Đọc truyện Duyên Kỳ Ngộ – Chương 34
Lưu Giác sắc mặt không đổi, ngạo mạn cười khẩy: “Dám bất kính với tiên hoàng tổ? Bản vương cũng vì cần vương bảo giá đến đây, kẻ nào dám gây hiềm khích giữa bản vương với thái tử sẽ có kết cục như thế!”. Ánh mắt lạnh như ánh thép quét qua mặt đám tướng sĩ không tuân phục, uy vũ toát ra khiến họ quỳ mọp xuống đất.Lưu Giác nháy mắt với binh sĩ Ô y kỵ, năm ngàn thiết vệ quân từ bên kia bờ vượt cầu phao sang bên này, nhanh chóng trấn thủ cổng nam kinh thành, triệt để đảm bảo Nam lộ quân hanh thông trở về Phong thành. Bố trí công mọi việc xong xuôi, chàng dẫn Ô y kỵ trở về phủ An Thanh vương.Chính lúc Lưu Giác chém tướng thị uy ở cổng thành phía nam, chiếc xe ngựa của Đông cung đi đón A La ra khỏi tướng phủ không lâu bất ngờ bị một toán người áo đen chặn lại, thị vệ trong cung hoàn toàn không ngờ đoàn xe bị chặn ngay dưới chân vương cung. Bọn người này võ công cao cường, bắt cóc A La xong lập tức giải tán, không để lại mảy may manh mối ở hiện trường. Thị vệ sợ hãi về cung trình báo.An Thanh vương nghe bẩm báo nói Lưu Giác đang bừng bừng phẫn nộ đi vào phủ, vội nhảy lên giường nằm, lấy khăn ẩm đắp lên trán, bắt đầu rên hừ hừ.Lưu Giác vừa vào trong nhà thì nhìn thấy ngay An Thanh vương đổ bệnh nằm bẹp trên giường. Chàng cười khẩy: “Đổ bệnh rồi ư? Tức quá đổ bệnh hay sao?”.An Thanh vương đầu bốc hỏa, tiểu tử ngu ngốc này không thông cảm cho ông già này một chút, khẩu khí gì vậy! Hóa ra A La vẫn ngoan. Ông hừ một tiếng, nói thều thào: “Nghịch tử! Cũng không biết quan tâm lão phu một chút, cô nương kia không cần ngươi, đáng đời!”.”Cha còn nói thế? Lúc đầu con đã ngọt nhạt cầu xin cha chăm sóc nàng? Sao bây giờ lại xảy ra chuyện thế này?”. Lưu Giác tức sôi người, bụng nghĩ, con đây còn chưa đổ bệnh, cha đã phải nằm bẹp rồi! An Thanh vương vẫy tay, người hầu thận trọng dìu ông ngồi dậy: “Tiểu tử, tam tiểu thư kia hình như đối với con chẳng ra sao”.”Nói chuyện chính! Chuyện thế nào?”.”Hình như ba năm trước cô nương ấy không phải bị bắt cóc, mà là tháo hôn thì phải?”. An Thanh vương thong thả nói. mới nhất ở truyen/y/y/com”Hừm, sau đó?”.”Hình như nghe nói nàng ta ngầm đính ước với Ly Thân vương, cho nên mới tháo hôn. Bây giờ Ly Thân vương sắp trở về, nói là sẽ lấy nàng ta, cho nên nàng ta không cần con!”. An Thanh vương nói liền một mạch, mắt liếc trộm Lưu Giác.”Chuyện xảy ra lúc nào? Sao con không biết? Lưu Phi muốn cưới nàng ư? Ba năm vừa rồi không cưới, sao lại cưới đúng lúc này?”