Đọc truyện Duyên Đến Là Em – Chương 4: Vô tình bị khảo sát trước khi xem mắt 2
Nói chuyện với cha một lúc đã đến buổi trưa. Mặc dù Long Tuyền đã cường điệu nhiều lần rằng thức ăn trong bộ đội cũng rất tốt, rắn chuột kiến thỉnh thoảng mới có thêm trong đồ ăn. Nhưng mẹ Long đau lòng con trai ngày thường không được ăn món ăn yêu thương trong ngôi nhà ấm áp nên vẫn ra sức nấu một bàn ăn đầy ắp.
Ăn một bữa trưa phong phú khác thường, cho dù là Long Tuyền có sức ăn như heo cũng cảm thấy bụng hơi khó chịu. Vì vậy sau khi nhìn qua bản đồ thấy khoảng cách từ phố nhỏ Vũ Hầu đến công viên Nhân Dân rất gần, chỉ có 5km liền quyết định đi đến địa điểm hẹn xem mắt để tiêu cơm. Dĩ nhiên, với anh mà nói thì cho dù chạy một vòng quanh thành phố cũng không tính là xa.
Khi đến công viên thì vẫn sớm, Long Tuyền đi vào nơi mà mình đã từng quen thuộc, bỗng nhiên anh cảm thấy công viên với những bông hoa xinh đẹp trong trí nhớ của tuổi thơ trở nên vừa tồi tàn vừa nhỏ. Không biết có phải do chân dài nên cảm thấy cây rất thấp, đường quá ngắn, không bao lâu liền đi qua tất cả những nơi quan trọng nhưng vẫn cách thời gian xem mắt hơn bốn mươi phút.
Cảm thấy nhàm chán anh lại đi đến một hiệu sách nhỏ đối diện với công viên. Cửa hàng đặt một cái bàn sắt, phía trên có rất nhiều sách, trên một tấm biển nhỏ có viết: “Giá đặc biệt 10 nguyên một quyển”. Long Tuyền đứng lại, thuận tay cầm một quyển có tên: “Mười ngày trở thành người quản lý – từ nhân viên ưu tú trở thành ông chủ” lên, anh quyết định đọc sách giết thời gian.
Càng đọc càng cảm thấy quyển sách này có nội dung phù hợp với tình hình lúc trước của anh – từ một binh sĩ ưu tú trở thành đội phó. Trước khi học bằng thạc sĩ thì học chỉ huy tác chiến, cũng có một số nội dung liên quan, nhưng góc độ quản lý tâm lý học thì không giống với công ty này. Ừm, có thể tham khảo…
Dù đang chuyên tâm đọc sách nhưng vì thói quen nên Long Tuyền vẫn âm thầm chú ý hoàn cảnh xung quanh mình. Chỉ cần có người đến gần thì anh đều chú ý, phát huy tối đa câu nói mắt nhìn 6 hướng tai nghe 8 phương.
Dư quang khóe mắt liếc đến một cô bé mặc váy trắng hoa lam đi một đôi dép sandal thướt tha bước tới, một tay cầm ô che nắng màu lam nhạt, một tay khẽ phe phẩy quạt giấy, túi xách khoác trên vai, từ bên trong có một tai nghe màu đen lộ ra, chắc hẳn cô ấy đang nghe điện thoại. Ừm, tuy không cao nhưng vóc người vẫn cân đối, thoạt nhìn rất lịch sự thanh tú.
Hai mắt đảo qua đảo lại trên gương mặt của cô bé kia, Long Tuyền lập tức xác định cô gái này chính là Lâm Lung cần gặp ngày hôm nay. Khẳng định bức ảnh kia của cô đã dùng PS để chỉnh sửa chiếc cằm vốn là mượt mà thành thon nhọn. Thật ra thì tự nhiên như hiện tại có vẻ đẹp hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn không phấn son của cô khiến người khác nhìn rất thuận mắt.
Lâm Lung, người cũng như tên xinh xắn lanh lợi, hơi gầy, liếc mắt một cái ước chừng cao 1m52, nặng 41kg, đây là nội dung cô không ghi trong tài liệu. Có thể vì vóc người cô không cao nên không muốn viết vào.
Cô ấy đang tiến đến gần, thậm chí Long Tuyền còn nghe được âm thanh cô đang nói điện thoại, giọng của cô trong sáng lại có chút mềm mại, tựa như cô đang làm nũng: “Mình cũng muốn rụt rè một chút, không đến quá sớm, đáng tiếc mình lại không có thói quen để người khác đợi lâu. Sợ sẽ đến trễ nên đến trước giờ… Chị hai Viện à, ra cửa sớm đi với mình chứ sao… A, đã ra cửa rồi ư? Được, mình thấy một tiệm sách, vậy mình ngồi đọc chờ cậu, làm ơn nhanh lên một chút!… Tạm biệt.”
