Đọc truyện Duy Nhất Là Em – Chương 294: Từ Trăn Trăn bị giày xéo, cái chết của bà Chu
Editor: Nguyetmai
Đúng là say rồi, chẳng ngoan chút nào cả.
Uống một cốc nước cũng mất mấy phút, anh uống rượu nên đôi môi vốn đã đỏ, giờ hôn xong lại càng đỏ hơn, không có vẻ nhẹ nhàng thanh thoát của ngày thường mà giống yêu tinh, ánh mắt chứa đầy sự quyến rũ.
Khương Cửu Sênh đặt cốc xuống: “Em đi lấy thuốc giải rượu, anh chợp mắt một lát đi.”
Thời Cẩn lập tức ôm lấy tay cô: “Không được, em đi đâu cũng phải mang anh theo.”
“Anh đi cầu thang sẽ ngã, em đi một mình rồi sẽ lên ngay.” Cô xoa tóc trên đỉnh đầu anh, chất tóc rất mềm, bị cô làm cho rối, lọn tóc mỏng rủ xuống có mấy phần giống thiếu niên. Cô dỗ anh như như dỗ trẻ con: “Ngoan, buông tay nào.”
Thời Cẩn không buông tay: “Vậy em hôn anh ba cái đi.”
Cô hôn anh ba cái, anh ngoan ngoãn buông tay.
Đã sắp 11 giờ, người nhà họ Từ đã ngủ cả. Đèn phòng khách vẫn còn sáng, cô giúp việc vẫn đang dọn dẹp. Khương Cửu Sênh hỏi xin cô một bát canh giải rượu, hâm ấm rồi mới mang lên, trở về phòng thì lại không thấy Thời Cẩn.
Cô đặt bát canh xuống: “Thời Cẩn.”
Trên ghế sofa không thấy, trong phòng tắm cũng không thấy, Khương Cửu Sênh tìm một vòng, không thấy bóng anh đâu cả.
“Thời Cẩn.”
“Thời Cẩn ơi.”
Đêm đã khuya, mọi người đều đang ngủ nên cô không tiện gọi to, bước ra khỏi phòng, tìm khắp bốn phía đều không thấy liền hỏi cô giúp việc: “Cô có thấy Thời Cẩn đâu không?”
“Cậu ấy vừa mới xuống dưới tầng rồi.”
Có lẽ là lúc cô đang ở phòng bếp hâm canh thì anh đi xuống, biệt thự nhà họ Từ rất lớn, tầng 1 có mấy phòng, ông cụ Từ và hai con trai ông đều ở tầng 1. Khương Cửu Sênh cố gắng hạ giọng: “Thời Cẩn.”
Lão Tưởng đột nhiên gọi cô, giọng rất lớn: “Cô Sênh Sênh, cô mau tới đây đi.”
Khương Cửu Sênh hỏi: “Làm sao thế ạ?”
“Ba Bác Mỹ đang đá cửa phòng ông cụ, với cả,” lão Tưởng hơi đau đầu, kéo kéo áo ngủ trên người: “Với cả cửa phòng thị trưởng Từ.”
Khương Cửu Sênh cạn lời.
Hơn nửa đêm còn đi đá cửa phòng người ta, thật không phải là phong cách hành xử của Thời Cẩn, đều là do chất cồn gây họa.
Lão Tưởng cũng hết cách nên mới phải gọi cứu viện. Lúc này, Thời Cẩn đang đạp cửa phòng ông cụ Từ, đạp hết cái này đến cái khác, không nói không rằng, chỉ đạp vừa mạnh vừa vang.
“Rầm.”
“Rầm.”
Ông cụ Từ bừng tỉnh, thoạt đầu còn tưởng là động đất, vừa mở cửa ra thì nhìn thấy gương mặt anh tuấn đến độ khiến cả người và thần đều tức giận của Thời Cẩn, anh đang đá cửa phòng ông.
Từ Bình Chinh giải thích: “Mới vừa đá cửa phòng con xong.” Ông nhìn Thời Cẩn: “Chắc là say rồi.”
Say thế nào mà lại đi đá cửa hai ba con ông vậy?
Ông cụ Từ nghiêm mặt hỏi: “Ba Bác Mỹ, cậu đá cửa phòng tôi làm gì.”
Vẻ mặt Thời Cẩn nhìn qua không có gì khác thường, vẫn đẹp trai ngời ngời, giọng điệu cũng bình tĩnh như thường: “Nếu cháu đá ông thì Sênh Sênh sẽ tức giận.”
