Đọc truyện Đương Vương Tử Chàng Thượng Vương Tử – Chương 77: Pn3 thế giới này quá điên cuồng
Chẳng lẽ thật là tiểu biệt thắng tân hôn?
Đường Mộ Thần không biết, y chỉ biết là thân thể của hai người đều lộ rõ khát vọng cùng tình cảm mãnh liệt với đối phương, cao trào lần đầu tới quá nhanh. Giống như chơi trò chơi trượt ống trong công viên nước vậy, vừa mới lên đến được đỉnh thác, chưa kịp có cảm giác gì thì đột nhiên phát hiện bản thân mình đã lao xuống tới nơi tự khi nào.
Kì An Chi giơ tay lên, triển lãm bạch trọc trong tay, tà mị cười mà đưa đầu lưỡi ra liếm, “Bảo bối nhi, đặc quá!”
Nhìn cái lưỡi hồng hồng mềm mại của hắn lướt trên mấy ngón tay trắng nõn, hấp dẫn nói không nên lời, khiến cho máu huyết trong người Đường Mộ Thần đều bắt đầu sôi trào lên!
“Vậy sao?!” Đôi mắt xinh đẹp trở nên thâm thúy, vì có chút tức giận mà bàn tay càng thêm dùng sức, ngón tay còn xấu xa bấm vào trên đỉnh thứ đang cương cứng trong tay, rướn người lên vươn đầu lưỡi đi liếm hầu kết của hắn.
“Đừng…” Kì An Chi phát ra tiếng rên rỉ, rồi mới ── buông súng đầu hàng.
“Em chơi xấu!” Hai thân thể vừa mới phát tiết một lần càng thêm chặt chẽ quấn lấy nhau, Kì An Chi giống như con nít mà bĩu môi chỉ trích, “Anh rõ ràng là có thể nhịn được đến khi tiến vào người em mà!”
“Vô nghĩa!” Đường Mộ Thần liếc mắt khinh thường nhìn hắn, nếu không phải hắn công kích điểm mẫn cảm của mình trước thì mình có dễ bắn sớm như vậy sao? Căm giận nghiến răng, không cam lòng bồi thêm một câu, “Chơi xấu cũng là do anh dạy mà!”
Kỳ thật ở vì cấm dục đã lâu nên Kì An Chi muốn phát tiết một lần trước, như vậy sau khi tiến vào mới không quá cuồng nhiệt mà làm tổn thương Đường Mộ Thần.
Nhưng mà lại chọc cho táo lớn đỏ mặt, biểu tình thẹn quá thành giận này đúng là vô cùng đáng yêu nga. Ôm y ở trên giường lăn lộn, cắn cắn cái lỗ tai, ra vẻ vô tội thuần khiết mà thổi khí vào bên trong tai y, “Anh dạy em cái gì? Dạy cái gì nào? ”
“Cút ngay!” Bị hắn đặt ở dưới thân cọ xát, dục vọng lại rục rịch ngẩng cao đầu.
Ách… Dường như không chỉ có đằng trước, mà ngay cả cái chỗ phía sau ngày hôm nay cũng nhiệt tình đến bất thường, không hiểu sao lại tự phân bố niêm dịch, còn bắt đầu tự phát tự động co thắt, thật sự là dọa người!
Tất cả đều là do vương bát đản này hại! Đường Mộ Thần vô cùng xấu hổ, một cái xoay người, đem Kì An Chi đặt ở dưới thân, ánh mắt sáng quắc nhìn hắn, “Hôm nay em muốn làm anh!”
Kì An Chi nở nụ cười, cười đến mị hoặc, nhẹ nhàng nói, “Được!”
Đôi mắt kia sâu không thấy đáy, tựa như một kho báu bí ẩn, không ngừng mê hoặc kẻ khác nhảy vào.
Đường Mộ Thần nhịn không được, cúi người liếm lên mí mắt của hắn, hỗn đản này luôn nói hai mắt của mình đẹp, kỳ thật ánh mắt của hắn mới thực sự câu hồn.
Có một lần, hắn chạy đến công ty của mình lêu lổng, mà lần đó thang máy chuyên dụng dành cho khách quý đang được bảo trì, thế là hắn đi bằng thang máy thường, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi thôi đã giết không biết bao nhiêu trái tim trong công ty.Chuyện này y cũng biết, chỉ là không nói gì mà thôi.
