Đường Về (Phần 2)

Chương 7: Không phụ giang sơn như họa (1)


Đọc truyện Đường Về (Phần 2) – Chương 7: Không phụ giang sơn như họa (1)

“Thank you for calling Citibank credit card center, please wait. . . . . .”

Bỗng nhiên, thiếu chút nữa lăn xuống giường rồi. Ai, đã sắp quên không có tiền làm cho người ta nảy sinh ra cảm xúc khủng hoảng, cái loại cảm giác không an toàn đó lại mảy may rỉ ra. Nhớ trước kia có một lần nghiêm trọng nhất, là ở nước ngoài tham gia một hội nghị học thuật, bên người không có tiền mặt, thẻ ATM bị máy nuốt mất, thẻ tín dụng nguyên nhân có lẽ là bởi vì từ tính yếu đi quét không được. Gọi vào số điện thoại của trung tâm chăm sóc khách hàng thẻ tín dụng, nghe được câu nói đầu tiên, chính là câu nói chào đón trong mơ mới vừa rồi làm cho ta tỉnh ngủ kia.

Ngày hôm qua tới Hàng Châu, sau khi vào khách điếm, bên người chỉ còn lại năm đồng bạc vụn cùng mấy đồng xu. Dù sao trời đã tối đen, dứt khoát không dùng cơm tối để tiết kiệm, cho nên hiện tại đừng nói là dạ dày, đoán chừng ngay cả ruột cũng đói meo rồi. Bụng đói rột rột kêu loạn, để cho ta có chút lo lắng tình trạng của nó. Ngủ thì ngủ không được, mặc quần áo vào qua loa, rời giường suy tính hướng đi sau này.

Hai năm trước mang theo ngân phiếu mấy trăm lượng ra ngoài, một đường đi qua Phúc Châu, Hạ Môn, Nghiễm Châu, ta nhớ rõ cũng chỉ dùng hơn một trăm một chút, đến Hải Nam về sau dùng càng ít hơn.Tới tháng giêng năm nay trở lại, hình như thật sự cũng không còn xài nhiều, nhưng sau khi qua Tuyền Châu, liền phát hiện hà bao thấy đáy — ta thậm chí không biết là bị kẻ trộm lấy mất, hay là bị chính mình vô tri vô giác dùng hết. Dầu gì cũng phải ăn uống tiết kiệm kiên trì tới Hàng Châu, chẳng lẽ bây giờ đi về nhà? Ưmh, vẫn là nhĩn nhịn một chút thôi.

Gian phòng khách điếm này phục vụ không tệ, sáng sớm tiểu nhị liền lấy nước ấm để cho ta rửa mặt. Đúng thật là nhà trọ cao cấp ở đại thành thị, khách điếm ở nông thôn dĩ nhiên không so được. Chẳng qua là ta đã không phải là đại gia có tiền rồi, nên bữa sáng cũng không dám ăn ở trong điếm, đến trình trạng này, dù sao cũng phải khống chế tiêu xài.

Nghiêng vác túi đeo gấm lên lưng, ta ước lượng tốt tài sản còn sót lại bao nhiêu, quyết định dọc theo hồ đi dạo một chút, thuận tiện xem một chút có thể hay không tìm cách hạ thấp chi phí ăn uống giải quyết cho xong.

Bên hồ cành liễu mảnh rủ xuống, trên mặt hồ dày đặc sương mù dần dần bị ánh nắng sáng sớm xua tan đi, du thuyền và thuyền chài nhỏ yên lặng ở trên sóng nước trong veo, nối tiếp sông ngòi là khói mờ trên đồi núi mờ ảo. Luôn luôn cho rằng, vẻ đẹp của Tây Hồ, không chỉ ở non sông tươi đẹp, lại thêm ở chỗ nó có thể mang cho người thưởng thức và đưa vào trong thi từ Đường Tống vĩnh hằng.

Gió nhẹ đầu hạ, mang theo mùi thơm ngát của thực vật và mùi hơi tanh của nước hồ khẽ phả vào mặt. Chợt nhớ tới thời gian ở sườn núi Hải Nam gần một năm, ta thích phong tục và thời tiết nơi đó, thích đạp lên hạt cát trắng mịn thích cảm giác để cho biền phía Nam Trung Quốc dịu dàng sóng lớn bao phủ mu bàn chân, thích đứng trong nước sâu ngang ngực, nhìn ngón chân của mình, con sò cùng cá cảnh nhiệt đới. Cơm lam cùng gạo Sơn Lan của người họ Lê ủ rượu cũng làm cho người ta không quên được dư vị của nó. . . . . . Nghĩ đến cơm lam, ta dường như chưa có thứ gì trong bụng, đói bụng đến đứng cũng không yên.

