Duyên Định Mệnh

Chương 4


Đọc truyện Duyên Định Mệnh – Chương 4

Học hành chăm chỉ lắm 4 tháng rồi cô cũng giao tiếp được, còn mỗi chữ viết nữa thôi.

Sáng cô phải dậy sớm lắm,6h là phải có mặt để mà niệm phật với lão phu nhân nữa.

Lão phu nhân vừa nhấp ngụm trà vừa nhìn vào bụng cô mà hỏi.

– Sao mấy tháng rồi mà chưa thấy gì.

– Thấy gì là thấy gì thưa mẹ.

Lão phu nhân đập chén trà xuống bàn cực mạnh.

– Lấy chồng rồi mà hỏi thấy gì, con trai đó, cháu trai nối giỏi của nhà này đó.

Cô giật bắn người, trả lời lí nhí.

– Mấy tháng nay lão gia có vào phòng con đâu.

– Sao lại ko vào, mấy nay tối nào nó cũng về nhà, hay cô làm gì trái ý nó rồi.

– Dạ ko, ko có thưa phu nhân.

– Đàn bà có cái đẻ cũng ko xong.

Thím 4 Vương Mỹ Lan chen ngang.

– Lúc về làm dâu nhà này tôi, tháng sau tôi đã có bầu liền, giờ tôi có tận 3 đứa con, 2 trai 1 gái rồi. Phụ nữ có làm gì thì chồng mới ko muốn gần.

Cô giận tím mặt nhưng ko làm được gì hết. Lão phu nhân cũng tức giận bỏ đi.

….

Đêm đó anh ta về, anh ta ngủ chung trên chiếc giường với cô. Cô ghét tên đó nên cứ quay mặt vào trong giả vờ ngủ, anh ta cũng ko làm gì cô hết, ko gian im lặng khá lâu.

– Vết thương cô đỡ chưa.

– Vâng, cảm ơn, nhờ phước anh mà tôi vẫn còn sống.

– Mồm mép, tôi ghét nhất loại con gái dễ giải.

– Biết dễ giải mà con ăn nó làm gì.

– Mỡ dâng tới miệng sao mèo ko ăn.

– Anh….

Cô tức quá ngồi dậy quay lưng nhìn anh, xong lại thôi quay lưng vào giường nằm tiếp.

– Tên xấu xa độc ác.


– Cô nói tôi ư, chưa đâu.

Cô lại tức quá ngồi dậy, nhưng nghĩ đấu với tên này chỉ có thiệt thân, xong lại quay vào tường.

– Anh mấy nay ngủ đâu thì giờ ngủ đó đi, dành giường với tôi làm gì.

– Tôi là chồng cô mà.

– Vâng chồng trên giấy tờ thôi.

– Trên giấy tờ vẫn là chồng.

– Tôi ko cãi anh nữa, mai tôi còn nhiều việc lắm, kệ anh.

Tên này đúng là ko cãi lại được thật mà. Mặc kệ hắn, cô ôm gối quấn mền ngủ ngon lành.

….

Cũng như mọi khi, sáng ra cô vào quỳ trong lễ đường chờ lão phu nhân, nhưng nay sao thấy lão phu nhân lâu quá chưa tới. Cô mới đứng dậy đi 1 vòng, hôm nay chỉ có người hầu dìu lão phu nhân ra thôi, ko phải thím 4 nữa. Nhưng sao lão phu nhân lại vã mồ hôi như vậy nhỉ, cô cũng chạy lại, đỡ lão phu nhân.

– Lão phu nhân bị sao vậy.

Người hầu lí nhí.

– Dạ lão phu nhân bị tuột huyết áp.

– Sao ko dùng thuốc.

– Dạ bình thường thuôc đều do phu nhân Mỹ Lan cho uống ạ.

– Mau lấy cho tôi lát chanh.

– Làm gì thưa phu nhân.

– Mau lấy đi.

Cô nhỏ vào miệng lão phu nhân vài giọt và chờ. Đúng là lão phu nhân đã đỡ hơn thật. Lão phu nhân vẫn lườm cô.

– Đừng cố mà nịnh ta, mau đi lạy phật đi.

– Dạ.

Cô lật đật chạy đi.

…..

Đây là lần đầu tiên sau khi lấy chồng ngần ấy thời gian mới được ra ngoài. Cô và Tiểu Mai tung tăng mọi nơi, đi đủ xó xỉnh.

Hình ảnh của chồng cô và 1 người phụ nữ khác đã đập vào mắt cô, người phụ nữ đó còn ôm ấp nũng nịu anh ta, anh ta cũng đã thấy cô và chỉ cười nhếch mép. Đồ đàn ông trăng hoa, cô bỏ đi. Vô tình cô va vào 1 người đàn ông khác, tóc cô dính vào nút áo anh ấy nên cần 1 thời gian đễ gỡ.

– Xin lỗi, làm phiền anh quá.

– Ko sao ko sao.

– Cô tên gì vậy.

– Tôi là Lã Ân Di.

– Tôi là Trần Minh Tuấn, tôi là người Việt Nam.

– Anh là người Việt Nam sao, tôi cũng vậy.

– Ồ, tôi mời cô đi uống nước nha.

– Vâng.

Cô ko biết những hành động của cô vừa rồi đã đập vô mắt của ai kia.

…..

Cô về phòng vẻ mặt hớn hở, còn anh ta đã nằm trên giường từ lúc nào, cô cũng ko thèm nói với anh ta câu gì.