Kì thật thì cũng có nói, làm bộ lơ đãng tiết lộ, “Hắn nha, sớm đã kết hôn …”
Rồi mới bí mật thông báo cho thư kí, nếu như Kì An Chi đến thì nhất định phải đảm bảo thang máy hoạt động tốt, có bảo trì cũng phải dời lại!
Đây không phải là do y đố kỵ hay keo kiệt gì! Đường Mộ Thần kiên định cho rằng, y chỉ không muốn người nào đó chiêu dụ ong bướm, rước lấy phiền toái vô vị mà thôi. Là bạn đời của hắn, đây là nhiệm vụ của y, không phải sao?
Mà chỉ có khi hai người động tình, Đường Mộ Thần mới có thể thừa nhận, kỳ thật y không muốn để cho bất luận kẻ nào chú ý tới hắn, hắn là của y, chỉ có thể để một mình y độc hưởng!
Kì An Chi phối hợp để cho y hôn lên mí mắt mẫn cảm của mình, bàn tay lại luồn xuống xoa nắn bờ mông của y, theo khe hở giữa hai cánh mông trượt xuống.
Bối rối định gạt đi cánh tay đang tác yêu tác quái kia lại, thì Kì An Chi đã tách hai đùi của y ra, đem phân thân của mình cọ cọ bên ngoài.
“Không được! Em làm mà!” Trong thanh âm chỉ hơi hoảng hốt mà đa phần là chột dạ.
Ý cười bên môi Kì An Chi càng sâu, lộ ra hàm răng trắng tinh, tiếng nói lại thấp trầm giống như khiêu khích, “Biết không? Cứ mỗi lần mà em nói muốn làm anh là lúc em muốn bị anh làm nhất!”
“Nói hươu nói vượn!” Đường Mộ Thần liều chết không chịu thừa nhận, mặt lại ở trong bóng đêm hồng tới tận mang tai.
“Bốp!” Bỗng dưng, thanh âm thanh thúy do bàn tay đánh vào mông đột ngột vang lên, khiến cho người ta cảm thấy ngượng.
Kì An Chi cười xấu xa dùng ngón tay dính gel bôi trơn đảo một vòng quanh huyệt khẩu, “Không thành thực, không ngoan nga!”
“Anh ──” Đường Mộ Thần xấu hổ giận dữ muốn chết, nửa ngày mới nghẹn ra một câu, “Không được, không được đánh chỗ đó!”
“Sao thế?” Kì An Chi cố ý trêu chọc y, “Anh đánh như thế nào? Bốp!” Lại là một tiếng bàn tay thanh thúy.
“Kì An Chi!” Đường Mộ Thần tức giận bóp cổ hắn, nhưng ngón tay của Kì An Chi đã xâm nhập vào thân thể của y, tựa như rắn bị nắm ở cổ, cả người trở nên mềm nhũn.
Kì An Chi vừa đảo ngón tay vòng quanh ở bên trong, dù bận vẫn ung dung hỏi, “Gọi anh làm gì? Ân?”
Sao tôi lại đi yêu một tên vô lại đến thế này chứ? Đường Mộ Thần khóc không ra nước mắt, thân thể lại không nghe lời mà bị ngón tay của hắn gợi lên từng trận tê dại, còn có thứ dính dính gì đó từ trong hậu huyệt trượt ra.
“Chảy nước?” Kì An Chi không phải đang khẳng định mà là nghi vấn. Không tin được mà rút ngón tay ra khỏi hậu huyệt của Đường Mộ Thần, giơ ra trước mặt ngơ ngác nhìn, “Thần, sao hôm nay em hưng phấn thế? Còn chảy cả nước nữa?”
Mẹ nó cái đồ biến thái! Anh không nói không ai bảo anh bị câm đâu!”Không làm ! Không có hứng!”
Người nào đó căm giận muốn tránh ra để che dấu bất an lẫn chột dạ.
“Nhưng em đã chảy nước đến vậy rồi làm sao đây?” Người nào đó tiếp tục giả khờ, hai bàn tay cứng như thép giữ chặt lấy thắt lưng không cho y đào tẩu.
Đường Mộ Thần rít gào , “Lão tử thích đấy có được không?”
“Được!” Kì An Chi cười tủm tỉm ngồi dậy, nói như đúng rồi, “Em thích chảy nước thì cứ chảy, anh thích giúp em trị cái chứng này nha!”