Mắt thấy cách đó không xa có gian hàng bán bánh bơ, liền tính toán qua đành tiêu phí hai văn tiền. Ông chủ là một lão nhân năm sáu chục tuổi, bánh làm ra thật vàng óng ánh xốp giòn, mặt ngoài quết nước đường như là nổi lên một tầng sương, làm cho người ta thèm thuồng. Trừ ta ra, trước sạp còn có một vị khách hàng, ước chừng hơn bốn mươi tuổi, thân hình cao lớn, quần áo cao quý, trong tay còn cầm chiếc quạt xếp, bề ngoài xem ra có chút văn nhã. Ông chủ gói kỹ bánh đưa cho hắn, hắn hỏi: “Lão trượng, bao nhiêu tiền?” Khẩu âm này, là giọng kinh thành.

Lão nhân giơ hai ngón tay, nói: “Hai văn.”


Người nọ liền sờ tìm hà bao, vừa mò vào một cái thấy trống rỗng, sau đó liền mang theo nét mặt hoang mang kiểm tra hành lý của mình. Lão nhân bán bánh không kiên nhẫn nhìn hắn, có thể là phỏng đoán người này tính toán ăn bánh Bá Vương. Người nọ trầm ngâm suy nghĩ một chút, cởi xuống dây đeo phỉ thúy của cây quạt đưa cho lão nhân, nói: “Lão trượng, ta quên mang theo bạc, cái này đưa cho ngươi làm tiền bánh.”

Lão nhân nhận lấy dây đeo quạt, lật tới lật lui nhìn qua nói: “Với cái này ngươi còn muốn dùng làm tiền? Chỉ là một tảng đá thôi, nhanh lên lấy tiền ra!” Mắt thấy lão nhân muốn đem dây đeo quạt này ném đi, hắn một hơi dùng tiếng địa phương Hàng Châu người nọ nghe không hiểu, nhưng là đại khái biết hắn không đồng ý, lộ ra bộ dáng dở khóc dở cười.

Mắt của ta nhìn thấy cơ hội tới, vội vàng móc ra hai văn tiền đưa tới, đối với lão nhân nói: “Lão bản, cho ngươi, ta thanh toán thay hắn.”

Lão nhân lúc này mới thôi, đem dây đeo quạt trả lại cho người nọ. Người nọ kinh ngạc quan sát ta một hồi, sau đó cười nói: “Đa tạ cô nương.”

Ta cũng cười nói: “Không cần cảm tạ. Chỉ là, có thể hay không cho ta cái dây đeo quạt đó?”

Người nọ hơi kinh ngạc, lập tức cười đem dây đeo quạt đưa cho ta nói: “Cô nương nếu thích, thì cứ lấy đi.”

Ta không khách khí nhận lấy, nói tiếng cám ơn. Nhìn kỹ mắt phỉ thuý này so với trứng chim bồ câu to hơn một chút, chỉ thấy tính chất của nó tinh tế, tinh khiết trong suốt không chen lẫn tạp chất, màu đen ở giữa lộ ra một màu xanh biếc, thế nước thuần chất, đồ tốt a, nhất định là có giá tốt! Tâm tình thật tốt, để bồi thường tổn thất của người nọ, chỉ vào một tòa tửu lâu bên đường nói: “Tiên sinh vội lên đường không? Nếu thuận tiện, ta mời ngươi ăn canh cá đáp tạ lễ vật.” Coi như là quà tặng đi, ha ha.

Người nọ vui vẻ gật đầu nói: “Như thế, thật đa tạ.”

Quán rượu này gọi Vọng Hồ Lâu, tên thật chuẩn xác, hai người chúng ta leo lên lầu ba cao nhất, tìm cái bàn gần cửa sổ, Nam ngắm Lôi Phong Tháp, Bắc nhìn ra là có thể thấy Đoạn Kiều cùng con đê trắng.

Tiểu nhị ân cần tiếp đãi nước trà, ta lại chỉ về phía hai vị khách đang ăn canh cá. Tiểu nhị kỳ quái nhìn chòng chọc hai người chúng ta một hồi lâu, ánh mắt vụt sáng, qua một hồi lâu cung kính đáp lời đi xuống.


