Duy Nhất Là Em

Chương 282: Thân mật trong xe, vụ án có đột phá mới


Đọc truyện Duy Nhất Là Em – Chương 282: Thân mật trong xe, vụ án có đột phá mới

Editor: Nguyetmai


Thời Cẩn đẩy cửa bước vào.Từ Thanh Bách ngẩng đầu, cười tươi rói: “Cậu tới đúng lúc lắm, giúp tôi xem bệnh nhân này đi.” 

Thời Cẩn lấy dung dịch sát khuẩn ra, phun lên ghế mấy lần rồi rút một tờ giấy lau ghế, làm xong mới ngồi xuống: “Tôi có một việc muốn nhờ anh giúp.” Từ Thanh Bách đã quá quen với cái bệnh thích sạch sẽ của anh nên chẳng thèm tức nữa: “Chuyện gì?”Thời Cẩn nói vắn tắt: “Tôi muốn lấy DNA của Từ Bình Chinh.”DNA cơ đấy.Từ Thanh Bách cười đưa tay sờ cằm, hình như anh ta ngửi thấy có mùi không bình thường ở đây, có chuyện gì đó mờ ám.Ba giờ chiều, ở chi cục cảnh sát Giang Bắc.Trong phòng thẩm vấn, Triệu Đằng Phi đang lấy khẩu cung của nhân chứng, đối phương là một người đàn ông khoảng bốn năm mươi tuổi, dáng người cao to khỏe mạnh, mặt mũi phổ thông, trông giống người thường xuyên làm công việc tay chân khổ cực, làn da người này ngăm đen thô ráp, trong lòng bàn tay có vết chai. Người đàn ông này chính là người đã đi uống rượu cùng Tô Vạn Giang vào buổi tối xảy ra án mạng, cũng là nhân chứng duy nhất của vụ án.Có vẻ như người đàn ông này đang rất bất an, ông ta nhìn quanh một vòng rồi hỏi: “Người làm chứng có thể nặc danh không?” Ông ta giải thích: “Tôi sợ sẽ bị phải trả thù.””Nếu ông không muốn công khai, cục cảnh sát có thể giữ bí mật.” Triệu Đằng Phi lật sổ ghi chép ra: “Giờ có thể bắt đầu ghi khẩu cung được chưa?”Người đàn ông gật đầu.Triệu Đằng Phi quét mắt nhìn qua đối phương, hỏi: “Ông và nghi phạm Tô Vạn Giang có quan hệ như thế nào? Làm sao quen nhau?”Vẻ mặt của người đàn ông này khá bình tĩnh, ông ta trình bày đâu ra đấy: “Tôi cũng không thân quen với Tô Vạn Giang lắm, chúng tôi mới biết nhau từ tuần trước.” Ông ta nói rõ từng chi tiết, không giấu giếm: “Con trai tôi bị người ta lừa đến sòng bạc ngầm đánh bạc, tôi đi tìm con thì quen được Tô Vạn Giang ở nơi đó. Khi ấy, ông ta đang cãi nhau với Kiều Phương Minh, tôi nghe nói là bởi vì vấn đề nợ tiền đánh bạc, tôi sợ bọn họ đánh nhau nên mới chạy tới kéo Tô Vạn Giang lại, sau đó chúng tôi cùng đi uống rượu, trò chuyện với nhau rất lâu.” Ông ta bổ sung thêm một câu: “Từ hôm đó về sau, chúng tôi cũng hẹn nhau đi uống rượu thêm mấy lần nữa.”Triệu Đằng Phi nhìn lướt qua tư liệu của người đàn ông này, ông ta không phải là người Giang Bắc, cũng không có tiền sử đánh bạc.Triệu Đằng Phi đè sự nghi ngờ trong lòng xuống, tiếp tục tra hỏi: “Hãy mô tả lại cụ thể chuyện xảy ra đêm hôm đó.”Người đàn ông suy nghĩ một lúc mới nói: “Khoảng bảy giờ tối, Tô Vạn Giang gọi tôi ra ngoài uống rượu, chúng tôi đi đến phố quà vặt uống hơn nửa tiếng, nhưng uống ở đấy không vui. Hơn tám giờ một chút, chúng tôi chuyển địa điểm sang phố Thiên Hành, buổi tối ở phố Thiên Hành có rất nhiều người, chúng tôi