Duyên làm phu quân

Chương 68


Bạn đang đọc Duyên làm phu quân – Chương 68:


 
Editor: Thanh Việt
 
Tiên Y ngồi trong hoa viên, nhàm chán đung đưa quạt tròn trong tay, mắt nhìn các nữ nhân mặc đủ màu tới đi dạo trong bụi hoa, muốn nói trong lòng không cảm giác thì nàng không phải kẻ ngốc thì cũng là thánh mẫu, nhưng hiện tại chỉ có thể ngồi đó, làm bộ cái gì cũng không biết, đỡ phải để cho đại phòng kiếm được cớ rồi tìm phiền phức tới cho nàng. Dù sao đại phòng cũng không nói rõ ra, lấy lí do mời tiệc cũng là vì lão phu nhân đại phòng thích náo nhiệt, mùa hè ngoại trừ nhàn rỗi cũng chỉ nhàn rỗi, không bằng mời mấy cô nương tức phụ tới thưởng hoa ăn uống, cũng coi như là một phương thức để giết thời gian. Yến tiệc đương nhiên không chỉ mời người trong nhà, đỡ cho ai cũng đều biết con nối dõi của Kim gia đơn bạc, cho dù tập hợp hết lại cũng không có mấy người, huống chi còn có hai thiếu gia chưa đón dâu, hai thái thái trong nhà đều đang có ý tứ tìm hai tiểu nương tử, vì thế chuyện gọi hết thân thích ra cũng thuận lí thành chương. Cho dù có ưng bụng ai, ngoài miệng cũng không thể nói ra, nếu chuyện thành thì tốt, nếu không thành, các cô nương gia còn phải tìm người để gả chứ.
 

Thân thích của đại phòng tới không ít, không nói đến mấy đích nữ nhà mẹ đẻ Trương gia của lão phu nhân, ngay cả đại tẩu Tưởng thị cũng mời mấy cô nương, còn có Lý gia là thông gia với Trương gia, cùng với thân thích Hạ gia là nhà mẹ của Đại thái thái, thất thất bát bát đến tận mười mấy cô nương, đều có quan hệ thân thích. Tam phòng thì so với đại phòng lại ít người hơn, mặc dù có người tới, nhưng cũng chỉ là mấy cô nương nhỏ tuổi không hợp với tình hình, còn lại là tỷ muội đại tẩu linh tinh của Nhị thái thái, đều đã gả cho người, tới cũng không có mục đích gì, căn bản là tới nói chuyện với Nhị thái thái, tính toán cho tương lai của nhà mình. Nhà mẹ đẻ của Tiên Y là ít nhất, Trần ma ma cho dù muốn tới chỉ sợ nàng cũng sẽ ngăn cản, mẹ ruột của nàng tội gì phải đưa tới đưa cho mấy người nhà cao cửa rộng này chà đạp, còn không bằng để bà sống một cuộc sống tốt đẹp ở thôn trang gần kinh thành, gần đây còn nghe nói có người ở quê liên lạc với bà, cũng không biết quê quán còn thân nhân hay không nữa.
 
