Đọc truyện Duyên Có Rồi… Phận Em Giữ Đó… – Chương 33
Tôi buông tay khỏi người hắn.Vứt đi rồi ư? Chúa hãy xuất hiện và nói cho con đây chỉ là một giấc mơ thôi được không? Tôi ném cho hắn cái ánh mắt tức giận rồi lên giường, trùm chăn lại, cắn môi để khỏi khóc thành tiếng. Cứ thế, tôi chẳng biết mình mê man bao lâu, lúc tỉnh lị thì thấy chị y tá bên cạnh.
-Tỉnh rồi hả? Mau dậy ăn cơm, uống thuốc nào.
Tôi chẳng còn chút sức lực nào, mệt mỏi và thất vọng, mặc cho chị y tá vực tôi dậy, ngồi vào thành giường. Chị thổi từng thìa cháo đưa lên miệng. Chẳng còn tâm trí nào mà ăn cả. Tôi thì thào:
-Em không muốn ăn.
-Sao vậy được. Phải ăn chút chứ.
Chị cứ giơ trước miệng tôi. Bực mình, tôi vung tay làm bát cháo rơi xuống vỡ tan tành. Hix. Cố lê người nằm xuống, cứ thế mấy bữa liền tôi chẳng ăn uống gì. Tôi bắt đầu thấy chóng mặt, trời đương tối dần, tiếng cửa cạch phát ra. Tên Giả Kiệt đẩy xe đến cạnh giường:
-Sao em lại không ăn?
-Biến đi. –Tôi cáu.
-Tôi hiểu rồi.
Tôi lại nghe thấy tiếng cửa. Chắc hắn đã đi rồi. Tôi ngồi dậy, đưa mắt nhìn căn phòng hiu quạnh,đơn độc và lạnh lẽo. Tôi muốn uống chút nước. Nhoài người ra phía bàn nhưng… Cạch…choang… Chiếc cốc rơi xuống sàn vỡ tan. Tôi bước xuồng giường nhìn mảnh thủy tinh vỡ trên tay, nó sáng lấp lánh. Sống bây giờ không bằng chết, tôi liều cắt gân tay của mình. Á…đau quá… Máu nhỏ từng giọt xuống sàn. “Chúa hãy mang con đi theo Người. Amen”. Tôi thấy cửa mở ra và chỉ nghe giọng hốt hoảng của chị y tá vì mắt toi đã nhắm lại, mờ dần.
-Cô chủ…
Tôi tỉnh dậy sau cơn choáng váng, nhiều bác sĩ lố nhố bên cạnh giường. Tên Giả Kiệt nở nụ cười khi gặp ánh mắt của tôi:
-Em tỉnh rồi à?
Giơ cái bàn tay băng bó lên, Tôi định giật mấy cái sợi dây loằng ngoằng ra thì Giả Kiệt kêu lên:
-Đừng.
Hắn quay sang nói với mấy người bác sĩ gần đó:
-Tôi có chuyện cần nói với cô ấy, cũng xong việc rồi, mọi người ra ngoài đi.
Căn phòng thoáng hẳn, chỉ còn tôi và Giả Kiệt. Hắn định nói gì? Im lặng một lúc, hắn lên tiếng với vẻ khó khăn:
-Liễu Liễu. Anh xấu xa đến mức đó sao?
-…(Tôi im lặng..)
-Thôi khỏi cần trả lời. Cả đêm qua anh đã suy nghĩ rất nhiều. Đúng. Chắc anh phải buông tha cho em thôi. Đến giờ anh vẫn không thể mường tượng ra cảnh em cắt cổ hay tự vẫn vì cái tên Hữu Thần đó. Hắn quả là hạnh phúc. Trợ lí của anh sẽ đưa em ra sân bay lúc 10h. Đợi đến lúc đó, em nên ăn chút gì để lấy sức. Anh đã báo cho mấy người cùng lớp ra đón em rồi.
Hắn quay xe lăn đi, giơ tay tạm biệt. Cho đến khi cánh cửa khép lại, tôi vẫn ú ớ, chẳng nói được gì trước những lời nói quá đột ngột của hắn. Trên bàn có mấy bộ đồ mới. Chắc hắn chuẩn bị cho tôi. Tôi vào phòng thay đồ xong thì đã 9h 30. Soi mình qua gương, tôi thấy mình hốc hác đi nhiều. Vừa ra đến cửa thì tên trợ lí đến:
-Cô chủ.Đi thôi.
Tôi chẳng biết nên vui hay nên buồn. Tên trợ lí đặt vào bàn tay tôi chiếc vòng của Hữ Thần.
-Anh ấy nhờ tôi đư cho cô. Anh ấy bảo là “chúc cô hạnh phúc”. Anh ấy nói không đủ can đảm để nói với cô.
-Chuyển lời tôi đến anh ấy, bảo tôi xin lỗi.
Ngồi trên máy bay, tôi ngó ra cửa kính nhìn bâu trời xanh. Hữu Thần, em đã quay lại. Từ giờ, tôi sẽ sống theo đúng cách, một cuộc sống thực sự, cuộc sổng của riêng tôi.
Đáp xuống sân bay, tôi kéo vali tìm mọi người. Tôi mỉm cười khi nhìn thấy Ái Lệ. Chị nhỏ vẫy tay hô lớn:
-đại ca. Ở đây.
Tôi chạy nhanh lại, ôm chầm lấy chị nhỉ mà sung sướng. Nhưng chỉ có mối Ái Lệ và Hoàng Ân. Cậu ta nhìn tôi âu yếm, keo đò giúp tôi. Ái Lệ cứ tíu tít:
-Tưởng đại ca quên mọi người rồi chứ. Mọi người đang tổ chức tiệc, chờ đại ca ở nhà đấy.