Duy Nhất Là Em

Chương 260: Bàn chuyện đăng ký kết hôn và sinh con


Đọc truyện Duy Nhất Là Em – Chương 260: Bàn chuyện đăng ký kết hôn và sinh con

Editor: Nguyetmai

“Tô Khuynh, vậy anh không cần làm thụ nữa phải không? Anh…” Nét mặt của anh vừa thẹn thùng vừa mong đợi, “Có thể ở phía trên rồi đúng không?”

Tô Khuynh nghẹn lời.

Tại sao đề tài trò chuyện lại trở nên méo mó thế này.

Tô Khuynh cảm thấy hiện nay cái đề tài ở trên hay ở dưới này có hơi vượt ra ngoài phạm vi giải thích rồi.

Nhưng mà Từ Thanh Cửu vẫn còn truy hỏi: “Vậy bao giờ chúng ta đi đăng ký kết hôn?”

Có hơi gấp rồi đấy.

“Khi nào thì sinh con?”

Có hơi háo sắc rồi đấy.

“Khi nào thì làm…”

Tô Khuynh liền che miệng của cậu lại: “Còn nói nữa em cắn anh bây giờ!”

Từ Thanh Cửu bắt lấy tay của cô, hôn nhẹ một cái vào trong lòng bàn tay của cô, sau đó cười tủm tỉm tiến tới: “Anh cho em cắn này.”

Tên nhóc này, độ vô sỉ càng ngày càng cao thế nhỉ!

Tô Khuynh không cắn, bây giờ cô đã mất thân phận giả rồi, cần phải rụt rè một chút, không thể để cho bạn trai cảm thấy cô là người thô lỗ được.

Kết quả là…

Từ Thanh Cửu túm lấy cô mà cắn, từ môi, đến cổ. Cậu thở hổn hển, ngẩng đầu lên: “Tô Khuynh, anh cực kì thích em.” Cậu nhìn cô, giọng điệu đột nhiên nghiêm túc hẳn, “Em là nam, thì anh sẽ ở rể nhà em. Em là nữ, anh sẽ cưới em về nhà.”

Nghe vậy, Tô Khuynh vô cùng vui sướng. Cô ngoan ngoãn chui vào trong lòng cậu. Cô là người rất thẳng thắn. Vì thích cậu, cho nên cô muốn được cậu hôn, muốn được ngủ với cậu…

Cô kiễng chân lên, muốn hôn cậu.

Hà Tương Bác ở bên ngoài gõ cửa: “Anh chuẩn bị quần áo xong rồi, còn muốn thay không?”

Tô Khuynh nghẹn lời. Hay là lần sau rồi ngủ tiếp nhỉ, không thể lỗ mãng quá được!

Thay quần áo xong, Tô Khuynh dặn dò người đại diện là cô không đi liên hoan, sau đó lên xe về cùng với Từ Thanh Cửu.

Cô đã thay một bộ quần áo nghiêng về phong cách trung tính, mang theo một vẻ tuấn tú rất khó phân biệt giới tính. Từ Thanh Cửu nhìn chằm chằm vào mặt cô hồi lâu, sau đó ánh mắt lại rơi xuống trước ngực cô.

Tô Khuynh ngẩng đầu ưỡn ngực, hoàn toàn không tránh né: “Nhìn ra được không?”

Ánh mắt Từ Thanh Cửu lộ vẻ hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi: “Không nhìn ra được một chút xíu nào cả.”

Lời này, Tô Khuynh cũng không thích nghe: “Anh có ý gì, chê ngực em nhỏ à.”

Từ Thanh Cửu lập tức lắc đầu: “Rất là thần kỳ.” Sau đó cậu đỏ tai hỏi cô, “Sao lại làm được như thế?”

Ôi trời ơi, bây giờ cũng đã là mùa thu rồi, sao người vẫn còn khô nóng như vậy nhỉ. Tô Khuynh tìm bình nước, uống một ngụm: “Anh tò mò thế à?”

“Ừ.”

Bây giờ cậu vô cùng vô cùng tò mò với cơ thể của cô. Đây cũng là lần đầu tiên cậu phát hiện ra rằng, mình cũng có thể là cầm thú.


