Duyên Đến Khó Thoát

Chương 2: Đến nhà


Đọc truyện Duyên Đến Khó Thoát – Chương 2: Đến nhà

Editor: Ngáo Ộp

Beta-er: Tử Thiên Băng

Chủ nhà ở gần một giáo đường tổ chức hôn lễ, bởi vì nhà gái cũng không có nhiều người lắm, hơn nữa bà chủ nhà trọ tính tình lầm lì, chẳng có bao nhiêu bạn bè, vì phải chuẩn bị trang trí, trước đó bà đã gặp riêng Lăng Vi. Diệc Trúc vô cùng không thích bà chủ nhà, cô nói trong tiệm cần người trông nom nên từ chối.

Một chiếc ô tô dừng ở trước cửa giáo đường, người trên xe đa số là người một nhà. Ở cửa có hai chàng trai diện mạo không tệ bước lên nắm tay người phụ nữ đi vào sân, sau đó trở ra hướng dẫn người tiếp theo. Lăng Vi có mặt cùng lúc với mấy người hàng xóm, một người tiếp khách cũng rất lễ phép tiến lên, cúi người trước cô, cong khuỷu tay mời.

Nở nụ cười thản nhiên, Lăng Vi đang định đưa tay, lại thấy chú rể từ bên trong vội vàng chạy ra, phía sau còn có vài người bạn đi theo, ồn ào nghe chú rể nói: “Thằng nhóc đó đó, đã nói với nó đến sớm một chút, rốt cuộc lại lề mề đến bây giờ.” Nói xong anh kéo chàng trai tiếp khách đi qua bên kia: “Lái xe đến trung tâm đường lớn số 466, đón một người đàn ông mặc bộ quần áo màu xám. Ngay lập tức!”

Nghe nói thế, vài người bạn rất tò mò muốn xem vị khách kia là ai, một người đàn ông Trung Quốc bước vào, chạm một cái vào chú rể, dùng tiếng Trung thuần túy nói: “Cậu kết hôn rồi, trong đám bạn bè chúng ta, cậu là người thô lỗ nhất, không ngờ cậu lại là người đầu tiên có vợ. Đúng rồi, cậu sai chàng trai đó đi đón ai vậy?”

Khi đó Lăng Vi đã đi vào cùng người tiếp khách, không nghe được chú rể nói.

Hôn lễ dời lại thật lâu mới bắt đầu, những người phục vụ đợi đến nôn nóng, ngay cả mục sư cũng hỏi vài lần, nhưng chú rể nói là chưa đến lúc. Chủ nhà là một người nóng nảy, bà ở ngoài tức giận tới mức dậm chân, nóng lòng muốn chạy vào đánh cho chú rể một trận. Lời này là do đứa bé hàng xóm nói cho Lăng Vi biết.

Cuối cùng cũng có một người khách kí tên vào, hôn lễ mới bắt đầu. Lăng Vi ngẩng đầu nhìn, cũng chỉ vì muốn thỏa mãn lòng hiếu kỳ, nhưng khi nhìn thấy, cô lại có chút bối rối: Tấn Húc Nghiêu! Cô nở nụ cười tự giễu, ngày đó cô còn tưởng là ảo giác. Nhớ lại năm đó còn trẻ, nay người đàn ông này đã trưởng thành, trở nên phong độ. Lăng Vi hoảng sợ vì hai mắt mình nhìn anh quá nhiều, vội vàng cúi đầu.


Cảm thấy có nhiều người nhìn mình, Tấn Húc Nghiêu ngước mặt nhìn lại, thấy một người phụ nữ cúi đầu. Không rõ mặt mũi của cô, nhưng mà hình dáng kia hẳn là rất xinh đẹp, mái tóc dài đen bóng xõa trên vai, rải rác lên chiếc áo đầm chiffon màu xanh trắng, khiến người ta liên tưởng đến những cô gái mặc sườn xám cổ điển. Trong công ty Húc Nghiêu có không ít phụ nữ cảm tình với anh, đáng tiếc là cuối cùng anh không gặp được ai phù hợp cả, ngay cả chính bản thân anh cũng không hiểu vì sao.

