Duy Nhất Là Em

Chương 262: Nắn gãy chân bà già điêu ngoa


Đọc truyện Duy Nhất Là Em – Chương 262: Nắn gãy chân bà già điêu ngoa

Editor: Nguyetmai

Nhưng bà Chu lại không đồng ý: “Không được đi, cô hại tôi bị gãy chân, tôi muốn cô phải chịu trách nhiệm toàn bộ!”

Dáng vẻ khí thế này, sao nghe giống định ăn vạ lừa tiền thế?

Y tá trưởng Lưu nhỏ giọng dặn dò cô y tá bên cạnh, đi giục một bác sĩ khoa chỉnh hình tới đây, tiện thể đi tới khoa ngoại tim mạch một chuyến.

Khương Cửu Sênh thấy có y tá đi rồi, bèn quay trở lại trước giường bệnh, thong thả hỏi lại: “Là do tôi làm hại sao?”

Bà Chu cắn chặt không buông: “Chính là cô, nếu không phải do cô cản đường đi, sao tôi có thể ngã xuống cầu thang được chứ?” Bà ta vươn cổ ra, chỉ vào Khương Cửu Sênh: “Chính là cô làm hại tôi, cô còn không chịu thừa nhận à!”

Cũng không đợi người ta trả lời, bà Chu đột nhiên kéo dài giọng ra, lớn tiếng chất vấn: “Ngôi sao thì ghê gớm lắm sao, ngôi sao thì có thể đẩy người già xuống cầu thang à?”

Bà ta quát to nên có rất nhiều người cũng nhìn qua đây.

Dường như bà lão này rất thích lớn tiếng lấn át người khác ở nơi công cộng.

“Mong bà nói chuyện cẩn thận một chút.” Khương Cửu Sênh nâng âm lượng giọng nói lên vài phần: “Tôi không hề đẩy bà.”

Sắc mặt bà Chu không thay đổi, nói chuyện vô cùng hùng hồn: “Vậy cũng là do cô hại tôi ngã cầu thang. Tại cô chiếm cứ cầu thang, nên tôi mới hụt chân giẫm vào khoảng không. Dù sao cũng là trách nhiệm của cô.”

Muốn gán tội cho người khác thì sợ gì không có lý do.

Nhiều lời cũng vô ích thôi, bà lão này không phải là người biết phân rõ phải trái. Khương Cửu Sênh khẽ nhíu mày thờ ơ nhìn bà ta: “Vậy bà muốn giải quyết như thế nào?”

Bà Chu lập tức nói: “Đền tiền.”

“Đền bao nhiêu?”

Do dự một chút, bà Chu nói: “Năm… năm trăm nghìn tệ.”

Khương Cửu Sênh nhếch miệng cười, quả nhiên mà, đúng là kẻ ăn vạ.

Thấy Khương Cửu Sênh không tỏ thái độ gì, bà Chu lại càng làm tới, lớn tiếng la ầm lên: “Tôi cho cô biết, cô đừng nghĩ tới chuyện ăn quỵt. Hôm nay nếu cô không đền tiền, tôi sẽ báo cảnh sát đấy!”

Khương Cửu Sênh nheo mắt, nhìn cô dễ bắt nạt lắm à? Cô định lấy điện thoại di động ra.

Y tá trưởng Lưu chợt gọi: “Bác sĩ Thời.”

Khương Cửu Sênh quay đầu lại. Thời Cẩn đi tới, dắt cô sang bên cạnh, cũng không nói gì. Anh nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng trong chốc lát, rồi mới đi tới đầu giường bệnh.

Nhìn thấy trên người Thời Cẩn khoác áo blouse trắng, bà Chu hỏi: “Cậu là bác sĩ à? Mau khám cho tôi đi, chân tôi đau chết mất.”

Thời Cẩn lấy găng tay từ trên xe đẩy thiết bị y tế bên cạnh, đeo vào. Anh cụp mắt, dùng ngón tay trỏ và ngón tay giữa đè lên bắp chân của bà Chu.