– Đi chơi với trai về vui vẻ quá ha.

– Chỉ là người đồng hương Việt Nam thôi, còn đỡ hơn ai đi ôm ấp gái.

– Tôi là đàn ông mà.

– Còn tôi cũng đâu có ngoại tình.

– Cô… được lắm.

Hắn tức giận bỏ ra ngoài.


…..

Bữa cơm lúc nào cũng thịnh soạn và đầy đủ người, nó như 1 cái quy cũ vậy đó.

– Thưa mẹ, con muốn nạp thêm vợ 2.

Cô đã xém phun hết cơm ra bàn, cô ho sặc sụa. Lão phu nhân vẫn luôn từ tốn và dịu dàng với anh.

– Sao vậy con, con đã có vợ rồi mà.

– Vì cô ấy chậm sinh con nối dõi nên con muốn nạp thêm thiếp.

Cô gằng giọng, nhưng vẫn cố nén nhịn.

– Anh….

Lão phu nhân liếc nhìn cô, vẫn lại ôn tồn với con.

– Ko sao con, cứ nạp thiếp, đàn ông 5 thê 7 thiếp là chuyện bình thường mà.

Vương Mỹ Lan cười chế giễu.

– Anh 2 suy nghĩ đúng đó anh, hỷ sự hỷ sự.

Thật sự lúc này cô muốn bỏ về phòng, ko phải vì buồn mà vì cô tức. Cô cũng ko ghen, vì cơ bản cô đâu có yêu anh, anh muốn làm gì mặc kệ anh.

…..

– Phu nhân, lão gia nạp thêm thiếp phu nhân tính sao.

– Tính sao là tính sao hả em.

– Như vậy thật ủy khuất cho phu nhân.

Cô cười nhạt. Đưa hai tay ôm gối

– có gì mà ủy khuất, ngay từ đầu chị gã vào đây họ cũng chỉ coi chị như món hàng, chị với hắn ta cũng ko có tình yêu thì dù có hay ko 1 2 cô vợ 2 nữa cũng vậy thôi mà. Thôi em đi ngủ đi.

– Dạ phu nhân.

Cô lại quấn mền trên chiếc giường rộng lớn ấy, nói ko bùn thì ko đúng, cũng có 1 chút tổn thương chứ. Gái lấy chồng mà có ai đành lòng để chồng mình lấy thêm thê thiếp chứ. Dòng suy nghĩ bị cắt ngang vì ai đó kéo chăn cô.

– Tiểu Bảo Bối sao con lại ở đây, mau lên đây kẻo lạnh bây giờ.

– Dì ơi con muốn ngủ với dì.

– Tiểu Bảo Bối ngoan, dì ẵm con ngủ nha, hôm nay ko ngủ với bố sao.

– Bố đi rồi ạ.

– Vậy sao, dì thương dì hát cho con nghe nha, thơm cái nữa nè.

Hát 1 lúc cô bé đã ngủ ngon, cô bé tay cứ ôm cứng lấy cô ko rời. Ko biết mẹ em ấy đẹp như thế nào mà em ấy thì xinh quá đi thôi. 2 dì cháu ôm nhau ngủ, có kẻ về muộn ghé phòng cô nhìn 1 lúc rồi bỏ đi.

…..

Đang cắm đầu cắm cổ viết viết thì tin nhắn reo lên. Cô nhíu mày, ai vậy, ai lại biết số mình thế này ngoài lão chồng hắc ám.

– Chào cô, tôi là Trần Minh Tuấn, lâu ngày quá ha.

– A chào anh, 2 tháng rồi mới gặp anh.


– Nay tôi qua đây công tác rồi, ít bữa tôi mời cô đi ăn được ko.

– Được ạ, chào anh.

– Chào cô.

Đang hí hửng bấm bấm thì giật mình rớt điện thoại vì có người ngồi bên.

– Ui chú 3, làm tôi giật mình.

– Có gì mà giật mình, chị đang viết chữ sao.

– Um.

Nhìn kỹ thì chú 3 nhà này rất đẹp trai, giống y chồng vậy, mà đây là lần đầu cô nói chuyện với chú ấy.

– Đưa tôi xem.

– Thôi chú đừng xem.

– Trời, chữ xấu thật đó.

– Nó khó viết thật mà.

– Để tôi bày cho.

Hứa Mẫn Ngọc ra sau cô, nắm tay cô viết nén nót chữ.

– Oa, chữ của chú đẹp thật á, như rồng bay phượng múa á.

– Có gì đâu chứ.

Hứa Mẫn Ngọc cười nói vui vẻ với cô. Vương Mỹ Lan cầm quạt phe phẩy đi ra.

– Chị dâu, em chồng mà tình tứ quá ha, mấy người muốn làm loạn nhà này à.

– Ko có, tôi…

Hứa Mẫn Ngọc đứng ra bênh vực cho cô.

– Con mắt nào của thím thấy chúng tôi tình tứ, chỉ là bày chị ấy viết chữ cũng cho là tình tứ sao.

– Chứ gì nữa, thanh thiên bạch nhật, gái có chồng trai chưa vợ lại nắm tay nhau thế kia.

– Rèn chữ ko nắm tay thì nắm chân hả thím, thím bớt chuyện đi.

Hứa Mẫn Ngọc bỏ đi, cô cũng bỏ đi, để lại Vương Mỹ Lan bực tức ở đó


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.