Tô Khuynh cũng không phải là người hẹp hòi, cô suy tư một hồi, sau đó cầm tay của cậu nhét vào trong áo mình: “Sờ, sờ được không?”

Từ Thanh Cửu chỉ ngây ngô gật đầu, cậu sờ được một lớp vải rất căng…

Bọn họ cùng trở về căn hộ của Tô Khuynh.

Từ Thanh Cửu muốn biết hết toàn bộ những gì cô đã trải qua. Tô Khuynh lại chỉ nói dăm ba câu điều xem như chút việc nhỏ không đáng kể, giọng điệu mây trôi nước chảy như đang kể chuyện xưa. Cô chỉ nói sự thật thôi, không nhắc đến tâm trạng chua xót của mình.

Cô bé mới mười mấy tuổi, cắt tóc ngắn, học theo bé trai từng tiếng nói từng cử động, vừa cẩn thận vừa hèn mọn trà trộn vào quán bar. Sau đó, cô không nuôi tóc dài, không mặc váy, không trang điểm, không đeo trang sức, nói nói cười cười, nơm nớp lo sợ.

Không cần cô nói, Từ Thanh Cửu cũng biết là cô phải chịu rất nhiều cực khổ.

“Tô Khuynh…” Cậu thận trọng hỏi cô, “Em có muốn công khai không?”

Chỉ cần cô muốn, có gian khổ gì cậu cũng sẽ chống đỡ thay cô.

Nhưng Tô Khuynh lại không cần nghĩ ngợi đã lắc đầu: “Em không thể công khai được.” Cô rất lý trí, dường như đã suy nghĩ cặn kẽ rất nhiều lần, “Từ lúc em bắt đầu dùng thân phận đàn ông để tiến vào cái giới này, thì em đã không còn được phép chọn lựa nữa. Cho dù tương lai em âm thầm rút lui khỏi giới giải trí, thì cũng chỉ có thể dùng thân phận đàn ông. Cái giới này vẫn chưa rộng lượng đến mức có thể đón nhận một người nghệ sĩ giấu giếm giới tính, nhất là nghệ sĩ nữ. Nếu như công khai, không chỉ anh, mà còn cả nhà họ Từ, đều sẽ bị mọi người lên án vì em.”

Cô không sợ dư luận và bạo lực internet, chỉ là cô không muốn cậu bị ảnh hưởng, một chút cũng không muốn.

“Vậy thì không công khai.” Đương nhiên là cậu biết rõ băn khoăn của cô, cũng hiểu rõ tính tình của cô. Câu bày tỏ thái độ một cách rõ ràng chân thực, “Anh không sao cả, tất cả đều nghe theo em hết. Mặc kệ em quyết định như thế nào, anh đều tôn trọng em. Cho dù cả đời em không mặc quần áo của phụ nữ, anh cũng có thể bước trên thảm đỏ cùng với em, ở rể nhà em.”

Cái tên ngốc này.

Cậu bằng lòng, nhưng cô thì lại không đành lòng đâu.

“Hợp đồng giữa em và Thiên Vũ vẫn còn một năm nữa. Đợi một năm sau, em sẽ rút khỏi giới giải trí.”

“Sau đó thì sao?”

Cô nhìn cậu, hai mắt sáng ngời; “Sau đó, trên đời không còn Tô Khuynh nữa. Em sẽ mặc váy, nuôi tóc dài, làm bà Từ của anh.” Tô Khuynh mỉm cười rồi nói, “Từ đó về sau, quãng đời còn lại anh nuôi em nhé, ông Từ.”

Đến lúc ấy, cô sẽ dùng thân phận Tô Khuynh chia tay với cậu, tốt nhất là tất cả tiếng xấu đểu do cô gánh. Sau đó cô thay hình đổi dạng, không cần phù hoa, chỉ cần cậu ấy.

Từ Thanh Cửu gật đầu: “Được, anh sẽ nuôi em cả đời.”

Ngày hôm sau, ở Công ty Truyền thông Thiên Vũ, Tô Khuynh nói chuyện này với Khương Cửu Sênh.

