em cảm thấy chỉ số thông minh của người ở thế giới này rất cao, nhưng đôi khi em lại thấy chỉ số thông minh của họ giảm một cách kinh khủng.”

Dù là Lan Lăng hay Đường Dương, bọn họ dựa vào cái gì cho rằng mọi người chắc chắn nhường bọn họ, nghe theo bọn họ?!

“Đừng nghĩ nhiều nữa.” Phong Tế vuốt tóc cô, cúi đầu hôn lên trán cô, “Ngày kỉ niệm kết hôn chúng ta sẽ đi du lịch, anh đã sắp xếp rồi.”

“Ba cục cưng thì sao, còn chuyện của công ty nữa?” Cảnh Thần cũng muốn đi du lịch để thư giãn, lúc ba cục cưng cai sữa cô đã về Cảnh Thị làm việc, hơn một năm nay quả thật lao tâm lao lực. Vợ chồng Cảnh Hoằng Hi lại rất tiêu sái, trong nhà có bảo mẫu nên thỉnh thoảng hai người cũng ra ngoài du lịch một phen.


“Anh đã liên lạc với ông nội và mẹ rồi.” Phong Tế cười âm hiểm, “Bọn họ đồng ý giúp chúng ta chăm sóc ba đứa bại hoại ấy. Mẹ về chẳng lẽ ba lại không về? Đến lúc đó việc của Cảnh thị giao cho ba, thật ra ba về hưu quá sớm, còn chưa đến 60 tuổi đấy, không phải thời điểm an hưởng tuổi già gì hết.”

“Tế, anh âm hiểm thật!” Cảnh Thần nói xong hung hăng hôn môi anh một cái, “Nhưng em thích!”

“Trong khoảng thời gian này em chơi với ba đứa bại hoại kia nhiều một chút, lần này chúng ta sẽ đi một tuần.” Nghĩ đến ba đứa nhóc nghịch ngợm gây sự trong nhà, Phong Tế lại cảm thấy đau đầu.

Ba bào thai quả thật quá thông minh lại nghịch ngợm hơn những đứa trẻ cùng tuổi, còn rất quấn quýt Cảnh Thần, khiến Phong Tế ăn không ít giấm chua. Quan sát rất lâu, hai người khẳng định ba đứa bé không phải xuyên không cũng như trọng sinh, làm bọn họ hơi mất mát.

Nhưng hai người nhanh chóng lấy lại tinh thần, con cháu có phúc của con cháu, nếu bọn họ đã sống lại thì không nên hoài niệm nữa. Giờ có thêm ba sinh mệnh ra đời, kiếp này như vậy là tốt rồi.

Có người quan trọng nhất trong đời ở bên cạnh, có người nhà, có con, hai người tin rằng kiếp này sẽ hạnh phúc hơn cả kiếp trước.

Vì kiếp trước có nhiều tiếc nuối, kiếp này chắc chắn sẽ không có.

Bởi bọn họ tin tưởng lẫn nhau, còn tin tưởng hơn bản thân mình.

“Tế, em rất lo, khi chúng ta đi rồi, ông nội và ba mẹ có thể ứng phó nổi ba đứa kia sao?” Cảnh Thần thoáng nhức đầu xoa thái dương, trẻ con quá thông minh cũng không phải chuyện tốt, người lớn muốn làm tấm gương tốt cũng khó, cảm giác không phải mệt mỏi bình thường.


Thật ra người lớn chẳng phải đều tốt hết, đôi khi biết rõ đó là thói quen không tốt nhưng lại không cách nào thay đổi được, nhưng ba mẹ là thầy giáo của con cái, nên không thể không thay đổi.

Cảnh Thần chính là ví dụ, cô đã làm mẹ, phải cố gắng rất lâu cũng chỉ thu lại được thói quen không tốt. Một đứa đã khó chứ đừng nói ba đứa, lại còn là ba đứa hiếu động, nên càng không thể hiểu nổi ba bào thai có tâm linh tương ứng.

“Tiểu Thần, anh nghe như thể em đang cười trên nỗi đau của người khác.” Phong Tế cười khẽ, không chút do dự vạch trần cô.

