Duy Nhất Là Em

Chương 23: 022: Tạ Đãng - “trợ thủ” đắc lực


Đọc truyện Duy Nhất Là Em – Chương 23: 022: Tạ Đãng – “trợ thủ” đắc lực

Translator: Nguyetmai

“Đánh chết thì phải làm sao?”

Công Túa to gan và ngang ngạnh, nói như lẽđương nhiên: “Chết thìđền tiền.”

Dứt lời, cậu hất tay Khương Cửu Sênh, đập ghế lên đầu Giản Thành Tông. Hắn ngẩn ra mười mấy giây, giơ tay lên chạm phải đống máu be bét liền la hét thất thanh.

Giản Thành Tông cũng là con nhà giàu, đâu từng bịđối xử như vậy. Hắn nổi giận đùng đùng, chịu cơn đau trên lưng trên đầu, hét ầm lên: “Thằng nhãi ranh từđâu ra, chỉ cần hôm nay mày không đánh chết tao, nhà họ Giản nhất định sẽ giết chết mày!”

Ái chà, uy hiếp cơđấy? Ai cũng là cậu ấm cả!

TạĐãng quăng ghế, ra vẻ”mày trẻ trâu tao đây còn trẩu tre hơn”, bật cười giễu cợt: “Thế thì tao đập chết mày luôn cho nhẹ nợ.” Dứt lời, cậu nhấc chân giẫm mạnh lên bụng Giản Thành Tông, “Ghê nhở, dám bắt nạt học trò của nhà họ Tạ, tưởng nhà họ Tạ không còn ai nữa chắc?”

TạĐãng vừa kết thúc buổi diễn ở nước ngoài là bay về ngay, chưa kịp thay quần áo đã chạy đến đây, trên chân vẫn làđôi giày da đen bóng loáng, cúđạp kia quả thật là găm vào tận tim phổi.

Giản Thành Tông đau đến độ gào khóc, khiến mấy gã vệ sĩ cuống hết cả lên. Chúng vừa định tiến tới, Vũ Văn Xung Phong đã búng tay gọi người cản chúng lại, sau đó thờơ ngồi xuống sofa.

TạĐãng trông yếu ớt nhưng ra tay tàn nhẫn vô cùng, cứ như muốn dồn người ta vào chỗ chết. Tính tình cậu không mấy tốt đẹp, lúc hăng máu lên không ai dám cản, chỉ có Khương Cửu Sênh là ngoại lệ.

“Đủ rồi.” Khương Cửu Sênh lên tiếng.


TạĐãng dừng tay, ngẩng đầu nhìn cô.

Cô liếc nhìn Giản Thành Tông co mình ôm bụng, thở hổn hà hổn hển. TạĐãng từng tập võ, chắc hẳn chuyên đánh vào chỗ không gây nguy hiểm đến tính mạng nhưng đau chết người.

“Hắn có làm sao tôi lại phải thu dọn bãi rác này.” Vũ Văn Xung Phong nói.

TạĐãng không vui, nện thêm hai đấm mới chịu thôi. Cậu lắc cổ tay, quay đầu nhìn Khương Cửu Sênh, bấy giờ mới thấy má trái cô có vết máu dài chừng nửa ngón tay. Cậu vội tóm chặt lấy tay cô: “Mặt bà làm sao vậy? Ai đánh?”

TạĐãng tuy ngang ngạnh vô lý, nhưng lại cực kì bao che. Cậu không thích Khương Cửu Sênh, cũng gai mắt với thói quen hút thuốc uống rượu đánh nhau và sở thích chơi guitar của cô. Nhưng dù gì cô cũng nhận ông cụ nhà cậu là thầy, đóng cửa mắng nhiếc còn được, làm gì có chuyện mặc người ngoài ức hiếp chứ? Cậu nổi giận, quát ầm lên: “Nói mau, thằng ranh nào làm?”

Khương Cửu Sênh hờ hững lau vệt máu: “Bị mảnh thủy tinh bắn vào thôi.”

TạĐãng vội giữ chặt tay kia của cô, lấy chiếc khăn sạch sẽ trong túi áo lau cho cô, không quên gắt gỏng: “Bàđừng động, để lại sẹo xấu chết được!”

Hàng mày Khương Cửu Sênh cau thêm, trán cũng đổ mồ hôi.

TạĐãng chưa hết giận, dạy bảo luôn miệng: “Bà bị ngu à? Con gái con đứa đánh đấm gì chứ, không biết chạy sao?” Nói xong, cậu xoay người cô hai vòng, nhíu chặt đôi mày tuấn tú, “Có sao không? Còn bị thương ởđâu nữa không?”

TạĐãng làđứa con trai duy nhất của thầy Tạ, lại mất mẹ từ tấm bé nên càng được bố yêu thương chiều chuộng, bởi vậy tính tình mới hống hách thế này. Nhưng dù gì cũng chỉ là thanh niên hơn hai mươi, trừđàn violin, kiến thức xã hội không nhiều nhặn gì, vẫn giữđược bản tính đơn thuần. Dù lời lẽ cay nghiệt, nhưng ít nhiều vẫn thiên vị”người nhà” cùng học nhạc mấy năm nay.

Thấy Khương Cửu Sênh im lặng, TạĐãng cào mái tóc xoăn: “Sao không nói gì? Không sao chứ?”

Khương Cửu Sênh cắn môi: “Cậu còn không buông tay thì có sao thật đấy.”

TạĐãng sửng sốt, bấy giờ mới nhận ra mặt cô trắng bệch, mồ hôi đầm đìa. Cậu lập tức buông tay, chạm nhẹ lên cánh tay cô: “Tay sao thế?”