“Từ Thanh Cửu đã phát hiện rồi.” Lúc nói lời này, Tô Khuynh đang cười híp mắt.

Nhìn vẻ mặt của cô ấy là biết kết quả, vui vẻ thế kia cơ mà.

Khương Cửu Sênh rất bình thản hỏi một câu: “Sau đó thì sao?”

Tô Khuynh hiếm khi thẹn thùng thế này: “Bọn tôi thiếu chút nữa là lăn lên giường làm chuyện ấy.”

Khương Cửu Sênh nghẹn lời.

Khương Cửu Sênh nghe ra được một dòng sông tiếc nuối trong cái từ “thiếu chút nữa” này.

Tô Khuynh chống cằm, mỉm cười vô cùng thỏa mãn: “Hóa ra anh ấy lại yêu thích tôi như vậy.” Càng nghĩ càng hạnh phúc, hạnh phúc đến nỗi muốn phun bong bóng trái tim luôn ấy.

“Cậu có tính toán gì không?” Khương Cửu Sênh hỏi.

Tô Khuynh cũng đã suy nghĩ rất nhiều lần về vấn đề này, cô trả lời không chút do dự: “Dùng thân phận Tô Khuynh chia tay với Từ Thanh Cửu, sau đó tôi rút khỏi giới giải trí. Hơn nữa Từ Thanh Cửu cũng không thể nào ở mãi trong cái giới này. Người trong nhà anh ấy muốn để cho anh ấy theo chính trị, nhưng mà anh ấy muốn theo kinh doanh. Tóm lại sau này cũng sẽ không ở trong giới giải trí nữa. Lúc đó, tôi sẽ thay hình đổi dạng, dùng thân phận phụ nữ ở cùng với anh ấy. Ban đầu chắc chắn sẽ có rất nhiều lời phỏng đoán, nhưng mà không sao cả, tôi có thể đợi, tôi cũng có thể giấu, bao lâu cũng không sao. Tôi sẽ đợi đến khi giới giải trí và anh hùng bàn phím đều lãng quên tôi là được rồi.”


Khương Cửu Sênh nhìn cô ấy, chỉ sợ khuôn mặt này của cô ấy không dễ dàng bị lãng quên như vậy. Ít nhất, sau này cô ấy cũng không thể đường hoàng sống theo ý mình. Hơn nữa, nhất định sẽ có một khoảng thời gian rất dài bị mọi người chỉ trích.

“Cậu thì sao? Sau này muốn làm gì?” Chỉ sợ cô ấy không thể làm bất kỳ công việc gì cần phải xuất hiện trước ống kính.

Tô Khuynh hoàn toàn không thèm để ý: “Thế nào cũng được, dù sao cũng chỉ cần được ở bên Từ Thanh Cửu là được rồi, có phải đeo khẩu trang đi dán tờ rơi dưới chân cầu tôi cũng vẫn bằng lòng.”

Đã quyết tâm phấn đấu quên mình vì tình yêu rồi đấy à.

Khương Cửu Sênh cười nói: “Tôi nhất định sẽ đi ủng hộ cho việc kinh doanh dán tờ rơi của cậu.”

Tô Khuynh chắp tay: “Cảm ơn đại gia đã quan tâm.”

Đúng lúc này, Mạc Băng bước vào, nhắc nhở Khương Cửu Sênh: “Sênh Sênh, phải xuất phát rồi.”

Tô Khuynh hỏi cô: “Có việc à?”

Khương Cửu Sênh gật đầu: “Tổ phim “Đế Hậu” có buổi quay thử.”

Bộ phim này Tô Khuynh cũng đã nghe nói qua. Là bộ phim điện ảnh lớn chúc mừng năm mới của Quách Hồng Phi, nhà sản xuất lớn, nhà đầu tư lớn. Cô cảm thấy lần này hẳn là Sênh Sênh muốn tạo tiếng vang lớn trong giới điện ảnh và truyền hình đây mà.