. Theo trực giác, Lưu Giác không tin.An Thanh vương nghĩ, nếu nó không tin, chuyện này khoan cho nó biết. Với tính cách của nghịch tử này, nếu biết nó chắc chắn sẽ đưa A La đi, ván bài sẽ không thể tiếp tục. Ông vỗ vào đầu chàng, giậm chân mắng: “Ai bảo ngươi tự tiện quyết định hôn sự này? Lão phu cả đời lẫm liệt uy phong bây giờ thành trò cười cho bá quan văn võ! Ngươi có điểm nào kém Lưu Phi, sao lại bị người ta phóng uế lên đầu như vậy, vợ sắp cưới còn bị người ta cướp mất?! Còn Lý Thanh La kia nữa, không biết liêm sỉ là gì, ngang nhiên tuyên bố không lấy Lưu Phi thì suốt đời không lấy ai! Nó, ngươi… Trời ơi, ta tức chết mất, cái đầu của ta!”. An Thanh vương ôm đầu nằm xuống, bộ râu rung rung giận dữ.Lưu Giác thấy mặt cha đã xám xanh như ánh thép, lúc này mới hốt hoảng, vội vã chạy lại: “Cha, cha có sao không?”.An Thanh vương đẩy tay chàng: “Ngươi, ngươi đi đi, nói với Lý tướng, ông ta có giết con gái, ta cũng không cần nữa! Loại nghịch nữ đó giữ lại chỉ tổ mất mặt, thắt cổ chết đi!”.A? Lưu Giác nghĩ, hỏng rồi, ông già không phải chỉ hơi tức thôi. Lòng chàng tan nát, vừa buồn vừa đau, A La, nàng đúng là kẻ gây họa! Sao nàng có gan làm chuyện động trời như thế! Nàng làm vương phủ ta biết giấu mặt vào đâu!”Cha, cha cứ nghỉ đi, con đến phủ Lý tướng một chuyến, phải ba mặt một lời hỏi cho rõ!”.Không nghe chính miệng A La nói ra, Lưu Giác trước sau vẫn còn hy vọng. Chàng cảm thấy rất lạ. Nếu A La thích Tử Ly, tại sao ba năm nay nàng không đi Biên thành. Ở Biên thành, núp dưới đôi cánh của Tử Ly ai dám động đến nàng? Chàng hồi nhớ cảm giác ấm áp khi hai người bên nhau, nghĩ đến lúc A La tặng chàng đóa hải đường đóng băng, nghĩ đến cảm giác ngọt ngào khi họ hôn nhau… Chàng lắc đầu thật mạnh, không! Chàng không tin, chàng phải đi tìm A La! Lưu Giác đứng dậy đi ra.Đột nhiên một binh sĩ Ô y kỵ từ bên ngoài xông vào: “Bẩm chúa thượng, chiếc xe ngựa trong cung phái đi đón tam tiểu thư tướng phủ bị chặn lại ở ngã ba phía đông, tam tiểu thư hiện không rõ tăm tích!”.An Thanh vương thất kinh, ngồi dậy thét: “Kẻ nào dám làm chuyện đó?! Dám chặn xe ngựa của hoàng cung!”.Đầu Lưu Giác “hừ” một tiếng, vừa trở về đã xảy ra chuyện, rút cục là chuyện gì! Chàng một tay túm lấy binh sĩ vừa báo tin, quát to: “Kẻ nào to gan như thế?”.Binh sĩ bị chàng túm áo, nghẹt thở, nhưng vẫn thận trọng nói: “Hình như là tứ hoàng tử ra tay, hành động vô cùng chuẩn xác táo bạo!”.”Dựa vào đâu nói là tứ hoàng tử?”.”Thuộc hạ xem kỹ mấy thị vệ bị trúng kiếm, có một người vết kiếm trên cổ rất khác thường, giống như vết kiếm của bộ kiếm pháp Tuyết Sơn Phiêu Ngọc, thuộc hạ của tứ hoàng tử có chừng mười người chuyên luyện kiếm pháp này!”.Lưu Giác buông tay, nghiến răng vọt ra một câu: “Lưu Phi, nỗi nhục này, ta quyết không đội trời chung. Cổng thành bốn phía đã đóng, bọn họ không thể ra khỏi thành, hãy lục soát từng nhà cho ta, dù phải đào tung ba thước đất cũng tìm bằng được người về đây!”