chọn đại một quán vào uống rượu. Chúng tôi uống rất nhiều nên Tô Vạn Giang say khướt.”Thời gian người này nói khá trùng khớp với những gì Tô Vạn Giang khai, không có gì sai lệch cả.Triệu Đằng Phi tiếp tục hỏi: “Vậy còn ông? Lúc đó đã say chưa?””Tôi chưa say.” Người đàn ông rất chắc chắn, nói ngay mà không hề do dự: “Khoảng chín giờ tối, Tô Vạn Giang đã gục, tôi đánh thức anh ta định đưa anh ta về nhà, nhưng anh ta từ chối, rồi tự mình đi về.””Sau đó ông đi đâu?””Tôi trở về khách sạn.” Ông ta giải thích: “Tôi tới Giang Bắc là để thăm người thân, đi cùng mẹ và con trai tôi, chúng tôi đang ở trong khách sạn. Lúc tôi về chắc khoảng 9 giờ 30 phút, hẳn là camera giám sát của khách sạn có ghi lại được.” Nói cách khác, nhân chứng này có chứng cứ vắng mặt tại hiện trường, nên không cấu thành tình nghi.Lời khai cũng có vẻ không có vấn đề gì, Triệu Đằng Phi nói: “Tạm thời hỏi xong, còn nữa, khoảng thời gian này ông đừng xuất cảnh, nếu như còn có điểm gì nghi vấn, có khả năng chúng tôi sẽ lại mời ông tới cục cảnh sát phối hợp điều tra.”Ông ta đồng ý ngay tắp lự: “Được.””Nếu không còn vấn đề gì, thì mời ký tên ở chỗ này.”Ông ta nhận bản ghi chép rồi ký tên ở bên dưới.Ký tên, Khương Dân Hải.Khoảng 3h30, bên giám định cho ra kết quả, đội hình sự số 1 làm một bản tóm tắt vụ án đơn giản.Trước mắt không có nhiều chứng cứ, mà lại có kha khá nghi vấn.Trên chiếc bảng đen vẽ một sơ đồ đơn giản về mối quan hệ của các nhân vật trong vụ án, Tưởng Khải chỉ vào bức ảnh chụp Tô Vạn Giang và Kiều Phương Minh: “Đúng là Tô Vạn Giang có vấn đề về nợ nần với nạn nhân Kiều Phương Minh. Tuần trước, bọn họ còn xảy ra tranh chấp ở trong sòng bạc ngầm, lúc ấy có rất nhiều người tận mắt chứng kiến, bao gồm cả nhân chứng Khương Dân Hải. Khi đó, thậm chí Kiều Phương Minhcòn buông lời, nói là nếu Tô Vạn Giang không trả lại tiền nợ đánh bạc cho ông ta, sẽ lấy dao đâm chết hắn, nhìn như vậy thì rõ ràng Tô Vạn Giang có động cơ giết người.”Thang Chính Nghĩa tiến lên, dán những bức ảnh chụp ở hiện trường lên bảng. “Theo lời hàng xóm của Tô Vạn Giang, đêm hôm xảy ra vụ án, người này nhìn thấy một bóng người bên ngoài ban công nhà mình. Cô ấy tưởng có trộm nên đi ra xem, vừa đúng lúc nhìn thấy nạn nhân Kiều Phương Minhđang gõ cửa nhà Tô Vạn Giang, còn mắng chửi rất ghê gớm. Khi đó vào khoảng chín giờ tối, Tô Vạn Giang không ra mở cửa, nạn nhân Kiều Phương Minh đứng ở cửa mắng chửi mười mấy phút đồng hồ. Mặt khác,” Thang Chính Nghĩa chỉ lên bức ảnh” “Ban công nhà Tô Vạn Giang lại nối liền với ban công của người hàng xóm này. Nhà của Tô Vạn Giang ở tầng ba, chỗ đó là kiểu khu tập thể cũ không có lưới bảo vệ, chỉ cần tay chân nhanh nhẹn một chút là có thể trèo từ nhà này sang nhà kia. Tôi cũng đã tra hỏi qua người hàng xóm đó, rằng trong thời gian xảy ra vụ án, cô ấy có chứng cứ vắng mặt tại hiện trường để loại bỏ khả năng hàng xóm của cô ấy gây án hay không.” 


