Đọc truyện Duyên Định Mệnh – Chương 13
Ân Di nằm im hồi hộp chờ đợi, cô thấy con mình đạp chơi khỏe mạnh, cô vui lắm. Sau khi thăm khám kỹ càng bác sĩ thông báo rằng, đứa con của cô là con trai, cô đã rất vui mừng. Cái vui mừng khi lần đầu làm mẹ của cô cũng lan tỏa sang cho Đình Phong.
– Ôi, phúc khí của nhà này mà. Cuối cùng nhà này cũng có người nối dõi rồi. Mau mau mai làm mâm chay lớn cúng phật nghe chưa. Ân Di, con lo bồi bổ vào cho cháu trai ta khỏe mạnh nghe con.
– Dạ thưa mẹ.
Lão phu nhân mừng ra mặt, lão phu nhân chỉ yêu thương Đình Phong và Mẫn Ngọc. Còn Mẫn Du từ khi lấy vợ bà chưa bao giờ coi trọng. Cho dù Mẫn Du có sinh 10 người con trai cũng ko bằng Đình Phong hay Mẫn Ngọc chỉ sinh 1. Còn kẻ tức tối nhất ko ai khác là Mỹ Lan.
…..
Mỹ Lan lại đập phá đồ đạc trong phòng cô, đập vỡ bình bông đắt tiền của lão phu nhân tặng.
– Em điên à, sao lại đập đồ mẹ tặng vậy.
– Anh ko thấy sao, mẹ anh có coi trọng anh dù 1 chút ko. Anh có 2 thằng con trai cũng ko bằng đứa trẻ đang thành hình trong bụng con nhỏ đó.
Mẫn Du bị nói trúng tim đen nên cũng chỉ biết im lặng.
Mỹ Lan đập chán rồi gằn giọng.
– Đứa trẻ đó, đứa trẻ đó nhất định ko được ra đời.
Mẫn Du lo lắng.
– Em… em… lại tính làm gì.
…..
Đùng… đoàng.
– Hôm nay sao sấm to thế anh.
Ân Di nằm trong lòng của Đình Phong hơi sợ sệt. Anh xoa xoa lên bụng bầu của cô an ủi.
– Do chuyển trời ấy mà, ko sao đâu e. Mà sao vẫn chưa ngủ đi.
– Nãy em ngủ 1 chút tiếng sét làm em giật mình. À hồi chiều Đào Minh Từ có qua, ko biết nghe từ đâu biết em có em bé, mang cho em đống quà kia kìa.
Ân Di 1 tay ôm Đình Phong, 1 tay chỉ vào đống quà ngổn ngang trong góc. Đình Phong thấy mà chướng mắt, xù lông nhím lên.
– Cái tên đó, vợ người ta có em bé mà hắn cũng ko tha. Mai anh cho người vứt hết.
– Đừng anh, mình ko nhận thì mai trả lại người ta, giờ mình có con rồi, đừng gây thêm thù nữa.
Đình Phong nghe cũng có lý nên thôi.
Tay anh lại xoa bụng Ân Di, tay kia lại xoa… ngực Ân Di, cười bí ẩn.
– Con trai ngoan, nằm im cho bố mẹ yêu thương tí nhé.
– Hả… lại.. lại…yêu thương à.
Ko đợi Ân Di nói thêm, Đình Phong lại chiếm môi cô, xoắn dài. Làm đủ mọi hành động kích thích cô.
– Em ko muốn sao anh sao.,
– Ư… um… chỗ đó… em… muốn.
– Muốn thì sao nào.
– Lão gia… em muốn… anh.
Cái kiểu người vậy đó, lúc người ta chưa bầu thì chê ỏng eo, tìm mọi cách hành hạ. Đến lúc yêu thương quá rồi thì có bầu cũng ko tha, thật hết nói nỗi cho lão gia nhà này mà.
…..
– Tiểu Mai, em đang làm gì đó.
– Anh cường, em đang nấu thuốc cho phu nhân.
– Vậy sao, vất vả quá nhỉ.
– Vất vả gì đâu, nấu bằng ấm điện mà, nhanh lắm.
– Vậy hả.
– Hôm nay anh ko đi chợ sao.
– Ui, anh là bếp trưởng mà. Anh đã lo xong mọi chuyện rồi.
– Vậy hả.
A cường kéo tay Tiểu Mai ra sau bếp, nhìn ngó xung quanh. Lấy ra 1 cái vòng tay bằng bạc nhỏ.
– Tiểu Mai tặng em nè.
– Oa, đẹp quá, sao lại tặng em.
– Tại… tại… tôi thích em.
A cường gãi đầu gãi tai, mặt đỏ hết lên. Tiểu Mai nhìn thái độ đó cũng thẹn thùng lắm.