“Lão tử không cần anh trị!” Giãy dụa muốn chạy, rõ ràng là thân thể rất hoan nghênh đối phương.
“Có bệnh không trị, sẽ làm bị thương thân thể!” Dịu dàng của Kì An Chi cho tới bây giờ chỉ dành cho một người, đồng dạng, tình cảm mãnh liệt của hắn cũng chỉ lưu cho một người.
Dùng sức đem cái mông y tách ra, không phải tốn nhiều sức đã đem phân thân sưng đến lợi hại của mình thật nhanh vùi vào bên trong thân thể nóng như lửa của y. Đường Mộ Thần hoàn toàn thuận theo, không hề phản kháng. Trừ bỏ nhíu mày hừ hai tiếng, liền thuận lợi để cho hắn vào được.
Ôm lấy y, hôn lên khắp mặt y, “Thần Thần, em đối với anh thật tốt!”
Những lời này là phát ra từ tâm can, nếu không phải toàn tâm toàn ý yêu thương thì sẽ không có người đàn ông nào lại để cho một người đàn ông khác đặt ở dưới thân, để mặc cho hắn cưỡi trên người mình tác uy tác phúc.
Đường Mộ Thần không quen nghe những lời ngọt ngào như vậy, tựa như nói y hy sinh vĩ đại gì lắm. Tuy rằng sự thật cũng gần giống như vậy nhưng mà cần gì phải cường điệu đến thế?
Cho nên, y vẫn là kia nghĩ một đằng nói một nẻo ── “Cút!”
Kì An Chi đương nhiên sẽ không cút, đem y ôm chặt, nụ hôn đang từ nhẹ nhàng chuyển sang cuồng nhiệt “Anh yêu em! Rất yêu em!”
Này còn miễn cưỡng nghe được! Đường Mộ Thần nhiệt liệt đáp lại, cho dù là đàn ông nhưng nghe những lời đầy tình ý như thế, trong lòng cũng không phải không cảm thấy hạnh phúc.
Y biết, dù cho mình không cho Kì An Chi tiến vào thân thể thì gia khỏa này vẫn sẽ yêu thương y. Thậm chí cho dù y có muốn hắn thì Kì An Chi cũng sẽ đồng ý.
Chỉ là mình để cho hắn tiến vào, nếu như mình cũng đồng dạng cảm nhận được hạnh phúc, tại sao nhất định phải cố chấp vấn đề mặt mũi chứ? Tận tình hưởng thụ chẳng phải hơn sao?! Dù sao kỹ thuật của gia khỏa này càng ngày càng tốt …
Chính là hôm nay, Đường Mộ Thần cảm thấy có chút không giống như bình thường, thân thể y dường như so với bình thường càng thêm mẫn cảm lẫn nóng rực. Khoái cảm so với mọi khi cũng mãnh liệt hơn, rõ ràng là tư thế vẫn như thường, tại sao lại mang đến cảm giác kì dị như thế?
Kì An chi cũng nhận ra sự khác biệt, đem Đường Mộ Thần tựa vào đầu giường, gắt gao giữ lấy thắt lưng y, mỗi lần đều là dùng hết sức lực mà rút ra rồi đâm vào nhưng vẫn không cảm thấy đủ! Không đủ! Trong thân thể của y dường như có thứ gì đó đang kêu gọi mình, hấp dẫn mình càng thêm cuồng dã tiến vào.
Thanh âm *** mỹ từ hai thân thể đang *** vang lên, trừ bỏ tiếng thở dốc, không ai nói được lời nào. Rõ ràng phải cảm thấy thỏa mãn mới đúng, nhưng tại sao cảm giác bất mãn càng thêm mãnh liệt?
Hai người có chút phiền táo, điều hòa đã muốn hạ đến mức thấp nhất, nhưng vẫn là không thể làm giảm đi dục hỏa đang cháy hừng hực. Tấm nệm bị cọ xát liên tục dần nóng lên khiến cho họ bực mình. Bọn họ bức thiết cần một thứ gì đó mát mẻ để hạ bớt hỏa dục.
Kì An Chi ôm Đường Mộ Thần lên, dùng tư thế mập hợp mà mang y hướng về phía ánh trăng đang rọi qua cửa.
“Rầm!” Cánh cửa bị đẩy tung ra, ánh trăng không bị ngăn cản mà trút hết vào trong phòng, phủ lên khắp phòng một lớp ánh sáng bàng bạc, cảm giác mát mẻ không sao tả được.