Tiên Y ngồi ở bên cạnh chán muốn chết, nhưng vẫn phải ứng phó khéo léo, ai tới cũng có thể nói hai câu, cho dù là trang sức đa dạng của kinh thành, dù nàng đã lâu không về cũng không có nghĩa nàng không biết tin tức gì, nàng có một người phu quân dốc lòng muốn trang điểm cho lão bà mình trở nên thời thượng nhất, không nói cái khác, ngay cả từng màu sắc trên sợi vải của bộ đồ nàng đang mặc hôm nay cũng là mới lưu hành năm nay, được Kim Phong Hoa mang về nhà cho nàng vài cuộn để may xiêm y, Tiên Y mặc tới tham gia yến tiệc này làm cho mấy người khác hơi giống đồ nhà quê. Cho dù người nhà mẹ của Trương lão phu nhân chướng mắt Tiên Y, những người này cũng không có thể che lại lương tâm mà cười nhạo nàng ăn mặc không ổn, trong vườn này không chỉ có một nhà thân thích của đại phòng, người của tam phòng không phải mù hết. Bất đắc dĩ những người này chỉ có thể chịu đựng, hoặc là dứt khoát ở bên tai Trương lão phu nhân thổi gió độc, chỉ nói Kim Phong Hoa là một đứa thứ tử, sao thê tử của hắn có thế trang điểm được như vậy, chỉ sợ đều là lấy từ tiền tài của nhị phòng. Trương lão phu nhân cũng không phải không nghi ngờ, nhưng đồ của nhị phòng bà đang nắm trong tay rất rõ ràng, Kim Phong Hoa rốt cuộc là có dùng số tiền đó hay không, bà và tam phòng đều biết rõ như nhau, nhưng chính vì quá hiểu rõ, cho nên khó tránh việc lải nhải vài câu với nhi tử, rốt cuộc vốn riêng của Kim Phong Hoa là từ đâu mà đến? Càng không rõ lòng càng ngứa ngáy, vì thế càng muốn cài người bên cạnh Kim Phong Hoa, muốn đọc được từ đầu tới chân của hắn, đào xới lên hết. Trương lão phu nhân ghét nhất là người bên cạnh có bí mật.

 
“Ngươi nói Tam thiếu nãi nãi nhà các ngươi thật là xuất thân nô tỳ sao? Nhìn đúng là không giống, ngay cả tức phụ hay cô nương đến từ nhà đại phòng trong nhà ngươi, chậc, ta một người cũng không coi trọng.” Chu thị là thân đại tẩu của Nhị thái thái Chu thị, năm đó vì thấy nhân khẩu tam phòng đơn giản nên mới gả cô em chồng đến nơi này, hiện giờ trong nhà cô em chồng này trên không có bà bà, dưới lại có trai có gái, trượng phu kính trọng, cũng coi như được gả cho một nhà tốt, cho nên quan hệ chị dâu em chồng của hai người thường ngày khá tốt, hôm nay tất nhiên lại đích thân tới.
 
“Nhà mẹ đẻ của lão phu nhân người nhiều, ai mà không biết, nếu không phải lão phu nhân là người kiên cường, đại bá lại có năng lực bảo vệ tài sản, sợ rằng sau khi Đại lão thái gia đi sợ rằng phải đưa cho đám thân thích này lột một tầng da.” Chu thị uống trà ngồi ở đình hóng gió, tâm tư lúc trước của nàng với nhị phòng đã sớm phai nhạt, ai cũng có lòng tham, nhưng cũng phân ra người có thể cắn người phải bất động, cũng may suy nghĩ của nàng và trượng phu giống nhau. Nói thật, Kim Phong Hoa tới đây làm con nuôi lâu như vậy, nàng cũng chưa thể thấy bên trong người này là gì.
 
“Đúng vậy, hiện giờ ai không đi nịnh bợ bà ta đâu, cô nương trong nhà đều để cho bà ta chọn…” Chu thị khinh thường nói, sau đó lại nhìn Tiên Y, nhỏ giọng nói với cô em chồng nhà mình: “Ngươi nói thử xem Tam thiếu phu nhân nhà ngươi có biết chuyện đó không?”
 
Nhị thái thái cũng quay đầu nhìn nhìn Tiên Y nói: “Khó nói, nha đầu này ta cũng nhìn không thấu.”
 
“Hai vợ chồng này cũng thật đủ quái.” Chu thị ăn cái trái cây bĩu môi nói.

 
“Con cảm thấy động tác của tam tẩu đẹp không nói nên lời, có chút giống với ma ma giáo dưỡng lần trước ở nhà biểu tỷ con.” Nữ nhi của Nhị thái thái Kim Đại cô nương tinh tế nhỏ nhẹ đột nhiên nói một câu.

 
Nhị thái thái rất cao hứng, nữ nhi nhà mình có cái đức hạnh gì nàng còn không biết sao, hiện tại lại còn có thể phát biểu ý kiến của mình, có thể thấy được tính tình này vẫn nắn lại được, vì thế bà cổ vũ nói: “Vẫn là cô nương nhà ta có mắt nhìn, còn không phải như vậy sao, cô nương do Hạ gia ở kinh thành tự mình dạy dỗ ra một phần cũng không đạt được, cũng do Tưởng thái thái giáo dục lâu mới thành.”
 