“Ai bảo ba cứ bắt cóc mẹ đi như vậy, giao hết mọi việc ở Cảnh Thị cho em, ông không sợ em làm công ty phá sản hả!” Cảnh Thần mếu máo nói, Cảnh Hoằng Hi quá coi trọng cô rồi, khiến cô không biết nên khóc hay nên cười.

“Em cũng thật là!” Phong Tế cưng chiều véo mũi cô, “Em xem Đường gia, Phong gia hay bất cứ một gia tộc nào có nhiều con cháu, ai mà không vì quyền thừa kế đấu đến ngươi chết ta sống chứ. Ba trực tiếp để em quản lý tất cả tài sản của ông, không biết có bao nhiêu người hâm mộ hai chúng ta đó.”

“Cho nên lúc trước Cảnh Thần mới được Đường Dương coi trọng, đáng tiếc…” Nói tới đây, Cảnh Thần hơi mất mát.

“Lâu vậy rồi mà em vẫn chưa nghĩ thông sao, Tiểu Thần? Nếu em không tới thì ba mẹ đã mất đi cô con gái của mình rồi. Giờ có em, bọn họ vẫn còn có thứ để tưởng niệm.” Phong Tế an ủi nói, anh biết cô vẫn băn khoăn chuyện này, nhưng chuyện này chỉ có thể để bản thân tự thông suốt. Ban đầu anh tỉnh lại trong thân thể này, những điều anh trải qua còn nhiều hơn cô.

“Em biết, nhưng vẫn cảm thấy mình không phải con gái ruột của ba mẹ, luôn thấy áy náy sao ấy.” Cảnh Thần cười nói, nhưng cười còn khó coi hơn khóc. Thi thoảng cô nghĩ mình chiếm hết tất cả của Cảnh Thần chân chính, đặc biệt là sự thương yêu của ba mẹ.

Phong Tế kéo cô vào lòng: “Tiểu Thần, sao em lại không phải con gái chân chính của ba mẹ. Máu thịt trong người em là do họ ban cho, em có trí nhớ từ nhỏ đến lớn, sau khi gặp chuyện không may họ vẫn tốt với em như trước. Tiểu Thần, ba mẹ không phải cái gì cũng không biết, nếu bọn họ đã thừa nhận em là Cảnh Thần, là con gái của họ, sao em cứ mãi để tâm vào những chuyện vụn vặt thế? Đôi khi anh nghĩ, có lẽ chúng ta chỉ có thêm ký ức của một kiếp thôi, khi thân thể này xảy ra chuyện, chúng ta đã sang thế giới khác trải nghiệp một kiếp, sau đó lại quay về…”


Cảnh Thần rúc vào ngực Phong Tế, nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh, cô cảm thấy hạnh phúc và yên ổn: “Tế, anh nói khoác nhé, tuy nhiên lời nói khoác này khiến em rất cảm động.”

“Bà xã, chúng ta nghỉ ngơi đi, mai còn đến công ty làm việc.” Giọng Phong Tế hơi mơ hồ, kéo chăn trùm kín hai người, từ trong chăn truyền ra tiếng cười và tiếng thở dốc của hai vợ chồng.

***

Xuống máy bay, Cảnh Thần vừa mở máy liền có cuộc gọi đến, cô ai oán nhìn Phong Tế, nhấn nút nhận cuộc gọi.

“Ba.”

“Hừ, đứa con gái bất hiếu này còn nhớ rõ người ba này sao? Ném Cảnh thị và ba đứa nhỏ cho ba mẹ, còn mình thì đi du lịch với Phong Tế, hả?” Giọng Cảnh Hoằng Hi tức giận, nhưng cẩn thận nghe kỹ sẽ thấy trong đó có sự dung túng và cưng chiều.

“Ba, chẳng phải còn có ông nội giúp sao? Ba xem con đã vất vả hơn một năm, lần này coi như cho con nghỉ phép một tuần đi, con và Phong Tế cũng kết hôn ba năm rồi. Ba với mẹ suốt ngày ra ngoài hưởng tuần trăng mật N lần, con gái ba cũng muốn nghỉ ngơi một chút chứ bộ.” Cảnh Thần làm nũng với Cảnh Hoằng Hi qua điện thoại, tuy biết Cảnh Hoằng Hi không nhìn thấy, song cô vẫn bày bộ dáng cô con gái nhỏ.