Sau đó là kết quả điều tra của Triệu Đằng Phi: “Lời khai của nhân chứng Khương Dân Hải đã được chứng thực, khoảng tám giờ, đúng là Tô Vạn Giang đã đi ăn tối với Khương Dân Hải ở phố quà vặt. Camera giám sát trên đường cũng quay lại được. Khoảng tám giờ hai mươi, hai người đến phố Thiên Hành uống rượu, nhưng khu phố Thiên Hành kia lại không có camera giám sát, mà lượng khách buổi tối đến đó rất lớn, ông chủ quán rượu cũng không có ấn tượng quá nhiều với hai người này, căn cứ vào lời khai của Khương Dân Hải thì lúc ấy Tô Vạn Giang đã uống rất say. Chín giờ ông ta mới đánh thức Tô Vạn Giang dậy, sau đó Tô Vạn Giang đi bộ khoảng nửa tiếng trở về căn hộ của mình. Thời gian trùng khớp với thời gian tử vong của nạn nhân Kiều Phương Minh.” Hoắc Nhất Ninh vuốt cằm, ngẫm nghĩ một lát, “Tiểu Giang, bên cậu thì sao?””Em điều tra lịch sử cuộc gọi thì thấy, đúng là khoảng tám giờ hai mươi phút, nạn nhân Kiều Phương Minh có gọi một cuộc điện thoại cho Tô Vạn Giang, hẳn là gọi trước khi nạn nhân đến nhà Tô Vạn Giang. Cuộc gọi được bắt máy, thời gian trò chuyện chỉ có 30 giây. Nhưng trong lời khai của Tô Vạn Giang lại nói ông ta không nhận được cuộc điện thoại nào, và điện thoại của hắn đã bị mất trong đêm xảy ra vụ án. Trước mắt vẫn chưa tìm thấy chiếc điện thoại này, còn người nhận cuộc gọi kia là ai thì chưa thể xác định được.” Dừng lại nghỉ lấy hơi, Tiểu Giang tiếp tục bổ sung: “Mặt khác, cũng có rất nhiều điểm đáng ngờ về tình hình tài chính của hai người này. Trong thẻ của Tô Vạn Giang hàng tháng đều được gửi một khoản tiền, con số không hề nhỏ, không khéo là, nạn nhân Kiều Phương Minh cũng có năm khoản tiền lớn được chuyển tới trong bốn tháng qua, tổng số tiền hơn năm triệu tệ, tài khoản gửi tiền mỗi lần khác nhau, mà chúng đều là những tài khoản đen để rửa tiền.”Có khá nhiều ví dụ về những vụ án mạng xảy ra vì vấn đề tiền bạc, nhưng cả hai đều có vấn đề về tài chính thì đúng là đáng ngờ.Cuối cùng, Chu Tiêu đi lấy kết quả bên pháp y.”Bên pháp y và pháp chứng cũng báo cáo rằng nạn nhân bị trúng sáu vết dao, vết thương chí mạng nằm ở ngực, sâu 18cm, cắm thẳng vào phổi, những vết dao khác khá nông, thủ pháp của hung thủ khá lóng ngóng, lực không lớn, hẳn không phải kẻ có tiền án tiền sự. Mặt khác, hung khí là một con dao gọt trái cây rất bình thường, trước mắt vẫn chưa tìm được hung khí. Ở hiện trường cùng trên thi thể cũng không phát hiện DNA của kẻ thứ ba, nhưng ở trong móng tay của nạn nhân phát hiện có một ít chất kem và sợi bông, chất kem đã được nghiệm chứng là một loại thuốc kem bôi bỏng, sợi bông bên trong móng tay không