Bà Chu đau đến nỗi thở dốc, hét toáng lên: “Ối giời ôi, đau chết mất, rốt cuộc cậu có biết khám không vậy! Chân tôi sắp gãy rồi…”

Giọng nói của Thời Cẩn rất lãnh đạm, thánh thót: “Đúng là gãy rồi.” Mắt anh đen như mực, nhìn bà Chu không chút gợn sóng: “Xương của bà bị lệch, phải nắn lại chỗ cũ.”

Không đợi bà Chu kịp phản ứng, Thời Cẩn dùng sức vặn một cái.

Chỉ nghe thấy xương cốt vang lên một tiếng răng rắc.

“A a a a…”

Khắp cả phòng cấp cứu đều vọng lên tiếng la hét thảm thiết như bệnh nhân tâm thần của bà Chu. Bà ta đau đến nỗi đầu ướt sũng mồ hôi, mắt trợn trắng dã, vừa nhăn nhó kêu la, vừa kéo dài giọng mắng chửi “tên chó chết”.


Thời Cẩn thong thả cởi găng tay ra, dùng miếng bông gòn đã nhúng cồn lau tay, sau đó lại ngẩng đầu lên. Trong mắt anh không có một chút xíu thanh nhã, cao quý hay dịu dàng nào, mà giống như một đầm nước sâu lạnh lẽo cuối thu rét lạnh.

Anh ung dung nói: “Tôi đã báo cảnh sát rồi.”

Bà Chu đau đến nỗi da đầu tê dại, tức không chịu nổi: “Mày là ai?”

“Là bác sĩ…” Anh đứng ở bên cạnh Khương Cửu Sênh, đặt tay trên eo của cô, không nhanh không chậm bổ sung thêm: “Và cũng là bạn trai của cô ấy.”

Được lắm, cùng một phe à!

Bà Chu đau như bị kim châm muối xát, tay run run tức giận chỉ vào bọn họ: “Bạn gái của mày hại tao ngã cầu thang đến nỗi chân bị thương. Cho dù cảnh sát có đến đây cũng phải đền tiền.”

Thời Cẩn không nóng không vội: “Đợi cảnh sát kiểm tra camera giám sát, rồi lại kiểm nghiệm thương tích xem thế nào. Đến lúc đó nên đền bao nhiêu, thì chúng tôi sẽ đền cho bà bấy nhiêu.”

Vừa nghe tới camera giám sát, sắc mặt bà Chu liền thay đổi, ánh mắt né tránh, cố ý nâng cao giọng lên, giống như đang cố phô trương thanh thế: “Bớt hù dọa người khác đi, chúng mày làm tao bị thương trước, tao còn phải sợ chúng mày hay sao.” Bà ta đảo con ngươi nhìn quanh một lượt, thấy ở cửa ra vào náo nhiệt rất nhiều người tới xem đang lầm rầm bàn tán, bà Chu như được tiếp theo sức mạnh. Bà ta là người bị hại mà, sợ ai chứ. Bà ta liền buông một câu: “Chân của tao cũng thành như vậy rồi, năm trăm nghìn không đủ, phải một triệu.”

“Về vấn đề bồi thường tôi sẽ tìm luật sư tới nói chuyện với bà.” Thời Cẩn ngẩng đầu lên, ra hiệu cho y tá trưởng: “Giúp tôi giữ bà ta lại.”

Y tá trưởng Lưu hiểu ý, gọi thêm hai y tá nữa tới.

Vừa thấy tình thế này, bà Chu lập tức luống cuống: “Chúng mày định làm gì?”

Thời Cẩn đi qua, quan sát cái chân không nhúc nhích được của bà ta: “Vừa rồi tôi chỉ mới nắn lại chỗ xương cốt bị lệch, vẫn chưa nối lại.”

Bà Chu vừa định kêu lên, thì hai y tá đã đè bả vai và chân của bà ta xuống. Thời Cẩn lại lấy một đôi găng tay sạch sẽ khác, chậm rãi đeo vào.

Bà Chu gào lên, chửi mấy cô y tá đang đè bà ta ầm ĩ hết cả: “Mấy con đĩ này, mau buông tao ra…”

Rắc rắc!