.An Thanh vương vừa nghe, lòng nở hoa nhưng ông vẫn đổ thêm dầu vào lửa: “Nghe nói, tiểu tử Lưu Phi đã từ Biên thành trở về, rắp tâm tranh giành đế vị”.”Hừ, con sẽ vào cung gặp thái tử, Lưu Phi kia muốn có vương vị còn phải hỏi cha con ta có đồng ý không!”.Lưu Giác đi rồi, một binh sĩ Ô y kỵ trở về phủ khẽ bẩm báo: “Đám tướng sĩ theo phe cánh họ Vương ở cổng nam thành đã xử lý xong”.An Thanh vương gật đầu, miệng hé cười: “Điều binh chiếm hai cổng thành khác, kẻ nào chống cự, chém!”. A La xuống ngựa, người áo đen quỳ mọp xuống: “Chúa mẫu bảo trọng!”.A La dở khóc dở cười: “Đừng gọi bừa, nghe ghê chết”.Ánh mắt người áo đen lộ vẻ kính trọng: “Quý tiểu thư là phận nữ nhi cũng dám vì chúa thượng mạo hiểm như vậy, Ô y kỵ cảm kích rơi lệ! Từ nay Ô y kỵ chúng tôi trên dưới đều do chúa mẫu sai bảo! Lão vương gia đã dặn, có thể sẽ phải phiền chúa mẫu chịu tủi một phen!”.A La nhếch môi, lẩm bẩm: Chuyển lời ta đến con cáo đó, sau này ta sẽ tìm ông ta tính sổ! Nếu ta bị thiếu một sợi tóc, ta sẽ nhổ trụi từng sợi râu ông ta!A La ngẩng đầu nhìn, đẩy cửa đi vào Tố tâm trai. Đây là sản nghiệp của Tử Ly, người ở đây chắc biết miếng ngọc bội chàng đưa cho nàng. Người ở Đông cung sau khi biết tin Lưu Giác giết người thị uy ở cổng nam thành thì bồn chồn không yên, Vương hoàng hậu nói: “Bình Nam vương này ra tay cũng quá táo tợn tàn nhẫn, lại dám giết người của ta, trấn giữ cổng nam thành, liệu có đúng chỉ vì Ly Thân vương cướp người đàn bà của hắn? Hắn ta hoàn toàn không coi chúng ta ra gì!”.”Theo tin tình báo, Ly Thân vương đang trên đường trở về Phong thành. Mặc dù chỉ đem theo hai vạn binh mã, số còn lại chia ra trấn thủ các thành trì, nhưng Hữu quân đâu phải khúc xương dễ gặm?”. Một mưu thần nói.Thái tử sẵng giọng: “Hắn định lấy danh nghĩa gì khởi binh? Ta ít nhất cũng là thái tử danh chính ngôn thuận! Đừng quên vương phi của hắn vẫn ở Phong thành!”.”Điện hạ bớt giận, tứ hoàng tử có lẽ đã tiên liệu điện hạ sẽ không dám động đến Cố gia. Hiện chỉ còn một tháng là đến ngày mười tám tháng ba, vả lại Cố tướng là nguyên lão hai triều, môn sinh vô số, chỉ e Cố Thiên Tường trong lúc phẫn nộ có thể bỏ mặc cho quân Trần tiến vào, Ninh quốc sẽ nguy hiểm!”. Vương Yến Hồi lạnh lùng phân tích tình hình,”Thiếp nghĩ Ly Thân vương không dám khởi binh, tài giỏi mấy hắn cũng không phải là thái tử, nếu dấy binh thì sẽ danh không chính ngôn không thuận. Hắn đem theo hai vạn binh mã, nhưng nhiều nhất chỉ có thể vào thành năm ngàn, chỉ cần không mang thêm binh mã vào thành, khi vào triều phục chịu tang ai dám nói gì hắn. Cho dù biết hắn có ý tạo phản, nhưng khi hắn chưa động binh cũng chỉ có thể theo dõi, phòng bị. Mà Xích long lệnh trong tay cha con An Thanh vương, chúng ta không cho ông ta tiếp quản, ông ta giết người lập uy, cướp quyền trấn thủ cổng nam thành, chúng ta cũng không thể nói gì. Bất luận thế nào, quan trọng nhất bây giờ là tìm được Lý Thanh La về đây! Nàng ta rất quan trọng đối với cả hai người đó! Có nàng ta trong tay, chúng ta đã có một con tin đáng giá”.”Bẩm nương nương, điện hạ, Bình Nam vương cầu kiến!”