Đọc truyện Đương Vương Tử Chàng Thượng Vương Tử – Chương 52
Tâm ý tương thông sau khi thân thể kết hợp thật tuyệt vời, bất luận dùng ngôn ngữ nào cũng đều khó có thể hình dung. Hai người tham lam không ngừng đòi hỏi đối phương, tựa như mãnh thú chẳng biết mệt mỏi, không một chút cố kỵ gì nữa cả, chỉ muốn triệt để hòa làm một.
Nhu tình mật ý nồng đậm, hai người cùng nhau đi đến cực lạc, vui sướng tận hưởng hạnh phúc của riêng mình.
Đến ngày thứ hai, Đường Mộ Thần ăn xong bữa sáng, đột nhiên không đầu không đuôi nói một câu, “Nguyên lai làm tình là như vậy a!” Lời vừa ra khỏi miệng, mặt liền đỏ bừng, cũng không phải lần đầu tiên, sao lại nói những lời ngây ngô như vậy?
Kì An Chi vui vẻ, ôm y lăn vài vòng trên giường, nhéo nhéo hai má y, “Thần Thần, em thật khả ái nga!”
“Cút!”
Đường Mộ Thần thẹn quá thành giận bị đốt thành quả táo đỏ thẫm, Kì An Chi vừa thấy vận lòng liền ngứa ngáy, trái hôn một cái, phải hôn một cái, “Bất quá tối hôm qua anh cũng cảm thấy thật sảng nga! Em có thấy anh đặc biệt dũng mãnh phi thường không?”
Quả táo đỏ đến mức sắp bốc khói, “Đi chết đi!”
Kì An Chi ôm Đường Mộ Thần ngồi dậy, một chút một chút chỉnh sửa lại tóc tai cho y, “Được rồi được rồi! Khi nào thì em mang anh về nói chuyện với ông nội em?”
Nếu đã chấp nhận hết rồi thì nên đến gặp mặt gia trưởng cũng là chuyện phải làm.
Đường Mộ Thần có hơi do dự, “Nhưng còn chuyện Tiểu Ân thì làm sao bây giờ? Em không muốn làm cô ấy bị tổn thương! A! Anh làm gì vậy?”
Kì An Chi ở trên cần cổ y nghiêm phạt mà tạo ra mấy vết ô mai lớn, “Không được ở trước mặt anh gọi tên người phụ nữ khác thân thiết như vậy! Thành thật khai ra cho anh, em có từng lên giường với cô ta chưa?”
“Nóichuyện vô ích!” Đường Mộ Thần kỳ thực có chút âm thầm may mắn, nếu như y thực sự cùng Chu Ân xảy ra quan hệ, chỉ sợ không dễ thoát thân đâu.
Kì An Chi thoả mãn mà cho y một nụ hôn nồng nhiệt đúng tiêu chuẩn, thẳng đến khi hai người đều hít thở không nổi mới nhả ra, nhìn đôi mắt đã phủ một lớp hơi nước của Đường Mộ Thần, ngón tay bèn nhẹ nhàng mơn trớn lên làn môi đã sắp xuất huyết của y, “Anh đi gặp cô ấy, nói là anh câu dẫn em, như vậy cô ấy sẽ hận anh mà không trách em đâu.”
“Không!” Đường Mộ Thần lắc đầu, “Là em không nên lừa dối cô ấy, nếu như cô ấy muốn hận thì nên hận em, không có lý do gì để anh phải chịu trách nhiệm cho sai lầm của em.”
“Đứa ngốc!” Kì AnChi căn bản là không ngại, “Hai chúng ta còn phân biệt mấy chuyện đó sao? Em nghĩ đi, nếu như em đi nói với cô ấy rằng cho tới bây giờ em vẫn chưa từng yêu cô ấy, hay là so với việc anh đi nói là anh dụ dỗ em, việc nào sẽ khiến cho cô ấy bị tổn thương nhiều hơn?”
Chuyện này… Đường Mộ Thần do dự…
“Vậy thì để anh đi đi!” Khóe miệng Kì An Chi câu dẫn ra nụ cười tà, “Dù sao thì cái mặt anh trông cũng tương đối giống kẻ gây tai hoạ! Bởi vậy Tần Khang kia mới lợi dụng anh để làm cho A Khoa nhà hắn ta ghen!”
Đường Mộ Thần trợn mắt trừng hắn, “Đúng là chẳng có ai tốt lành!”
“Đúng đấy!” Kì An Chi không chút khiêm tốn xinvui vẻ đồng ý, “Còn bên nhà em thì tính sao?”
Đây mới là việc khó giải quyết, sắc mặt cả hai người đều có tia ngưng trọng.
“Để em về nói chuyện trước đi! Dù sao thì cha mẹ em cũng sắptrở về, em nói trước một tiếng sau đó anh hẵng đến!” Đường Mộ Thần có chút lo lắng, nếu như cứ như vậy mà đem Kì An Chi về thì có phải sẽ khiến cho họ quá mức kích thích không?
“Anh cũng sẽ sớm nói cho người nhà của anh biết.” Kì An Chi ôm lấy Đường Mộ Thần tính toán, “Hạnh Chi,Nhạc Chi đến lúc đó khẳng định sẽ đứng bên phía chúng ta, cô chú yêu thương anh như vậy, tối thiểu sẽ không can thiệp vào. Cha thì không cần phải nói rồi! Từ nhỏ đến lớn ổng luôn cho rằng ổng thiếu nợ anh, sẽ không sao cả. Nhưng mà ba ba với ông nội thì có chút hơi khó!”