Động tác nối xương rất chuyên nghiệp, nhìn như không nhanh không chậm, nhưng lại chuẩn xác, nhanh chóng. Thời Cẩn đứng dậy, lắc lắc cổ tay: “Được rồi.”

Sau đó, chỉ còn lại tiếng kêu thảm thiết: “A a a a a…”

Hai mắt bà Chu trợn ngược lên, đau đến muốn ngất đi luôn.

Cuối cùng cũng yên tĩnh, y tá trưởng Lưu ngoáy ngoáy lỗ tai: “Bác sĩ Nghiêm.”

Vừa đúng lúc, bác sĩ Nghiêm của Khoa Chỉnh hình cũng đã tới. Anh tiến vào phòng cấp cứu, nhìn thấy Thời Cẩn của Khoa Ngoại tim mạch đang ở đây, thì cũng không bất ngờ lắm: “Bác sĩ Thời, tình hình bệnh nhân như thế nào rồi?”

Thời Cẩn cởi găng tay ra: “Vị trí gãy xương có tình trạng bị lệch xương, tôi đã thực hiện sơ cứu khẩn cấp rồi.”

Quả nhiên, bác sĩ toàn năng đúng là không giống người thường, chẳng trách các khoa trong bệnh viện đều muốn khai thác tài năng của Thời Cẩn. Bác sĩ Nghiêm tỏ thái độ khiêm nhường khách sáo: “Cảm ơn bác sĩ Thời, còn lại cứ để tôi lo là được rồi.”

Thời Cẩn gật đầu, đồng thời cũng nói: “Vị bệnh nhân này nói rằng bạn gái của tôi đẩy bà ta ngã, để tránh việc tới đồn cảnh sát lại không thể nói rõ, mong bác sĩ Nghiêm giúp một tay. Cần làm kiểm tra gì thì cứ kiểm tra, sau đó giữ lại chứng cứ thật cẩn thận.”

Bác sĩ Nghiêm rất thoải mái nhận lời: “Không thành vấn đề.” Anh ta lại liếc mắt nhìn về phía bà lão đang hôn mê bất tỉnh kia: “Giờ đám ăn vạ này còn dám ăn vạ cả người nhà bác sĩ nữa à, to gan quá nhỉ.”

Thời Cẩn nói cảm ơn.

“Tới phòng làm việc của anh đi.” Anh giúp Khương Cửu Sênh chỉnh lại khẩu trang đàng hoàng, rồi dắt cô rời đi.

Cô bỗng hỏi: “Vừa rồi anh thật sự nối xương cho bà ta à?” Cô đã từng thấy người ta nắn xương về vị trí cũ rồi nối xương lại, nhưng mà hai động tác không cách nhau lâu như vậy.

Thời Cẩn thấp giọng đáp: “Ừ.”


Cô không tin tưởng lắm, chuyện gì đang xảy ra vậy?

Thời Cẩn thẳng thắn nói thật: “Nhưng mà anh hơi lỡ tay. Vốn dĩ chỉ cần nằm một tháng, bây giờ thì phải nằm lâu hơn hai tháng.”

Khương Cửu Sênh nghẹn lời.

Đây là lần đầu tiên cô thấy Thời Cẩn dùng kiến thức y học vượt trội của anh vào việc khác ngoài việc cứu người.

Dường như sợ cô tức giận, Thời Cẩn dừng lại, quay mặt về phía cô: “Xin lỗi Sênh Sênh, anh nhất thời không nhịn được.” Anh giải thích: “Lúc nối xương anh ra tay hơi mạnh, nhưng mà, còn chưa đến mức làm cho bà ta bị tàn phế.”

Khương Cửu Sênh dở khóc dở cười: “Lần sau chúng ta dùng cách văn minh một chút.” Ít nhất, tìm một chỗ không có ai, giống như trước kia lúc cô đánh người, đều chọn chỗ không có ai chứng kiến…

Thời Cẩn là người rất biết lắng nghe và rút kinh nghiệm: “Anh nhớ rồi.”