Ông cụ Từ ngẩn ra. Lời này là có ý gì, Sênh Sênh không tức giận thì cậu sẽ đến đá tôi à?
Sắc mặt Thời Cẩn không chút thay đổi, anh nhấc chân lên.
“Rầm…”
Lại là một cú đá rất mạnh.
Giờ thì ông cụ Từ đã hiểu, anh chàng này nhất định là muốn một mình độc chiếm Sênh Sênh, cho nên có địch ý rất mạnh đối với ông và cửa của ông.
Dục vọng chiếm hữu mạnh vô cùng.
Ông cụ Từ cảm thấy cần phải nói đạo lý với anh: “Ba Bác Mỹ, cậu đang mượn rượu làm loạn à? Cậu không thể không hiểu chuyện như vậy, làm bạn trai Sênh Sênh cần hiền lành rộng lượng…”
Ông cụ Từ còn chưa nói xong mấy lời ân cần dạy bảo.
Khương Cửu Sênh đã gọi to: “Thời Cẩn.”
Thời Cẩn lập tức quay đầu lại, mỉm cười rạng rỡ: “Sênh Sênh, anh ở đây.”
Động tĩnh lớn như vậy, mọi người đều bị đánh thức, trước cửa đứng đầy người. Khương Cửu Sênh có chút lúng túng: “Ông nội, ba, quấy rầy mọi người nghỉ ngơi rồi. Thời Cẩn uống nhiều quá, con dẫn anh ấy về phòng trước.” Cô nhìn Thời Cẩn: “Thời Cẩn, quay về với em.”
Thời Cẩn ngoan ngoãn đưa tay, để cô dắt đi.
Lúc này lại giống như cừu con vậy, vừa rồi đá cửa có khác gì hổ báo không. Ông cụ Từ nhìn cửa, lại nhìn nhìn Thời Cẩn, suy nghĩ sâu xa: “Sênh Sênh, có phải cháu quá chiều Thời Cẩn rồi không?” Không thể chiều đàn ông được, càng chiều càng hư đốn.
Từ Bình Chinh vẫn giữ vẻ mặt không thể tin nổi: “Sênh Sênh vừa gọi con là ba rồi ạ?”
Hình như vậy…
Đây cũng là lần đầu tiên cô gọi như vậy. Ông cụ Từ vui mừng vỗ vỗ vai con trai: “Chúc mừng con, được làm ba rồi.”
Từ Bình Chinh mừng rỡ đi tìm rượu uống.
Khương Cửu Sênh dẫn Thời Cẩn trở về phòng, cho anh uống canh giải rượu, lăn lộn cả đêm, trán anh đã có một lớp mồ hôi mỏng: “Anh đi tắm một cái nhé?”
Thời Cẩn nằm trên ghế sofa, ôm gọn Khương Cửu Sênh vào lòng: “Em tắm cho anh đi.”
Cô đứng dậy định đi xả nước: “Vậy anh cởi quần áo trước đi.”
Anh vẫn ôm cô không buông tay: “Em cởi cho anh, nhé?” Anh cọ cọ mặt vào mu bàn tay cô: “Được không?”
Khương Cửu Sênh cạn lời.
Chất cồn là một thứ thật thần kỳ, có thể khiến Thời Cẩn nhà cô làm nũng.
Cô cởi quần áo ra cho anh, anh rên rỉ oằn oại, Khương Cửu Sênh đỏ mặt, dỗ anh vào bồn tắm.
Thời Cẩn cũng kéo cô vào: “Sênh Sênh, anh muốn tắm cùng với em.”
Khương Cửu Sênh bắt đầu bó tay rồi đấy.
Cô nghĩ, sau này không thể để cho Thời Cẩn uống rượu nữa.
Ngày hôm sau, thời tiết tươi đẹp.
Khu nhà trọ cũ cao bốn tầng, không có thang máy, cầu thang không có đèn, các phòng được sắp xếp theo kiểu hình chữ nhất. Có người để kệ bếp trong hành lang nên nhìn có vẻ chật chội, rác thải sinh hoạt không được đổ đi kịp thời nên bốc lên mùi khó chịu.
Gã đàn ông đi dép tông, mặc một chiếc áo phông dài tay màu đen bó sát người, quần rằn ri, tóc cắt húi cua, trên cổ đeo dây xích to bản, dáng người béo mập, miệng ngậm cây tăm, mắt cá vàng liếc nhìn xung quanh xong đi đến trước một gian phòng, gõ cửa.
