Đọc truyện Duy Nhất Vì Ngươi Mà Động Tâm – Chương 59: Động thủ động cước
Anh cũng chỉ đành thu tâm tư lại. Lúc sau đến một tình huống mấu chốt, đột nhiên xuất hiện một quỷ nữ làm cả rạp phim hoảng sợ, Khương Dao theo bản năng cũng hét lên một chút.
Cố Mục Niên tay mắt lanh lẹ đem cô kéo vào trong ngực, che ánh mắt cô lại, trấn an cô: “Không có việc gì không có việc gì.”
Khương Dao chớp mắt, ngẩn người, “Cố Mục Niên…”
“Làm sao vậy?”
Cô cho rằng anh đang lo lắng cho cô vì cô hét lên, vì thế cũng trấn an anh: “Em không sao, mới vừa rồi bị dọa đến mà thôi.”
Cô vừa định từ trong lòng của anh chui ra, lại càng bị anh ôm chặt hơn, nghiêm trang nói: “Anh cứ ôm em như vậy. Anh sợ đợi lát nữa em lại bị giật mình.”
Làm sao anh có thể bỏ qua cơ hội này để ôm cô chứ?
Cô bị anh ôm, tâm tư cũng bị anh làm cho xao nhãng. Cô nhìn thấy phía trước, cũng là có một đôi tình nhân, hình như lá gan của cô gái đó rất nhỏ, còn chàng trai tuy rằng miệng ghét bỏ cô ấy nhát gan, nhưng là bàn tay ôm lấy cô ấy cũng không có buông ra
Tâm tư cô vừa rung động, Cố Mục Niên mang cô đến xem phim không phải là bởi vì…
Nương theo ánh sáng của màn hình, cô ngẩng đầu nhìn thanh gò má của anh, cười thầm.
Cô ngửa đầu đặt lên khóe môi cô một nụ hôn, nhẹ giọng nói: “Ngu ngốc.”
Anh sửng sốt một giây, ôm chặt lấy cô, “Em nói ai ngu ngốc, hửm?”
Khương Dao nở nụ cười, nụ hôn của anh liền rơi xuống. Một cái hôn lưu luyến, xen lẫn mùi vị ngọt ngào của bỏng ngô, ngọt đến tận đáy lòng của hai người.
Sau khi kết thúc bộ phim, Khương Dao và Cố Mục Niên đi ra. Khương Dao nói: “Tàm tạm đi, không tính là quá khinh khủng.”
Anh nhíu mày nhìn cô một chút, không nói gì.
Cô cố ý trêu anh: “Em đoán hình như người nào đó hẳn là muốn nhìn thấy sự sợ hãi của em lúc xem phim kinh dị, để động thủ động cước với em có đúng không? Vừa rồi, em đều chú ý, là anh nhìn lén em.”
Anh giữ lấy cổ cô, hôn xuống một cái.
“A…” cô bụm mặt, xấu hổ mà trừng anh một cái
Anh kiêu ngạo nói: “Muốn động thủ động cước với em, cũng cần có lí do sao? Cái gì cũng không cần nha.”
Khương Dao không nhịn được nở nụ cười, trong lòng liền cảm thấy anh cũng có một bộ dáng đáng yêu như vậy.
Buổi chiều cơm nước xong, Khương Dao nói muốn đi khu vui chơi. Cố Mục Niên biết là con gái hầu như ai cũng thích đến nơi này, cũng vui vẻ đáp ứng.
Đến khu vui chơi, cô lôi kéo anh cùng chụp anh, anh liền nói muốn đăng lên weibo dòng bạn bè.
“A?” Cần phải như vậy sao?
“Không thì sao, bây giờ em cảm thấy còn có thể gạt ai?”
“Được, được.” cô đồng ý.
Anh liền đăng lên weibo để chế độ bạn bè, bình luận lập tức nhảy tới.
(1L Vu Thần: Không nghĩ đến lễ tình nhân hai người cũng bắt đầu show ân ái! Quả thực là quá phận!! Nhưng là vẫn là chúc cậu cùng tẩu tử 99* không 88**!)
(*99: vĩnh cửu – ý là bên nhau mãi mãi
**88: tạm biệt)
(2L Tuyết Mạt: Dao Dao càng ngày càng đẹp, Mục Niên phải dẫn Dao Dao đi chơi nhiều chơi một chút a!)
Khương Dao nhìn bình luận, miệng nói: “Nơi nào đẹp a, em cảm thấy mấy ngày nay thức đêm mặt cứ giống như gấu trúc.”
“Không có việc gì, về sau anh sẽ giám sát em ngủ sớm một chút. Gần đay lễ tình nhân cũng đã xong, em lại có thời gian nghỉ nhiều hơn.”