Lần sau phải nhẫn nhịn, không thể làm chuyện xấu ở trước mặt cô.

“Anh báo cảnh sát rồi à?” Cô để mặc cho anh dắt, cứ như vậy đi bên cạnh anh.

Thời Cẩn đổi sang tay khác dắt cô, để cho cô đi vào trong: “Ừ, đợi lát nữa cảnh sát và luật sư sẽ tới đây. Khắp bệnh viện đều có camera giám sát, có phải là kẻ ăn vạ hay không thì điều tra là biết.”

Khương Cửu Sênh nhíu mày: “Chỗ cầu thang bộ đó hình như là điểm mù của camera giám sát.”

“Không sao cả, cứ để cho luật sư xử lý.” Nếu biết điều thì anh sẽ bỏ qua, còn không biết điều thì… anh vẫn còn có rất nhiều biện pháp.

Khương Cửu Sênh trầm ngâm một lát, thái độ như đang trò chuyện bình thường: “Bà lão kia cũng không phải là người dễ đuổi đi đâu.” Mặc dù không phải là người quá thông minh, nhưng chắc chắn là người vô cùng ngang ngược.

Thời Cẩn buột miệng nói: “Cứ để cho bà ta thỏa sức vòi vĩnh đi, bà ta muốn bao nhiêu, anh liền khiến cho bà ta ở lại bệnh viện lâu bấy nhiêu.” Có vẻ hơi lộ sự bạo lực của anh nhỉ.

Anh định giải thích một chút nhưng Khương Cửu Sênh lại khẽ gật đầu: “Vậy cũng tốt, không thì cứ để cho bà ta nằm ở bệnh viện đi, cũng tránh để bà ta đi khắp nơi ăn vạ.”

Sao Sênh Sênh nhà anh lại thấu tình đạt lý như vậy chứ. Thời Cẩn tiến tới, hôn cô một cái.

Bà Chu kêu khóc om sòm gây ầm ĩ đến mức như vậy, nên có không ít người kéo tới bên ngoài phòng cấp cứu. Lý Huy An đi nộp viện phí trở về liền trông thấy bà Chu nằm hôm mê bất tỉnh trên giường bệnh. Cô ta hỏi thăm y tá trưởng, mới biết tình hình.

Cái bà lão này, thật đúng là không yên được một phút nào cả.

Phó Đông Thanh gọi điện thoại tới, hỏi cô ta: “Vẫn chưa về à?”

Lý Huy An ném hóa đơn viện phí trong tay đi, rồi bước ra khỏi phòng khám bệnh: “Tôi vẫn còn đang ở bệnh viện.”

Phó Đông Thanh hỏi một câu: “Bà ta không sao chứ?”

“Không việc gì đâu, chỉ là một kẻ ăn vạ thôi.” Lý Huy An mỉm cười, tâm trạng rất thoải mái: “Nhưng mà, có người thế chân gánh hộ cô cái đống rác này rồi.”

Phó Đông Thanh vô cùng hứng thú: “Hả?”

“Mụ già đó hẳn là một kẻ ăn vạ chuyên nghiệp, vừa va vào cô, còn chưa làm xong kiểm tra, lại đi va vào Khương Cửu Sênh.” Nụ cười trên khóe miệng Lý Huy An lại càng vui vẻ hơn: “Có điều, lần này được con gà cũng mất nắm gạo, mụ già ăn vạ kia làm mình ngã bị thương thật rồi. Lòng tham của mụ già kia không có đáy, chỉ sợ Khương Cửu Sênh gặp phiền phức, cũng thật sự phải trở thành dê béo cho người ta làm thịt thôi.”

Khương Cửu Sênh và Thời Cẩn, một bên là người nổi tiếng, một bên là người có tiền, quả thực là hai con dê béo còn gì.

Phó Đông Thanh nghe xong bèn hỏi: “Thời Cẩn có ở đó không?”

“Ở bệnh viện, đi cùng với Khương Cửu Sênh.”


Phó Đông Thanh kéo dài giọng nói lười biếng của mình: “Chỉ sợ con dê này cũng không dễ làm thịt như vậy đâu.”

