Duyên Hề

Chương 22


Đọc truyện Duyên Hề – Chương 22

Hai nam nhân đồng thời
khơi lên sóng ngầm mãnh liệt, Thủy Dạng Hề đều ở bên cạnh âm thầm chú ý, một
người thì tràn đầy lo lắng, xen lẫn ghen tức, một người thì tức giận cùng sát ý,
nó đan xen lẫn nhau kiến người ta hiếu kỳ muốn biết rõ nguyên nhân.

Mà Thủy Dạng Hề đối với
những cơn sóng ngầm của bọn họ hoàn toàn không nhìn thấy được, thân thể nàng
vẫn đang căng thẳng như cũ, dòng suy nghĩ đã xuyên qua ngàn năm, về tới cái thế
giới tựa hồ đã thật lâu cũng chưa nhớ tới, thế kỷ hai mươi mốt, trong lòng nàng
lúc này xác thực là muốn đem Nam Cung Ngự Vũ đi thiên đao vạn quả.

Khoảnh khắc nàng nhìn
thấy Nam Cung Ngự Vũ, Thủy Dạng Hề đã bị cừu hận chiếm đầy toàn bộ trái tim,
cũng đồng dạng mặt mày này thân hình này, tiếng nói này, và cả bộ dạng ra vẻ
đạo mạo kia, không phải là tên nam nhân mà nàng hận thấu xương thì là ai…

Nàng cùng hắn lần đầu gặp
nhau vào mùa mưa, một mùa mưa hoa cỏ xanh tươi gió nam ấm áp.

Năm đó nàng mười tám
tuổi, vừa mới lên đại học. Từ nhỏ nàng rất cao ngạo, nên có nhiều người không
muốn gần gũi với nàng. Nàng sớm có thói quen người khác đối của nàng kính nhi
viễn chi (kính trọng nhưng không chịu gần gũi). Ở cô nhi viện mười tám năm
không phải đều như vậy mà trôi qua sao? Mỗi một người đều không muốn lựa chọn
nàng. Nàng lần lượt chờ đợi rồi lần lượt thất vọng, nàng đã học cách cùng cô
độc và tịch mịch làm bạn. Cả đời nàng có được cũng chỉ là người bạn thân duy
nhất Dạ Dịch cùng Lâm mụ mụ, họ đem đến cho nàng ấm áp. Làm nàng
cảm thấy đầy đủ .

Nhưng mà vào mùa mưa đó,

lại mang đến cuộc sống của nàng những thay đổi. Hắn bất ngờ xuất hiện, đem một
cái ô để trên đỉnh đầu của nàng , che đi những hạt mưa đánh vào trên mặt. Nàng
giương mắt nhìn hắn, cũng là ý cười ấm áp sáng lạn, mị hoặc lòng người kia, đã
đốt sáng lòng nàng trong cơn mưa ẩm ướt. Hắn nói hắn gọi Mạc Giản Thành, giản
của đơn giản, thành của thành thực. Hắn đem cái ô nhét vào tay nàng, nói rằng
nữ hài tử là không nên ở trên đường mặc kệ để mưa ướt, sẽ làm người nhìn đau
lòng. Sau đó liền chạy vào trong cơn mưa bụi mờ mịt. Nàng nỉ non lập lại lời
hắn nói, giản đơn giản, thành của thành thực, trên mặt không tự chủ hiện lên ý
cười ấm áp, như cây bồ công anh rong chơi dưới ánh nắng, nhẹ nhàng mà chói mắt,
thật tốt cho một đại nam hài đơn giản mà thành thực ở nhà bên cạnh. Khi đó,
nàng liền cho rằng, hắn chính là nàng một nữa trong mộng của nàng, rồi nàng đưa
chính mình vào giữa cơn lốc của tình yêu.

Người ta thường nói, tình
yêu là mù quáng , nhưng nàng cũng không cho là đúng. Chỉ cần hắn yêu nàng, nàng
cũng thương hắn, mù quáng thì có cái gì không tốt. Dấu chân của bọn họ đã đầy
trên bãi biển, tiếng cười của bọn họ quanh quẩn ở sơn gian, lòng của bọn họ
khắc vào trái tim nhau. Chẳng bao lâu sau, khi nàng cho rằng hạnh phúc cách
nàng gần như thế, chỉ cần một cái ngẩng đầu, liền nhìn thấy cả một khuôn mặt
tươi cười, có thể đem nó ôm vào trong lòng. Nàng không cần hắn là thương nhân,
cũng không cần việc chên lệch tám tuổi giữa bọn họ, càng không cần để ý đến cái
nhìn của người khác, đơn giản là, nàng thật lòng thương hắn, yêu đến tận xương
tủy.