“Cốc, cốc, cốc.”
Gã gõ mạnh mấy cái, người ở bên trong mới ra mở cửa. Bố cục căn phòng rất đơn giản, một cái giường, một cái bàn, còn lại không có gì cả. Một chiếc vali nữ màu hồng nhạt đang mở ra trên sàn, quần áo giày dép cũng ở trên sàn.
Trời vừa mới sáng, Từ Trăn Trăn vẫn còn mặc chiếc váy ngủ hai dây bằng lụa tơ tằm, khoác một cái áo gió, đeo khẩu trang, hỏi gã đàn ông đứng ở cửa: “Chuyện gì vậy?”
Gã đánh giá cô ta một lượt: “Tiền thuê nhà.”
Từ Trăn Trăn quấn chặt áo quanh mình: “Có thể chờ hai ngày nữa được không, tôi vẫn đang tìm việc làm.”
Mấy ngày trôi qua, cô ta vẫn không tìm được việc, thứ nhất là không hạ được mình nên không muốn làm việc nặng nhọc dơ bẩn, thứ hai là mặt cô ta bị rạch cho nên rất nhiều nơi cao cấp một chút đều không muốn nhận cô ta, thành ra cao không được mà thấp không xong.
Gã đàn ông nhếch miệng để lộ nguyên một miệng răng vàng khè, ánh mắt hau háu nhìn Từ Trăn Trăn không chút che giấu: “Chỗ tôi không cho nợ tiền thuê nhà.”
Trừ mặt ra thì dáng người không tồi. Gã nghĩ thầm.
Từ Trăn Trăn bị nhìn đến mức khó chịu, lui về phía sau cửa: “Chỉ một ngày thôi.” Cô ta cắn chặt răng, nhìn đôi mắt cá vàng nóng bỏng của gã đàn ông, mềm giọng: “Cầu xin anh.”
Người thuê trong khu trọ này đều là đàn ông, gã là người bao thuê, vợ gã đã chết nên sống một mình. Từ Trăn Trăn đã rất nhiều lần nhìn thấy gã đàn ông này đi ra từ trong phòng một cô gái ngành ở tầng dưới nên cô ta biết rõ gã đang nhìn mình với ánh mắt gì.
Gã cười cười, bàn tay mập ú đưa xuống bóp mông cô ta: “Tôi chỉ cho cô một ngày thôi đấy.”
Cô ta cố nén cảm giác ghê tởm trong bụng xuống: “Cảm ơn.”
6 giờ chiều, một nửa bầu trời đã nhuộm màu đỏ cao rực rỡ. Trời cuối thu đìu hiu, buổi hoàng hôn mang theo chút hơi lạnh lẽo.
Người làm nhà Vũ Văn đến phòng đọc sách thông báo: “Thưa ông, có một cô gái tên Từ Trăn Trăn đang ở ngoài, nói muốn gặp ngài.”
Động tác lật giấy tờ của Vũ Văn Đàm Sinh hơi ngừng lại: “Để cho cô ta vào đi.”
Một lúc sau, người làm đã dẫn Từ Trăn Trăn vào phòng. Vũ Văn Đàm Sinh ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, cầm một quyển sách quân sự trong tay, chỉ lo lật trang chứ không ngẩng đầu lên.
Từ Trăn Trăn bước đến, khẽ khàng gọi: “Bác trai.”
Vũ Văn Đàm Sinh ngẩng đầu lên.
Người phụ nữ trước mắt mặc váy, cho dù là mùa thu cũng để lộ ra một đôi chân thon dài. Chiếc váy bó sát cơ thể, tăng vẻ yểu điệu cho vòng eo thon nhỏ. Cô ta thả tóc, đeo khẩu trang, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt, trang điểm rất kỹ lưỡng.
Đã cố ý trang điểm, ý đồ đến rất rõ ràng.
Vũ Văn Đàm Sinh đặt quyển sách xuống: “Cô tìm tôi?”
Từ Trăn Trăn gật đầu.
Ông ta lười biếng dựa lưng vào ghế, tư thế thoải mái, ung dung nhìn cô ta: “Tìm tôi có việc gì?”