Thời Cẩn rất bao che khuyết điểm.

Bà Chu hôn mê hơn một tiếng. Tới xế chiều, Từ Trăn Trăn mới nhận được điện thoại. Cô ta nổi giận đùng đùng chạy tới bệnh viện. Lúc bước vào phòng bệnh, cô ta nhìn thấy ngay cái chân bó thạch cao bị treo lên của bà Chu. Cô ta lập tức cảm thấy phiền đến không thể phiền hơn nữa: “Lại xảy ra chuyện gì nữa vậy?”

Khí sắc của bà Chu không được tốt lắm, bà ta hằm hừ nói: “Khương Cửu Sênh đẩy.”

Từ Trăn Trăn còn tưởng mình bị nặng tai: “Bà nói ai cơ?”

Bà Chu kéo dài giọng: “Khương Cửu Sênh, cái đứa con gái ăn hại của bác cả nhà cô ấy.”

Từ Trăn Trăn sắp sụp đổ rồi, cô ta vội vàng đóng cửa lại, tức giận đến nỗi không biết trút vào đâu: “Bà chọc vào cô ta làm gì? Bà ngại tôi chưa đủ chuyện phiền phức sao? Nếu cô ta biết được quan hệ của chúng ta, rồi từ đó điều tra tiếp, vậy thì tất cả chúng ta không thể gánh nổi đâu.”

Bà Chu không phục, còn cố nói lý: “Không phải mày nói với tao cái đứa con gái ăn hại kia tên là Khương Cửu Sênh sao? Vừa đúng lúc tao chạm mặt con ranh đó, không nhịn được cơn tức trong lòng mới muốn đẩy nó một cái, ai ngờ nó lại tránh được làm tao bị ngã cầu thang.”

Từ Trăn Trăn giận điên người: “Bà nội!” Cô ta thật sự bị bà già này làm cho giận điên lên rồi: “Có phải là bà già cả nên hồ đồ rồi không? Bà đẩy cô ta xuống cầu thang, sau đó đi ngồi tù à?”

Bà Chu cũng không hề cảm thấy đuối lý, mà còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Lúc đó tao đâu có nghĩ nhiều như vậy. Hơn nữa, không phải là còn chưa đẩy được sao, người bị thương còn là chính bản thân tao đây này.” Bà Chu càng nói càng tức giận, bà ta cắn răng, trợn tròn mắt lên rồi mắng chửi: “Cái con đĩ đó! Hại tao bị thương thế này, tao nhất định phải bắt nó đền tiền.”

“Bà còn…”

Từ Trăn Trăn còn chưa nói xong, thì đột nhiên có người gõ cửa.

“Chúng tôi là người của đồn cảnh sát Giang Bắc.”

Từ Trăn Trăn vừa nghe xong liền hoảng hồn. Cô ta do dự rất lâu, rồi vội nằm lên trên chiếc giường bệnh ở bên cạnh. Cô ta đắp chăn lên người mình, sau đó lại đưa mắt ra hiệu với bà Chu.

Đợi cô ta trốn kỹ rồi, bà Chu mới cho người bên ngoài vào phòng.

Người tới là Tưởng Khải và Thang Chính Nghĩa, đội cảnh sát hình sự số 1. Họ mới vừa vào cửa, bà lão nằm trên giường bệnh liền tố cáo trước: “Đồng chí cảnh sát, các anh tới thật đúng lúc. Có một ngôi sao nữ đẩy tôi ngã cầu thang, bây giờ tôi bị gãy chân rồi, cô ta còn không chịu đền tiền thuốc men, các anh phải đòi công bằng cho tôi.”

Nghe giọng thế này thì có vẻ ngã cũng không nặng lắm nhỉ.

Tưởng Khải hơi lấy làm tiếc, anh ta giữ vẻ mặt khách quan như đang xử lý việc chung: “Chúng tôi đã nghe cô Khương nói rõ tình hình rồi, cô ấy nói là do bà tự mình ngã xuống cầu thang.”

Bà Chu liền buột miệng mắng chửi: “Cái con m* nó đánh rắm ấy!”