có gì đặc biệt, chỉ là sợi polyester thường dùng trong quần áo thể thao phổ thông. Ban đầu em suy đoán là trong lúc Kiều Phương Minh vật lộn cùng Tô Vạn Giang vô tình tóm được, nhưng bên pháp chứng đã kiểm tra qua thân thể của Tô Vạn Giang, trên người ông ta không hề bị bỏng, cũng không có bộ quần áo thể thao có sợi polyester nào, nên không loại trừ khả năng hung thủ có thể là một người khác. Còn một manh mối nữa, phát hiện có một dấu giày ở trên cửa sổ nhà Tô Vạn Giang.” Chu Tiêu chỉ lên bức ảnh do người hàng xóm chụp trên tấm bảng đen, và cả ảnh chụp ngoài ban công, cậu ta đưa ra phỏng đoán hợp lý: “Có điều, căn cứ vào lời khai của hàng xóm Tô Vạn Giang, có thể dấu giày đó là của tên trộm kia để lại.” Đã báo cáo xong manh mối.Hoắc Nhất Ninh trầm tư mấy phút, trong đầu đã có phương hướng.”Chu Tiêu, cậu mời vợ của Kiều Phương Minh tới cục cảnh sát làm một bản khẩu cung, tìm hiểu về các khoản chuyển tiền kia, và xem thời gian gần đây ông ta có kết thù với ai không.””Vâng, đội trưởng.””Đằng Phi, cậu tiếp tục tìm các camera giám sát quanh khu vực con phố quà vặt cùng phố Thiên Hành, nhìn xem có phát hiện gì mới không. Tốt nhất có thể tìm được chứng cứ chứng minh thời gian chính xác Tô Vạn Giang về nhà, dù sao lúc ấy ông ta cũng uống say, lời khai của ông ta và Khương Dân Hải đều không thể tin hoàn toàn được. Còn cả cái “tên trộm” kia nữa, tìm xem gần đấy có camera nào bắt được không. Trong nhà của Tô Vạn Giang có vết chân của tên này nhưng lại không có dấu vết trộm cướp, đêm đó trong khu nhà đó cũng không có nhà nào bị mất trộm cả,” Hoắc Nhất Ninh dừng lại một chút: “Tên đó hẳn là kẻ bị tình nghi thứ hai.”Phân tích từng lớp một, không hổ là đội trưởng, suy nghĩ rất rõ ràng.Triệu Đằng Phi đáp: “OK.””Mặt khác, vẫn chưa xác định được Tô Vạn Giang có nhận điện thoại của Kiều Phương Minh hay không, Chính Nghĩa, cậu đi kiểm tra danh sách cuộc gọi của Tô Vạn Giang, nhìn xem có thể tra ra được cái gì không.” Hoắc Nhất Ninh lại nói tiếp: “Rồi đi đến khách sạn Khương Dân Hải đang ở, kiểm tra camera giám sát, thẩm tra đối chiếu với khẩu cung của ông ta.” Thang Chính Nghĩa vội vàng gật đầu, cậu ta luôn cảm thấy đây là một gã tội phạm có IQ cao, nên trong người không thể kiềm chế được sự hưng phấn.Hoắc Nhất Ninh quay cây bút trong tay, sau đó cài nắp bút lại: “Tưởng Khải, cậu cũng đi điều tra xem là ai đã gửi tiền cho Tô Vạn Giang và Kiều Phương Minh, nhất là cái tài khoản để rửa tiền kia, tra xem đầu nguồn của nó.””Tô Vạn Giang không cần tra xét.” Tiểu Giang tiếp lời: “Theo như trong hộ khẩu của Tô Vạn Giang thì ông ta còn một đứa