Khương Cửu Sênh chỉ lấy được một phần kịch bản “Đế Hậu”, trước khi xác định diễn xuất, bình thường đạo diễn sẽ không cho kịch bản đầy đủ. Cô đã đọc hai lần, nhưng cũng không hiểu rõ lắm. Hoàng Đế Viêm Hoằng tại vị mười lăm năm, chưa bao giờ nạp Hậu, vậy vì sao lại gọi là “Đế Hậu”? Hoàng Hậu của Hoàng Đế Viêm Hoằng, là Vị Ương – phi tử duy nhất trong cung kia, hay là vị nữ tướng quân đã theo chân hắn chính chiến nhiều năm kia?

Địa điểm quay thử nằm ngoài khu trường quay Hoành Điếm của Giang Bắc. Trong tay đạo diễn Quách Hồng Phi còn có bộ phim đang quay, ông không có thời gian, nên tùy tiện dựng tạm một cái lều nằm ngoài Hoành Điếm để tuyển diễn viên. Ngoại trừ đạo diễn và biên kịch, nam chính Tô Vấn của “Đế Hậu” cũng có mặt. Diễn viên nữ được mời tới quay thử chỉ có hai vị, Khương Cửu Sênh là một trong số đó.

Cô vừa tới đã có người gọi cô.

“Xin chào, cô Khương.”

Một vị khác, chính là Phó Đông Thanh, hiện nay là nữ vương có tiếng tăm nhất trong giới. Khả năng diễn xuất của Phó Đông Thanh rất đủ độ, con đường đóng phim cũng rất rộng mở. Có điều, cô ta cũng không phải người của giới điện ảnh, hẳn là lần này quyết tâm muốn chuyển hướng sang màn ảnh lớn đây mà.

Khương Cửu Sênh gật gật đầu: “Chào cô.” Cô và Phó Đông Thanh không quen thân, số lần gặp mặt có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Phó Đông Thanh đến gần, gỡ kính mát xuống, mỉm cười rất phóng khoáng; “Trước khi tôi tới đây còn đang suy nghĩ, không biết là ai sẽ cạnh tranh với tôi.”

Trong lời nói vẫn còn hàm ý khác.

Khương Cửu Sênh rửa tai lắng nghe: “Sau khi nhìn thấy tôi thì sao?”

Cô ta nói chuyện nửa thật nửa giả, như đang nói đùa: “Lòng tự tin giảm mạnh.” Cô ta cười rộ lên khóe mắt cũng cong lên, dáng dấp có vài phần theo khuynh hướng phục cổ, giống như con gái trong gia đình danh tiếng thời xưa, vừa xinh đẹp vừa thanh nhã, “Tôi đã xem trailer “Kế hoạch số ba” rồi, cô diễn rất tốt.”

Khương Cửu Sênh chỉ nói: “Cảm ơn.”

Đạo diễn Quách đã đợi ở trong lều từ sáng sớm, mười phút sau biên kịch và Tô Vấn cũng đã đến, tùy tiện đặt ba cái ghế dựa, trực tiếp bắt đầu quay thử trong lều được dựng tạm thời.

“Tô Vấn sẽ đối diễn với các cô.” Quách Hồng Phi đã hơn bốn mươi tuổi, tướng mạo rất lịch sự, nhưng tính tình nôn nóng, không hề nói nhảm một câu, “Các cô đều chỉ lấy được nửa trước của kịch bản. Hôm nay sẽ thử diễn một phần nội dung nửa sau, lời thoại chỉ có một câu. Hai cô ai diễn trước?”

Biên kịch đưa lời kịch đã in cho hai người, thật sự lời thoại chỉ có một câu, ngữ cảnh cũng không có, ngoại trừ thi kỹ thuật biểu diễn, còn phải thi năng lực cảm nhận và năng lực diễn giải của diễn viên.

Phó Đông Thanh quay đầu, nhìn về phía Khương Cửu Sênh: “Tôi trước nhé?”

Khương Cửu Sênh gật đầu.

“Đàn em Tô, có thể bắt đầu được chưa?” Phó Đông Thanh và Tô Vấn cùng xuất thân từ một học viện điện ảnh và truyền hình. Mặc dù Tô Vấn ra mắt đã một thời gian dài, nhưng tuổi của cậu ta không lớn lắm, vẫn còn nhỏ hơn Phó Đông Thanh một khóa.