Nhìn khoảng không gian được ánh trăng rọi sáng bên ngoài, hai người nhất thời ngây ngẩn, bên ngoài khách sạn là một cánh đồng bát ngát, không có những ánh đèn nê ông khiến cho người ta tâm phiền ý loạn, càng không có những ngôi nhà cao tầng cản trở tầm mắt. Chỉ có một cánh đồng bát ngát được ánh trăng bao phủ, u tĩnh thong dong.
Nếu như mãi mãi không thay đổi vĩnh viễn sánh cùng thiên địa, cứ như thế mà tồn tại thì tốt biết bao…
Nền đá cẩm thạch lạnh lẽo dưới chân giúp cho hai cỗ thân thể nóng cháy dễ chịu không ít.
Đường Mộ Thần nhìn người yêu, mái tóc đen bóng vì mồ hôi mà dính bết vào trán, có chút lôi thôi, lại làm lộ rõ hình dáng của hắn. Thân thể trắng nõn được phủ thêm một lớp ánh sáng bạc, đẹp như vị thần trong thần thoại Hy Lạp làm cho người ta mê say.
Ma xui quỷ khiến vươn tay gạt đi mái tóc lòa xòa trên trán hắn, Kì An Chi cũng đồng dạng vươn tay, tựa hồ như bị một lực lượng thần bí nào đó điều khiển vuốt dọc theo gương mặt của y.
Trong nháy mắt, trong lòng hai người đều có chút cảm xúc khác thường, nói không nên lời là cái gì, chỉ có thể hành động theo bản năng.
Đường Mộ Thần ôm lấy lưng Kì An Chi, Kì An Chi giữ lấy thắt lưng y, miệng lưỡi giao triền, lòng say thần mê, cùng làmhành động nguyên thủy nhất của con người, có cảm giác hai người tựa như cùng thiên nhiên kết hợp làm một thể.
Thân thể là cực độ mãnh liệt cùng sung sướng, trong lòng lại là một mảnh yên tĩnh, vào khoảnh khắc bùng nổ cuối cùng, dường như có thứ gì đó, ở trong cơ thể mọc rể nẩy mầm.
Trận tính sự mãnh liệt trôi qua, hai người không nguyện tách ra, thậm chí cũng không quan tâm đến chuyện tẩy trừ, tựa như trẻ sinh đôi giao triền ngủ bên nhau, thẳng đến sáng ngày hôm sau mới tỉnh lại.
“Kì An Chi!” Đường Mộ Thần mơ màng mở mắt, nhớ ra tối hôm qua đã xảy ra cái gì, y liền bão nổi, “Anh không mang em đi tắm rửa!”
Bình thường hắn đều đã làm tốt! Bây giờ ở trên người dính dính khó chịu, thật không biết tối hôm qua bọn họ sao mà ngủ được!
Loại thời điểm này, mặc kệ lý do là cái gì, làm công nhất định phải nhận sai, “Anh sai lầm rồi! Anh sẽ đi ngay bây giờ!”
“Không cần!” Đường Mộ Thần đá văng hắn ra, chính mình đứng dậy. Tuy rằng thắt lưng có chút bủn rủn, nhưng còn không đến nỗi hành động không thể tự nhiên.
Kì An Chi đứng nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, trong lòng đầy nghi vẫn. Kỹ thuật của mình giảm sút sao? Bình thường nếu làm kịch liệt hết sức thì sáng hôm sau Đường Mộ Thần tuyệt đối không thể nào thoải mái như thế. Nhưng sao hôm nay y lại tỏ ra vô sự như vậy?
Chạy qua, ôi, lại theo thói quen nuôi táo nhỏ mà khóa cửa rồi.
Vẫn là chân chó hỏi, “Thần, có cần anh giúp không?”
“Không cần!” Đường Mộ Thần cũng cảm thấy hôm nay không giống như mọi khi, giặt sạch khăn tắm, lau rửa thân thể, cư nhiên một chút hậu di chứng cũng đều không có, này thật đúng là rất tốt.
Đi ra thấy Kì An Chi dùng vẻ mặt khẩn trương nhìn mình, Đường Mộ Thần đột nhiên có suy nghĩ xấu xa, ngữ khí buồn nôn vô cùng, nói ra lời nói đả kích người nào đó, “Thân mến à, em phát hiện, sức chiến đấu của anh dường như giảm xuống…”
Kì An Chi lo lắng nhất chính là điểm này! Lập tức có một cổ khí nghẹn trong họng, âm lãnh cười nói, “Chúng ta tái chiến ba trăm hiệp!”