Nhưng mà, lại cũng một
mùa mưa, đã đập nát đi giấc mộng của nàng. Mộng, thì cuối cùng vẫn là mộng, cho
dù đẹp đến cỡ nào, đều không thể vĩnh viễn trầm mê ở trong đó. Mùa mưa kia, lòng
triệt để lạnh, lạnh đến nàng toàn thân chết lặng. Ngay tại gian phòng mà nàng
và Dạ Dịch cùng nhau thuê nhà trọ, hắn đã thừa dịp nàng không có ở đó, cường

bạo Dạ Dịch. Khi thấy Dạ Dịch gương mặt trắng bệch, ánh mắt trống rỗng, mà trên
giường còn có vết máu đỏ sẫm rất lớn, nàng giống như nổi điên ôm Dạ Dịch, khóc
đến ruột gan đứt từng khúc, lòng của nàng đau quá, đau quá, mỗi giọt lệ của Dạ
Dịch rơi xuống, lòng của nàng liền co rút đau đớn không thôi.

Cái đêm mưa đó, nàng
không biết làm như thế nào mà qua được, chỉ cảm thấy trời như muốn sụp, tương
lai của nàng, hạnh phúc của nàng cuối cùng chỉ là hoa trong kính, trăng
trong nước mà thôi. Quả nhiên, nàng vẫn không xứng để có được hạnh phúc sao.
Hận, cảm giác kia cứ điên cuồng theo đáy lòng lan tràn phát sinh, hắn, sao có
thể hủy hoại đi Dạ Dịch, bằng
hữu mà nàng phải lấy sinh mệnh đi bảo vệ. Nàng ôm Dạ Dịch, suốt ba ngày ba đêm,
nàng ấy mới miễn cưỡng ngủ.

Thừa dịp Dạ Dịch ngủ,
nàng liền đi ra ngoài mua một ít vật dụng hàng ngày. Nhưng, chỉ trong chốc lát
này, đủ cho nàng hối hận cả đời. Chờ đến lúc nàng trở về , thì Dạ Dịch đã hương
tiêu ngọc vẫn.

Khi nhìn thấy xác chết
của Dạ Dịch, trong lòng nàng đúng là vô cùng bình tĩnh, trên miệng phát ra
tiếng cười liên tiếp, quanh quẩn ở trong căn phòng trống trải, giống như quỷ mị
đang khóc. Thì thào hô lên, Dạ Dịch…

Sinh mệnh của Dạ Dịch một
nữa là do nàng mang đi.


Lại là một mùa mưa, nàng
rốt cục mất đã đi những thứ sở hữu cả đời. Trải qua vài ngày suy nghĩ, cuối
cùng nàng quyết định. Trở lại cô nhi viện trong núi mà nàng từ nhỏ lớn lên,
nhìn dáng vẻ tươi cười ấm áp của Lâm mụ mụ, đó là thứ đẹp nhất thế gian, là thứ
thanh kiết duy nhất còn tồn tại, là thứ làm nàng ràng buộc vướng bận cả đời
này. Nàng cười, Lâm mụ mụ, người hãy sống hạnh phúc nhé, Hề Nhi rất thích Lâm
mụ mụ tươi cười, Lâm mụ mụ ôm ấp, còn có lời nói ôn nhu của Lâm mụ mụ. Lâm mụ
mụ một mặt chỉ mỉm cười, nhưng trong mắt chứa đựng nồng đậm lo lắng, Hề Nhi làm
sao vậy, nhưng vẫn không hỏi ra miệng.

Nàng về tới thành thị,
trực tiếp đi đến nhà trọ của Mạc Giản Thành, Mạc Giản Thành, hừ, trong lòng nhớ
kỹ tên này, đúng là đau đớn vô biên vô hạn lan tràn, Mạc Giản Thành, đơn giản
mà thành thực, nhưng nàng lại quên, hắn họ Mạc, Mạc, chính là không có, tại sao
nàng lại không sớm nghĩ ra.