Cô ta đứng im trong chốc lát rồi rón rén lại ngồi gần sát bên cạnh Vũ Văn Đàm Sinh. Ông ta thậm chí còn ngửi được mùi nước hoa nhàn nhạt trên người cô ta. Ánh mắt Từ Trăn Trăn xấu hổ rụt rè, đôi tay nhiều năm không phải làm việc gì trắng nõn lại trơn mượt đặt ở trên đùi Vũ Văn Đàm Sinh, ngón tay cô ta vẽ vòng tròn, trêu đùa nửa có nửa không, dựa sát vào người ông ta, cổ áo kéo xuống rất thấp.
“Lúc trước bác từng nói, cháu có, có thể làm người phụ nữ của bác, lời này còn tính không?” Cô ta ấp úng, ánh mắt mang theo ngượng ngùng cùng chờ mong.
Vũ Văn Đàm Sinh cười nhìn cô ta, ánh mắt vẫn trầm ổn nhã nhặn như bình thường, nhưng lời nói ra lại sắc như dao: “Từ Trăn Trăn, cô còn đê tiện hơn tôi tưởng.”
Lông mi Từ Trăn Trăn run lên không thể tin được vào tai mình, đôi mắt hạnh loáng nước mở to, tỏ vẻ đáng thương: “Bác không thích cháu à?”
Bà Đường từng nói, cô ta rất giống Tiêu Như, mà Tiêu Như lại là người trong lòng của Vũ Văn Đàm Sinh. Nếu không bởi vậy thì cô ta cũng sẽ không bị bà Đường lựa chọn, Vũ Văn Đàm Sinh cũng sẽ không đụng vào cô ta, chính là khuôn mặt này đã khiến cô ta và nhà Vũ Văn có vướng mắc sâu như vậy.
Cô ta mím miệng, ngón tay lướt dọc theo bắp đùi của Vũ Văn Đàm Sinh lên trên, nhẹ nhàng vuốt ve khiêu khích.
Vũ Văn Đàm Sinh nắm chặt cổ tay cô ta, hất ra, trong mắt đầy vẻ cười cợt chế nhạo và chán ghét: “Cô đi soi lại gương, nhìn bộ dạng bây giờ của mình đi.”
Thân thể cô ta cứng đờ, sự nhục nhã tột cùng khiến cho cô ta không ngóc đầu lên được, sự không cam tâm và uất hận trong lòng bị phóng đại, giống ngàn vạn con kiến đang gặm cắn trái tim cô ta.
Cô ta hận, hận không thể lóc xương lóc thịt tất cả những người đã đẩy cô ta vào hoàn cảnh như bây giờ.
“Muốn bao nhiêu?” Vũ Văn Đàm Sinh nhẹ nhàng ném ra một câu rồi đốt một điếu thuốc, nhìn cô ta vẻ u ám.
Từ Trăn Trăn ngẩng đầu, đôi mắt đỏ bừng: “Cái gì?”
Vũ Văn Đàm Sinh cười như không cười, nụ cười lạnh lẽo, mang theo sự khinh miệt lồ lộ: “Buổi tối hôm đó tôi đã ngủ với cô, cô tới tìm tôi không phải để tính tiền à?”
Từ Trăn Trăn nắm chặt bàn tay, lòng bàn tay bị móng tay cào xước, cô ta giận đỏ mắt, nghiến răng rít lên: “Tôi không phải gái điếm!”
Vũ Văn Đàm Sinh gõ gõ tàn thuốc trong tay, giọng điệu thản nhiên: “À, vậy thì thôi, tự mình rời đi đi.”
Cô ta tức giận đến phát run.
Cô ta không phải gái điếm, nhưng cô ta cần tiền, cô ta đã quen cuộc sống ăn ngon mặc đẹp, không chịu đựng nổi những ngày phải tính toán chi li củi gạo mắm muối.
Cô ta không giữ lòng tự tôn được nữa, cô ta muốn mạng sống bèn ngẩng đầu: “Năm mươi vạn.” Đôi mắt cháy đỏ sự không cam tâm, cô ta nghiến răng, “Cho tôi năm mươi vạn.”
Đối với Vũ Văn Đàm Sinh, năm mươi vạn chẳng đáng vào đâu, số tiền cực kỳ nhỏ, nhưng đối với cô ta bây giờ thì chính là nhánh cỏ cứu mạng, cô ta không thể tưởng tượng được những ngày tháng không có tiền.
Vũ Văn Đàm Sinh mỉm cười, ánh mắt giễu cợt đánh giá Từ Trăn Trăn như nhìn một món hàng rẻ tiền: “Cô không đáng với cái giá đó.”
Thật sự là một người đàn bà ngu xuẩn, lại cho rằng ông ta coi tiền như rác.
