Bạn đang đọc Duyên làm phu quân – Chương 117:
Editor: Thanh Việt
“Quả thực……” Trịnh Dịch Hiên đem đồ vật trong tay ném ở trên bàn, tức giận đến xanh mặt.
Kim Phong Hoa bưng chén trà nhẹ nhàng thổi vụn trà đang lơ lửng, không nói một lời.
“Giá vàng của Vịnh Châu cư nhiên lại tăng tới hai mươi bảy lần, vì sao không có ai báo cáo?” Trịnh Dịch Hiên nổi giận lôi đình chỉ vào người phía dưới mắng.
Hộ Bộ Lang trung đều rụt cổ lên, không dám đi chọc sát tinh kia.
“Tự tiện nâng cao giá vàng là tội danh gì, các ngươi tự mình nói xem? Cho dù là chém người liên quan ở Vịnh Châu, các ngươi cũng không thoát được can hệ!” Trịnh Dịch Hiên đi đến bên cạnh Kim Phong Hoa ngồi thật mạnh xuống, lạnh lùng nói.
Người Hộ bộ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, chỉ có một vị Thị lang đánh bạo nói: “Việc lừa trên gạt dưới bực này, Hộ bộ sao có thể không biết, mong rằng tướng quân giúp giải thích vài câu trước mặt Hoàng thượng.”
Thủ đoạn của Trịnh Dịch Hiên trong khoảng thời gian này có ai không nhìn rõ, Hộ bộ bị hắn ta thanh tẩy một cái, hôm nay còn bắt tới một đám người của hai mươi bốn nha môn, hiện tại còn đang ngồi xổm trong đại lao Hình bộ, phỏng chừng sẽ không có nhiều cơ hội được ra ngoài. Hiện giờ Vịnh Châu tự chủ trương tăng giá vàng vừa báo lên, có thể thấy được sẽ lại là một trận mưa máu gió tanh.
Trịnh Dịch Hiên còn muốn nói cái gì, một thái giám bên ngoài tới nói: “Hoàng Thượng tuyên Trịnh tướng quân vào cung.”
Mọi người nhất tề đưa mắt nhìn vào hắn ta, Trịnh Dịch Hiên da đầu tê rần, còn phải giả bộ mạnh mẽ đi theo vị thái giám kia.
Lúc này trong phòng chỉ còn dư lại một đám người giảo hoạt của Hộ bộ và Kim Phong Hoa. Đối với Kim Phong Hoa, nhóm người này cũng không có cung kính đối đãi như với Trịnh Dịch Hiên, đương nhiên cũng không câu nệ và phòng bị với hắn như với Trịnh Dịch Hiên, Kim Phong Hoa tuổi không lớn, mới tầm hai mươi, vẻ ngoài xuất sắc, miệng cũng ngọt, thường xuyên được Hoàng thượng triệu tiến cung, nghe nói có quan hệ không tồi với Tứ Hoàng tử, ngay cả thái giám báo cáo vụ việc hai mươi bốn nha môn với Hoàng thượng cũng có chút giao tình với Kim Phong Hoa, bởi vì Kim Phong Hoa đại khái chỉ lo liệu sổ sách và thu thập một ít chứng cứ, người chân chính quản việc bắt người và thẩm vấn đều là Trịnh Dịch Hiên làm, tuy nói Trịnh Dịch Hiên là người tâm phúc nhất của Hoàng thượng, nhưng cũng vì vậy đắc tội không ít thế gia kinh thành và các thế lực khắp nơi, đây giống như con dao hai lưỡi, cũng không có nhẹ nhàng như bề ngoài. Nhưng Kim Phong Hoa lại khác, hắn rõ ràng là để cho Hoàng thượng xách tới cùng đọc sách với “Thái tử”, hơn nữa hắn không cường thế, rất nhiều lúc có thể châm chước một hai cái, càng dễ làm cho người ta muốn kết thân hơn.
“Kim đại nhân, ngươi xem chuyện này.” Hộ bộ Thị lang đi đến bên cạnh Kim Phong Hoa, lúng tứng nói, Kim Phong Hoa tuy rằng chỉ là chủ bộ, nhưng ai cũng biết hắn sẽ được thăng chức đi lên.
Kim Phong Hoa cười khẽ trấn an nói: “Trong chuyện này rõ ràng là nơi kia nơi trung gian kiếm lời đưa vào túi riêng, các vị đại nhân không cần lo lắng, Hoàng thượng thánh minh, tuyệt đối sẽ không hiểu lầm các vị đại nhân.”
