Duyên làm phu quân

Chương 120


Bạn đang đọc Duyên làm phu quân – Chương 120


Kim tần ước chừng không đến bốn mươi, bà là muội muội ruột của ba vị lão thái gia của Kim gia Hoành thành, là đứa trẻ đồng lứa nhỏ tuổi nhất của Kim gia, nếu như năm đó không phải người Kim gia chết chỉ còn lại Tam lão thái gia, bà cũng không cần lấy thân phận nữ nhi duy nhất của Kim gia, tuyển tú tiến cung, càng không cần bởi vì người lớn của Kim gia không nhiều, ở trên triều lại không có thành tựu gì, bị Hoàng đế vắng vẻ đến nay.

Nhưng mà, Tiên Y nhìn người thật, lại phát hiện vị nữ nhân nghe qua thực quá khổ này, cũng không hề buồn khổ như nàng đoán, càng không bởi vì có Kim Phong Hoa mà bà có thể thăng vị, mà nịnh bợ hay tranh thủ kiếm chác.

Bà ấy giống như một nữ nhân trí thức rất bình thường, khi Tiên Y tiến vào, còn ngồi ở trên giường, mặc quần áo mộc mạc, cúi đầu lật đọc một quyển sách.

Khi ngồi bên cạnh bàn trà, không có đồ ăn vặt gì hết, chỉ có một li trà xanh khói mờ mờ.
“Ngươi đã đến rồi?” Kim tần nghe thấy tiếng bước chân, không khỏi ngẩng đầu cười nói, bà cười rất ôn hòa, giống như một chị gái nhà bên, thoạt nhìn bà cùng lắm chỉ hơn ba mươi mà thôi.
“Thỉnh an nương nương.” Tiên Y có cáo mệnh trong người, không cần quỳ xuống, chỉ để hai đứa nhỏ quỳ xuống hành lễ.
“Đừng đừng……” Kim tần vội vàng xuống giường, nâng bọn nhỏ lên, lắc đầu nói: “Đều là thân thích nhà mình, ở nơi này của ta không cần thiết như vậy.”
Tiên Y cười đồng ý, kéo tay hai đứa nhỏ ngồi qua một bên, nàng cùng bà cô trong nhà này không quen, cho dù là trong quá khứ, cũng không có triệu kiến, tới khi Kim Phong Hoa ngồi lên ghế hữu Thị lang thì ngày lễ ngày tết mới bắt đầu chậm rãi tặng quà vào cung, hơn nữa đại đa số mấy đồ này đều là Hoành thành chuẩn bị, Tiên Y tự hiểu nàng cũng không cần phí tâm tư với Kim tần.
“Ôi…… Cũng là già rồi, mới muốn gặp bọn nhỏ.” Kim tần sai cung nữ lấy điểm tâm tới đưa đến bên trên bàn trà của hai đứa nhỏ, Tiên Y nhìn ra được bà là thật sự thích hai đứa nhỏ.
“Vốn dĩ hẳn là thần phụ phải đưa thẻ bài tiến cung thỉnh an nương nương trước.” Tiên Y khách sáo nói.
Kim tần lại xua xua tay nói: “Tùy ý đi tùy ý đi, ta biết, cho dù ngươi đưa thẻ bài cũng thấy không ta.”
Tiên Y chỉ là cúi đầu không nói nhiều, khi đó hai mươi bốn nha môn còn rất càn rỡ, cung phi cũng có người bị giết chết, huống chi là làm gián đoạn liên lạc của bọn họ với người nhà.

“Nương nương rất thích đọc sách?” Tiên Y ngẩng đầu đi qua xem, tìm đề tài để nói, lại phát hiện quyển sách hồi nãy nàng tưởng là kinh thư, cư nhiên lại là “Thần tự lục”, đó là tiểu thuyết thần thoại tương đối được lưu hành ở Phái quốc, còn viết liên tiếp bốn năm, kéo dài không suy, cả nàng cũng có bộ sách này.