“Nhưng mà mấy ngày nữa là ăn tết, phỏng chừng lại phải làm việc.”
“Năm nay ăn tết có dự định gì không? Có muốn anh dẫn em đi du lịch không?”
“Tạm thời không hề nghĩ đến. Dù sao em tính trở về với ba mẹ vài ngày.”
“Được, đến lúc đó chúng ta trở về ở vài ngày.”
“Vâng.” Hai người chơi đến buổi tối, Cố Mục Niên dắt cô đến một của hàng bánh ngọt mua cho cô một cái bánh nho nhỏ, xinh xinh.
Khương Dao tưởng rằng là bây giờ sẽ trở về ăn bánh, lại nghe thấy anh nói: “Anh dẫn em đi chơi đu quay*.”
(* Đu quay này dạng như vòng quay mặt trời á nha mọi người)
Cô giật mình: “Đu quay?!”
“… Em không vui sao? Em không thích chơi thì thôi vậy.”
“Nha nha thích a! Đi đi đi, chúng ta đi chơi đu quay.” Thật ra cô rất muốn đi chơi đu quay, nhưng mà cảm thấy Cố Mục Niên sẽ không thích loại này, cho nên chưa nói, nhưng mà bây giờ anh lại đề nghị, cô đương nhiên vui vẻ.
Bởi vì hôm nay là lễ tình nhân, cho nên khu vui chơi có rất nhiều người, đu quay ở bên kia có rất nhiều tình nhân đang xếp hàng. Khương Dao và Cố Mục Niên xếp hàng trong chốc lát, mới có thể đi lên.
Ngồi xuống, cô xuyên qua cửa sổ kính nhìn ra cảnh đêm bên ngoài, có rất nhiều ánh đèn, lóng lánh, “rất xinh đẹp a.”
Thấy cô vui vẻ như vậy, anh nhịn không được câu khóe miệng, nói với cô: “Ngồi bên cạnh anh đi.”
Cô nghe lời ngồi qua, ôm chặt hông của anh, tựa vào trên vai anh, “Đây là em và anh cùng nhau trải qua lễ tình nhân.”
“Ừm, còn có về sau, đều sẽ cùng em trải qua.”
Cô cong môi, đột nhiên ngốc ra mà hỏi: “Cố Mục Niên, làm sao anh biết… Chúng ta sẽ mãi như vậy?”
Anh gõ gõ cái trán của cô, rất nghiêm túc trả lời câu hỏi của cô: “Trừ em ra, anh sẽ không yêu người khác”
Anh rất nghiêm túc với chuyện tình cảm này, chưa bao giờ có ý định từ bỏ Khương Dao, chứ không thì tại sao lúc học đại anh lại không nói chuyện yêu đương. Ở trong lòng anh, một khi bắt đầu chuyện yêu đương, anh sẽ đêm trọn tấm lòng vào.
Huống chi, cái nửa kia lại là Khương Dao.
Cô cảm động hốc mắt hơi ẩm, ôm chặc lấy anh: “Thật ra em vẫn luôn biết, anh thích em rất nhiều, nhiều hơn cả tình cảm em dành cho em. Nhưng mà anh yên tâm, mỗi ngày sẽ yêu em nhiều hơn.”
Anh nở nụ cười, “Ừm, không lâu nữa em sẽ đuổi kịp tiến độ của anh.”
Anh cầm bánh ngọt ra, hỏi cô có muốn ăn ở trên đu quay luôn hay không. Dù sao chuyến này cũng còn nửa giờ nữa mới xong
Cô đồng ý, hai người đem bánh ngọt mở ra. Là cái bánh ngọt màu trắng tinh, trên đầu phối hợp một chút hoa quả.
Tuy rằng không phải sinh nhật, nhưng mà cũng có thể đốt nến, đơn thuần chúc mừng một chút.
Cô thấy anh lấy ra từ trong túi một cái bật lửa, ánh mắt nhíu lại: “Tại sao anh lại mang theo bật lửa? Không phải là vụng trộm hút thuốc chứ?”
Anh nhíu mày nhìn cô, “Không phải, chỉ là thói quen mà thôi.” Biết cô ghét mùi thuốc lá, cho nên từ lúc yêu cô trên cơ bản đều không có hút thuốc lá.
Đốt nến lên, cô và Cố Mục Niên cùng nhau ước, sau đó hai người cùng nhau thổi nến.
Chỉ cần cô thích thì anh sẽ dung túng cho những hành vi ngây thơ ngu ngốc này của cô.