Vũ Văn Đàm Sinh đứng dậy, cầm lấy ví tiền trên bàn uống nước, móc ra hai tờ giấy bạc một trăm, ném xuống đất, rồi đứng từ trên cao nhìn xuống, trên mặt không có nửa phần lịch sự thường ngày, lạnh lùng và tàn nhẫn, nói: “Đàn bà tự cởi quần áo đưa tới cửa, đều rất rẻ tiền.”
Người đàn ông này, lòng dạ tàn nhẫn, làm người cũng đủ ác, đã giẫm nát thể diện của cô ta ở dưới chân.
Từ Trăn Trăn gần như gào lên: “Vũ Văn Đàm Sinh!”
“Tiễn khách.”
Vũ Văn Đàm Sinh thản nhiên ném ra hai chữ, đứng dậy đi vào phòng đọc sách, mặc quân phục, đứng rất thẳng, khóe miệng nở nụ cười điên cuồng mà lạnh băng.
Người làm đi tới mời Từ Trăn Trăn rời đi.
Cả người cô ta như rơi xuống vực sâu, sau lưng toát đầy mồ hôi lạnh. Cô ta nhịn không được mà thét lên chói tai, hất hết đồ trên bàn xuống đất, hoa quả lăn qua hai tờ tiền giấy trên mặt đất. Hai mắt cô ta đầy tơ máu, nhìn chòng chọc rất lâu rồi ngồi xuống, nhặt tiền trên mặt đất lên, nắm chặt ở trong tay, sau đó đứng lên đi ra khỏi nhà Vũ Văn.
Ở cửa, Vũ Văn Xung Phong tiến vào, nhìn lướt qua cô ta như người vô hình.
Từ Trăn Trăn dừng lại, buột miệng gọi anh: “Vũ Văn.”
Vũ Văn Xung Phong quay đầu lại, ánh mắt rất lạnh.
Ánh mắt khi nhìn cô ta của người đàn ông này luôn chút lạnh lùng và không kiên nhẫn.
Từng người từng người, ai cũng đều đối xử với cô ta như chiếc giày rách bị vứt đi. Nước mắt Từ Trăn Trăn tràn ra, cô ta nghẹn ngào: “Thân phận của em là giả, nhưng em thật sự đã từng thích anh.”
Từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, đã hồn bay phách lạc, cô ta vĩnh viễn không bao giờ quên cái nhìn thoáng qua ấy.
“Thích tôi?” Vũ Văn Xung Phong nhếch môi, khóe mắt lạnh lùng thờ ơ, nhìn cô ta hỏi: “Vậy cô đang làm cái gì đấy?”
Từ Trăn Trăn cắn môi, á khẩu không trả lời được, giống như người bị bắt cởi hết quần áo, không có chỗ che thân.
Anh cười, giọng điệu hời hợt bâng quơ: “Vừa lên giường ba tôi, vừa nói thích tôi, Từ Trăn Trăn,” đôi môi mỏng khẽ mím lại, anh dùng ngón tay chà xát môi mình, ánh mắt sắc lạnh: “Khương Trăn Trăn, sở thích của cô cũng thật rẻ mạt.”
Anh liếc cô ta một cái, khóe miệng nở nụ cười lạnh buốt rồi quay người đi.
Trước kia, Từ Trăn Trăn cảm thấy Vũ Văn Xung Phong không giống Vũ Văn Đàm Sinh chút nào, nhưng không, hai cha con nhà này tuyệt tình giống hệt nhau.
Rẻ mạt…
Cô ta rẻ mạt, cô ta không phải là gì, cũng không có gì, nhưng dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà cô ta lại hai bàn tay trắng. Cô ta đi ra khỏi cửa lớn nhà Vũ Văn, trong tay cầm tiền, ngồi thụp xuống gào thét khóc lóc, phát tiết, gầm rú mắng chửi giống như người điên.
Thật hận.
Hận chính mình, hận tất cả mọi người.
Trời đã tối hẳn. Giờ này, trên đường hơi kẹt xe, xe cộ tới lui qua lại rất nhanh, mưa nhỏ tí tách rơi xuống. Người Từ Trăn Trăn ướt đẫm, váy dính sát vào người, thân thể lạnh lẽo. Cô ta đứng ở ven đường rất lâu mới vẫy được một chiếc xe, tài xế ngoái lại quan sát, thấy chỗ ngồi bị cô ta làm ướt, mặt lộ vẻ ghét bỏ.
