Đọc truyện Duyên Định Mệnh – Chương 16
Cậu thanh niên nhìn về phía Ân Di cười nhếch mép, đứng lên cho điện thoại vào túi quần, tiến về phía Ân Di.
– Di Di tưởng đâu chị lấy chồng nhà giàu, bỏ xứ đi luôn rồi chứ.
Ân Di tiến đến kéo mạnh tai tên thanh niên đó, nghiến răng.
– Thằng nhãi, mới gặp mà muốn gây sự hả.
– Oa đau quá Di Di, em thua.
– Về khi nào vậy.
– Em về được tuần, nghe tin chị về nên bố bảo mang cho chị ít quà. Nếu bố ko bảo em cũng ko mang.
– Ời, quà cáp làm gì mất công ra, chuyển lời chị cảm ơn bố em nha.
– Hem có gì. À, mà nhỏ nào kia Di Di.
Nãy giờ lo đoàn tụ với thằng em lâu ngày, vui quá mà quên mất là còn có Tiểu Mai. Ân Di mới lại kéo tay Tiểu Mai.
– Đây là Tiểu Mai em của chị.
Gã thanh niên nhíu mày
– Chị có em khi nào, em gì.
– Thì em là được rồi, nhiều chuyện.
Gã thanh niên tiến lại gần Tiểu Mai, 2 tay cho vào túi quần.
– Chào em, anh là Lã Minh Thành, em họ của Di Di.
– Chào… chào anh.
Tiểu Mai như bị điện giật, chạy ngang sống lưng. Trong đầu Tiểu Mai nghĩ, nam thần thì ngoài lão gia Đình Phong, tam thiếu gia Mẫn Ngọc, còn lại chỉ xuất hiện trên phim. Ai ngờ đâu lại xuất hiện ngoài đời thế này. Kính cận, nụ cười tỏa nắng, thêm răng khểnh nữa, vậy có chết con nhà người ta không chứ.
Chưa kịp để Minh Thành nói thêm câu gì thì Ân Di đã kẹp cổ kéo vào trong nhà.
…..
Lã Minh Thành là con trai út của Lã Minh Hào, từ nhỏ đã chơi rất thân với Ân Di. Ba mẹ cậu ly hôn, cậu qua Mỹ sống cùng mẹ, còn chị cậu sống cùng bố.
Minh Thành tính tình trái ngược với bố cậu, hiền hòa, ko tham lam, mà đặc biệt không thích tranh giành hay quyền lực gì, nói thêm là anh chàng này chưa có người yêu ạ.
Không phải cậu ta kén, ko phải vì ko có gái bu mà vì cậu chưa gặp được cô gái có tính tình giống cậu, ngoài Ân Di. Những cô gái khác bâu vào cậu không vì sắc thì cũng vì tiền, nên cậu thấy lũ con gái rất nhàm.
…..
Ân Di lục đục trong bếp nêm nêm, nếm nếm, có vẻ rất hài lòng về thành quả của mình. Lâu rồi cô mới nấu món canh bổ dưỡng cho ông, cô sẽ mang lên công ty để cho ông bất ngờ.
Tiểu Mai ngủ dậy không thấy Ân Di đâu, đọc được tin nhắn trên tờ giấy mới biết Ân Di lên công ty. Mình cô sửa soạn xong chạy te vào bếp tìm đồ ăn, vì được dặn dò sẵn nên cứ mặc sức ăn gì thì ăn.
Ăn xong buổi sáng, Tiểu Mai rinh rổ táo với chén muối ớt, định ra vườn ăn. Vừa đi vừa ăn, mắt thì dán chằm chằm vào rổ táo xem còn được bao nhiêu quả.
Oạch…
Rổ táo rơi xuống đất lăn lóc, cô cũng ngã oạch, mông áp sát nền, đau điếng. Cô ko nhìn xem ai đã đụng mình, chỉ lo chăm chăm đi nhặt táo.
– Này cô, cô đụng trúng người ta rồi cô ko lo cho người ta sao.
Theo phản xạ, Tiểu Mai quay về nơi phát ra tiếng nói. Lã Minh Thành ngồi đó, 2 tay chống ra sau, mắt kính cũng rơi nhưng ko chịu nhặt.
Tiểu Mai đơ đi vài phút, ui mẹ ơi, ban ngày nhìn tên đó còn điển trai hơn, cứ mỗi lần thấy tên đó là cô ngất ngây.
– Nè cô, cô muốn nhìn tôi tới bao giờ hả.
Tiểu Mai nhặt kính đưa cho Minh Thành, nắm cánh tay tên đó kéo dậy.
– Xin lỗi anh do tôi mãi nhìn nên đụng anh.
– Cô nhìn gì.
– Nhìn rổ táo.
– Sao ko nhìn đường.
– À, tại vì tôi sợ nó… mà anh đến đây làm gì. Chị Ân Di ko có nhà.
May cô phanh kịp ko thì nói ra sẽ xấu hổ lắm.
Minh Thành đi theo cô ra ngoài vườn, vừa đi vừa lấy táo trong rổ cô mà ăn. Tiểu Mai nhìn trợn mắt.
– Anh… anh mới ăn táo trong rổ này hả.
– Um.
– Nó mới vừa rớt xuống đất.
– Thì sao nào.
– Tôi còn chưa rửa lại.
– Thì tôi chùi rồi.
Tiểu Mai mắt trợn to nhìn Minh Thành, không lẽ nam thần ăn uống cũng không cần sạch sẽ sao.
…..
Sau khi giải quyết xong rổ táo, Tiểu Mai đứng lên đi về phòng của mình, Minh Thành cũng đi theo. Cô cố ý quẹo chỗ nọ, quẹo chỗ kia, Minh Thành cũng đi theo. Cô bực mình cáu gắt với Minh Thành.
– Không phải anh cần phải về rồi sao, chị Ân Di không có đây.
– Không sao, không có Di Di thì tôi nói chuyện với cô, tôi tìm bạn nói chuyện thôi, tôi không kén người nói chuyện đâu.
– Chuyện gì, tôi không muốn nói chuyện với anh, tôi sợ.
Nói rồi Tiểu Mai chạy te về phòng, để mặc Minh Thành ở đó. Gã trai ngẩn ngơ, lạ thật gã có làm gì cô đâu, chỉ là tìm bạn tâm sự thôi mà. Mà đây là lần đầu tiên trong đời có cô gái bỏ chạy khỏi gã trai trẻ ấy.