Ánh mắt của anh đảo trên người phụ nữ vài vòng, loáng thoáng cảm thấy quen thuộc.

Hôn lễ chấm dứt, khách khứa theo thứ tự đi ra sân, Lăng Vi đi ra theo mọi người, cô cúi đầu không nhìn đến những người xung quanh, chỉ muốn nhanh nhanh rời khỏi nơi này. Đang lúc chen chúc thì phía sau lưng truyền đến một lực đẩy mạnh, Lăng Vi lảo đảo một cái, ngã nhào về phía trước, một tay đập vào lưng người trước mặt, “bốp”, âm thanh cực kì lớn, tiếp theo là giọng la hét của người phụ nữ trước mặt, âm thanh cũng đủ sắc bén để thu hút không ít ánh mắt xung quanh.

Nhất thời Lăng Vi hoảng loạn, vội vàng nhìn về phía phụ nữ kia xin lỗi.

Húc Nghiêu nghe được âm thanh, đưa mắt nhìn, một phụ nữ phương Tây đang tức giận, dường như còn có một cô gái phương Đông đang xin lỗi, anh vốn không nên xen vào việc của người khác, anh chỉ là một người tới tham dự hôn lễ, nhưng nếu như lúc này lại xảy ra xô xát thì sẽ khiến cô dâu chú rễ khó xử. Anh bước lại.

Anh nói to: “Đã xảy ra chuyện gì?” Cơ thể người phụ nữ cúi thấp đầu chấn động, sửng sốt nhưng không ngẩng đầu lên. Húc Nghiêu khẽ nhíu mày, cho dù thật sự làm sai cũng không cần thiết phải bày tỏ sự hèn nhát như vậy chứ, xin lỗi đến mức này có phần nhục nhã.

Húc Nghiêu hỏi rõ nguyên nhân, an ủi người phụ nữ phương Tây vài câu, sau đó bảo mọi người tản đi, anh liếc mắt nhìn, người phụ nữ cúi đầu nhanh chóng bỏ đi, hình như không có ý định cảm ơn vì anh đã giúp cô giải vây. Anh không rõ người phụ nữ này rốt cuộc nghĩ cái gì, tại sao có thể không biết xấu hổ, không rõ đúng sai như vậy.

Tiến lên ba bước, một tay kéo lấy cô, đến lúc vòng qua cơ thể, Húc Nghiêu chỉ cảm thấy như là một ảo giác, không ngờ người này lại là… Lăng Vi!


Mặt anh hơi mất kiềm chế, gần như lộ ra vẻ cười nhạo: “Thì ra là cô, bạn học cũ.”

Đối mặt nhau, lại bị người ta nhận ra, trong tình huống như vậy còn có thể trốn tránh được sao? Lăng Vi giận tái mặt, bình tĩnh nói: “Xin chào, thật là trùng hợp khi gặp anh ở đây.” Không đợi anh trả lời, cô nói tiếp: “Bạn tôi đang đợi, tôi đi trước, tạm biệt.” Cô bỏ đi vội vàng, Tấn Húc Nghiêu lo lắng nhìn theo. Trước kia đã từng có quan hệ, cô vẫn chưa suy nghĩ làm thế nào để đối mặt.

Tay Húc Nghiêu trống không, anh nhìn bóng lưng Lăng Vi vội vàng rời đi, lộ ra nụ cười: Ba năm trước cô có thể thoái mái ra đi, ba năm sau còn có thể dễ như vậy sao?

Húc Nghiêu vẫn còn nhớ rõ, ba năm trước cô ở trường đại học làm mưa làm gió, nhà trường tổ chức không ít hoạt động, cô đều có mặt. Vì cha của cô là thị trưởng thành phố, làm quan đời thứ hai, hơn nữa cô có một gương mặt thanh tú xinh đẹp nên cũng khá tiếng tăm, rất nhiều người biết cô còn cùng nhị thiếu Tôn Viêm Thần có tình cảm lưu luyến. Có người nói sau khi tốt nghiệp, Lăng gia và Tôn gia sẽ bắt đầu chuẩn bị hôn sự. Vì vậy cô cũng không xa lạ với Húc Nghiêu. Chỉ là cũng chẳng thân quen gì, ngoài lần gặp bất đắc dĩ ở buổi tiệc tốt nghiệp, anh và Lăng Vi không tính là quen biết.