“Nằm mơ!” Đường Mộ Thần vênh váo tự đắc vỗ vỗ lên mặt hắn, “Gia hiện tại đã đói bụng, muốn đi ăn cơm! Còn có hai người công nhân kia nữa, anh mặc kệ nhưng em thì để ý!”
Y nghênh ngang tiêu sái rời đi, lưu lại Kì An Chi suy sụp đứng đó. Bất quá khi hắn đem mình tắm rửa sạch sẽ, đuổi tới nhà ăn thì Đường Mộ Thần đã cho hắn một cái kinh hỉ. Dù sao người ta ngàn dặm xa xôi chạy tới, họ cũng không cần sớm về nước. Vì thế để tưởng thưởng cho mọi người làm việc vất vả, y quyết định mang theo mọi người đi du ngoạn vài ngày thưởng ngoạn phong cảnh Châu Phi rồi mới về.
Hai người nhân viên thực thức thời từ chối, nói là về nhà nghỉ ngơi cũng giống nhau. Không có bóng đèn, tiểu phu phu liền ở chỗ này thư giãn, an tâm khanh khanh ta ta.
Kì An Chi mừng đến mặt mày hớn hở, “Lão bà à, em muốn hưởng tuần trăng mật cứ việc nói thẳng, không cần hàm súc như thế!”
Đường Mộ Thần gõ cho hắn một cái bạo lật, “Còn nói lung tung sẽ đem anh đóng gói ném về!”
Nhưng trong lòng mặc niệm: ông nội, đây cũng không phải là bọn con ham chơi, thật sự là lão nhân gia ngài quá gây sức ép! Chúng con một năm mới buông thả một lần, chắc hẳn ông sẽ không đến truy giết chúng con đâu nhỉ?!
Tự cho mình một cái đáp án, Đường Tùng Niên sẽ không tới Châu Phi đuổi giết họ. Bất quá sau khi trở về sẽ bị bắt làm thêm nhiều việc mà thôi, không sao cả!
Tiểu phu phu thống thống khoái khoái chơi vài ngày, sau đó thành thành thật ôm đồ trở về đi làm.
Hai tháng sau.
Vào một buổi sáng sớm, Đường Mộ Thần vừa rời giường thì không ngừng nôn khan.
Kì An Chi thực lo lắng, “Có phải ăn nhầm cái gì không? Có cần đưa em đi bác sĩ không?”
“Cần gì rắc rối như vậy?” Đường Mộ Thần phẩy phẩy tay, “Có một chút khó chịu thôi, không sao cả!”
Chính là ngày hôm sau, ngày thứ ba… Một tuần trôi qua…
Đường Mộ Thần trừ bỏ nôn khan, còn có dấu hiệu buồn nôn chán ăn ngủ nhiều linh tinh…
Ngay cả bản thân y cũng có chút lo lắng, Kì An Chi quyết định không chiều ý y nữa mà cứng rắn lôi y tới bệnh viện, “Mẹ nó, em phải bồi lão tử cả đời đấy! Mới trẻ tuổi như thế này mà đã bệnh tùm lum, sau này ai sẽ hầu hạ lão tử?”
Tới bệnh viện, nói xong bệnh trạng, bác sĩ dùng ánh mắt nghi ngờ đánh giá Đường Mộ Thần từ đầu đến chân, lại từ chân nhìn lên đến đầu, Kì An Chi ở một bên như hổ rình mồi, ghen tuông đùng đùng, “Mắc cái gì ông nhìn người yêu của tôi kỹ dữ vậy?”
Người yêu? A! Bác sĩ hiểu ra, đúng là năm nay đàn ông không giống đàn ông, phụ nữ không giống phụ nữ. Mở bệnh án ra ghi vài dòng, “Đi làm xét nghiệm máu đi! Cái đó chuẩn nhất!”
Lời của bác sĩ là lời vàng ngọc, không ai dám cãi lại. Kì An Chi đóng tiền xong, mang Đường Mộ Thần đi xét nghiệm máu, rồi ngồi một chỗ chờ kết quả.
Mấy tiếng sau, trên màn hình chờ hiện tên Đường Mộ Thần yêu cầu đi lấy kết quả.
