Đọc truyện Đường Về – Chương 16: Con đường chưa biết phía trước (2)
Trước khi Lộ Viêm Thần quay lại, cô ngồi trong phòng trực tán chuyện với bác bảo vệ.
Bác ấy sợ lạnh, sợ hệ thống sưởi không đủ ấm nên còn tự mình dùng một cái lò than kiểu cũ.
Lúc Quy Hiểu học cấp hai, mỗi lớp đều có một cái lò than đặt ở bên bục giảng, khi đó cô ngồi hàng đầu tiên, được hưởng lợi nhất, nhưng mà cũng phải cống hiến sức mình, chẳng hạn như khi không có việc gì sẽ phải thêm than vào lò, dùng cặp gắp than đã cháy hết ra. Mười mấy năm qua, vậy mà hôm nay cô vẫn làm thuần thục, vừa loay hoay bếp lò, vừa nghe bác nói về mấy hộ giàu sang ở trấn trên.
Vừa nói đã nói đến chuyện Mạnh gia.
Sau khi cưới Mạnh Tiểu Sam, mấy năm trước họ quyên tiền sửa WC cho trường trung học, đổi từ bơm nước sang bình nước trực tiếp, còn làm lại sân vận động… Chuyện nào cũng là chuyện công ích cả. Ông lão nói hết mấy việc thiện xong lại chuyển sang chuyện hôn sự giữa Mạnh Tiểu Sam và Tần Phong, chấn động cả khu trấn, sau đó lại thở dài một câu: “Mấy đời Tần gia tu được phúc, cho nên mới tìm được người con dâu như Mạnh Tiểu Sam, Hải gia không có phúc rồi”.
Cảm khái như thể ông đã tận mắt nhìn thấy hận yêu tình cừu của tiểu bối ba nhà.
Quy Hiểu cười cười, đưa ngón tay lạnh đến cứng đờ lên trên ngọn lửa, tiếp tục hơ hơ.
Không phải Hải gia không có phúc, mà đã bị Hải Đông phá vỡ hết rồi.
Mất đi một mối nhân duyên thật đẹp.
Lúc đầu Mạnh Tiểu Sam vẫn một lòng muốn gả cho Hải Đông, nhưng lòng Hải Đông lớn quá, không kìm được tâm địa gian xảo của mình, hắn vẫn hay trêu chọc mấy cô gái trẻ nghèo túng, ăn một bữa cơm, rồi mập mờ mờ ám. Hắn tự nhận mấy cô em gái kết nghĩa, cứ nghĩ không làm gì khác người thì Mạnh Tiểu Sam cũng sẽ không chia tay. Lúc ấy ngoài việc tổ chức tiệc rượu và công chứng ra, hai người chẳng khác nhưng đôi vợ chồng son bình thường là mấy.
Có thể hắn vẫn không hề hiểu Mạnh Tiểu Sam, chị ấy là một người con gái nhẫn tâm đến vậy. Một hồi chia tay, nói cắt là cắt, nhưng vẫn kinh thiên động địa đến mức cả trấn nghe tin, Hải Đông quỳ trước cửa nhà họ Mạnh suốt một đêm, tìm đủ người khuyên giải, nhưng vẫn không khiến Mạnh Tiểu Sam hồi tâm chuyển ý. Dù sao cũng là mối tình đầu, đêm đầu tiên, tất cả mọi thứ với chữ ‘đầu’ đều có liên quan đến Hải Đông, không phải không khó chịu, cũng vì chuyện này mà Mạnh Tiểu Sam đã chán chường rất lâu, hai tháng trời uể oải ở quán chơi game từ sáng sớm đến tối mịt cũng không về nhà, đến mức không còn hình người nữa.
Cũng đúng vào lúc đó, ông chủ quán trò chơi là Tần Phong không thể nào nhìn nổi, anh mới hỏi Mạnh Tiểu Sam, nếu không thì theo anh nhé, anh không dám nói những thứ khác, nhưng tuyệt đối sẽ không vì đàn bà mà ảnh hưởng đến gia đình. Tần Phong lớn hơn Mạnh Tiểu Sam mười hai tuổi, cả một giáp, thôi học rồi làm lính, sau khi về thì bắt đầu làm ăn, thuê hết những tên côn đồ ham chơi trên trấn, tự mình quản lý – đây là những điều mà Mạnh Tiểu Sam biết về Tần Phong. Điều kiện gia đình của Mạnh Tiểu Sam khá tốt, lúc đó cha chị làm Trấn trưởng, ông lại sống chết không chịu đồng ý, Mạnh Tiểu Sam thì đã nản lòng thoái chí nên muốn gả cho người ta tìm chút hơi ấm áp, rồi chị nói là mình có, không lấy chồng thì biết làm sao.