“Đúng là một người mệnh tốt.” Chu thị có chút hâm mộ nói, nhà nàng cũng có nữ nhi, nhưng nếu muốn mời ma ma trong cung ra, đó là khó càng chồng khó, càng đừng nói là được phu nhân của một đại gia tộc cầm tay chỉ dạy, Tưởng gia ở kinh thành là nhân vật nào chứ, Tưởng phu nhân năm đó thiếu chút nữa đã trở thành Hoàng hậu.
 
Chu thị và Nhị thái thái ở nơi này nhìn Tiên Y cử chỉ khéo léo chỉ cảm thấy hâm mộ, nhưng lão phu nhân ở đầu kia càng xem lại càng cau chặt mày, biểu hiện của Tiên Y càng bình tĩnh, cử chỉ càng quy củ, giống như mấy cô nương bà mang tới là loại thô bôi (thô thiển bôi bác) không phóng khoáng, cũng khỏi cần phải nói mấy cô nương cảm thấy khó chịu thế nào. So người luôn có người cao người thấp, đây cũng là lí do thứ nhất lúc trước Kim Phong Hoa một hai phải nhờ Tưởng phu nhân dạy dỗ Tiên Y, thua xuất thân không quan trọng, nhưng đừng thua giáo dục, có đôi khi mị lực của cá nhân có thể thắng được lai lịch xuất thân. Mắt nhìn những cô nương được lão phu nhân nhìn trúng lúc trước ở trước mặt Tiên Y đều như cặn bã, trong lòng bà ta càng không dễ chịu, nhìn một hai đứa đáy mắt ngay cả sự khinh thường cũng không che dấu được, còn đứng đó nói bốc nói phét cái gì, đua đòi gia thế, bà hận đến mức không thể để cha mẹ mấy đứa này đem người về hết. Đừng nói Kim Phong Hoa có thể nhìn trúng bọn chúng hay không, ngay cả bà già như bà ta còn thẹn muốn hoảng, ngươi nói ngươi hơn người ta, muốn bắt chẹt người ta, nhưng nói nhảm nhiều như vậy có tác dụng sao? Lại nói như thế nào đi nữa, Tiên Y có thân phận là vợ cả được cưới hỏi đàng hoàng, gia thế ngươi tốt cỡ nào cũng phải qua làm thiếp cho người ta, trước mắt chưa vào cửa đã ngước mặt nhìn vợ cả, trừ ngu ra thì hẳn là ngu thảm đến nỗi không nỡ nhìn sao?

 
“Đều là những thứ không bớt lo.” Trương lão phu nhân thở phì phò, hận sắt không thành thép nói.
 
“Đều được nuông chiều trong nhà, khó tránh khỏi sẽ như vậy.” Hạ thị là mẫu thân của Đại thái thái, đệ muội (em dâu) trong nhà Trương lão phu nhân, tuổi cũng không còn nhỏ nữa, bởi vì Trương lão phu nhân có danh hào An Quốc bá phu nhân nên thường xuyên nịnh bợ.
 
“Còn không bằng một nô tài.” Trương lão phu nhân miệng nói, đôi mắt lại sáng ngời, chỉ tay về tiểu cô nương luôn cười không nói lời nào đứng bên cạnh Tiên Y : “Đó là người nhà ai, tuy rằng vẻ ngoài không phải tuyệt mỹ, nhưng tính cách là đứa trầm ổn.”
 
Hạ thị vội đưa mắt nhìn: “Đó là thứ nữ Lý gia, năm nay mười lăm, ngày thường luôn là người ôn hoà, đến mẹ cả còn thương nàng ta.”
 
“Tuổi tương đương với nô tài kia.” Trương lão phu nhân sau lại có điểm không hài lòng nói: “Nhưng dung mạo không đẹp bằng nha đầu kia, đáng tiếc.”
 