Tưởng Khải và Thang Chính Nghĩa nghẹn lời.

Phá án sợ nhất gặp phải loại bà lão điêu ngoa thế này.

Bà Chu nói chuyện rất hùng hồn, lý lẽ: “Là do cô ta đứng cản ở đầu cầu thang, nên tôi mới đẩy cô ta tránh ra, nếu không sao tôi có thể ngã cầu thang được? Đây là trách nhiệm của cô ta.” Bà Chu hừ một tiếng, vẻ mặt khinh bỉ: “Đồng chí cảnh sát, các anh không thể vì thấy người ta là ngôi sao nữ, thì thiên vị mà không đòi lại lẽ phải cho bà già này đâu nhé.”

Tưởng Khải và Thang Chính Nghĩa tiếp tục á khẩu. Bọn họ đã nói gì sao?

Bà Chu lại hừ một tiếng, lưng hơi còng, bà ta hất hàm nói: “Tôi nói cho các anh biết, nếu các anh không giúp tôi lấy lại công bằng, tôi sẽ đi nói cho lãnh đạo của các anh biết. Không phải bây giờ internet rất phổ biến sao, tôi sẽ lên mạng khiếu nại các anh.”

Bọn họ nghẹn lời.

Ha ha ha.

Đã từng gặp phải không ít kẻ ăn vạ, nhưng chưa từng thấy người ngang ngược như vậy. Tưởng Khải mắng vài câu “what the f*ck” trong lòng, sắc mặt vẫn không thay đổi, nói tiếp: “Cô Khương nói là bà đòi bắt đền một triệu nhân dân tệ à?”

Vẻ mặt bà Chu rất ngang ngược, phẫn nộ gào lên: “Một triệu còn là ít đấy. Chân của tôi đã gãy rồi, lại già cả thế này, rất khó hồi phục. Hơn nữa, cả phí tổn thất tinh thần, một triệu nhân dân tệ vẫn là quá hời cho cô ta.” Vẻ mặt bà ta tràn đầy vẻ căm ghét, trong con mắt đục ngầu lại tỏa ra ánh sáng: “Hơn nữa, cô ta là một ngôi sao nữ mà, một triệu nhân dân tệ đối với cô ta còn không phải giống như hạt cát trong sa mạc sao?”

Người ta có tiền nên phải bị bà làm thịt à?

Thang Chính Nghĩa ghi lại ngắn gọn đủ ý từng lời của bà Chu: “Hiện tại khẩu cung hai bên không đồng nhất, camera giám sát cũng không quay được hình ảnh. Nếu như không thể giải quyết riêng, vậy thì phải lập án điều tra thôi.”

Vừa nói tới đây, liền có người bước tới từ cửa ra vào.

“Thế thì lập án đi.”

Tưởng Khải và Thang Chính Nghĩa quay đầu nhìn một cái. Ôi, cả ông trùm của giới luật sư cũng tới đây luôn rồi.


Người mới vừa lên tiếng là luật sư Tống của Đỉnh Thác, cũng chính là một vị luật sư đẳng cấp, vô cùng nổi tiếng: “Tôi là luật sư ủy thác của cô Khương Cửu Sênh. Đương sự của tôi đã tỏ rõ thái độ với tôi, cô ấy sẽ phụ trách tất cả tiền viện phí điều trị của quý bà này, cùng tới ba nghìn tệ phí tổn thất tinh thần. Còn về số tiền một triệu kia, cô Khương – đương sự của tôi không đồng ý. Nếu như không thể giải quyết riêng, vậy xin mời lập án, cùng ra tòa án nói rõ đi.”

“Tôi hiểu rồi.” Tưởng Khải quay đầu, dáng vẻ rất nghiêm túc: “Bà lão, bà họ gì nhỉ?”

Bà Chu bị một đống lời nói của luật sư Tống làm cho sững sờ: “Tôi họ Chu.”

Tưởng Khải giữ trọn vẹn sự lễ phép của cảnh sát hình sự nhân dân: “Bà Chu, luật sư của cô Khương đã tỏ rõ thái độ rồi, bên phía bà thì sao?”