Lâm Lung tắt điện thoại, cô đứng cách anh chưa tới một mét gập ô che nắng rồi nhẹ nhàng đi vào tiệm sách. Khoảnh khắc ấy có một mùi hương thoáng qua, cái mũi chó bén nhạy của Long Tuyền đánh hơi được hương vị nhẹ nhàng khoan khoái tựa như cây quýt trên người cô, là nước hoa ư? Hay là dầu gội?? Mùi hương này thoang thoảng như có như không, hít vào thật thoải mái. (Editor: Mình xin thề từ “mũi chó” và “đánh hơi” là của t/g)
Lâm Lung vào tiệm sách không tìm sách ngay mà đưa lưng về phía Long Tuyền, cô áp chế trái tim đang đập thình thịch trong lồng ngực lấy điện thoại ra nhắn tin cho bạn học Viên Viện, lúc này cô không tiện nói trên điện thoại: “Có một khốc ca đang đứng ở cửa tiệm sách! Thực đẹp trai, nước miếng ing~. Chiều cao 185+, tóc đen siêu ngắn, áo phông mỏng màu xám nhạt rộng rãi, quần dài ngụy trang thêm giày đế dày, vóc người có thể khiến người khác phun máu!! Tuyệt đối là một người đàn ông có khí chất, nhanh qua đây vây xem!” (Editor: t/g để chỗ này là “vây xem” là có ý nhấn mạnh độ háo sắc ạ)
Những người học thiết kế thời trang rất thích ngắm soái ca mỹ nữ trên đường. So với gương mặt thì họ càng để ý tới thể hình hơn. Thấy một người đàn ông có vẻ đẹp theo kiểu sung sức mà không phải là một kẻ chỉ có cơ bắp, Lâm Lung có một loại kích động muốn kí họa*. Đáng tiếc vì trước đó chuyên tâm nghe điện thoại nên đến lúc phát hiện ra người này thì đã đến quá gần. Nếu là ở bên phía đường đối diện hoặc một nơi cách đây 20 mét thì chắc chắn cô sẽ chụp hình lưu lại. (kí họa*: vẽ nhanh)
Lâm Lung âm thầm tiếc nuối, bất đắc dĩ đi tới một giá sách chuyên để sách cũ tìm sách để xem. Cô rất thích sách cũ bản thời xưa, nội dung trong những cuốn sách cổ quả thực rất tốt, chất lượng được biên soạn kiểm tra kỹ càng. Sách bây giờ thì… Chậc chậc, mặc dù chính cô cũng viết sách nhưng không thể không nói, tài nghệ thiết kế thì không tệ, đáng tiếc chất lượng nội dung thì kém rất nhiều.
Sách cổ cũng có khuyết điểm, vì đã cũ nên hơi bẩn, nếu nói nặng hơn thì xem lâu gương mặt sẽ bị dị ứng. Đứng ở tiệm sách cũ chọn sách thỉnh thoảng còn gặp phải một số chuyện ngoài ý muốn, ví dụ như lúc này…
“A! Thiêu thân*…!” Lâm Lung hét lên một tiếng, ngay lập tức cô nhảy bật về phía sau, che mặt nhắm mắt cầm sách trong tay quơ loạn xạ về phía con thiêu thân đã sớm bay mất. (thiêu thân*: bướm đêm)
Long Tuyền thấy cô hét lên, ngay sau đó thì thấy có một con thiêu thân nho nhỏ màu xám tro bay ra từ giá sách trước mặt cô liền nghĩ thầm: Không phải chỉ là một con thiêu thân thôi ư, làm gì mà thê thảm như có người chết vậy, lại còn hét lên khiến tôi hoảng sợ. Ôi, quả thật là quá văn nghệ, quá yếu ớt, lá gan quá nhỏ. Nếu sau nửa đêm trong nhà có một con chuột chạy tới còn không bị sợ chết ư? Nhất định sẽ khóc lóc oán giận ông chồng mình không có ở nhà, không có ai giúp cô ta trừ bạo an dân.
Không, không thể nghĩ như vậy, anh âm thầm phỉ nhổ chính mình một phen. Tại sao có thể lấy tiêu chuẩn của một người đàn ông để cân nhắc một cô gái, dùng tiêu chuẩn quân nhân để cân nhắc dân chúng?? Một bé gái vẫn nên nũng nịu, nhu nhược yếu đuối, trắng nõn xinh xắn thì đáng yêu hơn. Đáng tiếc bản thân anh vô phúc hưởng thụ…
Nghĩ vậy đồng chí Long Tuyền hoàn toàn không ôm bất cứ hy vọng nào với cô gái chỉ một vài phút nữa sẽ trở thành đối tượng xem mắt của mình.