Vị tác giả này mỗi năm ra một quyển, năm nay đã là quyển thứ tư.
“Ta chỉ thích đọc tạp thư.” Kim tần cũng không kiêng dè, trực tiếp cầm quyển sách kia đưa cho Tiên Y xem, còn nói: “Nói thật, nếu không có sách, nhiều năm ta ở trong cung như vậy, sợ là muốn dài hết cả lông.”
Tiên Y nhịn không được cười chân thành, khẩu khí oán giận của Kim tần lại vẫn còn giống một cô nương chưa lấy chồng.
“Ngươi cũng đừng cười.” Kim tần chớp chớp mắt nhỏ giọng nói: “Trước khi tiến cung ta đã chuẩn bị một chút sách tốt, kết quả vào thời điểm tuyển tú lại không cho mang đi vào, cuối cùng là phải để lẫn trong của hồi môn để đưa vào, lúc ấy có thái giám thèm thuồng hồi môn của ta, kết quả mở ra đều là mấy quyển sách nát, thiếu chút nữa đã thiêu hết, cũng may nơi này không dễ bị bắt nạt, lúc ấy, ở thân phận địa vị kia của ta, rất ít của hồi môn bảo toàn được hết, nhưng ta cũng không bị thiếu thốn.”
Nghe Kim tần đắc ý nói, Tiên Y liền cảm thấy thú vị, lại có chút chua xót, thái giám lung lạc quốc gia ở Phái quốc không phải nói suông, nếu không phải đương kim thánh thượng nhất định phải xẻo hết khối u ác tính này, sợ là hai mươi bốn nha môn còn đang tác oai tác quái, ít nhất ở hậu cung hầu hạ mấy cung phi không được sủng ái, tuyệt đối sẽ không để ý họ, thậm chí có thái giám còn ỷ vào thân phận thái giám ăn hiếp người ta.
“Thật ra, cũng không phải là ta muốn gọi ngươi mang theo con tới.” Kim tần nhìn thấy trong phòng không còn ai, cũng không câu nệ, nói thẳng: “Ta thăng một vị, đây lạ ân điển, dựa theo lệ thường ta cũng không thể không cho ngươi tiến cung, còn không bằng để ta nhìn thấy tằng tôn cùng cháu cố gái của nhị ca, một nhà các ngươi vì nhị ca ta kéo dài hương khói, ta cũng muốn cảm ơn các ngươi thật tốt.

Chỉ là trong cung xác thực không phải nơi tốt, về sau không riêng gì bọn nhỏ, ngươi cũng nên ít tới, đời này của ta coi như đã không ra được, nhưng ta biết các ngươi đều tốt, ta ở bên trong cũng an tâm, dù sao ta đã gả chồng, là người nhà chồng, các ngươi cứ coi như ta gả xa, không thể về nhà thăm.

Những người trong cung không phải đều như thế này sao, có nữ nhân xuất giá nửa đời sau cũng chưa từng về nhà mẹ đẻ được.

Ta ở bên trong đều tốt, nếu thật sự nhớ ta, cứ tặng sách vào, ta ấy mà, đọc sách uống trà là có thể an hưởng tuổi già.
Tiên Y ngẩng đầu nhìn, nhìn thật sâu vào đôi mắt của bà ấy, phát hiện ra lời nói của bà là thật sự xuất phát từ nội tâm, mà đồ mặc của bà thậm chí còn không tốt bằng đồ mặc ở nhà của nàng, trên đầu dù gặp khách cũng không đeo trang sức gì, giống như một phụ nhân bình thường nhất, trải qua cuộc sống đơn giản, tự tiêu khiển, nhưng lại không nhìn ra một chút hận đời, càng không nhìn ra một tia không cam lòng, nữ tử có lòng dạ như thế nào là rộng lớn, bên trong có càn khôn nữa, Hoàng thượng lại không coi trọng, đôi mắt cũng như mù.


Nhưng mà, Tiên Y nhìn rõ, Kim tần tuy rằng có khí chất tốt, nhưng bề ngoài không phải loại chỉ liếc mắt một cái là có thể kinh diễm nhân tâm, hậu cung Hoàng thượng nhiều mỹ nhân như vậy, khẳng định chỉ nhặt những người có giá trị lợi dụng hoặc mỹ mạo để sủng ái, ông ta mới không trong một ngày đẹp trời đi dạo hậu cung phát hiện một nữ nhân có vẻ đẹp độc đáo.

Cho nên nói, gả cho Hoàng thượng, quá mệt mỏi, nam nhân không cưới được thê tử của cả nước hẳn đều nguyền rủa ông ta.
Gặp mặt không lâu sau, trong cung có quy định, quý tần cũng không phải phi tử, không có tư cách giữ người nhà ở lại ăn cơm, cho nên rất nhanh Tiên Y đã bị người ta mang ra ngoài, trước khi đi, Kim tần có ôm chặt bọn nhỏ một cái, trong mắt có vui mừng yêu thương, có tiếc nuối, sau đó lại thoải mái, không có ghen ghét cùng khát vọng.

Tiên Y cảm thấy Kim tần chắc chắn là một nữ tử có nội tâm rất cường đại, bà dùng sách tạo ra một thế giới tự do, cho dù bà bị nhốt vào hoàng cung, linh hồn cũng đã ngao du vào thế giới trong sách, bà cho dù không có nhiều vật chất, nhưng thế giới tinh thần, bà so với bất cứ một nữ nhân nào, cũng dồi dào hơn.

Tiên Y nhìn ra, bà luôn thật sự thỏa mãn.

Ân sủng gì đó, ở trước quyển sách, đều biến thành bã.
Tiên Y ôm Linh Linh có chút buồn ngủ lướt đi trên hành lang, đi một đoạn dài còn không quên bảo Bích Tỉ nhắc nhở nàng, trở về phải tìm nhiều thêm mấy quyển sách hay tặng cho Kim tần, có lẽ đây là món quà tốt nhất với bà.
Từ cung điện của Kim tần đi ra, Tiên Y không dám dừng lại quá nhiều, nàng đã hẹn với Quận cháu ở cửa gặp mặt, chờ nàng ta cùng nhau rời đi.

Tiên Y ở trong cung cũng không muốn đi bái phỏng ai, liền trực tiếp ra ngoài, nhưng người lui tới trong cung rất nhiều, có phi tần, có cung nữ, thái giám, nhưng đại đa số đều biết nàng là thê tử của Kim Phong Hoa, rất ít khi làm khó dễ, cho dù là người không biết tốt xấu, cung nữ đi theo các nàng cũng sẽ khuyên giải từ giữa, nói từ đầu đến đuôi, không xảy ra chuyện gì lớn.


Chỉ là Tiên Y gặp một lão cung nữ kỳ quái, ánh mắt vẫn luôn nhìn một nhà ba người nàng, đôi mắt kia giống như máy quét, quét từ trên xuống dưới, đặc biệt là hai đứa bé, bà ta nhìn thời gian rất lâu, cho đến khi Tiên Y dẫn hai hài tử chạy trối chết, Tiên Y còn cảm nhận được đôi mắt vẩn đục kia vẫn gắt gao nhìn chằm chằm nàng cùng bọn nhỏ như cũ.

Thật là một người kì lạ làm người ta phải dựng đứng lông mao, Tiên Y hiện tại rất đồng ý với Kim tần, rốt cuộc đừng nên thường vào cung, người nơi này rất ít kẻ tịnh tâm giống như Kim tần, ngược lại lại bị hoàng cung nguyền rủa trở nên vặn vẹo, biến thái, thậm chí khủng bố.
Ngồi trên xe ngựa, nàng thở phào một hơi thật mạnh, lão cung nữ kia có khuôn mặt y chang da quả quýt, còn có ánh mắt như cái hố trống rỗng, tựa hồ còn lắc lư, nàng ôm hai đứa nhỏ, cảm nhận được hơi ấm của chúng, rốt cuộc cũng định tâm lại.