Tô Vấn không hề đứng dậy, còn lười biếng ngồi lật hai trang kịch bản. Sau đó cậu ngẩng đầu lên, đâu còn một chút xíu thờ ơ nào như vừa rồi. Cậu gần như đã nhập vai hoàn toàn chỉ trong một giây.

“A Hòa, nàng đừng ra chiến trường nữa, ta cưới nàng được không?”

Toàn thân Tô Vấn đều toát ra khí chất Đế Vương, trong mắt tràn đầy khí chất cao quý và sự thâm trầm của bậc cửu ngũ chí tôn. Cậu lại ngẩng đầu lên, vành mắt đỏ ửng ở trước mặt một cô gái.

Cậu gọi cô gái này là A Hòa.

Hiếm có ai biết được, Định Tây Đại Tướng Quân vang danh thiên hạ, khuê danh Oanh Trầm, tên tự là Hòa.

Phó Đông Thanh cũng đỏ mắt, trong lòng chất chứa tình cảm sâu đậm: “Dung Lịch, nếu như văn võ bá quan trong triều đều phản đối thì sao?”

Cậu không hề do dự: “Ta có thể chống lại cả thiên hạ.”

Phó Đông Thanh mỉm cười.

Trong kịch bản chỉ có một câu thoại như vậy. Mọi người đều nói Lâm Hách Lạp Thị Hoa Khanh chính là đệ nhất mỹ nhân của Đại Sở, đấy là vì những người đó chưa bao giờ thấy Định Tây Đại Tướng Quân nhoẻn miệng cười. Họ chỉ biết lúc nàng cầm kiếm giết địch luôn tàn nhẫn và quyết đoán, lại không biết dáng vẻ mềm mại của nàng đẹp tới bao nhiêu.

Sau Phó Đông Thanh, là Khương Cửu Sênh.

Tô Vấn không đợi cô chuẩn bị, trực tiếp bắt đầu, vẫn là câu thoại kia, vẫn là cặp mắt vừa lạnh lùng vừa nóng bỏng kia của Hoàng Đế Viêm Hoằng: “A Hòa, nàng đừng ra chiến trường nữa, ta cưới nàng được không?”

Khương Cửu Sênh bước tới trước một bước, sắc mặt không biểu cảm, bình tĩnh giống như không hề quan tâm: “Dung Lịch, nếu như văn võ bá quan trong triều đều phản đối thì sao?”

Hoàng Đế Viêm Hoằng, tục danh là Dung Lịch. Ngoại trừ Thái Hậu Văn Tranh đã qua đời, cả thiên hạ Đại Sở, cũng chỉ có Định Tây Đại Tướng Quân mới dám gọi tục danh của vị cửu ngũ chí tôn này như vậy.

“Ta có thể chống lại cả thiên hạ.”

Nàng lắc đầu, không nói một câu nào, xoay người rời đi, đầy dứt khoát và kiên quyết.

Người đời chỉ biết lão Định Tây Đại Tướng Quân không có con trai, chỉ có một người con gái tên Oanh Trầm, chinh chiến thay phụ thân. Nhưng lại không biết, nàng là vì vua của nàng, nên mới buộc mái tóc dài lên, mặc một bộ quân phục bình định Tây Bắc.

Sao nàng có thể cam lòng để cho ngài ấy làm vua mất nước.

Chỉ một câu thoại, nhưng hồi lâu sau Quách Hồng Phi mới có thể thoát ra từ trong vở diễn, ông thu biểu cảm lại: “Rất tốt.” Sau đó nói với hai nữ diễn viên, “Hai người về chờ tin tức đi.”

Khương Cửu Sênh vừa mới ra ngoài, Mạc Băng liền hỏi: “Có nắm chắc không?”

Cô suy nghĩ một chút rồi nói một cách khách quan: “Kỹ thuật biểu diễn của Phó Đông Thanh chắc là trên em.”