Xe taxi đi được mười mấy phút đồng hồ mới chạy vào tuyến đường chính, đến ngã tư đèn xanh đèn đỏ thì bị tắc, dừng hơn mười phút thì tài xế taxi nói: “Cô ơi, có thể phải chờ một chút, phía trước tắc đường rồi.”
Từ Trăn Trăn không nói gì, mặt mày sa sầm.
Trên đường chính rộng lớn có rất nhiều xe đang dồn ứ lại, rất lâu rồi vẫn không thông được. Có người xuống xem tình hình, chốc lát sau lại lục tục quay lại, chủ một chiếc xe riêng hạ cửa kính xe xuống, hỏi người đang quay lại: “Phía trước làm sao vậy?”
Người đàn ông cầm ô, nói: “Có tai nạn, một cái xe tải nghiến lên người.” Sắc mặt người đi xem tình hình quay về đều rất không tốt, máu me ghê quá, người đàn ông hơi buồn nôn, nói: “Một bà già khoảng hơn 70 tuổi, làm gì không làm lại cứ nằm trước xe thể thao người ta ăn vạ, người nằm ở đó, tài xế xe tải lại không nhìn thấy cho nên cứ thế nghiến lên, chậc chậc, cả người đều bị cán cho nát bét, xương cốt cũng không có cái nào lành lặn.”
Chủ xe riêng cảm thán: “Cũng thật đáng thương.”
Người kia lại không cho là vậy: “Có gì để mà đáng thương, vừa nhìn đã biết bà ta là kẻ ăn vạ chuyên nghiệp, cái này gọi là kẻ ác thì bị trời phạt.”
Ở ngã tư đèn xanh đèn đỏ cách đó 500 mét có một chiếc xe tải rất cao đang đỗ, bên cạnh có một chiếc xe thể thao gầm thấp, trên mặt đất một bãi máu thịt bầy nhầy. Bánh xe nhuộm đầy máu, bắn ra khắp mọi nơi, thi thể bị nghiến biến dạng đang được phủ một tấm vải trắng, bị mưa thấm ướt thì thành một màu đỏ thẫm. Bên cạnh đó là một cái túi vải hoa nhí đang ngâm trong vũng máu, đồ vật bên trong rơi đầy đất, một sợi dây chuyền bạch kim cùng một đôi hoa tai bằng ngọc trai rơi ra, bị máu phủ lên làm mất đi độ sáng bóng.
Mấy thứ trang sức đó là bà Chu cướp từ chỗ Từ Trăn Trăn năm ngày trước. Vốn bà Chu đang định đi cầm lấy tiền, thấy nữ tài xế lái chiếc xe thể thao này đang loay hoay quay xe, nên động tâm tư…
Tiếng sấm ầm vang, mưa lập tức trút xuống như trút nước.
Người qua lại cảm thán: Trồng nhân thiện, được quả thiện, còn ác giả thì ác báo, nhân quả luân hồi.
Từ Trăn Trăn về đến nhà trọ thì đã hơn 9 giờ. Gã chủ trọ béo ú đang đứng chờ trước cửa phòng của cô ta, ném cho cô ta một nụ cười tà nịnh: “Lấy được tiền chưa?”
Từ Trăn Trăn im lặng không nói, toàn thân ướt đẫm, chiếc váy dán trên cơ thể lộ rõ đường cong.
Ánh mắt của gã đàn ông nóng bỏng, di chuyển lên xuống ở trên người cô ta, đôi mắt đỏ ngầu đầy ắp suy nghĩ dâm dục, gã nói: “Cô không thể tiếp tục nợ tiền thuê phòng được.”
Cô ta ngẩng đầu trừng mắt, ném tiền trong tay cho gã, một tờ một trăm, còn có một ít tiền lẻ nhăn nhúm, ướt đẫm nước mưa.
Gã nhặt tờ một trăm rồi đến gần cô ta, ánh mắt dán vào ngực cô ta, liếm hàm răng vàng, yết hầu lăn một vòng: “Không đủ, cô còn thiếu ba trăm đồng tiền đặt cọc.”
Từ Trăn Trăn đẩy gã ra, thẹn quá hoá giận gào lên: “Tôi chỉ có như vậy thôi!”
Gã nhân cơ hội bắt lấy cổ tay của cô ta, kéo mạnh một cái, một bàn tay khác đặt lên ngực cô ta: “Phục vụ tôi thoải mái, tôi sẽ cho cô ở miễn phí.”