Chờ ước chừng một chút, ta cùng người nọ nói chuyện với nhau, hỏi hắn xưng hô như thế nào, hắn nói hắn họ Hoàng, nhân sĩ kinh thành, đến Hàng Châu du ngoạn.

Qua hơn một khắc sau, không thể ngờ chưởng quầy tự mình bưng canh cá đi lên. Ta nhìn một cái lồng hấp đặt ở trên bàn chúng ta, hỏi: “Chúng ta hình như không có gọi cái này?”

Chưởng quầy cười đáp: “Đây là món mới của bổn điếm tên gọi xíu mại dương xỉ, đặc biệt tặng kèm, xin mời hai vị nếm thử.”

Ta nhìn hắn, ngược lại hiểu ra. Chủ quán này thấy chúng ta mặc quần áo sáng lạng, lại cùng nhau gọi một món ăn, còn tưởng rằng không phải hào phú nhà ai đặc biệt ra ngoài ăn thử tìm nơi đặt yến tịệc, chính là nơi danh sĩbình luận mĩ thực, cho nên bắt đầu vỗ mông ngựa rồi. Nào biết đâu rằng tất cả tiền mặt cộng lại trên người của hai chúng ta, chỉ đủ ăn hai chén canh cá. Đối với đồ ăn ngon miễn phí này nọ, ta đương nhiên là ai đến cũng không cự tuyệt. Cười cảm tạ chưởng quầy, liền kêu Hoàng tiên sinh này cùng nhau động đũa.

Cách làm canh cá của nhà này cũng bình thường, bột thêm vào canh hơi quá, mùi rượu cũng có chút nặng, bất quá xíu mại dương xỉ kia quả thực là không tệ, vỏ mỏng mà mềm dai, dương xỉ, măng, chân giò hun khói, bột gạo phối hợp nguyên liệu đậu xanh làm nhân bánh thơm ngon độ mặn vừa phải.

Ăn mấy thứ linh tinh, đã cảm thấy nóng, từ trong tay nải lấy ra quạt xếp, vừa định dùng, một trận gió hồ thổi qua, ngược lại làm cho ta tiết kiệm không ít sức lực rồi. Tiện tay đem cây quạt đặt ở trên bàn, Hoàng tiên sinh nọ cười nói: “Hoa tai kia phối với cây quạt của ngươi thì thật là vừa khéo.”

Ta”Phụt” cười nói: ” Nói không dối gạt ngài, hoa tai của ngài ta thấy có rất nhiều công dụng hơn nữa.”

Hắn ngạc nhiên nói: “Cái gì công dụng?”

Ta cười đáp: “Phỉ Thúy Ngọc Thạch, ngoài dùng để làm đẹp nó còn là vật quý giá.”

Ta nói mịt mờ, Hoàng tiên sinh vậy mà cũng lập tức hiểu ra, cười to nói: “Nói cho cùng, quý kia hiển nhiên là lấy ngân lượng đo lường.”


Đang cười nói, ngoài hành lang tiếng “Bịch bịch” gấp gáp vọng tới, chỉ chốc lát sau, mấy người vạm vỡ chạy tới, đi theo phía sau là một nam tử trung niên đầu đầy là mồ hôi mặt hoảng loạn, không biết như thế nào, dù sao ta cũng cảm thấy tướng mạo người này kỳ quái.

Nam tử kia nhìn thấy Hoàng tiên sinh, khẽ khom người nói: “Gia.”

Ta vừa nghe âm thanh mảnh mà nhu này, liền hiểu là chuyện gì xảy ra, cũng đại khái đoán được thân phận của Hoàng tiên sinh. Thật tốt, cha con hai người này, nhi tử nói mình họ Doãn, lão tử nói là họ Hoàng, quả thật buồn cười.

“Hoàng tiên sinh” kia nhìn nam tử nọ một cái, cười nói: “Nhanh lau mồ hôi đi.” Người nọ lập tức theo lời lấy nắm tay lau mồ hôi.

Ta đứng dậy chắp tay nói: “Hôm nay cùng tiên sinh tụ họp thật là điều thú vị nhất từ trước đến nay, chỉ là ta còn có việc trong người, đa tạ hoa tai của tiên sinh, cáo từ.”