Vì thế Mạnh Tiểu Sam vừa qua tuổi kết hôn mà pháp luật quy định, đã mơ mơ hồ hồ gả cho Tần Phong. Ngày kết hôn, Hải Đông như người điên quấy phá, bị mấy huynh đệ ngày xưa của Tần Phong, toàn là các ‘đàn anh’ ở mấy thôn gần đây đưa đi, khóa trong phòng suốt hai ngày, còn phải viết giấy đảm bảo, sẽ không gây chuyện nữa họ mới chịu thả ra.
Sau đêm tân hôn, Quy Hiểu gọi điện thoại hỏi Mạnh Tiểu Sam: “Có đáng tin không?”
Mạnh Tiểu Sam đáp lại Quy Hiểu là, trước khi làm lính cuộc sống củaTần Phong đã không hề tệ, sau khi làm lính về anh vẫn sống rất tốt, chứng tỏ người đàn ông này có bản lĩnh nuôi mình, anh ba mươi tuổi đã lăn lộn nhiều năm, cũng không còn ham mê quyến luyến mấy chuyện gái trai rách nát, thái độ của anh với chuyện nam nữ cũng khá đàng hoàng, lúc nói xong câu cuối cùng, Mạnh Tiểu Sam tổng kết: “Nếu chị có thể phân biệt rõ ràng là đáng tin hay không thì đã không ở bên Hải Đông nhiều năm như vậy”. Sau đó Mạnh Tiểu Sam nói bằng giọng mũi vừa khóc xong, cười buồn: “Nhưng mà sau khi tự mình kiểm tra ông chồng, phải công nhận là vóc người và thể lực của đàn ông đã cầm súng tốt thật, em chia tay với Lộ Thần rồi đúng là tiếc quá…”
Mạnh Tiểu Sam nói là mình ‘có’ nhưng lại không hề nghĩ đến chuyện sinh con, trên Tần Phong có một người chị và hai người anh, về chuyện này cũng không mấy áp lực, không sinh thì không sinh, cũng không mặn mà quấn quýt, thoáng một cái đã đến bây giờ.
Sống càng lâu, quan hệ giữa Mạnh Tiểu Sam và Hải Đông cũng không căng thẳng như trước nữa, tuy không thường lui tới nhưng có chuyện cũng sẽ giúp đỡ lẫn nhau.
Mạnh Tiểu Sam tự đánh gia chuyện này là: Cũng không phải vì cô quá bao dung, mà khi cuộc sống của một người trở nên tốt đẹp hơn, họ cũng không còn nhớ ra nhiều chuyện đế oán trách như vậy nữa. Tuy hai người đã không còn thứ tình cảm đó với nhau, nhưng với tình yêu thời niên thiếu, lúc nguy hiểm họ vẫn nghĩ đến nhau.
Than cháy không hết làm giảm đi sức lửa.
Quy Hiểu ngồi trên băng ghế nhỏ, cầm cặp sắt gẩy gẩy đống than tàn, muốn làm lửa cháy mạnh hơn một chút.
Cửa sổ phía bên phải gõ vang.
Cô ngẩng đầu nhìn lên, thấy anh thì lập tức ném cặp sắt trong tay vào gầu, chạy ra khỏi phòng trực.
Lộ Viêm Thần xách ba túi nilon lớn đầy rau và thịt, một túi trong đó còn đang nhỏ nước, anh chuyển sang một sập nhỏ bằng xi băng trên bậc thang: “Sao lại ra đây?”
“Mẹ anh tới”. Quy Hiểu nói xong mà trong lòng vẫn còn sợ hãi, “Em vốn định nói chuyện với bà, nhưng mà hình như bà không vui lắm. Em sợ nói lại sai, không dám ngồi nhiều nên chạy ra đây”.
Anh nín cười: “Bị ức hiếp à?”
“Không ạ…. Quy Hiểu thấy anh như thế, đoán là do mình diễn tả quá mức bực bội rồi, cho nên lại vội vàng đổi lời nói tốt cho mẹ anh: “Mẹ anh là người tốt”.
Lộ Viêm Thần không lên tiếng.
Quy Hiểu nói tiếp: “Trước khi đi bà còn bảo em và Tần Tiểu Nam về nhà anh ăn cơm trưa, chúng ta có đi không?”
“Em muốn đi à?”
Lộ Viêm Thần nhìn làn tóc cô bị gió lạnh thổi bay bên mặt, muốn đưa tay vuốt lại nhưng hai tay vừa mới chọn thịt sống và tôm, không sạch sẽ. Nghĩ nghĩ lại thôi.