. Cung nhân khẽ bẩm báo.Vương hoàng hậu nói: “Truyền cho vào!”.Lưu Giác sải những bước lớn vào điện, cúi chào hoàng hậu và thái tử. Người chàng còn lấm bụi đường, thoáng nhìn đã biết từ xa vừa về.”Bình Nam vương yên ngựa vất vả. Nghe nói An Thanh vương cũng bệnh mệt, mấy ngày vào triều phải ngồi kiệu đến tận nơi. Ái khanh vội vã như vậy là vì chuyện gì?”. Hoàng hậu từ từ mở miệng.”Thần xin được ban chỉ cho thần giao chiến với Ly Thân vương để rửa nỗi nhục bị cướp thê tử!”. Giọng Lưu Giác căm phẫn.Vương hoàng hậu và thái tử nhìn nhau. Thái tử nói: “Vừa nghe báo tam tiểu thư bị bọn áo đen nào đó bắt đi, chuyện này…”.”Ô y kỵ của vương phủ nhận ra, đó là thủ pháp của thuộc hạ dưới trướng Ly Thân vương! Thần biết vương thượng vừa băng hà, không tiện manh động, nhưng thần quả không nuốt được mối hận này, đã lệnh cho lục soát khắp thành! Thần biết Ly Thân vương từ Biên thành trở về phục tang, nhưng thần muốn giao chiến cùng y với tư cách cá nhân, mong nương nương và thái tử cho thần được toại nguyện!”. Sắc mặt Lưu Giác rắn đanh, xám xịt, phẫn nộ của chàng lên đến tột cùng.”Bình Nam vương bớt giận, đợi tìm được tam tiểu thư chúng ta mới dễ bề định luận. Nếu không phải do tứ hoàng đệ làm, chẳng phải oan cho tứ hoàng đệ hay sao?”. Thái tử nói.”Thần xin chỉ lệnh tiếp quản ba cổng thành, chỉ cần người còn trong thành, thần ắt sẽ tìm ra!”.Hoàng hậu nghĩ bụng, ngươi đã tiếp quản cổng nam thành, còn xin lệnh gì nữa? Nhưng miệng lại nói: “Bình Nam vương nguôi giận, ai gia chuẩn tấu!”.Lưu Giác vừa đi khỏi, hoàng hậu lại tiếp: “Không chuẩn y cũng không được, Bình Nam vương đã tiếp quản cổng nam thành, nhưng chuẩn y rồi, nếu y không đứng về phía chúng ta, chúng ta sẽ không thể khống chế Phong thành!”.”Hoàng hậu chớ sốt ruột, đại quân Đông lộ của đại ca này đã lập trại ở cách phía đông thành mười dặm, lúc nào cũng có thể vào thành. Ta thấy cầu giữa An Thanh vương, Bình Nam vương và tứ hoàng tử đã lộ hình”. Vương thái úy cười.”Nhưng cha à, không tìm thấy Lý Thanh La, lòng con trước sau vẫn không yên!”. Vương Yến Hồi nói,”Thực ra Bình Nam vương và tứ hoàng tử đánh nhau cũng không phải là chuyện không hay, cứ để họ đấu với nhau. Nếu không con sao có thể yên tâm!”