“Em ngồi đi, anh đi lấy!” Kì An Chi vỗ vỗ tay lão bà, sau đó lao vọt đi. Trong lòng đầy bất an, ông trời xin phù hộ cho ThầnThần của con không có việc gì, Thần Thần nhất định sẽ không sao cả!
“Xoẹt!” Đường Mộ Thần lặng yên không một tiếng động đi lên, từ bên cạnh giật lấy tờ giấy xét nghiệm mà hắn đã nắm trong tay cả nửa ngày trời, trợn mắt, “Anh rề rà cái gì đó? Còn phải đi làm nữa đấy!”
Vừa nói vừa mở tờ xét nghiệm ra.
Tạm dừng mười giây sau, Đường Mộ Thần mặt không chút thay đổi đem tờ xét nghiệm đẩy vào bên trong, “Hộ sĩ, kết quả bị sai rồi!”
Hộ sĩ tiểu thư nhát gan, nghe vậy giật mình, tiếp nhận lấyđem đối chiếu một lát, khuôn mặt nhỏ nhắn âm trầm ném ra, “Đúng mà!”
“Sai rồi!”
“Rõ ràng là đúng!” Hộ sĩ tiểu thư xuất ra mẫu máu, “Anh coi đi, hai cái này có mã giống nhau như đúc! Còn mẫu máu thì tự anh đưa tới, chẳng lẽ máu của anh mà anh cũng lấy nhầm hả?”
Bực mình trừng mắt nhìn Đường Mộ Thần, “Đã là đàn ông thì phải biết chịu trách nhiệm với việc mình làm. Nhìn bộ dạng dễ coi như vậy mà sao lại tệ đến thế?! Cùng lắm thì đưa người ta đi giải quyết đi, có cần phải phủ nhận quyết liệt như vậy không? ”
“Vâng vâng, đúng vậy!” Kì An Chi hóa đá nửa ngày mới tỉnh hồn lại, đoạt lại tờ xét nghiệm, “Thực xin lỗi, là tôi không tốt! Cô đừng mắng em ấy, Mộ Thần, về thôi!”
Một đường yên lặng không nói gì.
Tới bãi đỗ xe, Đường Mộ Thần đi về hướng xe của mình. Kì An Chi quay đầu không thấy người, nhất thời luống cuống, “Em muốn đi đâu?”
“Đổi bệnh viện kiểm tra!”
“Anh đưa em đi!”
“Không cần!”
“Vẫn là anh đưa em đi đi!”
“Em nói không cần là không cần!” Đường Mộ Thần rít gào, “Anh cái con heo chết này mau cút đi cho tôi! Nói! Có phải anh ở trên người tôi động tay động chân cái gì đó phải không? Hoặc là cho tôi uống cái thứ thuốc loạn thất bát tao gì?”
Một câu, làm cho Kì An Chi nhất thời kinh ra một thân mồ hôi lạnh!
Viên thuốc tiên kia? Viên thuốc tiên có thể tạo ra kết tinh của tình yêu?!
Nhìn thấy vẻ kinh hoàng thất thố của hắn, Đường Mộ Thần liền hiểu được, lạnh lùng nhìn hắn, “Họ Kì kia, tự anh chọn đi, muốn chết kiểu nào!”
Kì An Chi di di mũi chân, ngập ngừng khe khẽ nói, “Cái… cái kia… lão bà yêu dấu… em không biết là làm cho đứa nhỏ sinh ra không có cha thực đáng thương sao?”
“Không biết!” Đường Mộ Thần trả lời chém đinh chặt sắt!”Hơn nữa, tôi nói cho anh biết, tôi không có cái kia!”
“Nhưng mà…” Kì An Chi chỉ giấy trắng mực đen, “Trên này rõ ràng đã viết!”
“Đó là sai!” Đường Mộ Thần bi phẫn!
Oa oa,y rốt cuộc gặp được cái tên đàn ông cực phẩm đến thế nào nha? Ngay cả mình là một thằng đàn ông trăm phần trăm cũng bị hắn ép ra được đứa nhỏ, thế giới này thật sự là quá điên cuồng !
END
———-oOo———-
Thế là hết thật rồi TT_TT bé muốn thấy bảo bảo sinh ra cơ oa oa oa, thôi lăn đi coi mấy bộ sau thử xem, may mà nó là hệ liệt.