Mọi người liên tục gật đầu, bày tỏ lòng trung thành với Hoàng thượng một lúc, sau đó lại mãnh liệt khiển trách quan viên địa phương của Vịnh Châu thông đồng làm bậy.
Kim Phong Hoa nghe xong cũng không đưa ra đánh giá gì, cho dù bọn cáo già này thật sự có liên luỵ gì cùng Vịnh Châu, chỉ sợ lúc này đã lén sớm chặt đứt, có khi còn hận không thể phân chia ranh giới rõ ràng.
Đến thời gian được về nhà, Trịnh Dịch Hiên vẫn chưa có trở về, mọi người chắc chắn sẽ không chờ hắn, chờ Hộ bộ Thượng thư vừa rời khỏi, mọi người cũng sôi nổi rời đi, Kim Phong Hoa đi cuối cùng, vừa đến cửa Quan Kỳ đứng đó chờ đón Kim Phong Hoa chỉ nhìn chứ không nói gì, Kim Phong Hoa phảng phất như làm lơ, sau khi cáo từ với các vị đại nhân trực tiếp đi lên xe ngựa nhà mình.
Đợi cho xe ngựa rời khỏi Hộ bộ, đi đến phố xá bên ngoài, Kim Phong Hoa mới mở miệng nói: “Công công đúng là nhàn rỗi.”
Lúc này, Quan Kỳ ngồi bên cạnh Kim Phong Hoa, còn đối diện hắn lại là một người ăn mặc bình thường, là nam tử nhưng lại không để râu, nam tử kia cúi đầu, chỉ khi nghe Kim Phong Hoa nói chuyện, y mới ngẩng đầu cười nói: “Kim đại nhân đã lâu không gặp.”
“Cục bạc sắp sập rồi sao? Đại thái giám mới được nhận ấn đã chạy tới tìm một chủ bộ như ta?” Kim Phong Hoa nhẹ nhàng dựa vào vách xe, lười biếng nhìn người đối diện.
“Đại nhân nói đùa, nghe nói Vịnh Châu xảy ra chuyện ……”
Thái giám kia vừa định nói tiếp đã bị Kim Phong Hoa lạnh mặt ngắt lời: “Hai mươi bốn nha môn các ngươi sống đủ ngày rồi? Hôm nay mới bắt mấy người của các ngươi đi đã coi như mình không có việc gì?”
Đại thái giám nhanh chóng xua tay nói: “Đại nhân hiểu lầm, chỉ là đại nhân cũng biết, chúng ta chỉ làm nô tài, lá gan không có bao lớn, gặp chút chuyện này sẽ dễ dàng bị hoảng loạn, Kim đại nhân là người tốt, tất nhiên không nhịn được nhìn chúng ta như ruồi bọ mất đầu.”
“Ta cũng không phải người tốt gì…” Kim Phong Hoa cười lạnh nói: “Các ngươi tự mình làm bên trong thành cái dạng gì ta cũng quản không được, chỉ là các ngươi muốn làm rõ ràng, Hoàng thượng không phải kẻ ăn chay, chỉ cần bắt được một chút cơ hội, các ngươi hoặc là thành thật làm nô tài, hoặc là đầu mình hai nơi, đừng trách ta không nhắc nhở các ngươi, sau này có chuyện gì nên dính đến chuyện gì không nên dính đến, đều phải tự ước lượng rõ ràng, đừng quên đại tổng quản ngự tiền lúc trước là vì cái gì mà ngã ngựa!”
Đại thái giám biến sắc, giống như giấy trắng, vẫn ôm quyền trịnh trọng nói: “Đa tạ Kim đại nhân.”
“Tiểu tử Trịnh Dịch Hiên quả là độc ác tàn nhẫn, chuyện này vừa tuôn ra, dù có ai ở phía sau cũng không ngăn cản được sát thần này, các ngươi nếu không dính tới còn tốt, dính tới rồi thì chuẩn bị hậu sự đi.” Kim Phong Hoa nhấc mí mắt nói: “Sự tình phía sau, còn chưa có xong đâu.”