. Lời vừa nói ra, Vương Yến Hồi cũng có phần kinh ngạc, tại sao bây giờ mình cứ quẩn quanh không quên Lý Thanh La? Lẽ nào… nàng ta cắn môi, trong mắt lộ vẻ quyết liệt. Bố trí quân cơ xong, Tử Ly đưa hai vạn binh mã phi gấp về Phong thành. Bây giờ đang đêm, đội quân dựng trại nghỉ trên thảo nguyên. Chàng rời doanh trướng, buông tay đứng giữa trời, ngẩng đầu nhìn vòm đêm đầy sao, miệng bất giác mỉm cười. Cái đêm chàng lặng lẽ lọt vào tướng phủ, đón A La đến thảo nguyên dựng trại bầu trời cũng mê ly như thế này, cũng có gió mang chút hơi lạnh. Thảo nguyên này lưu giữ bao tiếng cười nói vui tươi của họ.Ba năm rồi, A La có khỏe không? Dạo đó khi nàng tháo hôn, lòng chàng trào lên niềm vui không thể nào che giấu, chỉ cần nàng không bị Lưu Giác tìm thấy, chỉ cần có thể tìm ra A La trước đưa về bên chàng che chở cho nàng. Nhưng cuối cùng A La vẫn bị Lưu Giác đưa về Phong thành. A La, nàng sẽ lấy anh ta sao? Ngực Tử Ly lòng đau nhói từng cơn, nỗi hận lại len lỏi từ đáy lòng. Ánh mắt chàng nhìn sâu vào thảo nguyên, cỏ cao mơn mởn đen thẫm trải ra vô tận. Giống như những đêm gặp ác mộng, một mình chàng đi trong đêm không ánh đèn, chỉ có thể kiên trì đi tiếp, mà không biết bao giờ mới có thể đi qua con đường thăm thẳm mịt mùng không ánh sáng.Ám Dạ đã đến được một lát, Ly Thân vương mình vận áo tang trắng đứng trong gió lạnh, dáng phiêu diêu u buồn, hào quang vương giả tỏa ra từ người chàng, khiến Ám Dạ có cảm giác con người này là chúa tể của thảo nguyên. Mỗi lần Ám Dạ xuất hiện đều rất khéo, đúng lúc tứ điện hạ tâm thần phiêu diêu, không nhận ra. Mắt Ám Dạ lóe cười, khẽ thốt lên: “Đêm trăng mê ly thế này, điện hạ vì ai mà một mình đứng giữa bao la gió lạnh?”.Tử Ly giật mình, lần này Ám Dạ xuất hiện, chàng cơ hồ không hề hay biết. Nụ cười ôn dịu trên miệng nhạt dần: “Lần nào ngươi đến dường như cũng đều chọn đúng lúc?”.Ám Dạ chắp tay: “Lão vương gia ủy thác Ám Dạ chuyển lời, xin điện hạ nhất thiết phải giao chiến với thiếu chủ một trận, nguyên nhân vì nghe đâu tam tiểu thư tướng phủ tuyên bố không lấy được tứ điện hạ cả đời sẽ không lấy ai. Lão vương gia nói, tứ điện hạ ba năm không về Phong thành thăm vương phi, trong lòng tất đã có nơi chốn, nam nhi mà, đánh nhau vì người trong lòng có gì lạ. Đây cũng là trò hay mà hoàng hậu và thái tử muốn xem”.Tử Ly quay phắt đầu lại, ánh mắt giễu cợt: “Bình Nam vương chịu để A La rơi vào nguy hiểm? Anh ta đối với nàng ấy cũng chỉ có thế hay sao! Giao chiến ư? Hừ, bản vương không thích!”.Ám Dạ khâm phục lão vương gia từ tận đáy lòng, mũi tên này, không biết xuyên trúng bao nhiêu con chim. Đôi mắt lộ ra ngoài khăn bịt mặt chớp chớp: “Thiếu chủ không biết nội tình, xin điện hạ ra tay có chừng mực! Ám Dạ cáo từ!”.Tử Ly ngẩn người, không nén nổi, bật cười ha hả: “Lưu Giác, lần này ngươi thảm rồi, bản vương thông tỏ nội tình, còn ngươi bị giấu kín như bưng!”. Ý nghĩ đột nhiên chuyển hướng, A La, nàng có biết nội tình hay không, A La, lòng nàng có ta thật không? Ý nghĩ vừa đến, lòng đã rộn lên bao xao xuyến, tiếc là không thể lập tức phóng ngựa trở về gặp mặt A La.