Quy Hiểu do dự không công, anh nhấc mấy túi đồ trong tay lên: “Mua nhiều như vậy không ăn thì phí lắm, vào thôi”.
“Không đi à?” Quy Hiểu lại cảm thấy không ổn mấy.
Tuy thái độ của mẹ anh rất kém, nhưng nếu đã mở miệng mời cô sang ăn cơm, giờ không đi sau này thể nào cũng xem đó là cái gai trong lòng. Hoặc là ít nhất cũng phải có một lý do hợp lí để từ chối mới phải, không rõ ràng như thế, không đi kiểu vậy, trong mắt trưởng bối họ sẽ nghĩ là mình không tôn trọng, huống chi đó còn là mẹ anh.
Lòng Quy Hiểu rối ren, anh đi ra ngoài hai bước rồi nói tiếp: “Đừng cầm túi, trên túi nước bẩn lắm, không sạch đâu”,
Nói xong thì theo thằng bé đi vào.
Từ đầu đến cuối Tần Tiểu Nam vẫn vờ như không khí đợi bên, Lộ Viêm Thần đi rồi mới đến đợi bên cạnh Quy Hiểu.
Vì vậy hai người họ cùng nhau rúc vào bên ngoài phòng bảo vệ, chờ.
Khoảng mười phút trôi qua, một chiếc xe màu đen nhỏ lái ra khỏi xưởng sửa xe, người lái xe là một thợ sửa còn trẻ tuổi, bởi vì trên mặt là một chiếc gọng kính màu xanh, cho nên cô mới có ấn tượng với khuôn mặt kia nhiều hơn một chút. Lúc xe đi ngang qua người Quy Hiểu, người nọ còn hạ cửa kính xe quay lại nói: “Chị dâu, anh Thần bảo hai người cứ chờ, đừng vào đó. Trong kia có người ra tay, em đi gọi hai người nữa tới giữ bọn họ lại”.
Ra tay?
Lúc ở làng Erlian tận mắt nhìn thấy anh lấy một địch mười mấy tên lưu manh, khi đó cô sợ lắm, sợ anh sẽ bị thương. Nhưng mà ở đây, cô lại sợ nhỡ anh ra tay không biết nặng nhẹ làm người ta bị thương thì sao…
Quy Hiểu muốn đi xem, dời nửa bước chân đã đá phải túi nilon bên thềm đá.
Đồ trong túi rơi ra, là hai con cá sống thật to, thân cá còn đẫm nước, vừa rơi xuống đất đã dính dấp một lớp bùn dày. Quy Hiểu đi nhặt cá, Tần Tiểu Nam cũng phụ bắt, hai người giày vò nửa ngày mới nhét được hai con cá bẩn về lại bì lần nữa, trên tay cũng đầy nước và bùn.
Quy Hiểu nhìn vẻ chật vật của mình, lại nhìn thằng bé: “Sao lại mua cá nữa?” Không phải đã có một giỏ cá rồi à?
“Chú Lộ nói muốn mua về dự trữ, nhỡ dì muốn ăn cá lớn thì không có”.
Lòng Quy Hiểu nhẹ tênh, không đáp lại.
Hai người chui vào phòng trực mượn chậu nước nóng của bác bảo vệ, rửa sạch vết bẩn trên tay và quần áo. Khi đi ra đã là nửa giờ sau, Lộ Viêm Thần vẫn chưa đi ra ngoài, nhưng lại có thêm hai chiếc xe nữa tới.
“Em dâu!” Người nhảy xuống khỏi xe gọi cô.
Quy Hiểu sững sờ, suýt chút nữa không nhận ra người đó là Hải Đông.
Mặt mũi và đường nét không thay đổi nhiều, nhưng tinh thần thì đã khác khi xưa, không còn sự cứng rắn như năm đó, bây giờ có vẻ giống như mấy ông chủ đất mà Quy Hiểu vẫn hay đụng phải khi ra ngoài công tác. Có vẻ anh cũng không biết Quy Hiểu đang ở đây, cho nên vui vẻ trò chuyện đôi ba câu: “Anh vào trước, ở thôn chúng ta có mấy thằng nhóc thích gây chuyện, anh đi giúp Lộ Thần giáo dục một chút. Lát lại nói chuyện!”
Hải Đông đưa thêm mấy anh em tới, chuyện xử lí vừa nhanh nhẹn vừa dứt khoát.
Lúc Lộ Viêm Thần như thể người không có chuyện gì đi ra, xách mấy túi đồ ăn đưa Quy Hiểu và Tần Tiểu Nam bước vào, Hải Đông đang ngậm một điếu thuốc, ngồi xuống trước băng ghế tạm thời dời ra ngoài cửa lớn, nhìn ba người trẻ tuổi trước mặt đang ngồi sụp hai tay ôm đầu: “Đúng là có tiền đồ thật, sao không hỏi xem chủ xưởng sửa xe này là ai?”