Trực tiếp dùng chìa khóa
mở cửa, nhìn thấy hắn, liền đem con dao nhỏ sớm đã chuẩn bị tốt thẳng đâm
xuống. Đáng tiếc, trời không chìu ý người, nam nhân thì khí lực so với nữ nhân
luôn mạnh hơn, ngược lại để hắn bắt được tay, đem dao nhỏ hướng về phía trên
người nàng đâm trả. Ngay tại thời khắc chỉ mành treo chuông, khi con dao nhỏ
muốn đâm vào thân thể nàng, thì Lâm mụ mụ đột nhiên xuất hiện, che chắn trước
mặt của nàng, lại là máu, một đường lan tràn chảy xuống, dính ướt tay nàng,
nhiễm đỏ cả mặt nàng. Nàng ngây người, biến cố bất thình lình, làm cho nàng
choáng váng. Cảnh sát từ phía sau chen chúc xông vào, bắt lấy Mạc Giản Thành,
nhưng mà, Lâm mụ mụ đâu, Lâm mụ mụ… Nàng nhanh ôm chặt thân thể Lâm mụ mụ,
khốc không ra nước mắt, trong lòng không ngừng hoảng sợ, cảm nhận được nhiệt độ
cơ thể của nàng dần dần lạnh như băng, một búng máu từ trong miệng tràn ra
ngoài, nhưng nàng không hề phát giác gì, cứ kêu lên, không cần, không cần bỏ
lại một mình nàng…

Bên ngoài mưa rơi càng
ngày càng nhiều, sấm chớp hỗn loạn, chiếu sáng cả bầu trời đêm, nhưng mà, nó
lại không thể nào chiếu sáng được bóng đêm trong lòng nàng. Lâm mụ mụ gian nan

mở mắt ra, mặt mài vẫn mang ý cười như trước, sáng ngời đủ để nhật nguyệt thiên
địa thất sắc, Hề Nhi, Lâm mụ mụ cố gắng kêu, ngươi phải hảo hảo sống sót, sống
cho cả phần của Lâm mụ mụ, đáp ứng ta, Hề Nhi, bằng không, Lâm mụ mụ chết không
nhắm mắt…

Nàng nhìn Lâm mụ mụ, ôm
càng chặt, đầu nàng vô ý thức máy móc gật gật, đã không có, cái gì cũng đều
không có, những thứ trân quý nhất của nàng, cũng đã rời nàng mà đi, nàng nhìn
nụ cười của Lâm mụ mụ, ánh sáng trong mắt dần dần biến mất. Một khắc đó lòng
của nàng, đã chết, linh hồn của nàng, rời khỏi thân thể, nàng chân chính trở
thành cái xác không hồn, vì một lời hứa hẹn mà sống sót.

Từ nay về sau, thế gian
đã thiếu mất một Thủy Hề tuy rằng tịch mịch nhưng đối với số mệnh vẫn có hy
vọng , thay bằng một Thủy Hề nhìn tất cả mọi việc với con mắt thờ ơ, chỉ cần
sống, mà không cần tâm .

Sau đó, vô số lần nửa đêm
khuya nàng giật mình tỉnh mộng, vẫn còn có thể cảm nhận được Dạ Dịch đang ôm
mình, còn có thể nhìn thấy nụ cười ấm áp của Lâm mụ mụ; sau đó, nàng phải học
cách lãng quên, quên đi hết thảy mọi chuyện, học cách chỉ vì chính mình mà mặc
kệ người khác, sống hoàn toàn lạnh lùng ; sau đó, thì nàng đi tới nơi này ——
Thiên Mị hoàng triều, chuẩn bị bắt đầu một cuộc sống mới, cứ luôn nghĩ rằng đã
sớm quên đi nỗi đau trong lòng, sớm mai táng thù hận trong lòng, nhưng không
nghĩ tới, chỉ cần một thanh âm, một khuôn mặt, liền dễ dàng gợi lên hận ý có
thể cắn nuốt hết thảy mọi thứ trong lòng nàng.

Thủy Dạng Hề chăm chú nhìn về phía Nam Cung Ngự Vũ,
trong ánh mắt kia hàng ngàn hàng vạn sự tàn ác có thể đem hắn bao phủ lại, nàng
lạnh giọng hỏi: “Ngươi rốt cuộc là ai?” Thanh âm lạnh lẻo không khỏi
làm cho Nam Cung Ngự Vũ ngẩn ra, khí thế nghiêm nghị, nghiến răng nghiến lợi
như vậy, hàm chứa biết bao nhiêu hận ý với hắn a, nhưng mà vì cái gì? Nam Cung
Ngự Vũ cũng không thể nghĩ ra lý do…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.