Đáng tiếc không lâu sau đó, nghe nói bố Lăng Vi nhận hối lộ bị bắt, cô cũng biến mất không thấy đâu, lúc đó giữa những người bạn học còn truyền nhau một câu chuyện, ở buổi tiệc tốt nghiệp, cô và một người đàn ông bí ẩn đã xảy ra tình một đêm, Tôn gia coi đây là điều sỉ nhục, thậm chí lúc Lăng gia gặp khó khăn nhất cũng không đưa tay giúp đỡ. Đương nhiên những chuyện này cũng chỉ là nghe nói, về cái người đàn ông bí ẩn kia, Húc Nghiêu từng nghi ngờ không biết có phải là mình hay không, thứ nhất, cuộc sống hai người quá khác nhau, thứ hai, lúc ấy Lăng Vi đi rất dứt khoát hiển nhiên do không muốn có liên quan đến mình, hơn nữa khi đó cô tỏ ý muốn tự giải quyết tin đồn này nên anh cũng chẳng ra tay giải thích làm gì.

Không ngờ ba năm trôi qua, tại đất nước Mỹ này.

Lại gặp được cô.


Diệc Trúc kết thúc công việc trở về nhà, thấy dáng vẻ vội vàng của Lăng Vi, gọi cô mấy tiếng, cô vẫn không đáp. Không biết là đã xảy ra chuyện gì, Diệc Trúc đuổi theo kéo Lăng Vi lại, nhìn thấy khuôn mặt Lăng Vi trống rỗng, bàn tay vô cùng lạnh.

Trở về nhà, hai người ngồi trên ghế, Diệc Trúc nghiêm mặt: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Lúc này Lăng Vi mới từ từ trở lại bình thường, cười yếu ớt nói: “Không có gì, chỉ là dự hôn lễ nên hơi xúc động.”

Ở cùng với cô vài năm, đối với tính tình của Lăng Vi Diệc Trúc coi như hiểu rõ, cô bình thường sẽ không để ý đến chuyện gì, chỉ khi nào động chạm đến quá khứ thì cô mới thất thường như vậy. Diệc Trúc vỗ lên vai cô một cái: “Muốn kết hôn rồi hả? Hay là nhớ tới người đàn ông phụ tình trước đây? Trên đời này còn nhiều người đàn ông tốt mà, cậu cần gì phải thắt cổ chết trên một thân cây đâu…”

Lăng Vi bất đắc dĩ ngắt lời: “Chị hai tốt, tại sao lại nhắc đến chuyện này, mình đã nói với cậu rồi, không có người đàn ông phụ tình, rời khỏi nhà là mình thay cha quyết định, từ trước đến nay ông ấy hiểu rõ mình nhất…..” Nói đến phần sau, âm thanh của cô từ từ thấp xuống. Năm đó không phải không hận cha, hận tại sao ông lại làm chuyện hồ đồ như vậy, khiến một gia đình hoàn mỹ trở trên tan nát, nhưng mà lúc đó càng hận lại càng yêu. Nhớ khi còn bé, cha thích nhất là bế cô đặt trên đùi, hô: “Công chúa nhỏ nhà cha”, ông ấy chưa bao giờ để Lăng Vi chịu uất ức. Cho dù sau khi vào tù, ông vẫn có năng lực sắp xếp để Lăng Vi rời đi, đến thị trấn nhỏ này sống cuộc sống thanh thản. Đáng tiếc là ông ấy không thể sắp xếp chu toàn hơn, ông không nghĩ, đưa Lăng Vi đến một nơi xa lạ sinh sống liệu cô có thể thích ứng hay không, ngộ nhỡ lần đầu tiên đến đây không có Diệc Trúc giúp đỡ, không biết cô sẽ thành cái dạng gì.