Cô ăn mấy miếng, anh cũng ăn một chút, một cái bánh ngọt đã được tiêu diệt xong. Cô hạnh phúc liếm liếm môi, liền nghe thấy anh nói: “Đến lượt anh muốn ăn đồ ăn của anh.”
“Hả??? Anh muốn ăn gì?”
Ánh mắt của anh dừng trên khuân mặt trắng nón của cô, bóp chặt eo của cô, mang cơ thể cô gần sát lại anh: “Em nói thử xem?”
“Cố Mục Niên, anh lưu manh…” Lời nói vủa cô còn chưa nói hết, anh liền khiến cho cô không phát ra được thanh âm nào cả.
Cô cũng sa vào nụ hôn nồng cháy của anh, cô mơ mơ màng màng có cảm giác trên ngón áp út có một chút gì đó lạnh lạnh đeo vào
Vừa mở mắt ra là chiếc nhẫn bạch kim.
“Cố Mục Niên ——” cô có chút kinh ngạc.
“Đây là nhẫn tình nhân. Nếu muốn cầu hôn em, sẽ phải thận trọng hơn, cho em đầy đủ thời gian suy nghĩ. Đương nhiên, chiếc nhẫn này cũng muốn nhắc nhở em, để cho em biết tâm ý của anh.” Anh giải thích.
“A…” cô có chút đỏ mặt.
Anh cười cười, hôn cô một chút, “Anh yêu em.”
——
Vài ngày sau chính là giao thừa. Buổi chiều ngày giao thừa đó, Khương Dao và Cố Mục Niên trở về biệt thự Ngự Long.
Đêm nay ăn cơm tất niên, là người Cố gia đến Khương gia ăn. Suy nghĩ cho bệnh tình của Khương Ngụy, nên Tuyết Mạt và Cố Bình tới đây ăn cơm. Mấy năm Khương Dao ở nước ngoài du học, cũng đều như vậy.
Khi hai người về nhà, Tuyết Mạt và Cố Bình đã đi đến Khương gia rồi.
“U, Dao Dao và Mục Niên đã về rồi.” Tuyết Mạt nhiệt tình đi lên nghênh đón.
“Chào dì Cố; đúng rồi mẹ con đâu ạ?”
“Bà ấy đang ở trong phòng bếp, bà con và ông Cố ở trên lầu uống trà.”
Ba người đi vào phòng bếp, Giang Hú nhìn đến hai người, cười nói: “Đã về rồi, có lạnh hay không a?”
“Sơ sơ.” Khương Dao đi qua đến bên cạnh mẹ của mình nũng nịu, hỏi bà ấy hôm nay là nấu món gì
Bốn người hàn huyên trong chốc lát, Cố Mục Niên nói mang theo Khương Dao lên trên lầu ba Cố và chú Khương. Chào hai người kia xong, đi ra thư phòng, Khương Dao liền bị anh bắt được.
“Làm sao vậy?”
Cô còn tưởng rằng anh muốn nói chuyện đứng đắn gì, không nghĩ đến anh chỉ là nhẹ nhàng hôn một cái trên gương mặt cô, bình tĩnh nói: “Không có việc gì, hôn mẹ một cái.”
“…” Cô không để ý tới anh, chạy nhanh xuống lầu.
Đến giờ cơm, mọi người ngồi hết vào bàn ăn. Ở giữa đặt một nồi lẩu nóng hầm hập, người một nhà ngồi vây quanh cùng một chỗ, rất ấm áp.
“Nào, chúng ta trước nâng chén một chút, chúc mừng một vài chuyện. Chuyện thứ nhất, chính là Dao Dao thuận lợi tốt nghiệp về nước, cùng với Mục Niên dốc sức làm việc. Chuyện thứ hai chính là Dao Dao và Mục Niên đang yêu đương, Cố gia và Khương gia chúng ta có thể trở thành sui gia, thân càng thêm thân. Chuyện thứ ba chính là mọi người có thể tụ họp ở một chỗ ăn bữa cơm đoàn viên.” Cố Bình nói.
“Được, năm mới vui vẻ!”
Mọi người đứng lên chạm cốc. Khương Dao nhấp một miếng nước trái cây, liền nghe thấy Tuyết Mạt nói: “Nha, Dao Dao và Mục Niên… Hai con lĩnh chứng rồi?”
“A???” mọi người đều khiếp sợ.
“Vậy chiếc nhẫn của hai con…”
Cố Mục Niên giải thích: “Mẹ, chỉ là nhẫn đôi mà thôi.”
Tuyết Mạt quay đầu nhìn Giang Hú nói chuyện vài câu, liền nói với hai người: “Mục Niên, Dao Dao, các con có muốn đính hôn trước hay không?”