con gái, chính cô con gái này đã gửi tiền cho ông ta.”Hoắc Nhất Ninh nói: “Mời người này đến cục cảnh sát.” Tiểu Giang chuyển hướng chiếc laptop cho đội trưởng nhìn bản tư liệu trên màn hình: “Đội trưởng, cô con gái này của Tô Vạn Giang có chút đặc thù.”Hoắc Nhất Ninh nhìn lướt qua.Anh nhớ tới vụ án ở bến tàu Thương Giang lúc trước, con bạc giao dịch ở bến tàu được gọi là Tô Vạn Giang.Gần đây Tô Khuynh đang quay một bộ phim cung đấu tên là “Thanh Hi truyền”, vai diễn của cô là một vị thái y, đó là một vai diễn xuyên suốt và thúc đẩy sự phát triển của toàn bộ bộ phim. Tại sao nói như vậy, là bởi vì Hoàng đế trong bộ phim là một lão già 50 tuổi, lão có một đám phi tần trẻ tuổi xinh đẹp, Tô Khuynh đóng vai vị Kinh thái y tuấn tú lịch sự, phong độ nhẹ nhàng, trong năm phi tử của Hoàng đế thì có hai người đều rất ái mộ Kinh thái y, nhưng dù thế nào Kinh thái y cũng chỉ thích nữ chính Thanh Hi quý nhân, sau đó là một loạt những trò cung đấu của các cô gái này.Nữ chính của bộ phim này là một tiểu hoa đán đang nổi, Tô Khuynh cũng là ngôi sao phòng vé, tóm lại bộ phim đã nổi tiếng từ trước cả khi được quảng bá. Không khéo là, vị “tình địch cũ” kiêm “người theo đuổi hiện tại” của Tô Khuynh là Kiều Thanh Thiển cũng tham gia bộ phim này, cũng vừa khéo diễn luôn một vai quý nhân ái mộ Kinh thái y.Cảnh diễn xong rồi mà ánh mắt của cái cô Kiều Thanh Thiển kia cứ dính chặt lấy Tô Khuynh, sống chết cũng không chịu thoát vai.Kiều Thanh Thiển vẫn còn mặc bộ trang phục quý nhân yêu kiều, cô ta cầm chai nước đến trước mặt Tô Khuynh, làm ra vẻ vợ hiền dâu thảo: “Anh muốn uống nước không?” Tô Khuynh vội vàng xua tay. “Không cần.”Kiều Thanh Thiển liền ném chai nước đi, lại bê một đĩa bánh gatô nhỏ tới, vẻ mặt hiền lành bảo: “Bánh gatô thì sao? Em mua bánh socola, nghe quản lý của anh nói, anh thích ăn cái này.”Tô Khuynh cười khó xử: “Không được, tôi đang giảm cân.”Cô không có phúc hưởng ơn huệ của người đẹp đâu. Không biết cái cô Kiều Thanh Thiển này thích cô ở chỗ nào chứ, nói ra để cô đổi được không? Hầy, đau đầu đau đầu.Bị cự tuyệt hai lần liền, trên mặt Kiều Thanh Thiển cũng lộ ra vẻ thất vọng, nhưng cô ta không từ bỏ, vẫn tiếp tục hỏi han ân cần, quan tâm chu đáo: “Vậy anh có mệt không?” Cô ta thẹn thùng nhìn Tô Khuynh: “Em biết xoa bóp, em có thể mát xa giúp anh.”Mát xa á?Như vậy mà cũng được à, nhỡ mà xoa đến ngực thì xong đời.Nhưng Tô Khuynh cũng không đành lòng, người đẹp thâm tình như vậy mà mình lại là con gái, tốt nhất là giải quyết dứt khoát, cô trịnh trọng nói: “Thật sự không cần đâu, bạn trai tôi sẽ ghen.”Kiều Thanh Thiển bị