Lại đợi một lúc lâu, đến khi Tiên Y cảm thấy Quận chúa có phải đã bị giữ lại trong cung dùng bữa rồi hay không, Cam Lộ Quận chúa cuối cùng cũng đã trở lại, trùng hợp chính là, khi nàng ta trở lại trên xe ngựa, sắc mặt cũng tái nhợt, thoạt nhìn như bị mất hồn vía, tình huống còn gay go hơn Tiên Y.
Ngay từ đầu Tiên Y không định hỏi, lúc sau nhìn Cam Lộ thật sự quá kỳ quái, nàng mới thử hỏi: “Ngươi có phải hay không cũng ở trong cung nhìn thấy lão cung nữ già? Bà ta cũng gắt gao nhìn chằm chằm ngươi?”
“A?” Cam Lộ giống như là đột nhiên lấy lại tinh thần, hoảng sợ, sau đó mới uống một ngụm nước, nói: “Ngươi gặp gỡ người kỳ quái sao?”
“Ừ, một lão cung nữ kỳ quái.” Tiên Y nói Cam Lộ gặp được lão cung nữ chẳng qua là vui đùa, muốn cho nàng ấy hoàn hồn, sau đó tiếp tục nói: “Vậy ngươi làm sao vậy? Bị cái gì dọa?”
“Tiên Nương à……” Cam Lộ muốn nói lại thôi nhìn Bích Tỉ cùng bọn nhỏ.
Tiên Y thấy nàng ấy thật muốn tìm người tố khổ, liền để người đem bọn nhỏ bọn nha đầu đều đưa đến trong xe ngựa phía sau, trong xe ngựa của mình chỉ có nàng cùng Cam Lộ.
“Nói đi, có chuyện gì sao?” Tiên Y không tin lão cung phi sẽ làm khó Cam Lộ.
“Ta…… Hình như ta nhìn thấy cha của cô nương nhà ta.” Cam Lộ cau mày có chút mất kiểm soát nói.
“Ôn phu tử? Ở trong cung?” Tiên Y nhất thời không bắt được trọng điểm.
“Không! Không phải……” Cam Lộ bực bội lắc đầu nói: “Là cha ruột của đại tỷ nhi, chồng trước của ta.”
Tiên Y có cảm giác một chậu máu chó đang đâm đầu rơi xuống, nhắm đôi mắt lại, không khỏi ho khan hai tiếng nói: “Ở trong hoàng cung?”
Đó là làm thái giám? Con nhà giàu lang bạt kỳ hồ*, thân tàn chí không tàn, gặp gỡ vợ trước ở trong cung? Chỉ tiếc vợ trước có thân phận cao quý, hắn lại rơi vào cảnh khom lưng uốn gối, hoàn cảnh bi thảm phải ngước nhìn người khác.


Chậc chậc, hẳn là sẽ không thảm như vậy đi.
(*) Đây là thành ngữ nói tắt của câu Lang bạt kỳ hồ, tái trí kỳ vĩ.

Câu này có nghĩa là “Con chó sói giẫm lên yếm cổ của nó”, nghĩa bóng nói về “sự lúng túng, khó xử, tiến thoái lưỡng nan”.

“Không…… Không phải thái giám!” Cam Lộ sao lại không nhìn ra ý tứ của Tiên Y, nàng ta dùng sức nắm Tiên Y một chút, tư duy có chút hỗn loạn nói: “Ta cũng không biết hắn sao lại ở trong cung, chính là ta cảm thấy hình như hắn, chỉ là hắn và lúc trước một chút cũng không giống nhau.”
“Có cái gì không giống nhau?” Tiên Y xoa cánh tay kỳ quái nói.
“Ta cảm thấy……” Cam Lộ cắn cắn môi, nhỏ giọng nói: “Hắn hẳn là sứ thần Phong Quốc.”
Cùng thời gian, Kim Phong Hoa thu được tin tức trong cung, nghiền ngẫm nhìn tin tức trên tờ giấy , cũng khó trách đời trước Mộng Cơ càng về phía sau, thế lực càng mạnh, ngay cả Trịnh Dịch Hiên cũng phải tránh đi mũi nhọn, trong đó thì ra còn có chuyện này.

Hiện giờ chém rớt một chỗ dựa to lớn như thế của ả, sợ là nữ nhân này lại muốn phát điên rồi.
Tác giả có lời muốn nói: Ha ha, tới chỗ này mọi người đoán như thế nào, chỗ dựa kiếp trước của Mộng Cơ là ai?
Nói nữa, ta hôm nay gửi công văn đi cũng không dễ dàng, bởi vì đột nhiên bị sái cổ, người bên phải và cổ đều không thể cử động, cả người chỉ có thể dựa vào trên ghế máy tính, đau đến nỗi xoay người cũng khó khăn.

Kì thực ta muốn nói, từ sau khi ta viết truyện này bệnh sởi lại bắt đầu phát tác, sau đó sắp kết thúc, lại bị sái cổ, Kim đại biến thái, thực ra ngươi đang nguyền rủa ta đi! Đúng không đúng không! Chiếp chiếp chiếp, cũng may ta sắp kết thúc rồi.

Xin hãy buông tha! Ta là mẹ đẻ, đây là truyện trong sáng!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.