Nghĩ một hồi cuối cùng chỉ còn lại tiếng thở dài, không rõ trong lòng có cảm giác gì.

Diệc Trúc cười khì khì: “Nhìn bộ dáng thảm thương của cậu, nhớ nhà à?”

Nghe nói thế, Lăng Vi ung dung nhìn phòng ngủ của Diệc Trúc, nói: “Mấy ngày trước giúp cậu dọn dẹp lại phòng, mình thấy một quyển album bị rách bìa đang lật dở, không biết là của ai.”

Diệc Trúc liếc xéo cô một cái, bình thường Lăng Vi rất ngoan ngoãn, nhưng đôi lúc cũng có một mặt sắc bén. Đúng vậy, Diệc Trúc cũng nhớ nhà, còn vô cùng thất bại nhớ đến cái tên bạc tình khốn nạn đó.

Lúc tối muộn, trên hành lang truyền đến tiếng bước chân hỗn độn, Diệc Trúc ồ lên một tiếng. Căn phòng ở lầu trên vẫn còn trống, do trước đây có người nhảy lầu nên tầng kia vẫn không ai thuê. Hôm nay ai lại tới đây?


Lăng Vi đang chuẩn bị bữa tối, cô lấy một trái bí đỏ đông lạnh trong tủ lạnh ra, định nấu canh. Diệc Trúc thì ngồi ôm gối trên ghế sô pha xem tạp chí. Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa, bình thường giờ này sẽ không có ai đến tìm hai cô, chủ nhà ở sát vách, hàng xóm ai cũng đang thưởng thức bữa tối ở nhà, là ai đến vậy chứ? Chẳng lẽ là hàng xóm mới đến?

Lăng Vi vẫn ở trong phòng bếp, Diệc Trúc kêu: “Vi Vi, ra đây, có trai đẹp tìm cậu nè.”

Lần nữa gặp lại Tấn Húc Nghiêu, Lăng Vi đã không còn cảm thấy kinh ngạc nữa mà thay vào đó là lo lắng: Tại sao anh ta lại ở đây?

Sau hôn lễ, Tấn Húc Nghiêu lập tức đi tìm thằng bạn thân hỏi chuyện Lăng Vi, một phụ nữ phương Đông ở đây sẽ rất bắt mắt, hỏi một hồi thì biết cô thuê phòng của anh ta, một căn phòng trên lầu. Nơi này tuy không bằng khách sạn nhưng rất sạch sẽ, bày trí cũng đẹp. Anh tìm đến nơi này, muốn cùng cô tiếp tục câu chuyện đang dang dở.

Diệc Trúc nhìn không khí khác thường giữa hai người, cô ngồi trên ghế sô pha, cắm đầu cắm cổ đọc tạp chí, bộ dạng “tôi không tồn tại”. Lăng Vi cầm áo khoát, nói: “Khu này ban đêm khá đẹp, tôi dẫn anh đi dạo.”

“Trễ vậy cậu còn muốn ra ngoài sao, ăn cơm đã?” Diệc Trúc không an tâm nhìn cô, một cô gái nhỏ nhắn như Lăng Vi lại ra ngoài với một người đàn ông, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì…

Tấn Húc Nghiêu khẽ mỉm cười, đưa tay ra, anh đang cầm một cái túi: “Tôi muốn mượn bật lửa, căn phòng trên lầu không có bếp gas, tôi đã mua một ít cơm chiên đông lạnh.” Khi nói chuyện, anh giơ cái túi lên, ý bảo bên trong là thức ăn, vẻ mặt thuần lương vô hại.

Diệc Trúc nhún vai một cái, dù gì trong nhà chỉ có hai người con gái, cô vốn không tin tưởng người đàn ông này nhưng lại không tiện từ chối.

Lăng Vi thấy thế thì im lặng, cô vốn định ra ngoài nói rõ ràng với Tấn Húc Nghiêu, nói cho anh hiểu ba năm trước đây dù có chuyện gì cũng không quan hệ tới anh. Nhưng anh lại không nhắc tới chuyện này, chỉ xin tý lửa, cô mà phản đối kể cũng kỳ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.