Một lúc lâu sau bà Chu mới hoàn hồn. Những cái khác bà ta nghe không hiểu gì cả, chỉ nghe thấy rõ con số kia thôi. Bà ta lập tức sa sầm nét mặt: “Chỉ đền ba nghìn tệ ư? Đừng có mơ tưởng, coi tôi là ăn mày chắc.”

Tưởng Khải cũng biết bà già điêu ngoa này không dễ xử lý, anh ta lại nói tiếp: “Vậy được rồi, đồn cảnh sát của chúng tôi sẽ nhanh chóng lập án, bên bà cũng mau mời luật sư đi.”

Bà Chu ngây ra: “Mời luật sư gì cơ?”

Tưởng Khải “kiên nhẫn” giải thích: “Bởi vì thương lượng không đi đến kết quả chung, vậy thì cũng chỉ có thể lên tòa án để thưa kiện.” Anh ta nhấn mạnh trọng điểm ở ba chữ cuối cùng.

Vừa nghe thấy phải thưa kiện, bà Chu bất mãn nói: “Còn phải thưa kiện sao?” Giọng điệu của bà ta trở nên rất hung dữ và thô lỗ: “Rõ ràng là ngôi sao nữ kia có lỗi, dựa vào cái gì mà tôi phải thưa kiện. Tôi không thưa kiện, tôi chỉ muốn cô ta đền tiền thôi!”

Mọi người nghẹn lời.

Nói không thông nổi với bà già này.

“Muốn đền tiền thì phải thưa kiện.” Tưởng Khải chẳng muốn lãng phí nước bọt thêm nữa: “Cứ mời luật sư tới xử lý đi, ngày mai chúng tôi sẽ quay lại đây, đến lúc đó bà Chu có thể để luật sư tới nói chuyện.”

“Các người…” Bà Chu lại muốn buột miệng mắng chửi người.

Tưởng Khải ngoáy ngoáy lỗ tai: “Luật sư Tống, chúng ta đi ra ngoài nói thêm về chuyện kiện cáo đi.” Sau đó, cả ba người nối tiếp nhau đi thẳng ra ngoài.

Bà Chu á khẩu. Bà ta tức giận tới mức đạp thẳng chân ra. Vết thương bị động đến khiến cho bà ta đau tới nỗi nhe răng trợn mắt, sắc mặt trắng bệch: “Chúng mày đều là đồ chó chết, lại đi bắt nạt một người già như tao à.”

Cũng không có ai thèm quan tâm tới bà ta, để mặc cho bà ta ở đó luôn mồm mắng chửi.

Từ Trăn Trăn chui từ trong chăn ra, mạnh tay đóng sầm cửa lại: “Bà nội, có phải là bà thèm tiền tới điên luôn rồi không mà còn muốn lừa tiền cả Khương Cửu Sênh nữa.”

Bà Chu nói rất ngang nhiên: “Sao lại gọi là lừa tiền. Nó hại tao bị thương, vốn dĩ nên đền tiền, muốn cầm ba nghìn tệ để đuổi tao sao? Đừng có mơ!”

Từ Trăn Trăn trợn mắt nhìn bà ta một cái: “Ở Giang Bắc không giống như thị trấn Điền, huống chi còn là Khương Cửu Sênh, cô ta dễ bị hãm hại như vậy chắc?! Mấy lời nói vừa rồi của cảnh sát tôi cũng nghe thấy rồi. Khương Cửu Sênh sẽ không đền tiền. Nếu như bà nhất định phải làm ầm ĩ lên, vậy thì sẽ phải lên tòa án thưa kiện. Tạm thời chưa nói tới chuyện có thắng kiện hay không, cho dù có thể thắng đi chăng nữa, nhưng thân phận của bà bị vạch trần thì phải làm sao bây giờ? Hơn nữa vị luật sư vừa tới đây chính là người lợi hại nhất của giới luật sư. Nếu như bà thật sự ra tòa, chắc chắn bà sẽ thua. Đến lúc đó đừng nói là bắt Khương Cửu Sênh đền tiền, có khi chính bà còn phải đến tiền đấy.”