“Anh Hải Đông ơi, bọn em chỉ muốn được sửa xe sớm hơn một chút…”
“Đừng có nói nhảm nữa”. Hải Đông lười nói thêm, thấy Lộ Viêm Thần đi qua thì đưa ngón tay cầm thuốc chỉ anh: “Gọi anh Thần”.
Cả đám thay nhau gọi: “Anh Thần”.
Ánh mắt Lộ Viêm Thần cũng không buồn nhìn sang, cứ thế bước vào xưởng.
Không biết vì sao Quy Hiểu lại không nhịn được cười, như thể đã mấy trăm năm rồi chưa nhìn thấy vẻ chó cậy thế người của Hải Đông, Lộ Thần thì lạnh lùng đứng bên nhìn lại. Hải Đông thấy Quy Hiểu vui vẻ như thế, có lẽ anh cũng nhớ lại những kí ức trước kia, tâm tình phấn chấn hung hăng quát mấy cậu thanh niên đang ngồi xổm phía trước: “Còn chưa đi?”
Ba người như được đại xá, cúi người gật đầu bò lên, không ngừng nói “Rảnh thi ăn cơm nhé anh Hải Đông”. “Anh Hải Đông gần đây làm ăn lớn, đừng quên bọn đàn em trong thôn nhé”. “Anh Hải Đồng nói mấy câu với anh Thần, cho bọn em bày rượu tạ lỗi, tạ lỗi”… Quy Hiểu không muốn nghe thêm nữa, vội đuổi kịp Lộ Viêm Thần.
Tần Tiểu Nam đã bị Lộ Viêm Thần đuổi vào phòng đọc sách.
Cô tìm được phòng bếp, Lộ Viêm Thần đang bình tĩnh xăn ống tay áo lên, cho mấy con cá bẩn vào bồn rửa, rửa sạch sẽ.
Nhất thời trong căn bếp nhỏ chỉ còn từng tiếng vang đơn điệu, tiếng lấy vảy cá, tiếng kéo ném vào thau, rửa rau, rửa nồi… Quy Hiểu cũng giống như ngày trước, đứng bên cạnh nhìn anh, không xen tay vào được.
Cô tựa đầu bên khung cửa: “Em không đi thì có cần nói với mẹ anh một tiếng không?”
Lộ Viêm Thần vặn vòi nước, dòng nước vẫn cứ lạnh thấy xương, anh chà xà phòng lên lòng bàn tay và phần bên ngoài rồi rửa sạch, lấy chiếc khăn lông treo phía trên lau khô một lượt: “Không cần đâu, anh sẽ nói với bà”.
Anh nhẫn nhịn là được, còn Quy Hiểu không cần phải chịu chút uất ức nào từ phía đó.
“Muốn ăn cá thế nào?” Đột nhiên anh lại hỏi.
“Đây là cá gì anh?”
“Cá quế”.
Suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu Quy Hiểu là: Cá quế đắt lắm.
Bữa cơm tối hôm qua anh cũng tự trả tiền, từ đầu đến cuối trong lòng Quy Hiểu vẫn không hề thoải mái. Bữa cơm đó cô cố ý bảo em họ tìm một nơi đắt đỏ, cam tâm tình nguyện muốn làm thịt hai vợ chồng em họ một bữa, không ngờ cuối cùng lại là Lộ Viêm Thần trả tiền. Lúc Quy HIểu nghe người phục vụ nói mà thật muốn phát điên, bảo là muốn thanh toán nhưng thực ra là vì xem tổng tiền. Hóa đơn cầm tới, hai vợ chồng em họ hít hà chậc lưỡi một phen, còn khen đội trưởng Lộ ra tay rộng rãi. Câu khen đó lại khiến lòng cô càng thêm không thoải mái.
Cô không thể nói thẳng là: Lộ Thần, sau này chuyện tiền nong anh đừng để ý nữa, để cho em, chờ anh bình thường đã rồi nói sau…
Làm xong mang cá, con cá được rửa sạch đang nằm chờ tuyên án.
Cô đành phải ngừng suy nghĩ, ngẫm ngẫm một hồi rồi nói: “Cá quế squirrel đi”.
…
Vẫn cứ như ngày bé, không biết phiền phức là gì.
Lộ Viêm Thần thầm thở dài, nhìn thấy Hải Đông vừa mới giải quyết chuyện ngoài kia xong, đẩy cửa bước vào, khuôn mặt tươi cười như kiểu tới nhà bếp giành công, anh lấy một tờ trong túi quần ra, ném tới: “Đi, mua túi tinh bột”.