TạĐãng cóđôi tay rất đẹp, có lẽ bởi vì chơi đàn violin từ nhỏ nên ngón tay rất dài, khớp xương thon nhỏ, màu da trắng nõn, không khác gì tiểu thư nhà giàu không phải làm việc nặng thời cổđại. Đã vậy cậu còn là người yêu thích cái đẹp, đặc biệt là tay, chấp nhận chi bảo hiểm cho đôi tay mình, đương nhiên tay của thiên tài violin không hề rẻ chút nào.

Khương Cửu Sênh thờơ trả lời: “Chắc bị gãy xương rồi.”

Gãy xương… Vậy mà vẫn tỏ ra không làm sao á?

TạĐãng tái mặt, không nói tiếng nào xoay người đạp Giản Thành Tông thêm mấy cú.

Lần này Vũ Văn Xung Phong không hề ngăn cản, tình nguyện thu dọn cục diện rối ren này. Anh nhìn Khương Cửu Sênh, đúng là mạnh miệng, tay gãy mà không nói tiếng nào. Cả lớp tán thủđều nói cô lì lợm, bướng bỉnh chẳng khác gì con trâu.


Giản Thành Tông bịđánh đập tời bời, ôm mặt la hét: “Mày có biết tao là ai không? Nếu tao có bị làm sao, tao tuyệt đối không tha cho chúng mày.”

Vẫn còn mặt mũi chó cậy thế chủ cơđấy! Tưởng người khác không phải “con ông cháu cha”à?

Vũ Văn Xung Phong chậm rãi đứng dậy, lững thững đi tới, cúi đầu liếc nhìn Giản Thành Tông: “Vậy mày có biết tao là ai không?”

Giản Thành Tông im lặng.

Vũ Văn Xung Phong nói rõ từng tiếng một: “Ông nội tao là Vũ Văn Khiếu Thiên.”

Ở Giang Thành, hầu như không ai không biết tướng quân dựng nước nhà Vũ Văn này, sếp tổng của Thiên Vũ họ Vũ Văn, nhưng mọi người chỉ cho là trùng hợp mà thôi. Dù gì nhà Vũ Văn chỉ có một thiếu gia, sao có thểăn chơi trác táng đến vậy.

Giản Thành Tông chỉ còn biết kêu la thảm thiết.

Vũ Văn Xung Phong nhìn tay Khương Cửu Sênh, nói với TạĐãng: “Đánh đủ rồi thìđưa côấy đi bệnh viện đi, tôi đi xử lý camera chỗ này.”

***

Bệnh viện số 1 Thiên Bắc.

Trợ lý Tiểu Kiều bận đi lo liệu việc khác, TạĐãng đành phải lái xe. Vừa đến bệnh viện, cậu đãđóng kín cửa sổ: “Có phóng viên.”

Mạc Băng vội lấy khẩu trang cho Khương Cửu Sênh, khẽ mắng: “Thứăn cháo đá bát Liễu Nhứ này!”

Bệnh viện là vùng nguy hiểm, nghệ sĩ chỉ cần bước chân vào đây, mọi loại tin đồn như phẫu thuật thẩm mỹ, phá thai đều có thể bịa ra được. Cô nhìn tay trái đã hơi sưng của Khương Cửu Sênh, “Làm sao bây giờ?”


TạĐãng quay đầu xe: “Chuyển sang bệnh viện khác, tôi cắt đuôi họ.”

“Khoan đã.”

TạĐãng ngẩng đầu, nhìn Khương Cửu Sênh qua gương chiếu hậu, thấy côđiềm tĩnh gọi một cúđiện thoại.

Trong phòng họp trên tầng cao nhất của bệnh viện đang tiến hành hội chẩn về u tế bào gốc thần kinh do khoa Ngoại Thần kinh chủ trì. Thành viên tham dự bao gồm bác sĩ chủ nhiệm các khoa Ngoại trong bệnh viện, các giáo sư chuyên khoa Ngoại của bệnh viện và các chuyên gia đầu ngành.

Từng hình ảnh xuất hiện trên màn hình trình chiếu.

Người đàn ông mặc áo blouse trắng cầm bút trình chiếu, trình bày rõ ràng mạch lạc: “Tế bào ung thư có hiện tượng di căn từ mô mềm xương bả vai đến hạch bạch huyết ở vùng dưới cổ trên xương đòn[PH1]. Người bệnh đãđến giai đoạn cuối, theo tôi thấy nên nhanh chóng xét nghiệm Axit Vanillylmandelic và Homovanillic trong nước tiểu, kiểm tra giá trị LDH trong huyết thanh. Phương án 123I-MIBG chỉ là tạm thời, trước khi phẫu thuật trị tận gốc, cần sử dụng Cyclophosphamide[1] liều cao…”

Tiếng chuông điện thoại cắt đứt bài thuyết trình của vị bác sĩ trẻ tuổi, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía đó.

Người ngồi ở vị trí sát cửa đó là bác sĩ Thời – bác sĩ chủ nhiệm trẻ nhất Bệnh viện Số 1 Thiên Bắc. Giữa những bác sĩ trung niên râu tóc bạc phơ, nhìn anh càng trẻ trung tuấn tú, phong thái cử chỉ cũng không thể bắt bẻ. Đây là lần đầu bác sĩ Thời thất lễ như thế.

Thời Cẩn liếc nhìn điện thoại rồi đứng dậy nói: “Xin lỗi.” Thậm chí anh không đợi được đến lúc ra khỏi phòng đã nhận điện, khẽ nói, “Sênh Sênh, là tôi.”

[1] Một loại thuốc dùng trong hóa trị.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.