Đâu chỉ là không thể yên, quả đúng là một đợt chưa yên, một đợt lại bắt đầu, Vịnh Châu tự tiện điều chỉnh vàng bạc, ở giữa kiếm lời đút túi riêng còn chưa điều tra rõ, chuyện lương thực cứu tế lúc trước lại xảy ra chuyện, nguyên bản sự tình lưu dân năm đó là một lỗ thủng lớn, rốt cuộc đã không che dấu được nữa, bạc lương các nơi cứu tế đều có vấn đề, làm cho Trịnh Dịch Hiên phải sứt đầu mẻ trán, đừng nói là tìm Kim Phong Hoa gây phiền toái, ngay cả chuyện của Mộng Cơ y cũng không rảnh lo, trên tay Hoàng thượng y là một cây đao tốt để sử dụng, gần như là chỉ đâu đánh đó, thậm chí mấy bận y còn phải rời kinh thành đến địa phương tra án, Kim Phong Hoa cũng bị đưa ra ngoài, nhưng bề ngoài hắn là thư sinh văn nhược, tuổi lại nhỏ, Hoàng thượng sẽ không khó xử hắn, ngược lại để nhị ca Kim Thành Nghiệp của đại phòng và hắn cùng nhau trù lương vận lương, cứ như thế, hỗn loạn đến sáu tháng cuối năm của năm đó, nữ nhi hắn đã được nửa tuổi, hắn cũng đã ngồi lên vị trí viên ngoại lang Hộ bộ, coi như là viên ngoại lang trẻ tuổi đầu tiên của Phái quốc.
Chỉ là không đợi hắn về nhà nghỉ hai ngày, bên ngoài liền truyền đến tin tức, nói là huynh trưởng ruột của hắn mang theo thứ đệ từ Lâm Thanh đến kinh thành, trên đường đi bị người ta cướp, thứ đệ còn tốt, Kim Mộc Tầm lại bị trọng thương.
“Sao lại như thế này! Không phải bọn còn giữ đạo hiếu chưa xong sao?” Kim Phong Hoa đập bàn một cái, hai tên này sắp đến cũng không báo một tiếng, cứ như vậy thẳng tắp lên đường, không có chuyện gì bất ngờ xảy ra mới là lạ.
Quan Kỳ vội vã trả lời: “Dường như là nghe tin chủ tử thăng quan, lão gia thái thái trong nhà ngồi yên không được vì sợ không có việc, vốn dĩ vị tiểu thiếu gia kia còn không thể được như vậy, nếu không phải người của chúng ta đi theo…”
“Được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều!” Kim Phong Hoa vung tay áo, bàn trà bên cạnh tạo ra tiếng nứt, hóa thành vụn gỗ.
Quan Kỳ sợ tới mức rụt người lại, cong như con tôm.
“Hiện tại người đâu?” Kim Phong Hoa phát lửa giận ra, nén tức giận ngồi xuống nói.
“Nghe nói là người nhà của Các lão tiện đường cứu giúp, hiện giờ còn đang ở trong nhà người ta tĩnh dưỡng.” Quan Kỳ không dám nhìn Kim Phong Hoa, đành phải cúi đầu nói.
“Phái người trở về, còn có…… Tra xét Các lão kia.” Kim Phong Hoa luôn luôn đa nghi, tuyệt đối sẽ không dễ dàng tin tưởng người khác.
Bình ổn hơi thở, Kim Phong Hoa đi đến hậu viện nhà mình thăm nữ nhi đang tập nói, nữ nhi mới bảy tháng, nói chuyện sớm hơn so với Du nhi, trước đó vài ngày mới bắt đầu nhại lại chữ nói chuyện, hiện tại có thể nói được ba chữ mơ hồ. Nữ nhi sinh ra vào tháng tư, mắt nhìn đã sắp tới cuối năm, thời gian Kim Phong Hoa ở bên quá ít, hơn nữa lại phải ra ngoài làm việc ở nơi khác vài lần, cho nên chờ đến đầu tháng hai mới đặt tên cho nữ nhi, gọi là Kim Mộ Y, ban đầu chỉ chữ Y giống như Tiên Y, nhưng một là Tiên Y ngượng ngùng, hai là cảm thấy tên này trùng với tên mình, sợ tương lai nữ nhi không thích, lại bỏ thêm một nét vào, nhũ danh là Linh Linh. Linh Linh bộ dáng càng lớn càng giống Kim Phong Hoa, nụ cười còn kế thừa lượng đường ngọt của mẫu thân, ngay cả tương lai Tiên Y cũng không thể không cảm khái nữ nhi mình sau này nên ít ra cửa thì hơn, đỡ phải đưa tới một đống ruồi muỗi to bự.
Linh Linh có thể nói chuyện sớm, khi mẫu thân ôm bé tản bộ trong hoa viên, nhìn thấy phụ thân lại gần, liền vươn tay nhỏ ra, hoàn toàn không giống như Du nhi luôn mang theo sợ hãi, cho nên phụ thân tương đối yêu thích Linh Linh, Tiên Y càng thương yêu Du nhi hơn, bởi vì Du nhi hiểu chuyện, cũng làm cho nàng cảm thấy như gặp được tri kỉ, Linh Linh thì phải coi trọng việc tập nói nhiều hơn, nói xong là hành động thực tế luôn, mười chữ có thể nói ba chữ là không tồi rồi, tỉ như vừa nói xong là cắn người, tỉ như nói xong là ném mấy món đồ chơi loạn lên, có đôi khi Tiên Y giáo dục bé cũng không thể kiên nhẫn mà phải phát hoả răn dạy, Du nhi làm ca ca không nề hà phiền phức thu dọn cho bé, nói lý cho bé, giống như một đại nhân nhỏ.