Bà Chu cũng hơi sợ hãi, nhưng rốt cuộc vẫn không nỡ bỏ một triệu nhân dân tệ, vịt đã tới miệng rồi dù thế nào cũng phải cắn: “Chắc chắn là nó đang dọa người thôi, không thể nào lên tòa án thật đâu. Không phải nó là ngôi sao ư, nhiều tiền như vậy, chắc cũng sẽ không vì một triệu nhân dân tệ mà đi kiện tụng chứ nhỉ. Hơn nữa, nó là người nổi tiếng, rất cần thể diện. Một khi chọc tao điên lên, tao thề sẽ lên mạng chửi nó sấp mặt.”

Từ Trăn Trăn nghẹn lời.

Từ Trăn Trăn hết nói nổi rồi, xem ra ý bà già này là không lấy được tiền thì sẽ không buông tay. Cô ta thật sự không còn kiên nhẫn nữa: “Tôi cho bà một triệu, chuyện này bà lập tức giải quyết riêng cho tôi.”

Bà Chu vừa nghe xong thì vui mừng hỏi: “Thật à?”

Từ Trăn Trăn cắn răng gật đầu.

Bà Chu suy nghĩ một chút, vẫn không nỡ bỏ, bà ta hạ giá một chút: “Vậy tôi không cần cô ta đưa một triệu tệ nữa, năm trăm nghìn tệ thôi được không?”

Từ Trăn Trăn cứng lưỡi.

Từ Trăn Trăn không thể nhịn được nữa, cô ta gầm lên: “Cả đời này bà chưa từng thấy tiền bao giờ à? Tại sao cứ thấy tiền là mắt lại sáng lên như thế?”

Bà Chu lập tức trợn trừng mắt: “Mày nói chuyện với tao như thế đấy à. Đừng tưởng rằng mày vào nhà họ Từ rồi thì không cần biết mình là ai nữa. Tao là bà nội ruột của mày đó, nếu như tao đi nói với nhà họ Từ rằng mày là kẻ giả mạo, thì mày cứ chờ bị hất ra khỏi cửa đi.”

Từ Trăn Trăn hoàn toàn không nói lại bà ta. Vừa sợ bà ta làm chuyện hồ đồ kéo chân mình, vừa phải nhẫn nhịn, dù tức cũng phải đè lửa giận xuống, cô ta nói bằng giọng điệu rất hòa nhã: “Bà nội à, coi như tôi cầu xin bà đi, bà đừng rút dây động rừng nữa. Bây giờ tôi đã hơn hai mươi tuổi, cũng sắp lập gia đình rồi, chỉ cần cố gắng nhịn thêm vài năm nữa thôi. Chờ sau khi tôi dùng thân phận của thiên kim thị trưởng gả đi rồi, cho dù có bị vạch trần, thì cũng không sợ.”

Bà Chu nghĩ thấy cũng đúng. Lúc trước để cho cháu gái mạo danh thế thân chẳng phải là vì nuôi ý định sau này có thể gả vào một gia đình giàu sang quyền thế, một lần vất vả suốt đời nhàn nhã sao. Bà ta đồng ý: “Vậy được rồi, cô nhất định phải cho tôi một triệu vạn tệ kia đấy.”

“Đợi tôi gom đủ rồi sẽ đưa cho bà.” Giọng điệu của cô ta không có phép trái ý: “Đợi chân của bà điều dưỡng hỏi hẳn, tôi sẽ đưa bà về quê.” Cô ta không đợi nổi nữa rồi, chỉ muốn lập tức đưa bà già hồ đồ này về quê thôi. Bà ta giống hệt như một quả bom không hẹn giờ vậy.

Dỗ dành bà Chu xong xuôi, Từ Trăn Trăn mới rón rén đi từ trong phòng bệnh ra. Cô ta sợ chạm mặt người quen, nên cúi đầu bước đi rất nhanh.

Đột nhiên, sau lưng có người gọi cô ta lại: “Đây không phải là cô cả nhà họ Từ sao.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.