A cường và Tiểu Mai cùng làm trong nhà này, Tiểu Mai vào sau A cường 3 năm, dễ gì gặp mà nói chuyện. Hoặc có cũng ít, vì người trong bếp, người theo chủ nhân.
– Phu nhân người mau uống thuốc đi, em mới nấu xong, cẩn thận kẻo nóng nha.
Tiểu Mai mang đến bên giường cho Ân Di, thổi thổi thuốc nữa. Ân Di thì mỏi hết cả người, lại đau lưng nữa, đúng là có em bé thật vất vả quá.
– Tiểu Mai em xoa lưng dùm chị chút, chị mỏi hết cả ấy.
Tiểu Mai nhanh nhẹn lên phía sau giường xoa lưng cho Ân Di. Oa thoải mái chết được, cái lưng yêu quý của cô.
– Xong rồi phu nhân uống thuốc đi.
– Um, em có cái vòng tay xinh quá nha.
Tiểu Mai dấu tay ra sau, mặt thẹn thùng.
– Anh cường đầu bếp tặng em ạ.
– Oa, Tiểu Mai nhà ta có người để ý rồi nha.
– Phu nhân đừng chọc em mà.
Tiểu Mai xấu hổ quay đi.
…..
Lão phu nhân ngày nào cũng bảo đầu bếp làm nhiều món ngon cho Ân Di tẩm bổ. Ân Di thấy A cường bưng đồ ăn lên nên biết ý.
– Tiểu Mai xuống bếp nói đầu bếp nấu cho chị chút đồ ngọt, theo sở thích của chị nha.
– Món gì ạ phu nhân.
– Món chị hay ăn ấy.
Ân Di nháy mắt Tiểu Mai, Tiểu Mai như cũng hiểu ý liền chạy đi ngay.
A cường lại dẫn Tiểu Mai ra sau bếp, ngó trước ngó sau. Rồi đưa cho Tiểu Mai 1 cái bánh kem dâu nhỏ hình trái tim.
– Tiểu Mai em ăn đi, lúc nãy làm bánh cho phu nhân, anh có làm thêm cho em đó.
– Em cảm ơn anh, anh ăn chung với em đi.
– Ừ thì ăn.
Tóc bay lên má Tiểu Mai, A cường liền đưa tay vén tóc đi, hành động quan tâm nhẹ nhàng ấy khiến Tiểu Mai rung động.
…..
– Đã chọn bệnh viện, chọn bác sĩ giỏi chưa, chọn ngày mổ chưa hả.
Đình Phong ngạc nhiên.
– Sao phải chọn ngày mổ hả mẹ, nó ra lúc nào nó ra chứ ạ.
– Bậy, cháu trai ta phải chọn ngày giờ tốt, mới tăng được phần phúc khí tốt cho nó chứ. 2 đứa này ko biết gì. Lúc xưa ta sinh Đình Phong và Mẫn Ngọc cũng vậy đó. Chọn ngày tốt, uống thuốc gia truyền trước 1 ngày, mai nó chui tọt ra.
Lão phu nhân đang rất tự hào về việc sinh Đình Phong và Mẫn Du.
– Con biết ko, phụ nữ sinh con rất khổ. Bây giờ hiện đại nên muốn gì cũng được con à.
Ân Di khẽ cười, ko ngờ mẹ chồng cô cũng có lúc hiện đại như vậy đó. Bàn ăn hôm nay cũng chỉ có 1 kẻ ko vui mà thôi.
…..
– Tiểu Mai, dạo này chị thấy em rất xinh nha, lại tươi mà hay cười nữa. Nói mau, yêu rồi phải ko.
Tiếu Mai để 2 tay lên má đã đỏ hồng.
– Phu nhân… chị nhận ra rồi sao.
– Biết ngay mà, sao tiến triển tới đâu rồi.
– Anh ấy mới tỏ tình với em.
– Oa, chúc mừng nha. Sau này em đi lấy chồng nhất định chị… chị…
Ân Di ôm bụng đau đớn,đau tưởng chừng cô ko thở nỗi.
– Phu nhân, phu nhân sao vậy, đừng làm em sợ mà.
– Bụng chị… đau…đau quá.
Tiểu Mai sợ hãi khóc thét lên, luống ca luống cuống.
– Người đâu… cứu mạng… mau cứu phu nhân.
Ân Di mặt tái nhợt, mồ hôi vã ra, môi trắng bệch, khô nức. Cô cảm thấy có nước chảy ra từ bên dưới. Nước mắt cô chảy ra, làm ơn, xin phật gia hộ, xin hãy cứu con con. Mắt cô nhòe đi, tai cô ù lại, những gì cô còn thấy lúc đó là hình ảnh của nhiều người xúm vào cô.