Kim Phong Hoa tiếp nhận nữ nhi, mang theo nhi tử cùng thê tử đi về hướng chính phòng, Tiên Y nhìn liền biết hắn có tâm sự, liền hỏi: “Có phải có việc không dễ làm?”
“Không có gì không dễ làm.” Kim Phong Hoa lắc đầu cũng không gạt nàng nói: “Hiện tại có không ít chuyện này, ta cũng muốn nói với nàng một chút.”
Tiên Y gật gật đầu, đem nữ nhi cùng nhi tử giao cho Bích Tỉ, để nàng mang đi đưa cho nhũ mẫu, tự tay rót trà cho hắn, chờ hắn tố khổ.
“Vịnh Châu mấy tháng trước không phải ào ào án giá vàng sao? Đã có chút đầu mối…” Kim Phong Hoa nhận trà, hỏi: “Nàng còn nhớ rõ Tào di nương ở Kim phủ ngày trước không?”
“Chính là người sau này gả cho quản sự Gia Ngọc Công chúa phủ Tào thị kia?” Tiên Y vẫn là có chút ấn tượng.
“Chính là nàng ta, chuyện này chỉ sợ là do ca ca của nàng ta dẫn đầu.”
“Nếu điều tra ra, có thể bị xét nhà hay không?” Lên giá vàng chính là tội lớn.
“Nếu coi trọng cái đầu của chúng thì đã không ra tay.” Kim Phong Hoa cười khẩy nói: “Bọn chúng đều do Đại Hoàng tử che chở.”
“Nghĩa là?” Kim Phong hoa cũng không giật mình, đời trước đã nghe nhiều chuyện đoạt vị trong lịch sử, ngôi vị Hoàng đế này nhìn qua cũng chỉ có một Đại Hoàng tử có lực cạnh tranh, sao có thể không gây ra chút chuyện.
“Cứ chờ đi, sau này còn sẽ xảy ra chuyện, ta nói luôn, ta hoài nghi Mộng Cơ là người Đại Hoàng tử đặt bên cạnh Trịnh Dịch Hiên, còn Trịnh Dịch Hiên lại tra ra được khuyết điểm của Đại Hoàng tử, hai người này sau đây nhất định sẽ tranh đấu rất mạnh mẽ, trong khoảng thời gian này nàng đừng ra khỏi cửa.” Trong trí nhớ của hắn, Đại Hoàng tử không có thiếu kiên nhẫn như thế này, Trịnh Dịch Hiên cũng không đối đầu với Đại Hoàng tử nhanh như vậy, trước đây có Thôi công công, có hắn, có Vưu Xuân Sinh ở bên trong nhận trách nhiệm giảm xóc rồi, hai người này phải sau 5 năm giết được Thôi công công, lại sau khi giết được Vưu Xuân Sinh, mới coi như là thật sự giao thủ, hơn nữa còn có một nhân tố Mộng Cơ, mới có thể chậm rãi phát triển thành kết cục kiếp trước của hắn.
Tiên Y nhìn Kim Phong Hoa lâm vào trầm tư, không khỏi lo lắng cầm tay Kim Phong Hoa.
Kim Phong Hoa cảm nhận được sự của ấm áp Tiên Y, dừng một chút, ánh mắt cũng càng thêm kiên định, cũng đến lúc để Đại hoàng tử cùng Trịnh Dịch Hiên tranh đấu mạnh hơn.
Tác giả có lời muốn nói: Qúa số chương, kết thúc bắt đầu đếm ngược. Sau nữa sẽ dựa vào thiết kế của Kim Phong Hoa từng bước một đi xuống, sau đó hoàn thành sân khấu cuối cùng sẽ kết thúc -3- trong chương sau có hai lần qua ba năm.
——————————————————————————————
Thanh Việt: về cái nhũ danh Linh Linh, vốn tên thật là có chữ Y (衣), sau vì Tiên Y thấy ngượng nên thêm một nét trong bộ thiên bàng vào thành chữ Linh (依), mà chữ linh (依) dịch ra theo hán việt là lả lướt =))))) nhìn độ tăng động này coi bộ sau này… căng à.