Đường Mộ Thần không khách khí thúc hắn một cái, “Anh cũng thật là! Đã nhiều năm như vậy rồi, chú Kì luôn luôn yêu thương anh, vậy mà một chút cũng không biết cảm ơn!”
“Em mưu sát chồng a!” Kì AnChi khoa trương kêu to, “Lão bà sao em lại hiền lành như thế? Còn chưa có vào cửa đã biết điều hòa quan hệ cha con anh rồi!”
“Kì An Chi!” Đường Mộ Thần thẹn quá thành giận bão nổi, nhào tới siết cổ hắn, “Anh không được nói bậy nữa!”
Thuận thế đem y ôm lấy cưỡi ngồi trên người hắn, một đôi móng vuốt rất là tình sắc chui vào trong quần ngủ rộng thùng thình, xoa nắncái mông căng tròn của y.
“Đi ra!” Đường Mộ Thần cố gắng kéo cái móng vuốt ra, đỏ mặt trừng hắn, “Đúng là đồ cầm thú!”
Tối hôm qua lăn qua lăn lại cả một đêm, dù cho Kì An Chi mới nãy có chân chó mà xoa bóp cho y một lát, nhưng thắt lưng của y vẫn còn rất đau nhức, giữa hai cánh mông giống như bị nhét cái gì đó vào, khó chịu vô cùng.
Kì An Chi cười xấu xa vươn móng vuốt bò lên trên, đùa bỡn đóa hoa cúc xinh đẹp vẫn còn chưa khép lại hoàn toàn được, “Vậy em mau thỏa mãn một chút dục vọng của cầm thú đi!”
“Anh đừng quá phận! Kì An Chi!” Đường Mộ Thần tàn bạo uy hiếp nhưng một chút hiệu lực cũng không có, thân thể do miệt mài quá độ mà mềm yếu vô lực lại càng không thể chống lại được tên cầm thú nào đó, chỉ cần vài động tác nhỏ, cái thứ nóng bỏng quen thuộc kia lại đâm vào trong người y.
Kì An Chi còn ngả ngớn thổi khí vào tai y, “Quả nhiên là quen tay hay việc!”
“Anh… hỗn… A! Nhẹ chút… ngô… đau!” Lời chưa ra khỏi miệng đã lập tức biến thành tiếng rên rỉ loạn thất bát tao lại mang đến tình thú, khiến cho tên cầm thú nào đó rất vui mừng.
Vừa tiến sâu vào bên trong, đột nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên.
Đường Mộ Thần phục hồi tinh thầnlại, “Là của em… ân…a… anh!”
“Không nghe! Em tập trung chút đi!” Kì An Chi giữ lấy thắt lưng y không chịu thả lỏng, “Tới chưa?”
Đường Mộ Thần cũng quản không được nữa, nhu cầu của thân thể cấp bách mà cường liệt hơn, dù cho ông trời có xuống cũng không thể bắt họ dừng lại, “Sâu… sâu nữa… Sai! Bên phải… Ân hanh!”
Cuối cùng tìm đúng địa phương, đương nhiên mà bắt đầu vận động pít-tông mạnh mẽ.
Nhưng tiếng chuông điện thoại di động không ngừng vang lên, dù cho cả hai có hưng trí đến đâu cũng đều suy giảm.
Đường Mộ Thần có chút không yên lòng, “Sợ là… có việc… a a!”
“Mẹ nó!” Kì An Chi ôm Đường Mộ Thần xoay người một cái, đặt y ở dưới thân rất nhanh chạy nước rút một trận, sớm kết thúc trận tính sự vốn nên ngọt ngào ấm áp mới đúng.
Cánh tay vươn ra, mò lấy cái điện thoại đáng ghét, nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình, bất chợt chột dạ, mấy lời hùng hùng hổ hổ tính nói cũng không dám nói ra nữa, “Cha em!”
Đường Mộ Thần nhất thờigiật mình, vội vàng cầm lấy cái điện thoại.
Kì An Chi im lặng không lên tiếng lấy gối đầu kê cho y, giúp y nằm thoải mái, còn hắn tựa như con gấu koala nằm úp sấp ghé vào bên người y để nghe được điện thoại.
“Thần Thần, sao con chậm nghe điện thoại vậy?” Đường Lập Hiền rõ ràng có chút không vui, “Cha và mẹ con về rồi, đi tìm con khắp nơi mà không được! Đã sắp kết hôn tới nơi rồi mà sao vẫn còn chạy loạn?”
“Đưa điện thoại cho em!” Là Trầm Bích Vân đoạt đi điện thoại di động, “Thần Thần, con ở đâu vậy? Mẹ mang nhiều quà về tặng cho vợ sắp cưới của con lắm này, mau về mà xem đi!”
“A… Được rồi!” Đường Mộ Thần tỏ vẻ xin lỗi nhìn Kì An Chi , “Tối con sẽ về!”
Ngắt điện thoại, Kì An Chi vỗ vỗ mặt y, “Làm vẻ mặt thế này làm gì? Anh chở em về! Bọn họ nghĩ rằng em muốn kết hôn với cô gái kia, đương nhiên phải mang quà về, anh không keo kiệt đến thế đâu, em mau về nói rõ là được!”
Đường Mộ Thần gật đầu, suy nghĩ một chút, “Chu gia bên kia, em và anh cùng đi đi! Hai người cùng nhau nói rõ vẫn tốt hơn.”
“Được!” Kì An Chi hôn lên trán Đường Mộ Thần một cái, ôm y cùng đi tắm, sau đó rời khỏi nhà. Trong lòng hắn vẫn có chút bồn chồn, sự tình thực sự có thể thuận lợi giải quyết sao?