Phó Đông Thanh nhập vai rất nhanh. Hôm nay cô ấy mặc một chiếc váy màu trắng xinh đẹp thùy mỵ, thế mà lại chỉ dùng một ánh mắt, đã diễn được khí chất sát phạt của vị tướng quân nữ, có ý chí kiên cường sẵn sàng hy sinh rong ruổi trên chiến trường, nhưng lại không mất đi tình cảm dịu dàng nhi nữ tình trường.

Mạc Băng cũng đã xem Phó Đông Thanh diễn, kỹ thuật biểu diễn quả là không thể chê được, nhưng Khương Cửu Sênh cũng không kém: “Ý của cô là hy vọng không lớn à?”

Khương Cửu Sênh suy nghĩ một chút, rồi lắc đầu: “Cũng chưa chắc ạ.”

“Cô đùa chị đấy à.”

“Hai ngày sau tự nhiên sẽ biết rõ kết quả thôi mà.”

Ở trong lều.

Quách Hồng Phi xoa bóp ấn đường, quay đầu hỏi Tô Vấn: “Cậu vừa ý ai?”

Anh không mặn không nhạt ném ra một câu: “Kỹ thuật biểu diễn của Phó Đông Thanh không tệ.”

“Đúng là không tệ.” Lông mày Quách Hồng Phi nhíu lại, nhưng Khương Cửu Sênh…

“Năng lực cảm nhận vai diễn của Khương Cửu Sênh rất cao…” Tô Vấn lật kịch bản trong tay ra, thờ ơ, “Khả năng co giãn tốt hơn.”

Mặt mày Quách Hồng Phi trở nên hớn hở: “Tôi cũng thấy vậy.”

Khương Cửu Sênh chỉ mới xem nửa phần trước của kịch bản, nhưng đã nắm bắt được chính xác tâm lý của nhân vật không sai chút nào.

Trong kịch bản, trận chiến lần này của Định Tây Đại Tướng Quân cũng là lần cuối cùng nàng ra chiến trường. Đến khi nàng quay về, chỉ còn lại thi thể mà thôi. Nàng không gả cho Hoàng Đế Viêm Hoằng, mà lựa chọn bảo vệ giang sơn của hắn, bảo vệ con dân của hắn.


Sau đoạn diễn này vẫn còn một phần nữa.

Sau khi Định Tây Đại Tướng Quân Oanh Trầm dứt khoát xoay người, Hoàng Đế Viêm Hoằng cũng đuổi theo không chút do dự, hắn nắm chặt tay cầm kiếm của nàng: “A Hòa, nàng không muốn gả cho ta sao?”

Nàng không hề xoay người lại, trong cảnh tuyết rơi đầy trời, giọng nói mang theo sự run rẩy: “Năm đó bên bờ sông Kiều Tây, ta đưa ngọc tông cho chàng, đó là đồ cưới mà mẹ ta để lại cho ta.”

Năm ấy, Hoàng Đế Viêm Hoằng chưa đăng cơ, vẫn còn là Lịch Thân vương tuấn tú nhất kinh thành. Nàng cũng không phải là Định Tây Đại Tướng Quân rong ruổi trên chiến trường, chỉ là một cô gái vừa tới tuổi cập kê thêu thùa xiêm áo trong khuê phòng.

Lịch Thân vương tuyển tú, tiểu thư Oanh Trầm của phủ Định Tây Tướng Quân là tú nữ đã được lựa chọn. Biên cương cấp báo, phụ thân và toàn bộ thúc bá của nàng đều chết trận trên sa trường. Ngày tuyển tú đó, nàng cởi váy áo xuống, mặc quân phục vào.

Cuối cùng nàng vẫn không nhịn được, liền quay đầu lại, nàng đỏ mắt, nói: “Dung Lịch, chàng bảo vệ kinh thành, ta bảo vệ biên cương và con dân của chàng, đợi ta trở về…”

Hoàng Đế Viêm Hoằng tiếp lời của nàng: “Đợi nàng trở về, ta sẽ cưới nàng làm Hậu.”

“Vâng.”