Lòng Hạ thị nhảy dựng, vội vàng nói: “Ai nói nhất định phải là một đại mỹ nhân chứ, nếu Tam thiếu gia thật sự thích mỹ nhân, sao hậu viện của hắn lại chỉ có một mình vợ cả, hơn nữa hắn lớn lên có vẻ ngoài như vậy, vẻ đẹp của hắn trong Phái quốc cũng khó tìm, không chừng hắn chỉ thích người tính tình tốt, ngươi nhìn Tam thiếu nãi nãi không phải là người tính tình ôn nhu nhẫn nhục sao?”
 
Trương lão phu nhân cân nhắc, thật là có hương vị này, đầu năm nay củ cải rau xanh mỗi người mỗi sở thích, bà cảm thấy khó coi, nói không chừng Kim Phong Hoa lại thích? Hơn nữa Lý gia cô nương nhìn qua là người hiểu chuyện, tương lai nếu là dùng đúng, nói không chừng thật sự có thể thành.
 
“Kêu con bé lại đây đi.”
 
Tiên Y bị một đám nữ nhân kẹp dao găm nhao nhao làm đau não, nếu không phải cảnh tượng không thích hợp, nàng thật sự muốn nói một câu: nếu các ngươi đã thật sự thích thì đi tìm Kim Phong Hoa đi, tìm nàng làm cái gì? Cũng may năng lực chịu đựng của nàng lợi hại, chống đỡ được đến khi ma ma bên người của lão phu nhân tiến đến, nhưng cũng không phải là cứu vớt nàng, mà là kêu một thiếu nữ mặc váy áo xanh biếc bên cạnh Tiên Y đi, thiếu nữ này ước chừng không hơn tuổi nàng bao nhiêu, vừa mới nãy cái gì cũng chưa nói, nhưng Tiên Y lại không bỏ qua sự tồn tại của nàng ta. Tiên Y nhìn cô nương kia có lễ rời đi, trong lòng thầm cân nhắc, hay là Trương lão phu nhân đã định ra người được chọn?
 
Lý Uyển Nương khắc chế đôi tay kích động của bản thân, cúi đầu đi theo sau ma ma, nàng biết cơ hội của nàng đã tới, mẹ cả nàng trước khi đi đã thông báo rất rõ ràng tình huống của Kim Phong Hoa cho nàng, nàng cũng biết Kim gia Tam thiếu gia là một mỹ nam tử Phan An*, chẳng những có học vấn, Kim gia cũng nể trọng hắn, càng quan trọng là hắn chỉ có một vợ cả xuất thân nô tỳ cùng tài sản nhị phòng sở hữu. Nếu, nếu nàng bắt được cơ hội lần này, nàng chẳng cần phải lo lắng mẹ cả coi nàng như lễ vật đem cho người khác nữa, ngần ấy năm, nàng lấy lòng mẹ cả chỉ là vì có thể được gả chồng chứ không phải bị tặng cho người ta, nàng muốn danh phận, cho dù là làm thiếp. Tình huống của Kim Phong Hoa như vậy làm nàng giống như đi giữa đường lại có bánh rớt từ trên trời xuống, vợ cả đó xuất thân quá thấp, nàng gả qua chính là đẳng thiếp, chỉ cần vợ cả làm ra chuyện gì ngoài ý muốn, Trương lão phu nhân nhất định giúp đỡ nàng khống chế nhị phòng, đến lúc đó…….. Lý Uyển Nương hít sâu một hơi, may mà mấy cô nương tới hôm nay đều ngu ngốc cả, nếu không nàng sao có thể khác biệt so với họ, nàng biết diện mạo của mình chỉ liệt vào loại thanh tú, nhưng nàng tin tưởng có thể khống chế một thiếu niên mười sáu tuổi, làm gì có thiếu niên nào tình nguyện muốn cưới một nô tỳ làm thê? Nàng và hắn đều là con vợ lẽ, đồng bệnh tương liên, cũng sẽ không làm ra áp lực gì, thật đúng là duyên trời tác hợp.
 
*Phan An: một trong trong tứ đại mỹ nam Trung Quốc, ví với chàng trai đẹp.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.