“Hừ! Bản thân ở bên ngoài phải cẩn thận, chỗ con đi thời tiết hơi lạnh, quần áo có mang đủ không? Không thì phải mua sớm đi, chơi thật tốt, Cảnh thị đã có ba, ba đứa nhỏ có mẹ con và ông nội Phong Tế, con và Phong Tế cứ nghỉ ngơi đàng hoàng, chơi thêm mấy ngày cũng không sao.”

“Vâng, cảm ơn ba ạ.” Sự ấm áp mà người nhà mang lại và sự ấm áp mà Phong Tế mang lại không giống nhau.

Thấy Cảnh Thần cúp máy, Phong Tế mới cười nói, “Ba không trách tội em đúng không?”

“Tế, lần sau anh còn không để em chào mọi người mới đi, em không chơi với anh nữa!” Cảnh Thần liếc anh, lớn vậy rồi còn thích chơi trò này.


“Ngốc, với người khác là không từ mà biệt, em tưởng anh không nói với ba mẹ và ông nội thật à?” Phong Tế vỗ vỗ đầu cô trấn an, “Phần tài liệu mẹ anh đưa ấy, anh cho ba vị trưởng bối xem rồi, lần này chúng ta rời đi, em cho rằng bọn họ không đồng ý sao? Bọn họ đều ngầm đồng ý đấy, lần này ba gọi chỉ muốn quan tâm một thôi.”

“Hừ!”

Cảnh Thần trực tiếp bỏ rơi Phong Tế, sãi bước đến sân bay.Những điều Phong Tế nói cô biết chứ, nhưng vẫn cảm thấy hơi khó chịu. Rõ ràng là người nhà, vì đề phòng một số người mà không thể thẳng thắn thành khẩn với nhau, mặc dù thực ra hai bên cũng không vì thế mà có ngăn cách.

“Tiểu Thần, sau khi ra sân bay, em biết chúng ta đi đâu hửm?” ỷ vào thân hình cao to, Phong Tế chỉ dùng vài bước đã đuổi kịp Cảnh Thần, mỉm cười hỏi cô.

Hành trình lần này đều do Phong Tế sắp xếp, sao cô biết! Hơn nữa vì tạo cảm giác thần bí cho cô, nên Phong Tế chưa từng nói gì, cho dù cô có làm nũng chăng nữa, anh cũng không chịu nói!

Nhìn Phong Tế, Cảnh Thần giảm tốc độ, chờ anh nói cho cô biết, tại sao bọn họ lại tới một thành phố căn bản chẳng phải thành phố du lịch.

“Ở đây Lam Phong có một nông trường và vườn hoa, anh nghĩ em sẽ thích.” Sau khi dẫn Cảnh Thần lên chiếc xe đến đón hai người, cuối cùng Phong Tế cũng nói ra đáp án, anh cười rất dịu dàng, “Nơi đó rất yên tĩnh, cũng rất đẹp.”

“Sao Lam Phong lại nghĩ ra việc mua nông trường ở đây?” Nghĩ đến Lam Phong có khuôn mặt đẹp trai một cách yêu nghiệt, không phân biệt nổi nam nữ, Cảnh Thần vô cùng kinh ngạc. Hắn luôn ăn mặc rất thời thượng, lại muốn quay về nông thôn, tạo ra một sản nghiệp như vậy.

“Thật ra đây là sản nghiệp ông bà ngoại để lại cho cậu ta.” Phong Tế thản nhiên nói: “Cậu ta dẫn anh và Nhan Tứ đến đây một lần, lần này anh dẫn em đến là vì giờ đúng mùa hoa. Trong vùng bình nguyên của thung lũng mênh mông bát ngát hoa, em chắc chắn sẽ rất thích.”

Nghe Phong Tế nói vậy, Cảnh Thần rất chờ mong, khi cô thực sự bước xuống xe nhìn thấy một biển hoa, cô mới chân chính chìm đắm trong đó.

Biển hoa mênh mông với đủ loại màu sắc đan xen nhau nổi bật dưới nắng chiều, lộ vẻ vô cùng xinh đẹp, cũng đặc biệt khiến người ta vui vẻ thoải mái.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.