Hắn buông tay, nhìn bầu trời đầy tuyết, và cả bóng lưng càng lúc càng xa của nàng. Lần chia tay này, không phải là sinh ly, mà là tử biệt. Định Tây Tướng Quân không còn trở về, Hoàng Đế Viêm Hoằng cũng chưa bao giờ lập Hậu.

Khương Cửu Sênh vừa về đến nhà, liền nhận được điện thoại của Quách Hồng Phi.

Đạo diễn Quách lời ít mà ý nhiều: “Tháng Mười quay phim.”

“Vâng.”

Khương Cửu Sênh cúp điện thoại, nằm sấp trên chỗ dựa lưng của ghế sofa: “Thời Cẩn, em vừa nhận một bộ phim, tháng Mười bắt đầu quay.”

Thời Cẩn tắt lửa phòng bếp, lau tay xong mới ngồi vào bên cạnh cô: “Anh biết.”

Cô xin phép: “Không có cảnh diễn thân mật.”

Lông mày Thời Cẩn hơi nhíu lại: “Có cảnh diễn tình cảm.”

Quả thật là có, còn là kiểu diễn tình cảm làm cho người ta rất lâu sau vẫn không thể thoát ra khỏi cảnh diễn. Biên kịch rất lợi hại, rõ ràng tình cảm được miêu tả rất ít, nhưng lại ghi lòng tạc dạ.

Cô mỉm cười hỏi anh: “Không muốn em diễn à?”

Thời Cẩn lắc đầu: “Chỉ hơi ghen tị thôi.” Điều hòa trong phòng mở thấp, cô không thích đi tất, mắt cá chân lộ ra ngoài. Anh sợ cô bị lạnh, nên lấy một tấm thảm hơi mỏng phủ lên cho cô, “Anh đã xem qua kịch bản này, nhất định sẽ rất hot.”

“Sao anh xem được?” Đạo diễn Quách giữ bí công việc rất nghiêm ngặt, cô là diễn viên chính mà đến bây giờ cũng chưa được thấy kịch bản đầy đủ.

Cô mò tới hộp sữa chua trên bàn trà, muốn uống một ngụm để xoa dịu sự kinh ngạc trong lòng.

Thời Cẩn bắt lấy tay của cô: “Sắp tới giờ ăn cơm rồi, không được uống nữa.” Cô có thể uống sữa chua thay cơm được. Anh không để cho cô uống nữa, ôm cô vào trong lòng, rồi mới trả lời, “Mạc Băng giúp em nhận phim, đương nhiên anh phải xem qua chứ, hơn nữa, anh cũng đầu tư một chút.”

Khương Cửu Sênh vừa nghe xong thì hai mắt sáng lên: “Vậy anh xem được kết cục không?”

Thời Cẩn gật đầu.

Hiếm khi cô lại hào hứng dạt dào như thế: “Có thể tiết lộ kịch bản không?” Cô rất thích kịch bản này, đã rất lâu rồi chưa từng có loại cảm giác như vậy. Cô muốn lật ngay tới trang cuối, để xem kết cục của Hoàng Đế Viêm Hoằng và Định Tây Đại Tướng Quân như thế nào.

Thời Cẩn buồn cười: “Em cũng sẽ nhanh chóng lấy được kịch bản đầy đủ thôi mà.”

Cô nói: “Em không chờ nổi nữa rồi.”

Thời Cẩn liền tiến lại phía trước một chút: “Hôn một cái.”

Cô mỉm cười, chụt một cái lên môi của anh.

Anh nói kết cục: “Quân địch vây thành tình thế hết sức nguy cấp, Định Tây Tướng Quân tự sát ở cửa thành. Sau khi Hoàng Đế Viêm Hoằng thống nhất ba nước, thì uống thuốc độc tự sát, hợp táng cùng với Định Tây Tướng Quân.”

Quả nhiên, là bi kịch.

Ý cười trong mắt Khương Cửu Sênh phai nhạt: “Em cũng đoán là sẽ như thế này mà.” Tâm trạng của cô đột nhiên hơi sa sút, “Quá buồn thảm.”

Thời Cẩn dùng lòng bàn tay xoa bóp lông mày đang nhíu chặt của cô: “Đều là giả thôi, đừng nhập vai quá.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.