tổn thương rất nặng: “Tô Khuynh,” Cô ta cắn cắn môi, vừa ngượng vừa thẹn: “Em, em…”Em đến nửa ngày thì bị cắt ngang.”Tô Khuynh!”Tô Khuynh và Kiều Thanh Thiển cùng quay đầu.Từ Thanh Cửu đeo kính râm đứng ở bên ngoài trường quay hoàng cung, cái dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi của anh vô cùng giống Hoàng đế bị đội nón xanh bắt được phi tần ngoại tình ở trong kịch bản, mặt rồng giận dữ: “Còn không mau tới đây cho anh!” Cuộc đời như một vở kịch ấy nhỉ, nó vốn luôn trùng hợp ngẫu nhiên như vậy đấy.Tô Khuynh mau chóng đi tới.Kiều Thanh Thiển khẽ cắn môi, cũng đi theo.Nhân viên trong trường quay đều che miệng cười, có trò hay để xem rồi.Từ Thanh Cửu vừa kết thúc công việc đã đến đây kiểm tra luôn. Nhìn thấy bạn gái nhà mình bị người ta xum xoe nên vô cùng ghen tị, cậu đưa tay kéo Tô Khuynh ra sau lưng rồi lạnh lùng nhìn: “Kiều Thanh Thiển, cô có ý gì, định đào góc tường nhà tôi hả.”Cậu ta và Kiều Thanh Thiển quen nhau từ bé, nếu không phải vì thấy cô ta là nữ thì cậu đã đánh cô ta từ lâu rồi.Hai người có quan hệ quen biết nên Kiều Thanh Thiển cũng không sợ cậu, cô ta nói rất kiên cường: “Anh Thanh Cửu, anh là đàn ông, anh không thích hợp với Tô Khuynh.”Chắc cô nàng này đã quên, trước kia cô ta cũng đã từng nói lời này với Tô Khuynh, khi đó Tô Khuynh vẫn còn là tình địch của cô ta. Thế cho nên mới nói, lòng của phụ nữ, mặt của trẻ con, và thời tiết tháng sáu là những thứ giỏi thay đổi nhất.Giọng Từ Thanh Cửu rất sâu xa: “Tại sao tôi không hợp với cậu ấy?”Kiều Thanh Thiển nói năng hùng hồn: “Anh không thể sinh con cho anh ấy.”Từ Thanh Cửu cạn lời.Ha, cô thì có thể sao? Sinh sản vô tính à!”Các anh sẽ không được lâu dài.” Mạch não của Kiều Thanh Thiển vô cùng kỳ lạ, cô ta nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, nói rất chắc chắn. “Em đã hỏi anh Hà rồi, anh Tô Khuynh là con trai độc nhất, anh ấy còn phải nối dõi tông đường. Anh Thanh Cửu, anh đừng làm chậm trễ anh Tô Khuynh nữa, anh ấy vốn là thẳng, anh ấy bị anh bẻ cong đấy, hai người đến với nhau sẽ cắt đứt mất hương hỏa của nhà họ Tô.”Từ Thanh Cửu điên ruột. Ngứa tay quá, muốn đánh người.Tô Khuynh á khẩu. Cô nàng này không phải người bình thường rồi.Từ Thanh Cửu kiềm chế cơn xúc động muốn đánh người lại: “Kiều Thanh Thiển, cô từ bỏ ý định đấy đi, hai chúng tôi không chỉ lâu dài, mà còn sẽ có con nữa.”Nói xong lời phũ phàng, cậu dắt Tô Khuynh đi mất.Tô Khuynh ngoan ngoãn đi theo cậu, nhẹ nhàng dỗ dành: “Anh đừng nóng, Kiều Thanh Thiển chỉ là cô bé không hiểu sự đời thôi, chờ sau này cô ấy biết em là con gái rồi thì sẽ không sao nữa.”Từ Thanh Cửu hừ giọng: “Ai mà biết liệu em có uốn cong luôn cô ta hay không.” Anh quay đầu lại, trừng mắt với Tô Khuynh: “Anh còn không phải là một ví dụ đấy à.” Cô còn có thể bẻ cong một trai thẳng cứng như sắt thép là cậu, thì có cái gì không thể đây.Phải phòng bị hết, nam hay nữ cũng phải phòng bị.Tô Khuynh dở khóc dở cười, bị cậu kéo đi: “Anh kéo em đi đâu vậy?”Từ Thanh Cửu quay đầu, nói: “Đi sinh con.” Anh giật nhẹ miệng, cười: “Không thể làm hương hỏa họ Tô nhà em bị cắt đứt được.”Tô Khuynh đứng hình.Cậu kéo cô lên xe bảo mẫu, cạch một tiếng đóng sầm cửa xe lại, cô còn chưa kịp kinh ngạc thì cậu đã đổ ập xuống hôn, ngậm lấy môi cô, dùng sức mút mạnh, tạo ra tiếng nước mập mờ.Đây là một nụ hôn rất quyến rũ, cũng cực kỳ dụ dỗ người ta.Tô Khuynh đúng là một kẻ không có tiền đồ, bị cậu hôn đến mức chân run lẩy bẩy, ngồi bệt ở trên đùi cậu, mặc cậu muốn làm gì thì làm.”Tô Khuynh.” Từ Thanh Cửu vịn eo cô, hôn từ khóe môi chuyển sang cổ.Hàng lông mi trên mặt cô run lên: “Ừm?”Cậu há mồm ngậm lấy vành tai của cô, cắn nhẹ, hơi thở nóng rực phả lên tai Tô Khuynh. Cậu thở khẽ, vừa mút lấy làn da cô vừa nói từng chữ: “Anh muốn ngủ với em.”Tô Khuynh bùng nổ.Khụ khụ, thẳng thắn quá rồi đấy.Tô Khuynh cảm giác trái tim nhỏ bé của mình sắp nổ tung, người đẹp kề bên thế này, sắp không chịu đựng nổi nữa rồi.Thế mà cậu còn không biết kiềm chế, bàn tay vuốt ve trên lưng cô, tiếp tục trêu chọc: “Muốn ngủ với em từ rất lâu rồi.”Mặt cô nhanh chóng nóng bỏng lên, vội vàng vùi đầu vào trong ngực Từ Thanh Cửu.Nhưng cậu lại nhất quyết ôm lấy mặt cô, không cho cô tránh né. Cậu hỏi rất thẳng thắn rõ ràng: “Có anh ngủ không thì bảo?”Chuyện gì xảy ra vậy, hình như quả ớt nhỏ nhà cô ngày càng trở nên “công” hơn rồi, không ổn không ổn.Giọng nói của Tô Khuynh run nhẹ, hơi sợ hãi: “…Có cho chứ.”Từ Thanh Cửu gác đầu lên vai cô, phát ra tiếng cười nhẹ, cười xong, cậu đặt cô ở trên chỗ ngồi, bắt lấy hai cánh tay cô rồi cúi đầu xuống hôn.Đột nhiên Tô Khuynh nghĩ đến cái gì đó, cô lấy tay chặn cơ thể cậu đang đè lên: “Không được.” Lông mi cô cũng run rẩy theo: “Mức độ này hơi cao rồi anh.” Lần thứ nhất lại làm ở trên xe, mà bên ngoài có rất nhiều người, cho dù da mặt cô có là tường đồng vách sắt cũng không chịu nổi.Mà quan trọng nhất chính là, cô phải ở bên trên.Dường như Từ Thanh Cửu hiểu tâm tư của cô, cậu ngoan ngoãn đổi tư thế, để Tô Khuynh ngồi lên người mình: “Anh biết, em đừng cựa quậy, để anh lấy chút lợi nhuận đã.”Nói rồi cậu nắm lấy tay cô đặt lên bụng mình, trượt theo cơ bụng xuống phía dưới…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.