Hoàng tiên sinh thấy ta muốn đi, cầm lấy cây quạt ta để ở trên bàn, ta trực giác nghĩ, không thể nào để hắn nhìn thấy được, liền không khách khí chộp qua đoạt lấy. Động tác vô lễ này làm cho ta rất là hối hận, nhưng làm cũng làm rồi, thế nào cũng không có khả năng quay ngược trở lại. Tay phải Hoàng tiên sinh trống rỗng, sững sờ ở tại chỗ, chúng ta lúng túng nhìn chằm chằm lẫn nhau.

*********

Ta nắm cây quạt tự hỏi làm thế nào phá vỡ tình thế buồn bực này đây, cũng là “Hoàng tiên sinh” cười nói trước: “Ha ha. . . . . . Coi trọng như vậy, chẳng lẽ là ý trung nhân tặng cho?”

Đoán sai rồi, cây quạt là ta mua cho chính mình. Chẳng qua là, có bút tích của hắn để lại, tuy nhiên cứ như vậy sợ người nhìn thấy. . . . . . Có lẽ là ta quá mức khẩn trương thôi.”Hoàng tiên sinh” thấy ta không đáp, liền nghĩ là ta ngầm thừa nhận, lắc đầu cười: “Quả nhiên là tiểu nha đầu. . . . . .”

Ta cười một tiếng với hắn, nói: “Thất lễ, mong rằng tiên sinh bao dung. Đến đây xin từ biệt.”

Lúc ta xoay người rời đi, “Hoàng tiên sinh” lại hỏi: “Nha đầu, ngươi tên gì?”


Ta nghĩ cũng không nghĩ liền đáp: “Ta gọi là Cao Lăng.”

“Linh động chi linh?”

Ta cười cười, không phủ nhận, phất tay coi như là cáo biệt. Xuống tầng dưới cùng ném xuống bạc vụn trước quầy, cũng không quay đầu, liền hướng phố xá sầm uất đi tìm hiệu cầm đồ. Dọc theo phố dài đi qua lại, không tìm được nhà nào thuận mắt, lại bị một người ngăn lại đường đi.

“Cô nương, ngươi làm rơi đồ.” Sau đó đưa một hà bao tới trước mặt của ta.

Ta nhìn nhìn cái hà bao thêu trúc xanh buông thõng tơ bạc, đánh giá bên trong có bao nhiêu món đồ, lại ngẩng đầu nhìn thanh niên tốt không nhặt của rơi, trả lời: “Không phải của ta.”

Không nghĩ tới hắn lại cầm hà bao đưa tới trước mặt ta, kiên trì nói: “Là của ngươi.”

Có hay không có hà bao chính ta có thể không rõ ràng? Không hiểu ra sao cả. Ta liếc người nọ một cái, lặp lại một câu: “Không phải của ta.” Liền xoay người đi. Còn chưa đi được một bước, bím tóc liền bị người níu lại, kéo tới da đầu ta đau đến tê dại. Cau mày trừng qua, người nọ vội vàng buông tay, nói: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi!”

Ta vì phòng ngừa hắn lại túm, cầm bím tóc đến trước người bảo hộ, lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, đến tột cùng muốn làm gì a?

Hắn cư nhiên mỉm cười nói: “Cô nương, ngươi còn chưa có cầm đồ của ngươi.”

Ta cầm lấy hà bao trong tay hắn, rồi vòng qua hắn đi về phía trước. Thật là thiên hạ rộng lớn, có đủ thứ cái lạ, lại có thể có người như thế! Cứ như vậy đưa tiền cho ta, cự tuyệt cũng thật quá xin lỗi trời cao ban cho cùng thiện tâm của hắn rồi, hà bao này ước lượng có vẻ nặng , tất cả đều là tiền đồng là tốt rồi.

Người nọ sững sốt, lập tức chắn phía trước ta, nói: “Cô nương, ngươi. . . . . .”

Ta không kiên nhẫn hỏi: “Ngươi còn nhặt được cái gì của ta vậy? Một lần lấy ra hết đi.” Nhìn hắn đứng ở nơi đó, ta cũng không thèm để ý đến hắn. Hắn thấy ta muốn đi, thế mà lại đưa tay ra muốn kéo ta, lúc này ta có phòng bị, nghiêng người tránh ra. Lần đầu tiên thất bại, hắn có chút ngoài ý muốn, lần thứ hai ra tay cũng nhanh hơn rất nhiều, chút xíu nữa là nắm phải cánh tay của ta, bỗng có một bàn tay đưa tới đem hắn chặn lại.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.